Einstein Phì Và Trang Phú Quý

“Là Sở đại đại và Súp Cay đại đại! Không ngờ hai người đều đẹp trai như vậy, tựa như nhân vật trong truyện của họ! Trước giờ mình cứ nghĩ người đẹp như vậy chỉ có trong truyện thôi chứ! Thật không khoa học!”

“Không! Giống nhân vật trong truyện của Sở đại đại thôi, không giống nhân vật trong truyện của Súp Cay đại đại! Bởi vì Súp Cay đại đại rất ít vẽ người đẹp, chủ yếu đều là động vật, mặc dù gần đây đã chịu cập nhật thường xuyên hơn, nhưng vẫn không có liên quan gì tới người đẹp hết orz!”

“Đúng ha! Mình nói sai rồi! Hì hì! Chốc nữa chạy lại xin một bức tranh có chữ ký không biết có quá đáng lắm không?”

“Chắc là không đâu! Không được thì xin chữ ký thôi cũng được! Dù sao khi ký hợp đồng rồi, cũng coi như đồng nghiệp!”

“Đúng, đúng! Kích động quá đi mất!”

“Mình cũng vậy! Phải lên weibo khoe mới được!”

“Đừng! Đại ca chưa nói muốn công khai, nên cậu chớ khoe là Sở đại đại và Súp Cay đại đại tới công ty của chúng ta.”

“Ừ. Vậy tới lúc đại ca cho công khai, chúng ta đăng hình ký tên lên được chứ?”

“Đến lúc đó hỏi đại ca thử coi sao.”


Ta nhìn hai cô gái làm việc trong công ty này châu đầu bàn tán, thỉnh thoảng còn trộm liếc bọn ta, bộ dạng đè nén kích động trông thật đáng yêu. Dễ thương như vậy, ký vẽ gì đó dĩ nhiên là được, dù họ chưa đến xin nhưng ta đã đồng ý trước.

Ta và Sở Hồi đi vào phòng làm việc của người phụ trách theo hướng dẫn của tiếp tân. Thật ra lần này bọn ta tới chỉ là hình thức, hợp đồng đã được gởi cho Sở Hồi từ trước, đã mời luật sư xem qua, không có vấn đề gì, cũng không yêu cầu bán đứt bản quyền, vì vậy cuộc nói chuyện diễn ra rất thuận lợi.

Bọn ta vừa ký vào hợp đồng xong, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, một người bước vào kèm theo hiệu ứng sáng lấp lánh, là Thẩm Án.

“Đại ca!”

Thì ra vị ‘đại ca’ trong miệng hai cô gái lúc nãy là gọi Thẩm Án, nghe rất thân thiết.

“Vương Miện, tôi về trễ rồi hả?”

Ta và Sở Hồi cùng đứng lên, “Chào anh!”

Trợ lý của Thẩm Án bước vào sau, khép cửa phòng lại. Thẩm Án áy náy nói, “Vốn là tôi muốn tự mình bàn bạc với hai vị, ai ngờ về trễ, may mắn có Vương Miện ở đây!”

Không ngờ Thẩm Án lại coi trọng lần hợp tác này đến vậy! Sở Hồi nghe xong vô cùng kích động, nhưng người ngoài rất khó nhận ra, bởi vì biểu hiện chỉ là nụ cười tươi hơn lúc nãy một chút.

Vương Miện đưa hợp đồng cho Thẩm Án, nói, “Anh Sở đã quyết định ký hợp đồng với chúng ta.”

Thẩm Án nở một nụ cười có sức hút vô đối, bắt tay với ta, rồi tới Sở Hồi, nói, “Rất vinh hạnh được hợp tác với anh! Tôi rất thích truyện của anh! Hi vọng hợp tác vui vẻ!”

Sở Hồi đáp, “Cám ơn anh! Hợp tác vui vẻ!” Ta ngồi bên cạnh nhìn Thẩm Án cười ngu. Mặc dù đã đóng phim với Thẩm Án một khoảng thời gian khá dài, nhưng đây coi như là lần gặp mặt chính thức đầu tiền, trước còn hình chó không tính.

Ngay khi bọn ta ra khỏi phòng làm việc của Vương Miện, lập tức có mấy cô gái chạy lại xin chữ ký, và xin vẽ chân dung chibi cho họ.

Thẩm Án đứng một bên thấy cấp dưới bu lại càng ngày càng nhiều, bất đắc dĩ nói, “Bọn họ đã nhìn chán tôi rồi! Đứng sờ sờ đây mà họ đều làm như không thấy…”


Mọi người nghe vậy, đồng thời cười rộ lên.

Ta cứ tưởng những ngôi sao lớn đều ít nhiều có chút cao ngạo, không ngờ tiếp xúc rồi mới biết Thẩm Án rất bình dị, rất gần gũi.

Sau khi ký tên cho các fan xong, ta lấy ra một quyển sổ đã chuẩn bị từ trước đưa tới trước mặt Thẩm Án, nói, “Cứ nghĩ sẽ không bao giờ có cơ hội thấy anh ngoài đời, nay nhờ phúc của Sở Hồi rốt cuộc đã được thỏa lòng mong ước! Cho tôi xin chữ ký được không ạ?”

Thẩm Án vui vẻ nhận lấy cuốn sổ, nhìn lướt qua hết cấp dưới của mình, hơi hất cằm, nói với vẻ đắc ý, “Mấy người lơ tôi, nhưng vẫn có người rất thích tôi đấy!” Dứt lời ký soàn soạt lên cuốn sổ.

Mọi người lại cười to một trận.

Trên bàn ăn, Vương Miện và Sở Hồi tán gẫu, còn Thẩm Án nghiêng đầu nói với ta, “Thì ra Hồ Súp Cay đại đại tên thật là Giang Tư!”

Ta cười hỏi, “Anh sẽ không cho rằng tôi họ Hồ, tên Súp Cay chứ?!”

Thẩm Án cười lắc đầu, “Tất nhiên là không! Có điều một người bạn của tôi cũng tên là Giang Tư.”

“Trùng hợp dữ?”

“Ừ! À, cậu cho tôi số điện thoại được không? Dù sao chúng ta đã theo dõi trang nhau của được một khoảng thời gian, coi như là bạn đi! Tôi rất thích truyện của cậu, trước kia và hiện tại đều thích, cũng đang theo dõi bộ mới của cậu! Có điều sao chỉ có Lông Vàng, Harry và Teddy thôi, lúc nào thì vẽ Husky?”

Ta cười hỏi, “Anh thích Husky?” dứt lời đọc số di động cho Thẩm Án.


Thẩm Án vừa “Ừ” vừa nhập số của ta vào điện thoại. Đột nhiên Thẩm Án sững người, cau mày nhìn di động. dịễn.đafn.lê,quu;ý.đơghôn Ta không thấy Thẩm Án nhá máy qua, bèn hỏi, “Sao vậy? Số kỳ lắm à?”

Thẩm Án phục hồi tinh thần, lắc đầu, bỏ di động vào túi áo, sau đó đọc số di động của mình cho ta lưu.

Chỉ chốc lát, nhân viên phục vụ lần lượt bưng đồ ăn tới bày lên bàn.

Thẩm Án nói, “Mời mọi người!”

Bọn ta bắt đầu ăn cơm.

Ta cảm thấy Thẩm Án đột nhiên có vẻ kỳ kỳ, rõ ràng lúc đầu còn hay nói, sau lại trở nên trầm mặc. Chẳng lẽ ta đã nói bậy gì đó đắc tội Thẩm Án? Hi vọng sẽ không vì vậy mà ảnh hưởng tới sự hợp tác của Thẩm Án và Sở Hồi.

Cơm nước xong, ta và Sở Hồi tạm biệt, ai về nhà ấy.

Ta vừa về tới nhà thì nhận được tin nhắn của bạn Sói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận