Cố Minh Triết đột nhiên nhớ tới năm đầu tiên hai người ở bên nhau, hôm đó là sinh nhật của Thẩm Trình Tranh, cậu đã cẩn thận chuẩn bị tiệc sinh nhật cho hắn, lúc đó đang có trào lưu“20 tuổi 20 món quà sinh nhật” đang rất phổ biến trên mạng, nhưng mà Thẩm Trình Tranh 25 tuổi nên cậu cũng đã dùng rất nhiều tiền của mình mua 25 món quà.
Nhỏ thì là vòng tay, lớn thì có chiếc đồng hồ hàng hiệu mà cậu phải dành dụm tiền rất lâu mới mua được, đồ vật mua ít tiền có nhiều tiền cũng có, tự tay làm cũng có… cậu cũng đặt phòng và mời bạn bè Thẩm Trình Tranh đến.
Chính là, ngày đó đột nhiên Thẩm Trình Tranh nhìn thông báo trên điện thoại một chút liền chạy đi.
Sau này khi vô tình nhìn vào điện thoại của Thẩm Trình Tranh cậu mới biết, hôm đó Thẩm Trình Tranh đọc được tin nhắn của Tô Kiến Bạch liền chạy đến sân bay, muốn ra nước ngoài tìm y, nhưng visa hết hạn nên Thẩm Trình Tranh đã ở trên tầng cao nhất của khách sạn hút thuốc một đêm.
Cả đêm Thẩm Trình Tranh không đến, không có được tin tức của hắn, sau khi bạn bè anh ta lần lượt rời đi, cậu vẫn ngồi ở đó, một mình mở bánh sinh nhật, một mình dọn dẹp mới thứ.
Lúc cậu cất bước đi về, cậu thấy Thẩm Trình Tranh từ tầng cao nhất xuống, rõ ràng là đã nhìn thấy cậu nhưng vẫn quay người vào xe rời đi, bỏ mặc cậu một mình đứng ở đó.
Hắn rõ ràng đã đến khách sạn, nhưng tình nguyện ngồi trên tầng cao, cả đêm uống rượu hút thuốc vì Tô Kiến Bạch cũng không muốn xuống đón sinh nhật của mình với cậu.
Có lẽ lúc ấy, hắn chỉ muốn nghe câu sinh Nhật vui vẻ từ Tô Kiến Bạch.
Sau này thì cũng đỡ hơn, Thẩm Trình Tranh sẽ không còn làm lơ cậu, sẽ nhìn cậu cười, sẽ nghe theo cậu.
Nhưng hiện giờ, trong mắt Thẩm Trình Tranh chỉ còn có bóng dáng của Tô Kiến Bạch giống hệt như khi ấy.
Cố Minh Triết cụp mắt xuống, không tỏ rõ cảm xúc trong lòng bây giờ là như thế nào.
Một phần trong cậu biết rõ ngày này thể nào cũng tới, mà một phần khác lại không mong ngày này một chút nào cả.
Cậu có thể cảm giác được bốn phía đủ loại tầm mắt dồn ở trên người mình, đều là vui sướng khi người gặp họa.
Thẩm Trình Tranh nói chuyện với Tô Kiến Bạch một lúc rồi kéo y lại chỗ ngồi của cậu, kéo Tô Kiến Bạch ngồi xuống bên trái mình rồi ngồi xuống.
Tô Kiến Bạch có vẻ hơi nóng nên giơ tay định cởi áo khoác bên ngoài ra, vừa cởi được một chút đã bị Thẩm Trình Tranh ngăn lại:
“Thời tiết vào buổi tối lạnh lắm, cậu mặc vào đi Kiến Bạch, cậu thừa biết sức khỏe của mình như nào mà còn cần để tôi nhắc nhở sao.”
Hai người nói chuyện một lúc, Thẩm Trình Tranh lúc này mới như nhớ ra Cố Minh Triết quay lại nhàn nhạt giới thiệu cậu với Tô Kiến Bạch.
“Kiến Bạch đây là Cố Minh Triết”, “Minh Minh đây là Tô Kiến Bạch.”
Cậu mỉm cười bắt tay với thanh niên kia: “Xin chào”
Tô Kiến Bạch dường như không có gì đáng ngạc nhiên mà nhìn cậu: “xin chào”
Cố Minh Triết rũ mắt xuống, sau khi thu tay lại liền quay sang hỏi nam nhân bên cạnh: "A Tranh, muốn đi cắt bánh kem không?"
Thẩm Trình Tranh không có trả lời cậu, chỉ nhìn Tô Kiến Bạch ở đối diện nhẹ giọng hỏi: “đi không?”
Mấy người bọn họ liền đi về phía bàn bánh.
Tô Kiến Bạch đi ở bên trái Thẩm Trình Tranh còn Cố Minh Triết thì đi bên phải hơi hụt bước so với hai người bên cạnh.
Giống như thể cậu chỉ là người ngoài vô tình đi lạc vào thế giới hai người của của Thẩm Trình Tranh và Tô Kiến Bạch.
Cậu cầm chặt ly rượu, bất động thanh sắc quan sát hai người bên cạnh.
Một bàn đồ ăn thật dài, trên bàn bày đầy đủ các loại đồ ngọt, bánh kem thì đặt ở giữa cái bàn.
Thẩm Trình Tranh cầm lấy con dao cắt bánh trên mặt bàn rồi đưa nó cho người bên cạnh.
“Ra là anh vẫn còn nhớ rõ em thích cắt bánh sao" Giọng điệu của Tô Kiến Bạch trở nên vui sướng, cầm lấy con dao cắt bánh, hạ xuống vết cắt đầu tiên.
Thẩm Trình Tranh bỗng dưng giật mình, nhìn sang Cố Minh Triết, chợt nhận ra hôm nay là sinh Nhật của cậu, hắn dò hỏi:
“Minh Minh, em không để ý chứ, tại vì anh thấy Kiến Bạch thích cắt bánh nên anh mới đưa cho cậu ấy”
Cố Minh Triết mỉm cười: ” không sao đâu” mới là lạ.
Cố Minh Triết nhìn sườn mặt Thẩm Trình Tranh, bỗng cảm giác nam nhân trước mắt thực xa lạ.
Thật giống như trong mắt hắn chỉ chứa một mình Tô Kiến Bạch, hoàn toàn không có chỗ để chú ý tới sự tồn tại của cậu.
Cậu đang đứng gần hắn, nhưng lại cảm giác như hai người cách nhau rất xa.
Cố Minh Triết nhịn không được lại nhìn phía Tô Kiến Bạch lần nữa.
Tô Kiến Bạch bên kia đã bắt đầu chia bánh kem, đám người cợt nhả kia tụm lại chỗ y, thường thường vui vẻ cùng Tô Kiến Bạch nói mấy câu.
Rõ ràng là sinh Nhật của cậu vậy mà lại giống như sinh Nhật của người này, ánh hào quang sự chú ý đều dồn hết vào Tô Kiến Bạch.
Chỉ duy nhất một mình Cố Minh Triết một mình đứng ở bên này, bị đám công tử cố ý cô lập xa lánh.
Cố Minh Triết không ở nổi nữa, xoay người đi về bàn của đám người Ninh Diệu đang ngồi.
Cậu đi rồi vậy mà Thẩm Trình Tranh vẫn không phát hiện ra, hắn vẫn chỉ chăm chú nhìn vào Tô Kiến Bạch.
Ninh Diệu lóng ngóng nhìn Kỳ Tự cùng Tần Chiêu, rồi đưa ly nước hoa quả trên tay mình sang cho Cố Minh Triết: “Cậu uống không?”
Cậu mỉm cười nói cảm ơn Ninh Diệu, rồi cầm lấy ly nước ngắt người vào ghế.
Bên bàn bánh kem bên kia, Tô Kiến Bạch đã ăn xong bánh kem, lại nhìn thời gian: “Tôi phải về thôi.”
Thẩm Trình Tranh đang ở bên cạnh giật mình vội vàng hỏi: “Sao lại trở về sớm như vậy?”
Tô Kiến Bạch giải thích: “ lát nữa có hẹn với bác sĩ, Thẩm Trình Tranh cậu có thể đưa tôi về được không?”
Thẩm Trình Tranh gật đầu, đặt ly rượu xuống: “Tôi đưa cậu về.”
Người chung quanh đều ồn ào cả lên.
Vui vẻ trêu trọc hai người.
Thẩm Trình Tranh quay lại ghế lấy áo khoác ở một bên mặc vào.
Ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi bỗng chợt thoáng thấy Cố Minh Triết đang dựa vào ghế nhàn nhạt nhìn hắn.
Bước chân Thẩm Trình Tranh dừng lại, nhìn cậu.
Cố Minh Triết ngồi ở trong bóng tối, ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt của nam nhân.
Thẩm Trình Tranh lên tiếng: “Anh đi đưa cậu ấy về.”
“….
Chú ý an toàn.”.