Sai chỗ nào? Rốt cuộc là sai chỗ nào? Đây là một câu chuyện mà ngay từ phút ban đầu đã chẳng có tí công bằng nào với cô. Cô không biết bản thân đã làm sai cái gì, cũng không biết phải sửa sai từ đâu hay bản thân phải làm gì để sửa lại cái sai này ngoại trừ việc phải chạy chốn khỏi đây. *Cộc cộc* tiếng gõ cửa vang lên.
- Được rồi Paula, ta không có khẩu vị ăn tối đâu kêu mọi người ăn trước đi không phải chờ ta. - Theo phản xạ cô nghĩ đó là Paula nữ hầu của mình nên trả lời không cần quay đầu lại.
Cạch, tiếng cánh cửa mở ra 1 hình bóng người đàn ông cao lớn bước vào.
- Lizzy, là ta đây.
Elizabeth giật mình quay đầu lại nhìn người đàn ông trước mặt mình.
- Cha...
- Khi ta quay lại thư viện để đón con thì không thấy con đâu, khi ta hỏi thì họ nói là con đã về trước, con không định ăn tối cùng mọi người luôn sao?
- Con xin lỗi... vì đã tự ý bỏ ý về mà không nói gì, con chỉ là... hơi mệt... con không muốn ăn...
Hầu tước khẽ thở dài một tiếng đưa tay xoa đầu con gái mình giọng nói không giấu đi sự lo lắng.
- Được rồi, nếu con đã mệt vậy thì nghỉ đi lần sau đi đâu phải nói với ta một câu nếu không ta nhất định sẽ lo lắng.
- Dạ vâng.
Hầu tước Alexis bước ra ngoài không quên đóng cửa lại. Không phải chỉ có ông mà tất cả mọi người bao gồm Edward, Paula, Francis đều cảm nhận được sự khác biệt của Lizzy con bé bắt đầu trở nên trầm lặng hơn. Cũng không hay nói về những thứ dễ thương như trước nữa, đặc biệt là khi nói về Ciel là vẻ mặt nó lại thay đổi. Ông cũng không nhìn ra đó là buồn hay sợ nữa rõ ràng là giữa bọn trẻ đã xảy ra cái gì đó nhưng khi hỏi thì con bé lại nói không có gì. Chuyện riêng của bọn trẻ ông không tiện xen vào nhưng nếu con gái ông phải chịu ủy khuất thì không có nghĩa là ông sẽ chỉ im lặng đứng nhìn. Vốn là muốn đưa nó đến thư viện để tâm trạng tốt hơn không ngờ lại thành ra thế này. Không đúng, rõ ràng lúc bước vào vẫn còn rất vui vẻ còn cảm ơn ông rối rít sao lúc trở về lại thành thế này? Lẽ nào trong lúc ông không có ở đó liền có ai bắt nạt hay nói gì đó với nó sao? Ông nhất định sẽ điều tra việc này không thể để yên như vậy được!
Sau khi trở về từ thư viện Elizabeth bắt đầu bước vào huấn luyện. Cô nhất định phải nghiêm khắc với bản thân mình hơn. Không phải chỉ rèn luyện thể lực mà cả trí óc nữa cô thậm chí còn tự lập ra thời gian biểu cho mình
5h00'- 7h00': Tập thể dục chạy bộ rèn luyện thể lực.
7h00'- 8h00': Nghỉ ngơi, dùng bữa sáng.
8h00'- 9h30': Rèn luyện kiếm pháp cùng mẹ.
9h30'- 11h00': Học tập về quản lý sổ sách với mẹ.
11h00'- 13h00': Ăn trưa nghỉ ngơi lấy sức.
13h00'- 15h00': Học thêm cùng gia sư.
15h00'- 15h30': Giờ trà chiều.
15h30'- 17h00': Học võ thuật, bắn súng cùng mẹ.
Vậy là xong lịch trình cả 1 ngày! Được rồi, tạm thời là thế đi! Thực ra vụ luyện võ với tập bắn súng là cô tự đi xin mẹ, cô muốn trở nên mạnh hơn về mọi mặt! Và quan trọng hơn cô không muốn mình có bất cứ 1 khoảng thời gian rảnh nào để nhớ về "người ấy". Với cái lịch trình đó trong vòng 2 tuần kĩ năng tự vệ tới xử lí công việc đều tăng vụt thậm chí khi soi gương cô có thể thấy được những cơ bắp trên tay mình thật... "săn chắc"... cô cũng chẳng biết nên vui hay nên buồn nữa. Trước kia mỗi khi thức dậy việc đầu tiên cô làm có lẽ là uốn tóc và chọn xem trang phục hợp với mình hôm nay. Nhưng giờ cô chỉ mặc quần áo đơn giản và để tóc thẳng, dù sao thì nó cũng sẽ tiết kiệm thời gian và dễ cho việc đi chuyển của cô hơn. Huống chi, lí do để cô trở thành 1 cô gái dễ thương giờ đã không còn nữa việc mặc đẹp đó còn quan trọng sao?
Hôm nay không như mọi ngày thay vì luyện kiếm như mọi khi mẹ lại muốn nói chuyện với cô. Đứng trước cửa phòng Elizabeth có chút căng thẳng, hừm... rốt cuộc thì mẹ muốn nói chuyện gì với mình nhỉ? Trận đấu kiếm vẫn giữ vững phong độ... à không, thậm chí còn được khen là tiến bộ. Tình hình học tập vẫn ổn, không phạm phải lỗi gì đặc biệt nghiêm trọng... Vậy thì vì cái gì nhỉ? Gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu cô mở cửa bước vào.
- Mẹ gọi con có việc gì không ạ?
Phu nhân Francis ngồi uống trà im lặng nhìn Elizabeth ánh mắt có vài phần đánh giá, cuối cùng lại thở dài bất đắc dĩ.
- Lizzy, gần đây ta quan sát thấy con rất nghiêm túc trong việc học tập xem ra con cuối cùng cũng đã trưởng thành.
- Vâng? - Elizabeth nghiêng đầu vẫn chưa thực sự hiểu ý của mẹ mình.
Phu nhân Francis đặt tách trà xuống ánh mắt nghiêm túc nhìn Elizabeth nói:
- Con có muốn sang Mỹ du học không?