Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chủ mới đặt tên cho ta là Phì Phì, thật khó có thể tiếp nhận cái tên này, nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn. Ta gâu gâu hai tiếng bày tỏ kháng nghị, chủ mới lại nhận định rằng ta đang hớn hở tiếp nhận tên mới. Trời ạ!!

Tên mới của Harry là An An, so với tên mình, ta cảm thấy cái tên An An thật sự là quá tuyệt vời. Chủ mới nói bởi vì ta trông mập phì nên gọi Phì Phì, nếu là vì lý do đó thì ta thà được gọi là Ụt Ịt hay Ủn Ỉn gì đó còn hơn. Về phần Harry, tên An An là vì nó luôn rất an tĩnh. Điều này thật sự đã cho con chó có tính tình hoạt bát như ta một kích hết sức nặng nề. Nhớ lúc xưa, vừa sinh ra mấy ngày, ta gầy nhất bọn, thon thả nhất bọn, để đuổi kịp tốc độ trưởng thành của các em, ta mới phải ăn thành một đứa mũm mĩm dễ thương như bây giờ chứ bộ…. Chẳng lẽ chủ mới đang nhắc khéo ta ăn quá nhiều?

Tóm lại, ta và An An đã ở nhà mới được một tuần, thích ứng rất tốt. Bọn ta chưa biết bà chủ mới tên gì, nhưng đã biết tên của cô con gái và cậu con trai nhờ nghe bà chủ gọi lúc ăn cơm. Tên ở nhà của cậu con trai là Kỳ Kỳ, học sinh cấp hai, còn cô con gái là Trừng Trừng, lớp mười hai.

Bình thường, ông chủ ăn sáng xong sẽ đi làm, trưa ăn cơm ở công ty, chiều về ăn cơm, thỉnh thoảng có tiệc xã giao thì thôi luôn. Kỳ Kỳ và Trừng Trừng cũng tương tự, trưa ăn cơm ở trường, bữa nào có lớp học thêm thì ăn tối ở ngoài. Căn cứ quan sát của ta, tạm thời chưa thấy bốn người này có sở thích kỳ lạ nào, vợ chồng hòa thuận ân ái, cô con gái về nhà là chui tọt vào phòng không ra, cậu con trai thì tính tình lương thiện, chăm sóc ta và An An rất tận tâm.

Trong lúc mọi người đi học đi làm, bà chủ vội việc nhà, ta và An An là nhàn nhã nhất. Cuối tuần Kỳ Kỳ sẽ dẫn bọn ta đi loanh quanh tản bộ trong công viên dưới chung cư, tối sẽ chơi với bọn ta một lát rồi mới đi ngủ. À…. Thật ra, bình thường là chọc ghẹo ta, còn An An thì đứng một bên nhìn trò vui…. Bởi vì An An quá an tĩnh, dù Kỳ Kỳ có dụ dỗ cách mấy nó cũng cứ thờ ơ với xung quanh, ta nhìn không nỡ đành phải bấm bụng gánh vác công việc đem đến niềm vui cho mọi người, tránh để cả nhà chủ mới lại ghét bỏ chúng ta không biết điều, hết ăn lại nằm, lười biếng thành tánh,  mà đuổi bọn ta ra cửa thì thê thảm lắm.

Ây da, ra xã hội lăn lộn kiếm ăn, an tĩnh như An An là không được rồi, rất dễ bị ‘thất sủng’.  Ta chỉ cần tưởng tượng tới cảnh bọn ta bị ghét bỏ, bị bỏ đói bỏ lạnh là đã không chịu nổi rồi. Vì vậy ta phải đảm đương việc chăm lo cho An An, để nó được hạnh phúc. Đó là bổn phận của một đàn anh phải làm. Nhưng ta không định nói cho An An biết, bởi vì ta muốn nó có một cuộc sống vui vui vẻ vẻ không có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì, chỉ muốn làm một vị anh hùng thầm lặng, vô tư hi sinh!

Từ sau lần An An nói được hai chữ kia, nó lại khôi phục trạng thái trầm mặc không nói, có lúc ta nói nó đang giả bộ cao thâm, nhưng vẫn nghĩ tính cách của nó có vấn đề là do từng bị tổn thương. diễn.đnàn/lleenasquys.đônn Nghe chị chủ cũ nói, chủ trước của An An là đôi vợ chồng trẻ có một đứa con trai ba tuổi, lúc đầu đứa bé kia rất thích An An, qua một hồi lại không thích nữa, đôi vợ chồng kia thấy vậy bèn đổi một con thỏ cho con trai họ chơi, bỏ rơi An An. Nếu không nhờ chị chủ của Layla phát hiện ôm về, đoán chừng trên đời này lại có thêm một chú chó lang thang tội nghiệp.

Thật là một đứa bé đáng thương!

Hôm nay là chủ nhật, Kỳ Kỳ lại đeo dây dắt bọn ta ra cửa, rồi đi thang máy xuống lầu tản bộ.

Ta đã lâu không được xuống lầu chơi nên rất hưng phấn, hít sâu mấy hơi rồi mới nói với An An, “Lại được đổi gió rồi!” Bởi vì ta biết An An sẽ không đáp lại, nên cứ tiếp tục tự nói tự đáp, giơ móng chọc chọc An An, giục nó, “An An, chạy đi! Nhanh lên nào….”

An An lườm ta một cái, không thèm đáp, nhưng vẫn đuổi theo, thậm chí còn vượt qua ta nửa cái đầu.

Kỳ Kỳ thấy bọn ta chạy, cũng từ đi bộ đổi thành chạy bộ xem như rèn luyện thân thể. Ba bọn ta cứ thế chạy mấy vòng quanh khu khu chung cư.

Bọn ta đang chạy, đột nhiên có một con chó Samoyed choai choai xông ra từ bụi cỏ đối diện. Ta thấy nó có vẻ đáng yêu chỉ mỉm cười nhìn lướt qua một cái rồi thôi, không quan tâm tới nữa, thấy An An sắp vượt, vội vàng tăng tốc, sau khi vượt qua được An An rồi thì hả hê quay lại nhìn nó cười to.

Ha ha, thắng cậu rồi!

Ta thấy mặt An An căng thẳng, nghĩ là nó tức giận, đang định quay lại an ủi để nó đừng dỗi, đừng nản chí, lần sau nhất định có thể vượt qua ta. Dĩ nhiên an ủi chỉ là an ủi. Có điều, ta chưa kịp nói thành lời thì đã bị một bàn chân lớn đè bẹp đầu xuống đất.

A!

Ta cố ngước mắt nhìn lên, con Samoyed trông như thiên thần kia đang nhìn ta với ánh mắt hung ác, khiến ta sợ tới mắt trợn tròn mắt…. Tình huống gì đây?!

Trời ơi! Nó xem ta không khác gì một trái banh, giơ vuốt đá ta sang một bên.

Ta vội lật người lại, phát hiện trước mặt xuất hiện một cái mông thật tròn, là An An! Ta núp sau lưng An An, nghiêng đầu nhìn con Samoyed to hơn bọn ta gấp mấy lần kia, thầm oán: ỷ lớn bắt nạt nhỏ, thật không lễ phép! Chó nhà ai vậy? Đã không có dây cũng chẳng có người trông nữa chứ!

Quên nói, An An lớn tuổi hơn ta cho nên hình thể cũng to hơn ta một chút, khiến ta cảm giác rất an toàn, và rất cảm động, thật là không ngờ vào thời khắc mấu chốt An An lại xuất hiện,! Quả nhiên là nó vẫn quan tâm ta, chỉ là không giỏi thể hiện thôi (sau này khi càng hiểu An An hơn ta mới biết, không phải nó không giỏi thể hiện mà là không thèm để ý ta đó thôi! Hu hu!)

Thật ra con Samoyed này cũng không to lắm, chỉ là to hơn hai bọn ta thôi, cho nên lúc đầu ta mới bị dọa sợ, lúc này thấy nó và An An mắt đối mắt, ta vội xen vào, kêu ẳng ẳng hai tiếng.

Muốn gì? Ai sợ ai! Bọn tao không sợ mày đâu!

An An thấy ta cố ý khiêu khích khiến tình hình càng trở nên gây cấn thì nghiêng đầu liếc ta một cái, cảnh cáo ta yên lặng. diễn.đàn/llleq,úydoddon. Ta vội lui về sau, không nói nữa. Trong lòng lại oán thầm: tính ra ta vai vế lớn hơn An An, vả lại khắp quanh đây chó người gì ta đều biết hết sao phải chịu cảnh cáo của nó chứ? Hơn hết, ánh mắt vừa rồi của thằng nhóc này rất lạnh lùng và chững chạc, không có chút ngây thơ nào đúng với lứa tuổi hết, đứng đối diện với con Samoyed kia vẫn rất có khí thế.

An An và con Samoyed nhìn nhau một hồi, đột nhiên con Samoyed nháy nháy mắt, xoay đầu vọt đi. 

Từ nãy tới giờ Kỳ Kỳ vẫn đứng sau lưng bọn ta không can thiệp, có lẽ là do nghĩ rằng bọn ta đang đùa nhau, nên thấy con Samoyed kia chạy mất bèn an ủi, “Có thể là nó chạy đi tìm chủ rồi, dù sao cũng cùng một chung cư, sau này sẽ có cơ hội gặp lại, chúng ta đi dạo tiếp thôi!”

An An xoay người, lướt qua ta. Ta đuổi theo chân nó, vui vẻ gọi, “An An ~ ~ ~”

An An mặc kệ ta.

Ta tiếp tục hớn ha hớn hở gọi tên nó.

Rốt cuộc An An cũng chịu đáp lại, giọng nói vô cùng mất kiên nhẫn, “Cái gì?”

Ta nhìn An An với vẻ khiếp sợ, An An đã phát ra câu thứ hai! Ta kích động nhào lên, định bổ vào người An An, nhưng bị nó phát hiện ý đồ, vội né sang một bên khiến ta chụp hụt, gặm đầy một miệng cỏ. Ta nhổ đất và cỏ trong miệng ra, tiếp tục theo sát An An, không biết xấu hổ lớn tiếng yêu cầu An An gọi ta một tiếng ‘anh hai’, quên mất cám ơn việc vừa nãy nó đã xông ra giúp ta. Mặc dù An An lớn hơn ta một tháng tuổi, nhưng về tuổi tâm lý thì ta dư sức làm anh hai của nó, cho nên để nó kêu ta một tiếng anh hai ta chẳng thấy có gì áy náy hết.

Dọc đường đi An An lại chẳng phát ra một câu nào nữa. Đúng là bắt An An nói chuyện còn khó hơn cả trăm lần việc trúng số độc đắc! Nó thích làm chó câm tới vậy sao?

“Có điều, An An nhà chúng ta mặc dù là bé câm, nhưng thời khắc quan trọng vẫn là một chú chó có thể nhờ cậy được….” Ta nhìn bóng lưng An An, tự lẩm bẩm, không thể không thừa nhận, ngay khoảnh khoắc An An xông ra chắn trước mặt ta, ta đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp trai ngời ngời của nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui