Em À, Anh Thua Em!

- Được rồi, như vậy cũng tốt! - Giọng nói trầm ấm của La Đình Diệp vang lên.

Cúp máy, La Đình Diệp thở dài. Dạo này công việc của anh chất như núi, đến mức mà khi hắn về nhà thì Đỗ Lam Nhiên đã ngủ rồi. La Đình Diệp và Đỗ Lam Nhiên đã sống chung với nhau đã 1 tháng rồi. Nhưng sáng sớm dậy thì Lam Nhiên đã đi mất, tối về thì cô ngủ mất. Thế là cả hai cả tháng nay chưa nói với nhau được nửa câu.

- Tổng giám đốc - Thư kí Lưu Hân lả lướt, nhẹ nhàng đi vào phòng của Đình Diệp.

La Đình Diệp không buồn nhìn cô ta một cái mà quay ngoắt đi. Lưu Hân không bỏ cuộc, tiếp tục ôm từ đằng sau của La Đình Diệp mà ve vãn. La Đình Diệp gần đây cũng không chạm qua phụ nữ nào nên có cảm giác bức rức, lập tức quay lại ôm Lưu Hân vào phòng nghỉ.

Sau trận ân ái, La Đình Diệp chuẩn bị đi về thì..

- Diệp, hôm nay hai đứa mình đi ăn tối nhé? - Lưu Hân ngọt ngào hỏi.

- Được!- La Đình Diệp không nóng không lạnh nhạt nhẽo đáp.

================

Tối nay, Đỗ Lam Nhiên rất buồn, cực kì buồn vì..."người ấy" của cô không gọi điện không tin nhắn. Gọi cũng không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời. Thật là buồn!

Mấy ngày qua, Đỗ Lam Nhiên một mình ở trong nhà thực buồn chán tột độ. Nhắc mới nhớ! Cái tên "mặt lạnh" đó hình như 1 tháng rồi chưa gặp nhau đó nhỉ!? Hắn hình như đi công tác? Hay về nhà bố mẹ? Hay sợ cô quá chạy đi rồi? Ừm! Chắc chắn là một trong những giả thuyết cô vừa đưa ra! Nghĩ tới đây, cô cảm thấy bản thân thật tài năng.


(Sarah: Quỳ! Lạy trước sự tự luyến của tỷ!)

(Đỗ Lam Nhiên tuy lạnh lùng, ít nói nhưng cô có độ ảo tưởng sức mạnh vô cùng cao và chính là một trong những vị "thánh ảo" trong truyền thuyết!)

Tối nay, Đỗ Lam Nhiên lại phải ăn cơm một mình trong khi cả nhà thì tụ họp, sum vầy. Thật là đắng lòng a!

Đỗ Lam Nhiên chuẩn bị đi ngủ thì nghe tiếng cười nói của một cô gái ở dưới nhà. Vì tò mò, Lam Nhiên đã thò đầu qua cửa sổ. Ồ! Không thể tin được! Thì ra là La Đình Diệp dẫn tình nhân về nhà! Hiếm khi thấy hắn đi với phụ nữ. Nếu không có ngày hôm nay, chắc cô đã nghĩ hắn bị gay. Ừm ừm! Cô phải đi ngủ nhanh thôi chứ lỡ đâu, ở phòng bên cạnh lại phát ra cái âm gì đó, cái âm thanh mà ai cũng biết là cái âm thanh gì đó là cô không thể ngủ được mất! Vừa dứt dòng suy nghĩ Lam Nhiên lập tức nằm xuống và nhắm mắt lại.

5 phút sau...

- Lục cục

10 phút sau...

- Từ từ nào...

15 phút sau...

- Diệp~

16 phút sau....

Cô vẫn không thể ngủ với mớ âm thanh hỗn độn bên đó!!! Đổi phòng thôi! Thế là cô ôm gối ôm chăn qua phòng khác ngủ nhưng hai con mắt vẫn cứ mở thao láo. Chắc tại lúc trưa cô ngủ nhiều quá. Thôi! Nghe nhạc vậy.

- Hey, I just doing fine before I met you

I drink too much and that"s an issue. But I"m OK.....- Đỗ Lam Nhiên nằm xuống thản nhiên nghe nhạc và không quan tâm đến bất kì vấn đề gì kể cả là tên chồng tương lai của cô đang ngoại tình với cô tình nhân xinh đẹp và nóng bỏng của hắn ngay tại trong nhà của cô và hắn.

Cô đang phiêu theo nhạc thì bỗng dưng tiếng nhạc nhỏ dần rồi tắt hẳn kèm theo cái màn hình đen thui của chiếc điện thoại đời mới nhất. Hết pin! Vui thật! Hết pin đúng lúc thật!

Cô đi kiếm đồ sạc pin điện thoại. Lục hết tủ này tới tủ khác mà vẫn không thấy. Thế là cô sang phòng La Đình Diệp mượn đồ sạc mà hoàn toàn quên mất hắn và cô tình nhân của hắn đang ân ân ái ái.


- Diệp, cho tôi mượn...- Đỗ Lam Nhiên không gõ cửa, không câu nệ xông thẳng vào phòng La Đình Diệp. Ố mài gót! Cô đã thấy cái gì thế này! Hai thân thể loã lồ đang dính chặt nhau như keo. Người đàn bà dưới thân La Đình Diệp thì không ngừng phát ra tiếng tên rỉ. Và thế là mọi hoạt động ngừng lại sau khi Đỗ Lam Nhiên mở cửa bước vào...

Chấm...ba...chấm...Đỗ Lam Nhiên không nói không rằng, mày đẹp nhếch lên, thản nhiên nói như thể hai người rất thân nhau:

- Diệp, chơi xong nhớ kêu người tới dọn, cả phòng anh ngập mùi thối. Bẩn chết đi được!

Ngay lập tức, Lưu Hân bật dậy lấy chăn che thân thể đầy vết hôn tím tái tức giận nói không nên lời:

- Cô...cô...

- À, còn nữa! Chơi xong nhớ "dọn" sạch, em không thích đám cưới của chúng ta bị gián đoạn! - Nhấn mạnh cụm từ "đám cưới của chúng ta", Đỗ Lam Nhiên không ngại ngùng mà nhìn La Đình Diệp đang khỏa thân kia. La Đình Diệp chẳng nói chẳng rằng lấy cái khăn đang được vắt trên ghế kia quấn ngang hông đi nhanh vào phòng tắm.

- Diệp~! Cô ta...cô ta ăn hiếp em! - Lưu Hân nũng nịu với La Đình Diệp đang đi vào phòng tắm.

- Ồ! Trông có vẻ là hắn quan tâm cô? - Đỗ Lam Nhiên công kích.

- Hừ! - Lưu Hân một bụng căm phẫn.

- Cạch - Tiếng cửa phòng tắm mở, La Đình Diệp bước ra. Thân thể đẹp như pho tượng của hắn luôn khiến mọi cô gái điên cuồng (trừ Nhiên).

- Lam Nhiên, em vào làm gì?- La Đình Diệp giọng trầm đục hỏi.


- Mượn đồ sạc!

- Được, để anh lấy cho em!- Nói rồi hắn lom khom xuống hộc tủ tìm đồ sạc đưa cho Lam Nhiên.

- Diệp, có thật là cô ta và anh sẽ lấy nhau không? Anh nói anh yêu em mà!- Lưu Hân không cam lòng chỉ về phía Lam Nhiên.

- Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi. Còn cô mau chóng mặc đồ rồi về đi. Tiền tôi sẽ sai người chuyển vào tài khoản cho cô. - La Hắc Diệp nhẹ nhàng đưa sạc cho Lam Nhiên lạnh lùng mà nói với Lưu Hân.

- Cô gái, hiểu rõ thân phận của mình rồi chứ?- Lam Nhiên nhếch môi khiêu khích.

-"Chỉ là nhếch môi thôi mà sao đẹp vậy cơ chứ!"- La Đình Diệp tim lại bị lệch một nhịp khi thấy cô cười.

Lưu Hân không cam lòng đến mức tai muốn xì khói,nhanh chóng rời đi.

- Tình nhân nhỏ của anh thật là dễ thương quá đi a! - Đỗ Lam Nhiên không nói không rằng tự nhiên cười khì khì lên khiến La Đình Diệp có phần hoảng. Lấy được đồ sạc, Lam Nhiên nhanh chóng trở về phòng để lại La Đình Diệp đứng đó.

- Chồng sắp cưới mang tình nhân về nhà mà vẫn cười được. Em thật khó hiểu. - Với vài suy nghĩ bâng quơ với giấc mộng đẹp La Đình Diệp và Đỗ Lam Nhiên cùng chìm vào giấc ngủ để chờ ngày mai đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận