Elizabeth Midford

Con gái được làm nên từ gì? Chính là từ đường, gia vị cay, hương liệu, chút nọ và chút kia.

Thơ trên cả triết học

Thêu thùa hơn cả nấu ăn

Khiêu vũ thay vì đánh cờ

Hãy trở thành 1 thiên thần ngây ngốc không chút vấy bẩn.

Tất cả những bé gái ở xứ sở hoa hồng đều được nuôi dạy bằng những câu nói đó và em cũng vậy.

  - 1 quý cô, phải thật yếu đuối đến dễ thương trước mặt quí ông của mình, đây là việc quan trọng nhất để con có thể trở thành 1 người con gái ngây thơ và hồn nhiên. Việc của con đó là hãy cười tươi và mặc đồ thật đẹp như những vần thơ của trẻ nhỏ. -Người phụ nữ với mái tóc đỏ và nụ cười buồn đưa mắt nhìn gia đình bá tước đang hạnh phúc bên nhau mà khẽ buông tiếng thở dài rồi dịu dàng đưa tay xoa đầu em. -Vậy nên,... con hãy, cứ như thế nhé.

  - Dạ vâng! -Em mỉm cười vui vẻ đáp lại.

Thế nhưng...

  - Elizabeth, tới lúc rồi.

-------------------------------------------------------------------------------------

Elizabeth Ethel Cordelia Midford, thân là con gái của đội trưởng đội kỵ sĩ Anh quốc và cũng là hôn thê của con chó canh cửa cho nữ hoàng, em không có quyền được trở nên yếu đuối. Lên 5 tuổi em đã được rèn luyện cơ thể bằng những động tác cơ bản giúp cơ thể dẻo dai săn chắc và khi em 7 tuổi, cũng là lúc những bài luyện tập chính thức bắt đầu.

Rầm!

Cơ thể của 1 cô bé 7 tuổi bị 1 người phụ nữ dễ dàng đánh văng đi đã không biết bao nhiêu lần.

  - Đứng lên đi, Elizabeth.

  - Nhưng mà... -Em nói với đôi mắt ngấn lệ.

  - Đứng lên đi! Đừng để ta phải nói đến lần thứ 3!

Gượng dậy 1 cách khó khăn, em siết chặt thanh kiếm với bàn tay đỏ ửng và đau rát thở 1 cách nặng nề, em cố gắng dùng toàn bộ sức lực lao lên tấn công người phụ nữ trước mặt. Để rồi...


Keng!

... lại bị hất ngã 1 cách dễ dàng thêm lần nữa.

  - Hôm nay tới đây thôi, hãy cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn đi, Elizabeth! -Giọng nói lạnh lùng vang lên thông báo buổi luyện tập ngày hôm nay đã kết thúc.

Elizabeth khẽ thở ra 1 hơi khi nghe thấy tiếng đóng cửa của mẹ. "hãy cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn đi!"  câu nói của mẹ cứ vang vọng mãi trong đầu em. Elizabeth rất yêu và ngưỡng mộ mẹ mình nhưng em lại không muốn trở nên mạnh mẽ như bà, bởi vì...

Con gái mạnh mẽ sẽ khiến người ta chán ghét.

Elizabeth 9 tuổi, đây là trận đấu đầu tiên giữa em và anh trai. Em tin chắc rằng mình sẽ lại bị đánh bại giống như lúc luyện tập với mẹ, nhưng không, em đã đánh bại Edward 1 cách dễ dàng trước con mắt ngạc nhiên của cha mẹ và chính em. 

  - Anh à... anh không sao chứ? -Em lo lắng bước đến bên anh trai mình.

Edward im lặng không nói gì, anh ngoảnh mặt đi chỗ khác né tránh em. Từ sau trận đấu ấy, giữa 2 người như có 1 khoảng cách vô hình nào đó, họ đã không còn thân thiết như trước nữa và tất cả đều là lỗi của em. Là do em quá mạnh mẽ khi đánh bại anh trai mình 1 cách dễ dàng như thế, dù cho anh ấy hơn em tận 4 tuổi. Dù cha đã luôn an ủi em rằng đừng quá lo lắng về điều đó nhưng em biết, nếu em thực sự yếu đuối dễ thương như bao cô bé khác thì chuyện này đã không xảy ra, quả nhiên...

Con gái mạnh mẽ sẽ khiến người ta chán ghét.

Elizabeth 10 tuổi, đây là lần đầu tiên em tham gia 1 trận đấu kiếm. Đối thủ của em là người được mệnh danh :"thiên tài về kiếm". Toàn bộ những người đến xem đều đang cổ vũ anh ta và người duy nhất ủng hộ cho em là gia đình của em. Lần đầu đấu kiếm giữa nơi đông người như vậy, cả người em khẽ run lên vì căng thẳng.

  - Cứ bình tĩnh làm theo những gì được dạy, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi. -Mẹ của em, phu nhân Francis khẽ đặt 2 tay lên vai em nói.

Hít 1 hơi thật sâu, nắm chặt lấy thanh kiếm trong tay tiến bước ra sàn đấu, em ngẩng đầu lên nhìn đối thủ của mình người còn cao hơn em 1 cái đầu. Dù là dưới cái mũ bảo hộ ấy thì em vẫn cảm nhận được nụ cười tự mãn của anh ta. Khẽ nuốt ực xuống 1 cái căng thẳng em và hắn cùng đứng trong tư thế sẵn sàng và khoảnh khắc khi trọng tài hô: "Bắt đầu!". Ngay lập tức cả 2 lao vào tấn công, anh ta quả xứng danh "thiên tài về kiếm" những đòn tấn công nhanh và mạnh hầu như toàn tấn công vào yếu điểm chỉ cần không cẩn thận 1 chút sẽ bị đánh ngã.

  - Cố lên! Đánh bại thằng nhóc người mới đó đi! -Tiếng của những người xung quanh.

Elizabeth khá chắc chắn "thằng nhóc" trong lời nói của mọi người là đang ám chỉ mình. Cũng phải thôi, trước giờ ngoại trừ em và mẹ mình ra, đâu còn nữ nhân nào tham gia đấu kiếm với đám nam nhân nữa đâu. Trở lại với trận đấu, lợi dụng sơ hở của đối phương và làm theo những gì được dạy em đã hạ gục đối thủ 1 cách dễ dàng trước con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người. 

  - Hợp... hợp lệ! -Tiếng trọng tài vang lên như không tin vào kết quả mình vừa thấy. Tiếp theo đó là tiếng xì xào xung quanh của mọi người.

Tên đối thủ vừa mới bị em đánh bại đó đứng lên, cởi mũ bảo hộ ra. Nhìn em với ánh mắt khó chịu và nói bằng 1 giọng nói cũng khó chịu không kém:

  - Tên ta là Charles Grey, còn nhóc?


Em đưa tay cởi cái mũ bảo hộ ra, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn và mái tóc vàng 2 bên. Em nói trước con mắt ngạc nhiên của mọi người:

  - Tôi là Elizabeth Midford... 

Sau 1 vài giây im lặng em nghe thấy tiếng mọi người xung quanh đồng loạt ồ lên.

  - Con gái! Con gái! Vậy mà là con gái!

  - Không thể nào, nhìn cái bộ dáng mới 10 tuổi đó mà đã có thể dễ dàng đánh bại ngài Grey thế rồi. Con bé đó là quái vật chắc?

  - Thật đúng là 1 đứa con gái đáng sợ mà!

Giật mình trước những câu nói đó, Elizabeth cúi đầu xuống tay cầm lấy mũ đang run lên bỗng đập vào mắt em là khuôn mặt mới nãy còn tỏ ra khó chịu của Grey giờ đã trở nên vô cùng chán ghét, ánh mắt còn có thêm vài phần nhục nhã. Hắn bước qua em còn để lại 1 câu:"Cứ đợi đó!" -Chỉ đủ để 2 người nghe thấy. Hai tai em như ù đi, không còn nghe thấy tiếng gì nữa trong đầu chỉ có 1 câu nói vang lên:

Con gái mạnh mẽ sẽ khiến cho người ta chán ghét

  - Elizabeth, giải thích đi! Trận đấu hôm nay là thế nào? -Giọng nói đầy kích động của phu nhân Francis vang lên, ánh mắt tức giận hướng về phía đứa con gái bé nhỏ trước mặt.

  - Con... -Elizabeth sợ hãi cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.

  - Được rồi Francis, con bé còn nhỏ. Thua trận cũng là điều dễ hiểu mà. -Cha của em đứng giữa cố gắng khuyên nhủ người vợ đang tức giận của mình.

  - Nếu con bé thực sự thua trận vì đối thủ quá mạnh thì không sao, nhưng con bé lại cố tình để thua đối thủ. Elizabeth! Ngày thường ta dạy con thế nào?

Elizabeth không trả lời, em òa khóc vì sợ hãi trước cơn thịnh nộ của mẹ. Cha của em vừa dỗ dành em vừa kêu vợ ra ngoài để mình nói chuyện riêng với con. Sau khi phu nhân Francis bước ra ngoài, hầu tước Alexis đưa tay đóng cánh cửa gỗ lại. Ông bước đến bên đứa con gái đang khóc của mình, khẽ đặt con bé lên đùi rồi xoa đầu nó, nói với giọng dịu dàng:

  - Lizzy, nói cho ta nghe. Sao con lại cố tình để thua trận đấu?

  - Con... hức... con -Elizabeth nói trong tiếng nấc.

  - Đừng sợ ta sẽ không trách con đâu, ngoan nói cho ta nghe đi.


  - Bởi vì,... bởi vì mọi người ghét con!

  - Ghét con? Sao họ lại ghét con? -Hầu tước Alexis cúi đầu nhìn con đầy bối rối.

  - Họ ghét con! Họ nói con là đồ con gái bạo lực đáng sợ! Ánh mắt họ nhìn con như nhìn thấy quái vật vậy! Ngay cả Edward cũng thế! Con không muốn luyện kiếm, con không muốn tiếp tục trở nên mạnh mẽ nữa! -Elizabeth vừa nói, vừa khóc trong lòng cha mình, ông chỉ thở ra 1 hơi rồi nhẹ nhàng xoa đầu em "là lỗi của chúng ta".

Ngày hôm sau, khi Elizabeth đang ngồi đọc sách trong thư viện thì Edward đã chủ động tới tìm em. Elizabeth đưa tay đóng quyển sách lại rồi để qua 1 bên ngước nhìn anh trai đầy mong chờ.

  - Anh trai, anh đến tìm em sao? -Đã lâu rồi anh ấy không chủ động đến tìm em như trước kia.

  - Lizzy, anh đã nghe cha nói hết rồi. Chuyện thực sự không phải như em nghĩ đâu. -Anh nói rồi nhìn em với ánh mắt phức tạp.

Chuyện gì cơ? Anh ấy đang nói cái gì vậy? Edward kéo ghế, ngồi xuống ngay cạnh em, nói bằng giọng nhẹ nhàng từ tốn còn có chút tự trách:

  - Lizzy à, thực ra anh không hề ghét em. Anh chỉ là, ghét sự yếu đuối của chính bản thân mình thôi. Em không biết đâu Lizzy, ngay từ khi chúng ta còn nhỏ, anh đã tự nhắc nhở bản thân phải thật cố gắng trở nên hoàn hảo hơn, mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ em. Thế nhưng, cái khoảnh khắc mà anh bị em đánh bại ấy, anh đã nhận ra rằng bản thân mình vô dụng tới mức nào. Anh đã cho rằng mình không có quyền đứng trước mặt em, nhưng... anh sai rồi. Anh chỉ toàn lấy lí do để bào chữa cho sự yếu đuối và hèn nhát của bản thân khi không dám đối mặt với em thôi.

Hít 1 hơi thật sâu, Edward quay sang đối mặt với Elizabeth, đặt 2 tay lên vai em anh nói 1 cách chắc chắn:

  - Lizzy, anh không hề ghét em. Anh sẽ luôn yêu thương dù em có thế nào đi chăng nữa! Và... còn 1 chuyện...- Anh thoáng ngập ngừng nói. -Xin lỗi vì đã bỏ mặc em 1 mình trong suốt thời gian qua, Lizzy...

Elizabeth im lặng không nói gì, Edward, anh ấy không hề ghét em? Anh ấy vẫn luôn yêu thương em thật sao? Nước mắt em bắt đầu rơi xuống trải dài 2 bên má, em òa khóc nức nở.

  - Liz...Lizzy... 

Thấy em khóc Edward bối rối không biết phải làm gì. Bỗng Elizabeth nhào vào lòng ôm chặt lấy anh, Edward mở to mắt ngạc nhiên nhưng rồi cũng mỉm cười dịu dàng vòng tay ôm lại. 

  - Edward... hứa với em... sau này không được tránh mặt em như thế nữa... hứa nhé? -Elizabeth vừa nói vừa giơ ngón tay út về phía anh trai mình.

  - Anh hứa. -Edward mỉm cười đưa tay móc nghéo lại.  

Đằng sau cánh cửa thư viện đang khép hờ là nụ cười nhẹ nhõm của hầu tước và phu nhân khi nhìn thấy các con mình đã thân thiết với nhau trở lại.

Từ sau ngày đó, quan hệ của 2 anh em nhà Midford so với trước lại càng tốt hơn, Edward bắt đầu trở nên bảo vệ em gái thái quá nhưng cũng nhờ có sự bảo vệ đó mà đám người kia cũng không còn dám nói xấu Elizabeth nữa. Còn về bản thân em, cũng ngày càng cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn không còn quá để ý đến những người xung quanh nữa cho đến khi:

"Phụ nữ bạo lực thật đáng sợ. May mà hôn thê của anh là em đấy Lizzy" .

Ciel ghét em. Nếu anh ấy biết được chuyện đó anh ấy nhất định sẽ ghét em. Thế là Elizabeth lại 1 lần nữa căm ghét tài năng đấu kiếm của mình, thứ tài năng, mà 1 cô gái dễ thương không nên có. 

Con gái mạnh mẽ sẽ khiến cho người ta chán ghét.


Vào 1 buổi chiều mùa thu gió nhẹ, Elizabeth đến tham dự bữa tiệc trà của 1 người bạn như đã hẹn. Đã quá giờ hẹn 5 phút và tất cả là tại trận đấu kiếm đó! Sau khi theo chân người quản gia ra vườn, nơi các vị tiểu thư đang vui vẻ trò chuyện tiếng nói cười của họ vang đến chỗ em đang đứng:

  - Tôi nghe nói con trai của ngài bá tước Bolshake đã bị tiểu thư Midford đánh bại trong một trận đấu kiếm đấy.

  - Chuyện đó thì có gì là lạ, chẳng phải cô ta luôn quật ngã đối thủ 1 cách dễ dàng sao?

Em dừng bước khẽ nấp vào 1 bụi cây gần đó khi nghe thấy chủ đề đang được bàn tới là mình:

  - Loại con gái bạo lực như cô ta thì có gì tốt chứ? Đã vậy còn suốt ngày tỏ ra yếu đuối dễ thương thật đúng là giả tạo.

  - Nhắc mới nhớ mọi người đã nhìn thấy vị hôn phu của cô ta chưa? Trông cậu ấy thật dễ thương!

  - Đúng, đúng! Tôi có cảm giác mình đã thích cậu ấy rồi!

Elizabeth lặng lẽ bước đến chỗ những vị tiểu thư đang vui vẻ nói chuyện với nhau kia, em mỉm cười nhẹ nhàng nói:

  - Xin lỗi mọi người tôi đến trễ. 

Các vị tiểu thư mới nãy con đang cười đùa vui vẻ với nhau sau khi nghe thấy tiếng Elizabeth liền giật mình chột dạ quay lại nhìn nở 1 nụ cười gượng gạo.

  - Liz... Lizzy, cậu tới lâu chưa? -Một người "bạn" mà em từng cho là rất thân với mình lên tiếng hỏi.

  - Tớ chỉ mới đến thôi Amy, mọi người đang nói chuyện gì vui vẻ thế? -Nở 1 nụ cười vui vẻ giả tạo em nói 1 cách tự nhiên nhất có thể.

  - Khô... không có gì, mà mọi người đã nhìn thấy mẫu váy mới nhất của Nina chưa? Nghe nói nó đẹp lắm đấy! -Kín đáo buông tiếng thở phào nhẹ nhõm họ ngay lập tức lái sang chủ đề khác. 

A, thật giả tạo.

Elizabeth luôn biết điều này. Nhưng em có quyền gì để phán xét nó khi chính bản thân em cũng thế! Hơn ai hết em hiểu rõ bản thân mình thực sự là ai. Một quý cô dễ thương được bao quanh bởi những điều tốt đẹp hay 1 con bé giả tạo luôn được bao quanh bởi những lời nói dối? Thế nhưng, sau tất cả, đấy vẫn là cuộc sống mà em chẳng thể từ bỏ dù em có chán ghét nó tới đâu. Bởi nếu có 1 ngày tất cả những lớp vỏ dễ thương ấy rơi xuống, nếu chiếc mặt nạ đáng yêu ấy vỡ nát, thì anh ấy cũng sẽ giống như những người đó "Con bé đó là quái vật chắc?... Thật đúng là đáng sợ mà."  

Anh ấy nhất định, sẽ ghét em. Chính vì thế cho nên, để có thể được ở bên anh, để có thể trở thành vợ của anh, để có thể có được tình yêu từ anh, em sẽ trở thành bất cứ thứ gì anh muốn. Vì Lizzy là hôn thê của anh, Lizzy sẽ vì anh mà trở nên dễ thương, Lizzy sẽ vì anh mà cố gắng mỉm cười và Lizzy cũng sẽ vì anh, mà không ngừng giết chết, Elizabeth. Vậy nên, xin hãy mỉm cười với em, xin hãy mở lòng với em dù chỉ 1 chút thôi. Vì em sẽ luôn cố gắng hết sức vì anh.

Thế nhưng...

Ciel à,...

Cái người đang đứng bên cạnh anh đó,...

Cô ấy,... là ai vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận