Lúc bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm tới nói không phải do dị ứng hải sản, ta kích động sém chút nhảy cẩng lên, may mắn có An An đè lại kịp thời, không là phải chích kim lại rồi.
“Bệnh nhân bị dị ứng chuối tiêu, lần sau ăn uống nhất định phải để ý kỹ. Giờ truyền hết ba chai dịch, sau đó kiên trì uống thuốc một tuần lễ, coi như không còn gì đáng ngại.”
Tin tức này giúp tấm thân chịu đủ tàn phá của ta nhận được an ủi, cảm giác nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Tối, về đến nhà, An An cầm ba lô của ta đi vào phòng ngủ của cậu ta.
Ta nhắc, “Này này, đó là ba lô của tôi!”
An An không thèm quay đầu lại, vừa mở cửa phòng vừa ném lại một câu, “Mắt tôi không mù.”
Ta nhanh chóng biến thành hình chó, rồi hỏi, “Vậy cậu xách ba lô của tôi vào phòng làm gì? Tôi còn muốn chơi máy tính một lát trước khi ngủ.” Không phải là cậu ta thấy ta có máy mới nên muốn xài thử đấy chứ?
“Hai ngày tới cậu sẽ ngủ với tôi. Sưng khắp người như vậy, phải vừa uống vừa bôi, tôi lại rất bận, lúc tôi thức dậy cậu còn đang ngủ, chẳng lẽ muốn tôi cầm thuốc vào phòng vừa mớm vừa thoa, thậm chí là kéo khóa quần giúp cậu?”
Nghe vậy ta ngại ngùng, hừ hừ nói, “Đừng có mở miệng là quần này nọ được không?! Một lát tay tôi bớt sưng, tự kéo quần cũng được chứ mắc gì?! Ngủ chung chỉ sợ làm phiền cậu thôi, sẽ không hại cậu ngủ không ngon chứ?” Ta bỗng nhớ tới kinh nghiệm ngủ chung với An An lần trước, giật giật khóe miệng, cố nén mấy lời chế giễu, “Quầy rầy cậu nghỉ ngơi tôi sẽ thấy rất tội lỗi.”
An An đáp, “Sợ phiền tôi thì cố gắng hết sức đừng làm mấy chuyện ngu xuẩn nữa!”
“Được được… Nhất định trừ lúc nhờ cậu bôi thuốc cho còn lại tôi sẽ không quấy rầy cậu đâu!”
Có thể do hôm nay ta mệt quá, không đợi An An xem ta là gối ôm ta đã ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau ta thức dậy với tinh thần sáng láng. An An cũng vừa đứng lên không bao lâu, trong tay là tuýp thuốc bôi. Ta ngáp một cái, hỏi, “Giờ bôi liền luôn? Hay là chờ tôi rửa mặt cái đã?”
Không thể không nói, An An là một người rất chu đáo, mặt dù luôn miệng ghét bỏ ta, nhưng ta có thể cảm nhận An An đối xử với ta khác hẳn người khác. Chắc là do đã từng đồng cam cộng khổ khi còn làm chó rồi, tình cảm hơn hẳn với người khác cũng là bình thường.
Ba ngày sau, mề đay bay hết, ta lại là một thiếu niên tươi rói, nhưng vẫn giữ trong điện thoại tấm hình lúc mình sưng như đầu heo nhờ An An chụp lại, bởi vì cho dù sưng như đầu heo thì ta vẫn là đầu heo đẹp nhất trong một mớ đầu heo. Ta đắc ý hôn ảnh mình một cái, sau đó bỏ điện thoại vào trong túi áo.
An An lái xe chở ta tới nhà thầy Lý.
Ta quen cửa quen nẻo nhấn chuông. Cửa vừa mở ra, đã nghe thấy giọng nói tràn đầy vui sướng của vợ thầy Lý, “Hanny về phải không?”
Ta gật đầu chào cô giúp việc, cười tươi bước vào, “Con đã về nè! Mẹ có vui không?”
“Mấy ngày con không ở, mẹ rất nhớ con!” Vợ thầy Lý cười nói, sau đó quay đầu hô vọng lên lầu, “Anh ơi, bảo bối của chúng ta về rồi này! Không phải anh đã nói hai ngày tới con sẽ đi du lịch với các bạn trong câu lạc bộ sao?”
Mấy ngày trước ta bị dị ứng nên báo cho thầy Lý không qua được, đoán chừng thầy đã bịa ra lý do này để nói với vợ.
Ta vội vàng đáp theo, “Dạo gần đây mưa lớn, chỗ bọn con đi lại rất vắng vẻ, trưởng câu lạc bộ sợ mọi người gặp nguy hiểm nên đã hủy chuyến đi, quyết định dời lại ngày khác ạ.”
Cô kinh hô một tiếng, sau đó đi lại kéo ta vào phòng khách, “Trưởng câu lạc bộ của tụi con đã quyết định rất sáng suốt, cũng rất có trách nhiệm! Khi biết rõ tình huống nguy hiểm, dĩ nhiên chúng ta phải tìm cách tránh đi!”
Lúc này thầy Lý cũng xuống lầu, ta chào thầy xong, bắt đầu tập trung trò chuyện với vợ thầy.
“Hanny, lâu rồi không thấy con vẽ tranh nữa? Bbận học quá sao?” “Vợ thầy hỏi ta.
Mặc dù ta có vẽ truyện tranh, nhưng thật sự là vẫn chưa tiếp xúc nhiều với vẽ tranh trên giấy, nhiều lắm là đã từng xem qua mấy cuốn sách có liên quan, không biết trả lời sao, bèn nhìn thầy Lý xin giúp đỡ. diễblkn.đàn/lê,quý,cmkhđlôn Thầy Lý vốn không muốn tới quấy rầy bọn ta, nay nghe vợ hỏi vậy, lập tức lại ngồi xuống bên cạnh cô, cười nói, “Hanny đã lên đại học, việc học lu bù lắm, mấy ngày nữa Mỗ Tư qua chơi sẽ tự mình kiểm tra trình độ của con, có gì cần luyện thêm để cậu nó dạy là được.”
Vợ thầy Lý nghe nhắc tới em trai, vui vẻ cười nói, “Con và cậu đã lâu chưa gặp đúng không? Lần trước cha mẹ về Anh con không chịu theo, lần này cậu qua vì có đợt giao lưu học thuật với trường con, nhân cơ hội này cố gắng làm người hướng dẫn dắt cậu đi chơi ha?”
Tất nhiên là ta đồng ý không chút do dự, sau đó ở lại ăn cơm trưa với vợ chồng thầy.
Ăn cơm xong, thầy Lý đưa vợ lên lầu nghỉ ngơi, còn ta ở dưới nhà xem album hình của gia đình họ. Đừng nói ai khác ngay cả ta cũng cảm thấy cậu bé trong hình giống mình đến bảy tám phần, có điều giờ ta đã cao hơn trước nhiều, nên trông mới khác rõ chút thôi. Thiếu niên trong hình chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nghe nói lúc cậu qua đời cũng mới mười bảy…
Trong album có rất nhiều hình chụp Lý Hữu Tự. Ba tuổi cầm cọ của mẹ vẽ linh tinh trên tường, cười vui vẻ ngây ngô; bốn tuổi mặc đồ yếm ngồi trên ghế nhỏ, tay cầm bảng màu và cọ, vẻ mặt nghiêm túc; sáu tuổi cười híp mắt ngồi chung với mẹ hoàn thành bức tranh bài tập do nhà trẻ bố trí; tám tuổi mặc áo sơ mi trắng, giống hệt một gốc bạch dương thẳng băng; mười hai tuổi ngồi bên bờ sông vẽ cậu và em họ đang câu cá, bức tranh có đường cong nhẵn nhụi, cảm giác tầng thứ rõ rệt, phong cách ấm áp.
Lúc này, thầy Lý đi xuống, ngồi đối diện với ta. Thầy móc một điếu thuốc ra nhưng không đốt, chỉ cài trên lỗ tai, thấy cuốn album trong tay ta, ánh mắt có chút hoảng hốt, cuối cùng nhắm chặt hai mắt, trông rất khổ sở. Ta sợ thầy thấy cảnh sinh tình, vội đóng album lại, đặt vào cái kệ dưới bàn.
Thầy Lý phát hiện động tác của ta, cười buồn, nói “Thầy không sao, đừng lo.”
“Cô ngủ chưa ạ?” Ta cười hỏi.
“Mới vừa uống thuốc xong, ngủ rồi. Dỗ cô cứ như dỗ em bé ấy.”
“Tình cảm của thầy và cô thật tốt!” diễnlon.đàn;on/lê;qn;ouý,đôn Nếu là nhà khác tình cảm vợ chồng hơi lạnh nhạt một chút, khi người vợ bị vậy, đoán chừng gia đình đã sớm tan rã rồi. Bởi vậy ta rất kính nể những người đàn ông nặng tình nặng nghĩa như thầy Lý.
“Tiểu Giang, nghe giọng của con hình như đã sống ở Trung Quốc từ nhỏ? Không ở bên cạnh cha mẹ sao?”
Ta gãi gãi đầu, nói, “Dạ đúng ạ. Bởi vậy con mới nói được giọng phổ thông chính tông mặc dù mặt là mặt của người phương Tây ha ha.”
Thầy Lý nhìn ta một hồi, đột nhiên hỏi, “Vậy cha mẹ con đâu?”
Ta nói thật, “Con không còn cha mẹ, giờ sống ở đây một mình.”
Thầy Lý lộ ra vẻ mặt nặng nề, nghiêm túc hỏi ta, “Quan hệ của con và em họ Trình Duy là thế nào?”
Hả?
Thầy Lý không đợi ta trả lời đã hỏi tiếp, “Là người yêu?”
Ta gần như hóa đá, một lúc sau mới phục hồi tinh thần, vội vàng khoát tay, “Tụi con không phải người yêu đâu ạ!”
Thầy Lý cau mày, tựa hồ rất tức giận nhưng cố nhịn, “Không phải nó khinh con không có chỗ dựa nên chỉ hời hợt vui đùa chứ?”
Thầy à, thầy đừng như vậy, tưởng tượng quá nhanh con theo không kịp.
Ta vội vàng giải thích, “Trang Cận là bạn của con. Bọn con là bạn tốt, không phải như thầy nghĩ đâu ạ!”
Thày Lý thấy dáng vẻ khẩn trương của ta, xem như miễn cưỡng tin một lần, sau đó chậm rãi nói, “Tiểu Giang, xem ra tình huống của con và thầy cô khá giống. Nếu không có con, có lẽ sau này bệnh của cô sẽ tiếp tục nặng lên, ân tình của con thầy ghi tạc trong lỏng! Hay là thế này… Nếu con không chê, bọn ta sẽ nhận con làm con nuôi, sau này thầy cô sẽ là cha mẹ của con, sẽ yêu thương con như con ruột. Con cứ suy nghĩ đi, đừng vội cự tuyệt, được không?”
Nghe vậy, ta sững người, nhưng chỉ thoáng suy nghĩ một chút đã nhận ra ý tốt của thầy, nhìn vẻ chân thành trong mắt thầy, ta nói không nên lời cự tuyệt. Thật ra, trong khoảng thời gian tiếp xúc với hai người, tình cảm vừa là thầy vừa là bạn đó khiến ta cảm thấy như trở lại lúc còn sống với ông nội bà nội, ấm áp giúp người ta thả lỏng.
Giờ, thầy Lý không chỉ cho ta cơ hội được làm bạn với cô từ nay về sau, mà còn cho ta chỗ dựa, mặc dù vế sau ta không quan tâm cũng cảm thấy không cần thiết, nhưng tấm lòng của thầy lại vô cùng trân quý. Có thể là thầy biết gia cảnh An An không đơn giản, thấy ta và An An lui tới, sợ người không có núi dựa như ta bị bạn bè của An An khó xử, nên mới muốn giúp ta.
Ta cười chân thành, nghiêm túc nói, “Con sẽ suy nghĩ cẩn thận ạ.”
Thầy Lý chuyển đề tài nhắc tới cậu của Hữu Tự, “Cậu Hữu Tự đã biết chuyện của con, cũng tán thành việc con đến làm bạn với cô. Còn nói, sẽ nhân dịp qua đây dạy con vẽ tranh. Thầy thấy bình thường con vẽ rất lưu loát, nét vẽ cũng khá, có thích vẽ tranh không? Nếu có hứng thú thì thầy sẽ báo cho cậu Hựu Tữ biết.”
Ta đáp, “Dạ, nếu có thể giúp cô ổn định bệnh tình, con cũng muốn thử xem, chỉ sợ phụ lòng của mọi người thôi ạ.”
“Không sao! Vốn là bọn ta đang làm phiền con, con chịu học là bọn ta đã rất cảm kích rồi. Hữu Tự trên trời có linh thiêng, chắc chắn sẽ biết ơn con đã giúp cho bệnh tình của mẹ nó không nặng thêm. Thật sự cám ơn con rất nhiều!” Thầy Lý trịnh trọng nói.