Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Tự nhiên An An nhìn chằm chằm ta thật lâu, thật lâu. Không phải là đã phát hiện chuyện gì chứ? Ta nhìn An An, mạnh mẽ xông qua, ôm chặt lấy An An, hít một hơi, nói, “Cậu thắng! Đúng là có chuyện, nhưng chờ tôi xác nhận lại rồi sẽ nói cho cậu biết, được không?” Không đợi An An đáp, ta nói tiếp, “Gần đây tôi bị áp lực rất lớn, đừng buộc tôi, đến lúc nên nói sẽ nói hết không chút giấu giếm, tôi thề!”

An An vươn tay vỗ nhẽ lên vai ta, sau đó ôm ta, đặt cằm trên vai ta cọ cọ, tỏ vẻ đồng ý.

“Xem ra không phải là muốn đi hút mỡ…”

Ta đang đắm chìm trong cảm xúc ‘An An thật quan tâm mình’, nghe câu này, sém chút phun một búng máu! Có điều nhờ vậy, ưu sầu trong long cũng biến mất theo. Ta đẩy An An ra, giơ chân đạp một cái, “Hút mỡ gì chứ?!”

An An nhún vai, “Mấy ngày nay cậu cứ vuốt bụng than thở không còn cơ, lại hỏi tôi có phải eo mình to ra không, có nên giảm cân không vân vân và vân vân, cộng thêm hai ngày qua cứ lén lén lút lút, làm tôi nghĩ là cậu muốn đi hút mỡ.”

Khả năng tưởng tưởng đạt đỉnh điểm, chịu phục!

“Động tay động chân gì đó? Tôi đi tắm đây.”

Thứ tư, sau khi An An đi làm, ta nhanh chóng chạy tới bệnh viện Thi Viên chỉ.

Ta tìm bệnh viện này hơi mất thời gian, bởi vì nó nằm ở nơi khá hẻo lánh, dưới chân một ngọn núi, nhìn từ bên ngoài lại chẳng giống bệnh viện chút nào, trông giống một nơi thăm quan hơn, với nền đá mái cong và kiến trúc vô cùng cổ kính. diblkễn.đàn/lệcquý.đôbkjn Bên trong trong bệnh viện cũng được bố trí rất thanh lịch, trong không khí nhàn nhạt mùi hương an thần, trấn an tâm tình người tới.

“Bác sĩ…”


“Gọi tôi là đại phu!”

“Đại phu, tôi có thai thật sao?”

Vị bác sĩ (đại phu) để hai cọng râu nhỏ bên mép trông như bọn lang băm bịp bợm nghe vậy bèn nói, “Không có thật, có giả, được chưa?!”

“Đại phu, tôi nói sai rồi, mong ngài đừng chấp nhặt.”

“Mới hai tháng. Từ kết quả xét nghiệm cho thấy sức khỏe của cậu rất tốt, trước mắt không có gì đáng ngại. Cứ mỗi tháng tới khám một lần, đợi thời cơ chín muồi là có thể phá. Về sau chú ý phòng ngừa, không thể phá nhiều lần, bằng không sớm muộn gì cơ thể cũng suy sụp!”

Ta há hốc mồm, “Phải phá sao?!”

Bác sĩ ngạc nhiên hỏi, “Chưa có ai nói cho cậu biết sao? Người trong tộc cậu, mang thai là chuyện chẳng khác gì tự sát, phá là biện pháp giải quyết tốt nhất!”

Sấm sét giữa trời quang! Đã nguy hiểm như vậy sao còn cho bọn ta có kiểu thể chất này để tự hành hạ mình?!

Ta vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi lại, “Có trường hợp ngoại lệ nào, sinh thành công, cha và con vẫn bình an không?”

“Có.” Bác sĩ đáp.

Ta vui mừng hỏi, “Người đó có biện pháp đặc biệt nào sao?”

Bác sĩ bất đắc dĩ nói, “Không có biện pháp đặc biệt nào hết. Chỉ có thể nói cậu ta mạng lớn, chịu đựng được tới cuối cùng. Nhưng dù sinh thành công, còn sống, sức khỏe cũng không được như xưa, trời ấm thấy đau nhức cả người, đông vừa đến lại lập tức ngủ đông, vai không thể gánh, tay không thể xách, hơi thở mong manh. Tóm lại là sống vô cùng khổ sở.”

Ta thở dài nói, “Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi!”

Bác sĩ đang xem kết quả xét nghiệm của những bệnh nhân khác, nghe vậy liếc ta một cái, “Cậu cũng muốn sinh?”

Ta chần chờ một hồi mới đáp, “Thật ra, tôi là người rất ích kỷ, vừa nghe nói nếu tiếp tục giữ lại sẽ rất thảm thậm chí là chết đã cực kỳ sợ hãi. Nhưng vừa nghĩ tới, con của tôi không biết từ cái mũi tới ánh mắt rốt cuộc là giống tôi hay là giống cậu ấy nhiều hơn, đã cảm thấy vô cùng chờ mong. Tâm tình phức tạp, khó có thể chọn lựa.”

“Rất nhiều người cũng giống như cậu. Một số chọn giữ lại rốt cuộc không chịu nổi, bỏ đi trước, để lại người yêu sống trong khổ sở một mình. Một số chọn phá, rồi làm thủ thuật triệt sản. Còn số ít chọn giữ, rốt cuộc giống như dạo qua Quỷ Môn Quan, có lẽ trong mắt cậu là may mắn, nhưng thật ra họ đã mất rất nhiều.”

Ta nói chuyện với bác sĩ thêm một lát rồi cảm ơn xong chạy vội về nhà.


‘Một mình cậu tới kiểm tra không có người theo cùng, là do không nói cho người kia biết?’

‘Chuyện này muốn lớn sẽ lớn muốn nhỏ sẽ nhỏ. Tôi khuyên cậu hãy bàn bạc thật kỹ với một nửa kia của cậu.’

Lời của bác sĩ vẫn còn văng vẳng bên tai ta.

Chiều mùa xuân, mặt trời vừa xuống núi khí lạnh đã lập tức ập tới. Ngồi trên chiếc xe buýt lắc lư xuống núi, lòng ta càng thêm phiền muộn. Người ta thường nói mỗi lần phụ nữ sinh con là một lần vượt cạn, đàn ông sinh con càng không cần phải nói, hơn nữa còn là kiểu thể chất tỉ lệ tử vong chín mươi phần trăm như ta... diễblkbn.đàn"/lêq/"ứtblkklyddoon Có thể nói là hi vọng xa vời. Làm khó người mắc chứng khó lựa chọn quá!

Ta càng nghĩ, tâm tình ngày càng kém. Đột nhiên chuông báo có tin nhắn của di động vang không ngừng, ta vội lấy ra xem, là từ Kính Diễm.

Kính Diễm: Thứ sáu tuần rồi cậu không đăng tập mới… Thật không khoa học!! Hết bận rồi tôi mới phát hiện ra!

Lúc này ta cũng mới nhớ là mình quên đăng truyện thật, bèn nhắn lại.

Ta: Ngoài đời thực có nhiều chuyện quá, vội vàng nên quên mất! Cậu không nhắc tôi cũng quên luôn orz.

Ta làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhắn tin nói chuyện phiếm với Kính Diễm, một hồi, cảm giác như đúng là không chuyện gì xảy ra thật.

Kính Diễm: Quên hỏi, cậu cưa đổ người trong lòng chưa?

Ta: Anh đây ra tay còn không đổ?! Đổ từ sớm rồi!

Kính Diễm: Khi nào chia tay?


Ta: Hỏi làm gì?

Kính Diễm: Chia tay là tôi có thể đường đường chính chính theo đuổi cậu.

Ta: Đừng làm rộn!

Kính Diễm: Tôi rất nghiêm túc! Tôi thích cậu lâu rồi, đang đợi cậu chia tay đây!

Ta: Tôi đã có con với người ta luôn rồi! Cậu không có cửa đâu!

Kính Diễm gửi tới một khuôn mặt khóc thét: Không phải chứ?! Hai người nhận con nuôi luôn rồi? Đăng ký kết hôn hồi nào? Sao không nói với tôi một tiếng? Cơ hội nhận được tiền mừng tốt thế này cậu lại không đòi?!

Ta: À, vẫn chưa đi đăng ký…

Kính Diễm gửi tới một vẻ mặt giận dữ: Nực cười! Anh ta dám không cho cậu một danh phận!

Ta tỏ vẻ cao lãnh: Là tôi chưa cho cậu ta danh phận!

Kính Diễm:..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận