Một tay cầm đoá hoa cưới, tay kia được anh nắm lấy, cả hai người cùng nhau nhìn xuống, bên dưới mọi người đều nhìn họ mỉm cười trong lòng thầm chúc phúc.
Cuộc hôn nhân không bình đẳng này được tổ chức trong không khí vui vẻ của hai bên gia đình, chỉ có một người duy nhất khóc hận, đau đớn khôn nguôi, đó chính là Lâm Dao.
Sau khi MC giới thiệu với khách mời, hai nhân vật chính tiến hành ghi thức rót rượu vào tháp ly, theo sự hướng dẫn của MC họ mời rượu cha mẹ để thể hiện lòng kính trọng và biết ơn công dưỡng dục của cô dâu và chú rể dành cho song thân của hai bên.
Và cuối cùng là tặng của hồi môn.
Cả nhà trai và và gái đều giàu có.
Ngày cưới, Lâm Dao được cha mẹ tặng 200 cây vàng và sổ đỏ hai ngôi nhà ở Phú Quốc và ven biển Đà Nẵng, cùng với đó là trang sức và đá quý bởi gia đình hai bên vốn kinh doanh đá quý.
Số vàng trên cổ và tay cô là của họ hàng cùng anh chị em nhà chồng trao tặng.
Bên cạnh đó gia đình họ Phương cũng không kém gì, cha chồng hào phóng tặng cho cô con dâu của hồi môn là chiếc vương miện bằng vàng, nạm đá ruby có giá trị lên tới gần 4 tỷ đồng.
Không chỉ có vương miện mà những trang sức khác như vòng cổ, lắc tay,… cô dâu đeo trong ngày cưới cũng trị giá hàng tỷ đồng.
MC cầm micro bước đến đứng bên cạnh hai người họ hỏi:
- Hai người yêu nhau chính là duyên phận kì diệu nhất.
Cô Lâm Dao, xin hỏi cô có đồng ý gã cho người đàn ông bên cạnh mình không?
Cô nhìn anh chằm chằm, đây là cuộc hôn nhân được sắp đặt, lên kế hoạch từ trước cô có thể không đồng ý sao?
- Tôi đồng ý.
Gia đình hai bên vừa vổ tay vừa nở nụ cười ôn hoà, riêng mẹ chồng cô lại tỏ ra cau có.
Nhân viên cầm khay nhẫn bước đến đưa Lâm Dao, cô cầm chiếc nhẫn lên tay đắn do suy tính, cân nhắc giữa nên hay không nên, chưa quyết định được dứt khoát.
Cô thầm nghĩ "Hôn nhân không tình yêu này không biết duy trì được bao nhiêu lâu đây, dù thế nào đi nữa vì lợi ích của công ty mình phải cố gắng duy trì cuộc hôn nhân này!".
Cô mạnh dạn cầm lấy tay Phương Viên, đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa của bàn tay phải anh trước tràng vỗ tay của mọi người.
MC quay sang nhìn anh hỏi:
- Anh Phương Viên, xin hỏi anh có đồng ý lấy người con gái bên cạnh anh không? Bất luận niềm vui hay nghịch cảnh, bất luận sang giàu hay nghèo khổ đều cùng đối phương sống đến bạc đầu.
Phương Viên quay xuống nhìn những người khách mời nhìn anh với ánh mắt trông mong, chờ đợi, nhân viên cầm khay nhẫn bước đến như một sự hối thúc, với sự trông chờ, hy vọng của hàng trăm con người bên dưới anh không nỡ làm họ thất vọng, khiến cha mẹ gia đình hai bên mất mặt, đành nhìn sang Lâm Dao, tuy không thoải mái, nhưng vẫn gắng gượng miễn cưỡng đồng ý:
- Tôi đồng ý.
Anh vươn tay ra lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp lụa đỏ, tay kia nâng tay cô lên.
Khi Phương Viên đang chuẩn bị trao nhẫn trên sân khấu thì, một người phụ nữ trung niên bất ngờ xuất hiện từ bên ngoài vội vã chạy vào lễ đường, tất bật vì sợ không kịp, không để ý gì đến xung quanh miệng thì la hét thu hút sự chú ý của mọi người:
- Phương Viên! Phương Viên!
Nhẫn vẫn chưa đeo vào, anh vẫn còn nắm lấy tay cô nhìn xuống nhìn bà ấy.
Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào bà ta.
Mọi người đang hoan hô bỗng dưng im phăng phắc, động tác đờ ra giữa không trung, quan sát tình hình.
- Phương Viên à, không xong rồi B...!Bảo Quyên nó có ý định tự sát, con mau tới đó ngăn cản nó lại đi!
Bà ta khóc lóc van xin:
- Nhanh đi! Cô năn nỉ con mà làm ơn!
Mọi người đã nghe đến đờ người ra, đưa mắt nhìn nhau.
Anh nhìn thấy cảnh này có chút thương tâm, liền động lòng trắc ẩn định bước xuống bên dưới, vừa đi được vài bước thì Lâm Dao đưa tay cầm lấy tay kéo lại ngăn cản không muốn anh rơi đi.
Bị cô níu tay, anh quay đầu lại nhìn Lâm Dao, mọi người chỉ trỏ bàn tán.
- Bà ta là ai vậy?
- Chuyện gì thế?
- Chuyện gì thế?
Lâm Dao và Phương Viên nhìn nhau, bà Thái Hoa thấy anh có chút xiêu lòng liền chăm thêm dầu vào lửa:
- Phương Viên à, cô năn nỉ con mà làm ơn đi! Nếu không con bé sẽ chết mất, cô chỉ có mình đứa con gái này thôi.
Nghe thấy những lời nói này, anh không chịu được nữa không lẽ thấy chết mà không cứu? Dã lại Doãn Bảo Quyên còn là cấp dưới của anh.
Phương Viên đưa tay lên gạt tay cô xuống, thì tay đang cầm hoa của Lâm Dao đưa lên giữ tay anh lại, mắt mở to nhìn anh đầu thì lắc liên tục thay câu nói "Anh đừng đi!".
Cô muốn có một hôn lễ trọn vẹn.
Anh nhìn cô một lúc rồi lại quay ra sau nhìn Thái Hoa đắn đo không biết nên làm thế nào.
Trong khi bà ta liên tục cầu xin Phương Viên hãy cứu ấy con gái mình, thì Lâm Dao vẫn nắm chặt lấy tay anh.
Mặc cho cô dâu ra sức níu kéo, anh vẫn rút tay ra đâm đầu chạy về phía trước rời khỏi sân khấu.
Thế nhưng được vài ba bước Lâm Dao đã cất tiếng gọi:
- Phương Viên!
Anh dừng bước quay người ra sau nhìn cô, mọi người đều im lặng dõi theo.
Thái Hoa vừa khóc vừa gọi tên anh:
- Hu hu...!Phương Viên!
Anh vừa nhìn cô, đôi chân vô thức lùi về sau rồi quay đầu chạy đi, dưới sự ngỡ ngàng của tất cả những người đang có mặt tại đó.
Hành động bất ngờ này từ anh khiến cha mình giật mình sửng sốt đứng lên nhìn theo anh hỏi:
- Con đi đâu vậy? Còn hôn lễ thì sao?
Bất chấp lời cha, Phương Viên vẫn lựa chọn rời đi, Thái Hoa lau nước mắt đi theo sau.
Mọi người nhìn theo bóng lưng anh cho đến khi khuất xa khỏi cánh cổng, hôn lễ được xem là thước đo cho danh dự gia đình.
Hành động tự ý rời khỏi này của chú rể bị coi là sự xúc phạm nặng nề với nhà gái.
Lâm Dao chỉ biết trơ mắt đứng nhìn chồng tương lai mình rời đi cùng người con gái khác mà không thể làm gì.
Thất vọng vì hành động của Phương Viên, Lâm Dao bật khóc nức nở tay đánh rơi đoá hoa xuống đất.
Để an ủi con gái, cha cô bước lên sân khấu ôm con vào lòng an ủi.
- Lâm Dao...
Bên dưới mọi người liên tục đặt ra những câu hỏi như:
- Sao chú rễ lại bỏ đi vậy?
- Bỏ cô dâu một mình luôn sao?
- Nghe nói lúc trước hai người này làm chung công ty, quan hệ cấp trên cấp dưới mập mờ lắm.
Lâm Dao gục vào lòng cha, đưa tay lên gạt đi nước mắt, cô cảm thấy mình bị mất mặt trước quan khách.
Doanh nhân không biết đi đâu để lại cô giữa lễ đường, cô thẩn thờ, ánh mắt vô hồn trầm tư suy nghĩ: "Nói cái gì mà tam tòng tứ đức? Xuất giá tòng phu? Mình cũng là một người đang sống sờ sờ, sao lại đối xử với mình như vậy?"
Lâm Dao ấm ức nói với cha mình:
- Cha xem mọi chuyện thành thế nào rồi đây! Sau này mặt mũi con biết để đâu nữa chứ? Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời con mất mặt như vậy.
Lâm Thành không biết nên an ủi con gái mình như thế nào, chỉ biết ôm con mình thật chặt khẽ thở dài phiền não.
MC bước đến gần hỏi:
- Vậy có tiếp tục hôn lễ nữa không?
Bà Lam Khuê đứng lên nói thay:
- Không cần!
MC hơi lưỡng lự nhìn bà ấy, đắn đo một lúc cũng gật đầu lui ra sau khán đài, bà đưa mắt nhìn sang Phương Điền nói:
- Chủ tịch Phương anh xem đi! Con trai anh bỏ rơi vợ sắp cưới của mình trong hôn lễ chạy đi cứu tình nhân của nó là sao?
Bà ấy bức xúc chỉ tay về phía con gái mình nói thêm:
- Con gái tôi cũng là người của công chúng mà, anh nói xem sau này nó làm sao nhìn mặt mọi người đây!
Tề An Diệp liếc mắt nhìn Lam Khuê, Phương Điền giải thích:
- Chị xuôi à, con Bảo Quyên không phải là tình nhân gì cả!
Lâm Thành tức giận lên tiếng:
- Nhưng nó thích con trai anh, và bây giờ nó quyết định cứu cô ta thay vì tiếp tục nghi thức hôn lễ.
Anh nghĩ nó không yêu mà chạy đi cứu à?
Chỉ một câu nói vô tình trong cơn tức giận của Lâm Thành, đã khiến mọi người phải dừng lại suy ngẫm.
...o0o...
Tại JMPT, bên ngoài cánh cửa sắt trên sân thượng người đàn ông lớn tuổi liên tục dùng tay mình đánh vào cánh cửa, miệng nói không ngừng:
- Bảo Quyên, Bảo Quyên, đừng để cha lo lắng được không?
Không có bất kì lời phản hồi nào từ Doãn Bảo Quyên, ông nhắc lại lần nữa:
- Được không?
Vẫn như cũ, đáp lại ông là một khoảng không im lặng, dù qua quýt hồi âm cũng không.
Ông bắt đầu lo sợ con gái mình xảy ra chuyện, tay càng lúc càng vổ mạnh vào cánh cửa, tiếng cửa sắt vang lên chói tai.
- Bảo Quyên, mở cửa cho cha đi!
Bên ngoài, Doãn Bảo Quyên trong bộ trang phục công sở đang đứng sau lan can nhìn xuống, bên dưới chân mình là thành phố mênh mông sự sống.
Nhưng cô ta chẳng thiết tha gì.
- Anh Phương Viên cưới vợ rồi, con sống để làm gì nữa chứ? Cứ để con chết đi còn hơn là phải thấy cảnh tượng đau lòng này!
Mặc lời khuyên ngăn của cha, cô ta vẫn quyết định không từ bỏ ý định.
Doãn Bảo Quyên đưa tay lên bám chặt vào thành lan can rồi bước chân lên đấy, những làn gió nhẹ khẽ thổi qua những sợi tóc mềm làm chúng tung bay theo gió.
Bên ngoài Phương Viên từ góc rẽ hành lang chạy đến, với bộ dạng hấp tấp anh chạy thật nhanh về phía cha Bảo Quyên.
Ông liên tục đập tay vào cửa gọi con gái:
- Bảo Quyên mở cửa cho cha đi con! Đừng làm chuyện dạy dột được không?
Phương Viên từ bên ngoài chạy đến hành lang sân thượng, đứng trước ba hướng rẽ nhất thời anh không biết cô ta đang ở hướng nào, quay qua quay lại vô tình bị Doãn Bằng nhìn thấy, ông ấy đưa tay lên cao về phía anh ra hiệu:
- Phương Viên, Phương Viên, bên này!
Anh dùng hết sức lực chạy thật nhanh về phía ông ấy, dừng lại trước cửa sắt, đưa mắt nhìn lên cánh cửa, ông quay qua nhìn anh cầu xin:
- Phương Viên, con đến rồi mau vào trong cứu nó đi! Khuyên nó một tiếng giúp chú được không?
Anh dùng tay lây qua lây lại tay nắm cửa nhưng đã bị khoá trái, phía sau Thái Hoa vừa kịp chạy đến đã hối thúc:
- Nhanh lên đi con!
- Cô chú đừng lo! Để con!
Mẹ Bảo Quyên đập tay vào cửa.
- Con gái à, mẹ đưa Phương Viên đến đây rồi! Con mau mở cửa cho mẹ đi mà!
Doãn Bảo Quyên bên trong không tin lời bà nói, chân bước thêm vài bước về phía trước, vẻ mặt vô cảm, ánh mắt vô hồn, còn một bước nữa nếu lỡ chân sẽ rơi xuống toà nhà cao sáu tần này, nhưng cô ta chẳng có chút lo sợ nào.
Bên ngoài cha mẹ Bảo Quyên sốt ruột cứ đưa mắt nhìn vào bên trong, không cách nào mở cửa anh đành dùng sức người vậy.
Phương Viên lùi bước về sau, hai tay dang ra đẩy hai người họ sang một bên nói:
- Cô chú tránh ra đi!
Anh nhìn vào cánh cửa, sau đó chạy thật nhanh về phía trước đạp thật mạnh chân vào cánh cửa sắt, một tiếng "Rầm" lớn phát ra, cánh cửa được mở.
Phương Viên nhanh chóng chạy vào, cha mẹ Bảo Quyên theo sau.
Nghe thấy tiếng phá cửa, không cần quay lại nhìn cô ta cũng biết cánh cửa thành công được mở ra, Bảo Quyên sợ hai người họ vào sẽ ngăn cản, cô ta lấy hết dũng khí nhất chân lên định bước thêm một bước nữa tự kết liễu mạng sống mình.
Chính ngay lúc đó, một cánh tay từ phía sau vươn đến, choàng qua eo Doãn Bảo Quyên, ôm cô ta vào lòng xoay tròn hai cái đưa cô ta vào trong, Doãn Bảo Quyên chưa hết bàng hoàng, cô ta đưa mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình trên tay, mắt đột nhiên mở to lông mày nhướng lên muốn nhìn cho thật rõ, không ai khác đó là người đàn ông mà cô ta đem lòng yêu thương ngày nhớ đêm mong.
Phương Viên khom người xuống đặt Doãn Bảo Quyên ngồi lên ghế, cô ta nhìn anh đến mức sững sờ ngẩn người ra, tâm thần tạm thời bất định.
Cô ta không thể tin được anh lại xuất hiện tại đây, còn là đến cứu mình nữa.
- Phương Viên...
Anh ngẩn ngơ, yên lặng vì quá ngạc nhiên trước hành động ấy.
Doãn Bảo Quyên xúc động nói không nên lời, duỗi tay qua cổ ôm lấy anh.
Cô ta rung động mạnh mẽ trước hành động này của anh trong thời gian tương đối ngắn, nhiều khi cũng làm tê liệt nhận thức, sự rung động trong lòng.
Nhưng trái lại, Phương Viên lại tỏ ra hờ hững, thậm chí hai tay buông xuôi không đáp lại cái ôm này của Bảo Quyên.
Cô ta khóc rất nhiều, nước mắt đầm đìa nói:
- Anh đừng gạt em nữa! Em biết anh cũng yêu em mà, nếu không anh sẽ không rời bỏ hôn lễ của mình tới cứu em...!Đúng chứ?
Im lặng thực sự là vũ khí lợi hại trong lúc này.
Phương Viên lựa chọn im lặng để tránh gây tổn thương thêm cho Doãn Bảo Quyên, anh quyết định đến đây vì động lòng trắc ẩn, vì không muốn bản thân là lý do khiến người khác tìm đến cái chết.
Cô ta nhắc lại câu hỏi:
- Đúng không?
Anh đẩy Bảo Quyên ra, hai tay nắm vai cô ta, giọng nói có tiếng thở lớn:
- Bảo Quyên à, giữa tôi và cô chỉ là quan hệ đồng nghiệp, xin cô đừng hiểu lầm!
Cô ta lắc đầu không tin, kích động nói:
- Anh nói dối, em biết anh yêu em mà đúng không? Anh thừa nhận đi!
Cha mẹ cô bước đến, vẻ mặt họ lo lắng, ở trong trạng thái rất không yên lòng.
Bà Thái Hoa nhìn con gái mình hỏi:
- Con có sao không?
Cha Bảo Quyên bước đến chổ con gái mình, giọng nói chứ nhiều cảm xúc khác nhau:
- Sao con lại thiếu suy nghĩ, mà làm nên những hành động ngu dốt vậy hả? Lỡ như thực sự rơi xuống dưới...!Con nói xem cha mẹ phải làm sao?
Bà Thái Hoa níu tay chồng lại cau mày nói:
- Anh đừng nói nữa! Con gái chỉ nhất thời nghĩ không thông thôi, bây giờ nó chỉ vừa định thần lại sau phút bàng hoàng, anh đừng làm nó khó xử vậy chứ!
Phương Viên bỗng nhiên, bất thình lình chợt nhớ đến hôn lễ còn dang dở của mình, liền quay qua nhìn hai người họ.
- Cô chú tới rồi, vậy con giao cô ấy lại cho hai người chăm sóc.
Nói rồi anh đứng lên định rời đi thì Bảo Quyên dùng hai tay nắm lấy tay anh níu giữ, anh dừng lại nhìn, cô ta ngước đầu nói:
- Đừng đi! Ở lại với em thêm chút nữa được không? Em rất cần anh!
Phương Viên do dự nhìn cô ta, không biết nên đi hay ở..