Phương Viên vừa nhìn đã đoán được tên.
- Đây là phỉ thúy Tử La Lan, tuy là phỉ thúy nhưng chất lượng và màu sắc đứng cuối cùng trong loại, giá trị cũng không được cao, đẹp nhất vẫn là hồng tím mịn màng...
Anh khoanh tay lại nhìn Nhã Kiến Văn.
- Cà tím đứng thứ 2 và sau cùng là lam tím.
Màu tím trong phỉ thủy cùng là màu hiếm nhưng không nhất thiết cứ tím là giá trị cao mà còn phụ thuộc vào phẩm chất ngọc như độ trong, tạp chất, thành phẩm chế tác tổng hợp lại để đánh giá chất lượng.
Lục Xuyên trầm trồ nhìn anh, tỏ ý nồng nhiệt khen ngợi, cảm phục:
- Chủ tịch giỏi vậy?
Nhã Kiến Văn mặt không vui nhưng vẫn cười tán dương:
- Hahaaa, cậu nói đúng rồi.
Phương Điền hào hứng chỉ tay vào viên đá còn lại nói:
- Cắt luôn viên đó đi! Coi ở trong là phỉ thúy nào!
Lưỡi dao cắt xuống ngọt lịm, chạm sâu xuống phần đáy tản đá, màu sắc viên phỉ thúy bên trong dần lộ ra, Nhã Kiến Văn xoay đá qua đưa cho họ chiêm ngưỡng.
Phương Điền thích thú sờ tay lên bề mặt khối phỉ thúy, nó có nhan sắc đỏ tươi, phỉ thúy tốt có màu sắc đẹp, ánh thủy tinh cao, bán trong suốt.
- Đá có độ mát và độ nặng nhất định, đúng là phỉ thúy thật rồi.
Ông quay ra sau mừng rỡ chỉ tay vào viên đá nói với con trai:
- Là phỉ thúy Hồng Phỉ đó con!
Phương Viên nhìn chằm chằm vào hai viên đá, rồi liếc mắt nhìn sang ông chủ, cả hai khối đá này cắt ra bên trong đều có ngọc, nhưng chỉ tầm trung không phải phỉ thúy cao cấp.
Lục Xuyên không tin vào mắt mình cậu ta ngờ vực nói:
- Đúng là đi theo chủ tịch được khai nhãn ha, tôi không nghĩ phỉ thúy dễ tìm như vậy, chọn một viên đá cũng có thể cắt ra được phỉ thúy bên trong...
Cậu ta vỗ tay mạnh tâm đắc cười to:
- Hahaa đúng là lợi hại.
Phương Viên liếc mắt nhìn cậu ta, Lục Xuyên im lặng cúi đầu.
Dù đã kiểm chứng nhưng vẫn thấy chuyện này có điều kỳ lạ, chỉ là không biết sai chổ nào thôi.
Dù sao...!Thứ hoàn hảo nhất cũng chưa chắc tốt nhất!
Nhã Kiến Văn đưa ra hai bảng hợp đồng, chuẩn bị đầy đủ viết và con dấu đưa cho họ:
- Kiểm tra cũng kiểm tra rồi, ký hợp đồng được chưa?
Phương Viên chưa quyết định được vì còn nghi ngại, anh sợ thất bại nên do dự.
- Chủ tịch Phương, nếu cậu không muốn mua tôi cũng không ép, nói thật không có cậu cũng có rất nhiều người khác muốn thuê, sở dĩ tôi kiên trì với cậu như vậy là vì cảm thấy chúng ta rất có duyên, hơn nữa cha cậu nhiều lần gọi điện cho tôi, nói tôi đừng cho người khác thuê cái mỏ này đi, các người sẽ nhanh chóng xuống đây.
Phương Viên quay mặt nhìn cha, Phương Điền mất kiên nhẫn nhìn con trai nói:
- Vượt đường xa tới tận đây, đi xung quanh tham quan cả buổi rồi, không lẽ con không nhận ra nơi này có tiềm năng kinh tế sao?
Lục Xuyên nhìn anh thông báo những gì mình vừa kiểm tra ngoài kia:
- Anh Phương, tôi kiểm tra kỹ rồi, đá ở đây được hình thành vào khoảng kỷ phấn trắng muộn cho đến kỷ thứ ba.
Thành phần chủ yếu là peridotite, một bộ phận chuyển thành đá dạng vân rắn, bị một tầng đất đỏ dày phủ lên, đá chìm trong hệ nham dạng phiến kết tinh.
Hệ nham dạng phiến kết tinh bao gồm: Đá tremolite, đá kyanite, đá actinolite, đá chlorite, đá graphite.
Đá lẫn trong nham, trong đá peridotite vân rắn có chứa những hạt đá peridotite nhỏ và các mạch chromite.
Cho nên anh cứ yên tâm, mỏ quặn này thật sự có phỉ thúy.
Phương Điền dựa vào đó thúc giục anh:
- Nè, trợ lý con cũng kiểm tra rồi, con còn đợi gì nữa?
Bị cha ở bên càm ràm cả buổi anh không chịu nỗi nữa đành mắt nhấm mắt mở cầm bút lên ký tên đóng dấu rồi đưa hợp đồng lại cho Nhã Kiến Văn, mỗi người giữ một bản.
Do chưa yên tâm nên anh chỉ thuê mỏ quặn 5 năm.
- Hhaaa, tốt quá, hợp tác vui vẻ!
- Hợp tác vui vẻ.
......o0o......
Hơn 19.00 giờ, trong lúc Lâm Dao ngồi trong nhà hàng bàn công việc với khách hàng bỗng dưng nhận được một cuộc gọi.
Công việc bận rộn làm cô bỏ lỡ.
Đến tận 21.30 phút cô ấy mới hoàn thành cuộc xã giao, đi trên hàng lang rời khỏi khách sạn, Lâm Dao lấy điện thoại từ túi xách ra xem ai gọi nhỡ.
Cô ấy ngạc nhiên khi thấy điện thoại có vài chục tin nhắn và những cuộc gọi nhỡ của chồng.
Cô mãi hoài trông về nơi xa lắc trong lòng hắt hiu buồn.
Từ ngày anh đi công tác cô đều phải một mình vượt qua nổi cô đơn, một mình dùng bữa.
Mỗi khi tới giờ ăn đều một mình tới nhà hàng, gọi cùng một phần thức ăn, một mình đi mua sắm, một mình nhìn vào bộ quần áo trong tủ kính thật lâu không thay đổi.
Chính lúc đưa tay lên định gọi lại thì lý trí ngăn cản, có thể bây giờ anh đã ngủ, cũng có thể đang làm việc cũng nên.
Cô ấy không muốn làm phiền, chỉ trách khi nãy không chịu nghe máy bỏ mất cơ hội cùng anh trò chuyện.
Từ lúc Phương Viên đi công tác, nổi nhớ, sự trống vắng khiến cô ấy nhiều lần muốn gọi cho anh, nhưng nghĩ lại hai người đều có công việc riêng của mình, cuộc sống riêng của mình, nhưng họ có chung một mục tiêu, và trong cuộc sống của họ có hình bóng nhau.
Cô là người biết cách cho người đàn ông của “Được thở”.
......o0o......
Tại phòng ngủ khách sạn cách mỏ quặn vài km...
Chiếu băng, giường bạc, mộng không thành.
Trời xanh như nước, mây đêm mỏng nhẹ.
Tiếng nhạn xa đã bay qua Quỳ Châu.
Trong khoảng mười hai lầu, một vầng trăng tự sáng.
Phương Viên cầm điện thoại đi loanh quanh trong phòng giận dỗi vì vợ không có thời gian dành cho anh ấy.
Trong khi đó, anh ấy tìm mọi cách để được nói chuyện, để được ngắm cô.
Ấy vậy mà cô ấy lại quên cầm điện thoại, khiến anh thấp thỏm lo âu trong nỗi nhớ da diết.
Một lát sau không chịu được nữa anh quyết định gọi về nhà, bên này An Diệp cũng đang đứng trước cửa trông ngóng con dâu về, trễ như vậy vẫn chẳng thấy người đâu gọi điện cũng không nghe máy, bà lo lắng bất an hóa thành tức giận, kể lễ với con trai:
- Mẹ đang muốn cùng đứa con dâu này chung sống hòa thuận, nhưng con thấy đó, nó nhiều lần làm mẹ nổi nóng.
Gái đã có chồng mà ngày nào cũng đi sớm về khuya, mẹ kêu nó làm việc nhà, học nội trợ thì oán trách mẹ hành xác nó, con thấy vậy được không?
Phương Viên vội giải vây cho vợ:
| Chắc điện thoại hết pin nên không nghe máy thôi, ngày nào cô ấy cũng bận mà, khối lượng công việc rất lớn, cô ấy cũng rất áp lực.
|
Nghe con trai giải thích nhưng bà lại có lý lẽ riêng của mình:
- Công việc nhiều có thể đem về nhà làm mà, sao l...
Câu nói chưa trọn, ánh đèn pha từ bên ngoài chiếu thẳng vào mắt, quần sáng khiến An Diệp thấy chói, liền đưa tay lên che mắt, hé nhìn về phía trước.
Tiếng động cơ xe rõ hơn, chiếc ô tô dừng hẳn trước sân, Lâm Dao bước xuống xe, bước đi loạng choạng suýt té, may mà kịp thời bám vào cửa xe để chống đỡ.
Thấy con dâu đã về bà báo ngay cho con trai để khỏi lo lắng:
- Vừa nhắc nó đã về rồi, con ngủ sớm đi! Vợ con nó bình an vô sự về nhà rồi, không sứt mẻ miếng thịt nào hết.
Phương Viên bật cười, "Dạ" một tiếng rồi tắt máy.
Lâm Dao bước chậm về phía nhà, vừa đi tay cô vừa bám vào tường để trụ, dáng đi run rẩy, lảo đảo, không vững, những bước chân loạng choạng đã thu hút ánh nhìn của An Diệp, bà khoanh tay đặt trước ngực cau mày, mắt đanh lại nhìn Lâm Dao chằm chằm, cô vẫn cúi đầu đi vào nhà, không để ý đến sự xuất hiện của mẹ chồng.
Mẹ chồng bực mình gọi tên con dâu:
- Lâm Dao!
Đến khi bà ấy lên tiếng cô mới giật mình bừng tỉnh, hai mắt mở to ngước đầu lên nhìn.
Mẹ chồng mắt nhìn cô ấy trừng trừng tỏ ý thống trị, Lâm Dao giật vai lên, đẩy đầu xuống giữa vai kinh ngạc.
- M...!Mẹ?
- Đi làm tới giờ này mới chịu về...
Bà đưa tay lên trước mặt phẩy qua lại, mặt mày nhăn nhó.
- Trên người nồng nặc mùi rượu, tôi không biết cô đi làm hay đi quẩy mới về nữa à.
Cô uống hơi nhiều nên đau đầu chóng mặt, cảm thấy khó chịu trong người nên không muốn gây chuyện với mẹ chồng, nên đã cố che giấu sự khó chịu, giận dữ bằng cách cố tạo cho mình một khuôn mặt vui vẻ.
Cô ấy kéo dãn một số cơ mặt và khóe môi sang hai bên để tạo một nụ cười giả.
- Xin lỗi mẹ, hôm nay con phải ký hợp đồng với khách hàng quan trọng nên buộc phải uống rượu xã giao.
Bà nhếch môi cười khinh.
- Hơ, uống rượu xã giao thôi có cần đến mức say tới mở mắt không lên, đứng tới không vững như vậy không?
Bà chỉ tay ra ngoài xe cô mắng:
- Gan cô cũng to thiệt, dám lái xe trong tình trạng say xỉn thế này, muốn hại mình hại người à?
Hai chân mày cô chau lại, những ngón tay phía dưới cũng vô thức siết lại, biết là mẹ chồng đang lo lắng cho sự an nguy của mình nên mới nổi nóng như vậy, nhưng cô vẫn không tài nào chấp nhận được những lời nặng nề đó.
- Cô đâu phải đứa con gái 18- 20 tuổi, ăn chơi bay nhảy bên ngoài không biết chừng mực, uống rượu cũng phải kìm chế, uống ít thôi.
Biểu cô làm việc nhà thì diễn cớ này, cớ kia, còn quay lại đổ lỗi cho tôi, chỉ mỗi việc ăn chơi đàn đúm vậy là giỏi thôi, con gái có chồng mà ngồi trên bàn rượu uống chén này rồi tới chén kia như vậy, sao cô không tự hỏi xem những người đó sẽ nghĩ thế nào về chồng cô?
Mẹ chồng cứ mãi đứng đó nhắc nhở, càm ràm, hết câu này tới câu khác, hết chuyện này rồi lôi chuyện kia ra nói, như một sợi dây liên kết, kéo mãi không hết, khiến Lâm Dao bực tức.
Trong người có hơi men nên không kiểm soát được bản thân, đã buông lời quát nạt:
- Mẹ nói đủ chưa? Con không hiểu sao có một chuyện nhỏ xíu như vậy mà mẹ có thể đứng nhai đi nhai lại gần nửa tiếng đồng hồ.
Nghe con dâu làm sai không biết nhận lỗi mà còn lớn tiếng phản kháng, hai mắt bà long lên sòng sọc nhìn cô có ý đe dọa.
Lâm Dao không nghĩ mẹ chồng lo lắng cho mình mà nghĩ bà cấm đoán cô.
Uống đôi ba ly rượu cũng bị mẹ nhắc tới nhắc lui, cô cũng cho đó là mẹ cố tình gây khó dễ cho mình.
- Từ trước tới giờ mẹ chỉ biết nghĩ đến càm nhận của con trai mẹ thôi, có bao giờ nghĩ đến con không? Lúc nào cũng đặt nặng tư tưởng con trai làm nên tất cả, còn con gái thì chẳng làm được gì...
Cô nổi gân cổ, nói đến đỏ hết cả mặt, chỉ tay xuống đất nhấn mạnh câu nói:
- Đàn ông ngồi trên bàn uống rượu xã giao được thì phụ nữ cũng làm được! Bây giờ mẹ đang sống ở thế kỷ hiện đại văn minh, chứ không còn sống ở cái thời nấu cơm bằng rơm, nhóm lửa bằng đá nữa! Mẹ làm ơn mở mắt to ra mà nhìn ra thế giới bên ngoài, đừng có suốt ngày chôn chân trong nhà rồi nhồi nhét mấy cái suy nghĩ cổ hủ của mẹ vào đầu con!
An Diệp mím chặt môi, trong ánh mắt ấy lóe lên tia lửa, bà không tưởng tượng được đứa con dâu này lại dám xúc phạm mình nặng nề đến thế, nên trong cơn điên tiết đã vung tay tát mạnh vào mặt Lâm Dao, hét lớn:
- Đồ mất dạy!
Mẹ chồng khó tính, cái gì cũng bắt bẻ con dâu.
Còn cô con dâu thì ăn nói không khéo léo nên nhận ngay cái bạt tay từ mẹ.
- Đừng tưởng kiếm được chút tiền thì lên mặt với tôi, đừng có quên cô có địa vị như ngày hôm nay đều nhờ nhà họ Phương, nếu Phương Viên không ký hợp đồng với cô thì liệu công việc làm ăn của cô có suôn sẻ như bây giờ không? Đừng tưởng lấy lòng con trai tôi được thì thản nhiên xem tôi không ra gì, nếu không nhờ nó đứng phía sau âm thầm giúp đỡ liệu cô còn sống sót tới ngày hôm nay không?
Bà hất cằm, trợn mắt nhìn cô tuyên bố:
- Để tôi nói cho cô biết, tôi là mẹ của nó, dẫu làm gì sai cũng được nó tha thứ, còn cô chỉ là một con đàn bà, mà đàn bà không có con này thì còn con khác, nhưng mẹ thì chỉ có một thôi! Nếu không biết yên phận, đừng trách tôi tống cổ cô khỏi đây.
Nói rồi bà tức giận rời đi, bỏ lại một mình Lâm Dao ôm mặt, cúi đầu ngồi bệt dưới đất, khóc không ra nước mắt, cô siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt cũng không thể rơi nước mắt.
Lâm Dao tự hỏi bản thân, tại sao sự cố gắng của mình không được mẹ chồng công nhận, vì sao lại nghĩ cô ấy ăn bám nhà chồng trong khi chính cô là người ngày đêm cố gắng vực dậy công ty, đi lên từ đống đổ nát...
Đang lạc trong suy nghĩ bỗng một câu nói của An Diệp hiện lên trong đầu "Nếu không nhờ nó đứng phía sau âm thầm giúp đỡ liệu cô còn sống sót tới ngày hôm nay không?"
Hình ảnh bản thân muốn nhảy lầu tự tử trong quá khứ dần hiện lên trước mắt, câu nói của mẹ chồng đã khiến Lâm Dao thức tỉnh, chính Phương Viên là người ban cho cô sự sống, khiến cô sống lại một lần nữa, từ khi gặp anh ấy cô không còn muốn sống vì người khác nữa.
Chính Phương Viên đã kiến cô nhận ra giá trị cuộc sống, ở cạnh anh cô luôn được làm chính mình, nói ra những lời thẳng thắng, bộc bạch tất xả cảm xúc suy nghĩ chôn sâu trong lòng mà trước đây chưa từng tiết lộ.
Cũng chính anh là người cứu rỗi TS chứ chẳng phải cô, nhờ đoạn ghi âm đó của anh cô mới lấy lại được bảng thiết kế, chính anh là người đứng phía sau âm thầm vận chuyển nguyên liệu đến cho cô khi nguồn hàng công ty thiếu hụt, anh cũng là người đứng phía sau giấu mặt đầu tư một khoảng lớn vào trong lúc cấp bách.
Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo, Lâm Dao cảm thấy tuổi thân thật sự, những câu nói của mẹ chồng hoàn toàn đúng, cô quá vô dụng, nếu không có Phương Viên bên cạnh không biết cô bước được mấy bước chân.
Cô ấy đập mạnh tay xuống đất, nước mắt lưng tròng, nước mắt rơi xuống không thể kìm chế.
Lâm Dao hận chồng vì sao lại tốt với mình như thế? Hết lời khác duỗi tay ra giúp đỡ cô, khiến cô biến thành kẻ vô dụng, làm việc gì cũng không xong, không giỏi việc nước cũng chẳng đảm việc nhà..