Elizabeth Midford

Elizabeth từ từ tỉnh lại thứ đầu tiên đập vào mắt cô là 1 cái trần nhà quen thuộc được sơn một màu hồng vô cùng đáng yêu. Hửm? Căn phòng rách của khu ổ chuột sao lại đẹp như vậy? Khoan đã, sao cô lại có thể nhìn rõ mọi thứ như thế? Căn bệnh mà Elizabeth nhiễm phải đã khiến cho cô không thể đi lại bình thường được rồi cô chỉ ngồi được 1 chỗ và rồi cô phải nằm liệt giường không thể di chuyển tới mắt cũng không thể nhìn rõ được. Không có bác sĩ hẳn hoi nào chịu chữa bệnh cho cô nên cô chỉ có thể nằm đó chờ chết, bản thân cô cũng biết thời gian mình không còn nhiều. So với việc cứ tiếp tục "sống" như thế này cô thà chết luôn đi cho xong.

Nhưng vì sao hôm nay khi tỉnh dậy cô lại có thể nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh như vậy? Cô thử cử động tay 1 chút, không đau. Trước kia vì nhiễm phải căn bệnh này mà mỗi 1 cử động nhấc tay chân lên đều cảm thấy rất đau vậy mà giờ thật sự không đau tí nào. Elizabeth thử nhấc tay lên cô có thể làm được cô cảm giác cánh tay mình rất nhẹ chứ không nặng như trước đây. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây lẽ nào là giấc mộng cuối cùng của cô trước khi chết sao? Cô cố gắng ngẩng đầu dậy chống 2 cánh tay xuống tạo lực để ngồi dậy. Làm được rồi, cô thực sự đã làm được rồi, nó không đau chút nào. Những giọt nước mắt của hạnh phúc rơi xuống thấm vào tấm chăn mỏng đắp ngang người cô. Ah, đây quả thật là một giấc mơ đẹp.

Elizabeth khẽ đưa tay lật tấm chăn ra cô thử cử động mười đầu ngón chân của mình, cô làm được, cô thực sự có thể làm được, Elizabeth mạnh bạo đi chuyển 2 chân muốn bước xuống giường, cô khẽ đặt đôi chân mình xuống đất rồi từ từ đứng lên. Cố gắng bước từng bước 1 thật chậm rãi và rồi từng bước chân dần dần nhanh hơn và rồi Elizabeth vui vẻ chạy nhảy xung quanh phòng cuối cùng cô khụy xuống đất ôm lấy tay mình trong nước mắt. Cô đã thoát khỏi căn bệnh đó. Cô đã thoát khỏi cái địa ngục đó rồi.


Cô đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh căn phòng này, đích thực là phòng ngủ cũ của cô khi còn ở dinh thự. Thật là một giấc mơ chân thực. Elizabeth đứng lên, bước về phía chiếc gương trước mặt chạm tay vào nó vẫn là khuôn mặt của 1 thiếu nữ 14 tuổi xinh đẹp, đôi mắt màu cỏ 4 lá cùng mái tóc màu hoa hướng dương đến ngang lưng, trên gương mặt người thiếu nữ hiện lên vẻ ngạc nhiên cùng lo lắng. Cô nhớ khuôn mặt cô do nhiễm phải bệnh nên đã trở nên hốc hác và xanh xao chứ đâu có được hồng hào như bây giờ. Tới thời điểm hiện tại cô còn không dám nhìn chính mình trong gương bởi cô biết trông mình rất đáng sợ. Phải, xấu xí tới đáng sợ. Còn bây giờ nhìn cô giống như chưa từng bị bệnh vậy. Elizabeth đưa tay tự nhéo mình một cái, đau quá, mà khoan đã nếu đây là một giấc mơ. Vậy tại sao cô lại cảm thấy đau? Cô thử đưa tay nhéo mà mình lần nữa. Cảm giác cơn đau rất chân thực. Lẽ nào đây không phải là mơ? Không! Không thể nào! Chuyện này không thể xảy ra được.

Cạch!

Cánh cửa mở ra 1 cô hầu gái tóc nâu bước vào nhìn cô với nụ cười trên môi:

- Tiểu thư, người dậy...

Nhìn thấy người hầu gái vừa bước vào Elizabeth liền chạy đến nắm chặt lấy tay cô ấy hỏi tới tấp:


- Paula, sao chúng ta lại trở lại đây rồi? Còn có, sao... sao ta lại khỏi bệnh? Rốt cuộc trong lúc ta ngủ đã có chuyện gì xảy ra?

- Tiểu thư, người nói gì vậy? Đâu có chuyện gì xảy ra đâu? Hơn nữa bộ người có mắc bệnh sao?

Hả? Paula đang nói gì vậy? Sao cô ấy lại làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra thế? Có quá nhiều câu hỏi trong đầu cô, tại sao cô lại ở đây? Tại sao cô lại khỏi bệnh? Rốt cuộc thì đây là thực hay mơ? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

- Paula, bây giờ... là năm bao nhiêu?... Ngày bao nhiêu? -Elizabeth hỏi cố gắng để giọng mình nghe không bị run.


- Ngày 5 tháng 9 năm 1888? -Paula vừa trả lời vừa nghiêng đầu thắc mắc. Tiểu thư hôm nay thật kì lạ.

- Cái gì?

Lẽ nào cô đã quay ngược lại 2 năm trước rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận