Anh hỏi Lục Xuyên đang đứng gần đó:
- Thuốc nổ chuẩn bị xong chưa?
- Xong rồi.
- Đem phân phát cho các chuyên gia đi!
Sau khi tiến hành loại bỏ các lớp đất bên trên mỏ đá, họ tiến hành đặt mìn vào lỗ khoan đã tạo.
Cho nổ mìn phá đá bằng đầu dây có nối vào thiết bị điều khiển từ xa.
Công đoạn này khá nguy hiểm, đòi hỏi người thợ thi công phải hết sức cẩn thận trong mọi trường hợp.
Vì để đặt mìn vào lỗ khoan, người thợ phải leo lên cao, tất cả công nhân đều xơ tán ra xa vì tai nạn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Sau quá trình tìm kiếm rất phức tạp và khó khăn của các chuyên gia thì những đội thợ mỏ phải đào hầm mỏ có thể là rất sâu để bắt đầu khai thác đá.
Hàng giờ đồng hồ, sản phẩm thu được là những khối đá tách rời có kích thước khá lớn nên phải tiếp tục tiến hành nổ phá để đá đạt kích thước vừa đủ.
Phương Viên ở lại đó từ sáng đến chiều đích thân giám sát quá trình đào mỏ.
Những người công nhân dùng các loại công cụ như cuốc, xẻng, máy khoan để phá vỡ các tảng đá sau đó đưa lên trên mặt đất nhờ vào các toa xe và ròng rọc.
Đá tảng sau khi được đưa lên mặt đất được công nhân phía trên phụ trách vận chuyển đi rửa sạch bằng máy móc chuyên dụng, để tách bớt đất bùn ra khỏi đá quý.
Sau đó các tảng đá quý thô sơ được đưa về các xưởng sản xuất để sàng lọc và lựa chọn ra các chủng loại đá quý khác nhau.
......o0o......
Một tuần nữa đã trôi qua, mọi việc vẫn diễn ra suôn sẻ cho đến khi Phương Viên đi vào lán, tìm nhà giám định, Nhã Kiến Văn đang đi bên ngoài bổng thấy anh, ông ta nhanh chóng bước đến, muốn cùng anh vào trong xem thử.
Từ lúc chuyển nhượng đến giờ, hầu như ngày nào ông ta cũng cùng anh và ông Phương Điền giám sát quy trình khai thác.
Bên trong lán chứa rất nhiều dụng cụ, máy móc, thiết bị hổ trợ cho việc giám định, bên trong còn có năm người phụ trách phân tích, giám định đá.
Số đá thô khai thác đều được chuyên gia phân tích, họ nói với anh:
"Đại đa số là đá Ruby (hồng ngọc), Opal (ngọc mắt mèo), Sapphiare, Amethyst (thạch anh tím), và Amber (hổ phách)."
Anh nhướng mày ngạc nhiên, chống tay bên hông, nghiêng đầu nhìn chuyên gia phân tích hỏi đều là đá quý hả? Anh thuê chiếc mỏ này là để khai thác phỉ thúy, vậy mà từ đầu đến cuối toàn tìm thấy đá quý? Nhà phân tích hơi khó hiểu, không phải họ đến đây khai thác đá quý hả? Sao tự nhiên hỏi câu đó?
Nhã Kiến Văn bên cạnh bỗng dưng chột dạ, hắn đút hai tay vào túi, đầu quay đi quay lại như lẫn trốn ánh mắt Phương Viên.
Chuyên gia lắc đầu, nói công nhân có tìm thấy vài Aquamarin (ngọc xanh).
Chuyên gia chỉ tay vào những khối đá được xếp thành đống nằm gọn gàng dưới đất.
Phương Viên bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, anh ngờ vực quay sang nhìn Nhã Kiến Văn hỏi lúc trước từng chắc chắn với mình mỏ quặn này đều là đá phỉ thúy, tại sao khi khai thác xong lại thành đá quý thế này.
Và ông ta tỏ ra mình vô tội, nói chuyện này sao ông ta biết được, rõ ràng ông ta đã khai thác được phỉ thúy từ mỏ đó.
Ông ta chỉ tay về phía anh, giọng nói chắc nịch, nói chính Phương Viên cũng chọn một viên đá trên khu mỏ và cắt chúng ra, đã tận mắt chứng kiến lớp phỉ thúy nằm bên trong viên đá thô.
Nhã Kiến Văn lật lại chuyện cũ, nói đến như vậy anh không thể nào nghi ngờ thêm nữa, quay mặt nhìn số đá quý giá trị thấp kia, rồi nhìn về khu mỏ quặng, anh cắn môi đành khuyên bản thân tiếp tục kiên trì, dù sao đi nữa chỉ mới khai thác một tuần hơn, không phải là không có triển vọng.
......o0o......
Vài ngày sau như kỳ tích xuất hiện, những công nhân vận tải hàng trăm khối đá đến lán, các chuyên gia nhận định một số trong đó là phỉ thúy, tin tức này được thông báo đến tay Phương Viên, anh nhanh chóng đến đó xem thử, ngạc nhiên thay Nhã Kiến Văn lại đến trước anh, họ đang tiến hành cắt đá xem thử bên trong có thật là phỉ thúy không.
Mọi người tò mò vay quanh cạnh bàn, hy vọng, trông đợi được nhìn thấy phỉ thúy xuất hiện trong mỏ quặn của mình, kết quả không ngoài mong đợi, nhát cắt đầu tiên đã nhìn thấy màu xanh thẳm của nó, lục sắt không đều, có chổ dày đặt có chổ lưa thưa, sắc có đậm cũng có nhạt, trạng thái kết cấu chỉ có hạt, cảm giác không đủ nước.
Mọi người trợn tròn mắt, miệng trầm trồ, vui sướng không thôi:
- Wo, bên trong có phỉ thúy thiệt kìa!
Chuyên gia vẻ mặt hớn hở nhìn anh báo cáo:
- Ừ đúng rồi, là phỉ thúy đó chủ tịch Phương.
Chuyên gia kế bên lại nói:
- Là chủng Hoa Thanh.
Trên khóe môi anh xuất hiện nụ cười, anh đưa tay lên chạm vào bề mặt phỉ thúy để cảm nhận.
- Không sai, đây chính là phỉ thúy Hoa Thanh, sờ vào rất mát tay.
Trên mặt ai nấy cũng lộ ra vẻ vui mừng, riêng mình Nhã Kiến Văn lại tỏ ra u buồn, nhìn khối đá trước mặt, nhưng chẳng ai để ý đến vẻ mặt của ông ta lúc này.
Chuyên gia lại nói:
- Tuy chất lượng thường, nhưng không thể phủ nhận được, đây là viên phỉ thúy đầu tiên được tìm thấy trong mỏ, rất có thể, bên trong còn nhiều chủng loài khác.
Nhã Kiến Văn cười lả hùa theo:
- Cậu thấy chưa Phương Viên, tôi nói bên trong có phỉ thúy, tức là có.
Anh không nói gì, chỉ mỉm cười lịch sự đáp lại rồi quay sang nhìn Lục Xuyên hỏi:
- Bảng thống kê tôi nhờ cậu làm đâu rồi?
- Xong rồi, nhưng em để ở khách sạn, khi nào về em đưa cho.
Theo ước tính sơ bộ, khu mỏ có thể thu được tới 56 tấn kim loại quý, sau đó ước tính tăng lên 850 tấn và tiếp theo sẽ là 1.900 tấn.
......o0o......
Ở thời điểm đó, một cơn sốt Phỉ Thúy mới đã quét qua thị trường và JMBT đã trở thành công ty khai khoáng có giá nhất Việt Nam.
Ngay sau khi JMPT lên sàn chứng khoán thành công rực rỡ, các đại diện của Barick- JB đã liên hệ với anh.
Đó là một trong những tập đoàn khai thác đá quý lớn nhất thế giới, họ đề nghị đầu tư 50 tỷ cho JMPT và nơi khai khoáng, nhưng anh đã từ chối.
Vì vậy, tập đoàn khổng lồ trên đã tranh thủ sự hỗ trợ của Nhã Kiến Văn.
Họ hứa với ông ta về một nửa số vàng sẽ được khai thác ở mỏ quặn.
Vì cái lợi trước mắt, ông ta đồng ý ngay với Brick -JB, mặc kệ trong hợp đồng không có ghi về việc hợp tác liên kết này.
Sau đó, Brick -JB đã nói bóng gió với anh rằng những điều kiện của Tập đoàn Barick - JB sẽ được chấp nhận...
Sau các cuộc đàm phán kéo dài, Phương Viên miễn cưỡng đồng ý với Brick -JB.
Từ đó, công ty JMPT của Phương Viên đã đạt được các điều khoản có lợi hơn.
Công ty giữ lại 45% cổ phần trong liên doanh và được thuê mỏ trong 20 năm.
Quyền phát triển và quản lý vận hành, cũng như 15% cổ phần đã được chuyển cho công ty lớn của Mỹ Brick -JB.
40% còn lại do Nhã Kiến Văn kiểm soát.
Khi các bên đạt được thỏa thuận, giá cổ phiếu của Công ty JMPT đạt mức cao nhất trong lịch sử.
Trong thời gian đó, các chuyên gia của Brick -JB muốn kiểm tra thực địa, điều mà Phương Viên vẫn muốn làm nhưng nhiều lần bị Nhã Kiến Văn ngăn cản, dùng những lời hay ý đẹp nói về mỏ quặn của mình nhầm mục đích không muốn để anh kiểm tra thực địa.
Và đây là khởi đầu cho sự chấm hết.
......o0o......
Vài ngày sau đó, dưới sự thành công rực rỡ của thị trường chứng khoáng JMPT, Nhã Kiến Văn thích cảm giác mạnh, ông ta muốn Phương Điền cùng mình đến trung tâm cược đá, nghe qua khá mới mẻ, vì tính tò mò nên ông ấy đồng ý đi cùng xem thử.
Truyền thuyết về những tay đánh bạc làm giàu chỉ qua một đêm được lưu truyền khắp Quỳ Châu, thu hút giới đầu cơ đến đây và khiến giá đá thô tăng vọt.
Để đáp ứng nhu cầu ngày càng tăng, các trung tâm vẫn mở cửa đến khuya.
Bên ngoài khu trung tâm cứ luân phiên người ra kẻ vào vô cùng náo nhiệt, có những người khi bước vào mặt mài vui tươi hớn hở nhưng khi bước ra lại ủ rũ, buồn bực.
Khi họ đến nơi, đúng lúc ngay giờ bắt đầu, bên trong mọi người ngồi vào ghế chật kín khán phòng.
Phương Điền lần đầu đến mấy chổ như vậy hơi bối rối tay chân luống cuống hết đút vào túi quần rồi lại đưa tay lên sờ cổ, mắt đảo khắp nơi.
Nhã Kiến Văn ra dấu vào trong, Phương Điền đi theo sau.
Hai người cứ bước, băng qua các hàng ghế để tới được vị trí đầu, vừa ngồi xuống ghế Nhã Kiến Văn vừa nói với Phương Điền mấy chổ như vậy lúc nào cũng náo nhiệt, nếu không đặt chổ trước thì sẽ không thể vào tham gia.
Phương Điền gật đầu cười lã mấy cái lấy lệ.
Cứ thế ông ngồi cùng bàn với các thương gia, buổi đấu giá này mang tính cá cược, đậm tính kích thích, cực kỳ mạo hiểm nhưng hấp dẫn thương nhân buôn ngọc khắp nơi tham dự, có thể nói là lâu thịnh không suy.
Theo phép lịch sự, ông cười nhẹ thay lời chào, mọi người cứ thế đáp lại, Nhã Kiến Văn cầm bình lên châm trà vào tách mời Phương Điền.
- Mọi người cứ nói chuyện vui vẻ! Trước lạ sao quen.
Hắn cười cười nói nói, tác phong dáng điệu trông rất tự nhiên, không giống như lần đầu mới đến, có người vừa nhìn đã nhận ra:
- Anh Nhã! Hahaaa hôm qua thua mấy tỷ bạc, nay còn muốn chơi nữa sao?
Hắn nhún vai nói một cách thản nhiên như không có chuyện gì lớn:
- Ui! Có thắng thì cũng có thua, lên voi xuống chó là chuyện thường tình.
Ông bạn tay cầm ly trà vừa cười vừa chỉ về phía Nhã Kiến Văn khoái chí nói:
- Khà khà, dân có tiền nên ăn nói nhẹ hẳn ha.
Thấy Phương Điền tay vân vê ly trà không nói tiếng nào, lão Phan ngồi đối diện bắt chuyện làm quen:
- Nè anh Nhã! Hôm nay dẫn bạn đến hay sao?
Nhã Kiến Văn chợt nhớ, miệng phì cười nhìn về phía Phương Điền giới thiệu:
- À quên nữa.
Hắn chỉ tay về phía ông.
- Này là ông chủ Phương, chủ nhân mới của khu mỏ Phước Kim.
Lần đầu anh ấy đến đây tham gia hoạt động này, mọi người chiếu cố nha!
Họ nghe qua đều trầm trồ.
- Ồ, tôi có nghe đồn khu mỏ đó vừa mới cho thuê, nhưng không biết danh tính người đó là ai, nay mới được gặp thôi cũng là cái duyên...
Ông ta rướn người về phía trước, đưa tay ra ý muốn bắt tay xã giao.
- Tôi tên Hoàng, rất vui được làm quen.
Phương Điền đưa tay ra đáp trả.
- Còn tôi tên Phương Điền.
- Có thể thuê được cái mỏ đó, chắc nhà anh giàu lắm hả?
Trên môi ông thoáng nở nụ cười.
- Cũng không giàu có gì m...
Nhã Kiến Văn bên cạnh lại xen vào:
- Ông chủ Phương khiêm tốn đó, chứ con trai ổng có nguyên cái công ty lớn phân phối, xuất nhập khẩu đá quý á!
Ông chủ ngồi kế bên đặt tay lên vai Phương Điền bật cười trêu rằng:
- Chà, vậy thì hay quá, đêm nay tôi may mắn cắt được đá quý thì đem bán cho anh, chỉ mong lúc đó đừng ép giá tôi là được.
Phương Điền cười tít mắt, đặt ấm trà xuống bàn cái "Cốc" phẩy tay nói:
- Haha, không có chuyện đó đâu.
Sau một hồi nói nói cười cười, mọi người cùng bàn quen nhau bao giờ không biết.
Lúc này người dẫn chương trình cầm micro đứng giữa sân khấu trên bục cao cất giọng:
- Cảm ơn mọi người đã đến tham gia buổi đấu giá hôm nay.
Và sau đó anh ta bắt đầu bằng phần giới thiệu ngắn gọn về các loại đá của ngày hôm đó.
Nếu có người yêu cầu được xem kỹ hơn, người dẫn chương trình sẽ đưa ra các mô tả sâu hơn, trong khi mọi người tò mò đoán giá trị của nó.
Vừa giới thiệu xong, anh ta kéo tấm vải đỏ đang cầm trên tay xuống, lộ ra chiếc hộp kính dài năm mét, bên trong chứa nhiều loại đá thô có kích cỡ và hình dáng khác nhau.
Người dẫn chương trình nói tiếp:
- Viên đá đầu tiên, giá khởi điểm là 100 triệu.
Tay anh ta chỉ vào viên đá, mắt nhìn mọi người chờ đi phản ứng những người chơi bên dưới.
Mọi người xoay qua, xoay lại bắt đầu bàn tán.
- Viên đá này chẳng khác gì đá bình thường, tôi nghĩ bên trong không có phỉ thúy.
Không chỉ có vị thương gia này, mà đa số mọi người có mặt ở đây đều có chung một suy nghĩ.
Đợi một lúc lâu chẳng ai chịu ra giá cao hơn, viên đá cứ thế mà bị lãng quên.
Phương Điền tò mò đảo mắt nhìn mọi người, sau đó ghé tai Nhã Kiến Văn thì thầm:
- Chỉ dựa vào bề ngoài sao họ có thể biết bên trong có phỉ thúy hay không?
Vừa nghe qua Nhã Kiến Văn bỗng nhếch môi cười, một câu hỏi thôi đã biết Phương Điền không phải người rành về phỉ thúy.
- Hahaa, anh chưa tham gia mấy hoạt động như thế này nên chưa biết, những người này đều nhờ vào kinh nghiệm cả.
Người mua nếu thạo nghề lại có nhãn lực tốt, vận khí tốt, mua được hàng thượng phẩm, nháy mắt có thể thành nhà giàu mới nổi, triệu phú thậm chí là tỷ phú, ngược lại nếu thấy hàng chạy mất ngay trước mắt, số không tốt thì vốn gốc cũng mất hết, táng gia bại sản.
Phương Điền như ngộ ra, ông trầm trồ:
- Ồ, nếu tìm ẩn nhiều rủi ro như vậy tại sao họ vẫn cá cược?
Nhã Kiến Văn bật cười nói sở thích của mỗi người thôi!
Viên tiếp theo được đưa lên sàn chiếm nhiều ưu thế hơn, mọi người đua nhau ra giá, họ căn cứ vào biểu hiện trên lớp vỏ cứng, nhiều lần tiến hành suy đoán và đánh giá, tính ra giá cả rồi suy đoán về chất lượng và màu sắc của viên đá, dựa trên các đặc điểm của bề mặt bên ngoài bị phong hóa của nó.
Cái giá khởi điểm ban đầu chỉ là 350 triệu, nhưng lúc sau đã hơn 1 tỷ.
Bọn họ thận trọng, không biết nên ra giá tiếp không thì một vị thương nhân ngồi cùng bàn Phương Điền đã giơ tay, cao giọng nói:
- 1 Tỷ hai!
Ánh mắt những người có mặt tại trung tâm đều hướng về người đàn ông, sau khi người dẫn chương trình hỏi lại, không ai ra giá cao hơn.
Một khối nguyên thạch chưa mở cửa sổ, ngoại trừ hình dạng và trọng lượng ra ai cũng không rõ bên trong là cái gì, chỉ có cắt ra mới có kết luận chính xác.
Viên đá chính thức rời khỏi hộp kính, được nhân viên đặt cố định vào máy cắt, lưỡi dao đi đến đâu mang theo bao nhiêu niềm mong đợi và sự hiếu kỳ đến đó.
Vỏ ngoài có màu sắc, bề ngoài tốt, khi cắt dao đầu tiên thấy xanh, mọi người trầm trồ, xong có người lại cảm thấy hối tiếc vì mình không chịu đấu giá đến cùng..