Thẩm Trình Tranh nhìn bình luận một lúc rồi khó chịu, lướt lên xem video đầu đề bên trên.
Hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt.
'Cố Minh Triết gặp phải ấm ức như thế vậy mà chiều nay cậu về hắn còn hung dữ với cậu.
Phải biết mấy năm nay hắn chưa từng để cậu phải ấm ức dù chỉ một lần'
Thẩm Trình Tranh vội đứng dậy đi tìm thuốc mỡ, đi lên trước cửa phòng ngủ.
Gõ cửa chính phòng ngủ của bản thân.
Gõ một lúc vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, Thẩm Trình Tranh bất đắc dĩ mở cửa phòng ra thấp thỏm ngó vào trong thấy cậu đang nằm trên giường quay người lại với cửa chơi điện thoại.
Thẩm Trình Tranh nhẹ nhàng đi lại gần phía giường, Sắc mặt mất tự nhiên, ho khẽ hai tiếng: “Em bị thương ở đâu?” Cố Minh Triết không phản ứng gì, một lúc sau vỗ vỗ lên eo mình.
Người đàn ông đặt thuốc trong tay xuống, “Vén áo lên cho anh xem nào.”
Nghe thấy Thẩm Trình Tranh nói thẳng như vậy, trong não Cố Minh Triết vô thức chạy vài thước phim hạn chế độ tuổi, trong đó Thẩm Trình Tranh cũng nói một câu như vậy, có chút ngại ngùng.
Hừ một tiếng dịch ra giữa giường không cho Thẩm Trình Tranh đụng vào.
Thẩm Trình Tranh nhíu chặt chân mày, một lần nữa trầm giọng lên tiếng: “ngoan!”
'Meo!? Hung giữ như vậy làm gì' Cố Minh Triết nghe giọng điệu nặng nề của hắn, vô thức giật thót.
Cậu do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi dậy vén áo lên cho hắn xem, có thể là vì đã được bôi thuốc ngay nên chỗ vốn bị thương nặng nhất trên vòng eo trắng nõn kia không còn tím đen nữa mà chỉ hơi tím tím đỏ đỏ.
Nhưng trong mắt của Thẩm Trình Tranh đây vẫn là một vết thương lớn, mấy năm nay hắn luôn cưng nựng cậu sợ cậu gặp ủy khuất, vậy mà ở lúc hắn không thấy cậu lại bị bắt nạt đến nhường này.
Thẩm Trình Tranh xây xẩm mặt mày, nhíu mày cầm tuýp thuốc lên.
“Lát nữa anh làm nhẹ chút nghe chưa!” Cố Minh Triết nhẹ giọng lên tiếng.
Người đàn ông ngước mắt nhìn cậu.
Trong mắt tràn ngập sự cưng chiều.
“Em rất mong manh, cần thương hoa tiếc ngọc” Cố Minh Triết dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Thẩm Trình Tranh.
Ba phút sau, mắt Cố Minh Triết đã ầng ậng nước, cảm thấy cuộc đời không còn gì để luyến tiếc nằm trên giường.
Tại sao chị gái kia bôi thuốc cho cậu nhẹ nhàng vậy mà tên nam nhân này lại mạnh thế không biết.
Đúng là đồ tồi.
Thẩm Trình Tranh nếu biết sẽ cảm thấy cực kỳ vô tội, suốt 28 năm trên cuộc đời này hắn chưa từng chăm sóc hay bôi thuốc cho ai ngoài cậu cả, đến cả Tô Kiến Bạch hắn cũng giao cho người làm, đại thiếu gia họ Thẩm chưa từng động tay vào việc gì.
Thế nên hắn hơi không biết khống chế sức lực.
Thấy thiếu niên kêu đau Thẩm Trình Tranh vội vàng nhẹ tay hơn.
Máu bầm trên eo đã được xoa một mảng lớn, thấy người đàn ông lại một lần nữa bóp thuốc vào tay, Cố Minh Triết nhảy dựng, vội vàng nhổm người lên định bỏ chạy, ai ngờ ngay lập tức bị người đàn ông dùng một tay vòng qua bụng cậu tóm lại, mạnh mẽ ấn trở về.
Một lần nữa ngã trên giường.
Cố Minh Triết cong người lại như con tôm che bụng lại, trên trán đã đổ mồ hôi, “Không làm nữa! Không làm nữa huhuuu đồ đáng ghét”
Người đàn ông nhìn cậu một cái trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ, ngữ khí mềm mỏng nhưng lời nói ra lại không cho phép từ chối: “Còn một chút nữa vẫn chưa xoa, Minh Minh để anh thoa nốt cho em”
“Cứ để nó tự tan đi, hừ”
Thẩm Trình Tranh không thể làm gì được, đành để thuốc trong tay xuống.
“Được, không bôi nữa, nhưng em phải để anh xem xem còn chỗ nào bị thương không”
Nói rồi Thẩm Trình Tranh thì tay vào áo của cậu, định vén lên, Cố Minh Triết thấy tuýp thuốc đã được vứt sang một bên thì cũng thả lỏng hơn để mặc cho người nam nhân phía trên cởi áo của mình.
Dù sao cũng đã quen sự đụng chạm này của nam nhân.
Ban đầu đúng là Thẩm Trình Tranh chỉ nhìn xem còn vết thương ở đâu không thật, nhưng càng về sau bàn tay đang du tẩu trên người cậu bị biến chất.
Một tay Thẩm Trình Tranh xoa nắn hai bầu ngực một tay thì đi xuống phía dưới nắm lấy ** *** đang yếu ớt đứng thẳng của cậu.
Thẩm Trình Tranh cười khẽ, lộng hành vuốt lên xuống.
Được một lúc, Thẩm Trình Tranh lấy gel bôi trơn từ trong tủ bên giường ra bôi trơn đầy đủ xong mới từ từ đẩy ngón tay vào, sau khi vào được thì ngừng lại ở bên trong rồi cúi đầu hôn hôn Cố Minh Triết.
Bàn tay của hắn to rộng và thô ráp, lại tràn đầy kinh nghiệm nên chỉ đâm vài cái trong chốc lát đã khiến Cố Minh Triết sướng muốn nổ tung, cảm giác khó chịu ở phía sau cũng giảm bớt nên dần dần thả lỏng lại, hơi mở rộng chân ra mời chào người nam nhân tiến vào.
Sau khi đâm vào thì Thẩm Trình Tranh mở rộng hai tay nắm lấy mông Cố Minh Triết nắn bóp, đôi môi khô ráo áp lên vai cậu, trút xuống một loạt cái hôn vừa gấp gáp vừa mạnh mẽ, tạo ra hàng loạt các dấu hôn lên trên cổ cùng xương quai xanh của cậu.
Cố Minh Triết bị đâm cho lắc lư, ôm chặt cổ người nam nhân rên rỉ với giọng nghẹn ngào.
Thẩm Trình Tranh rút ra cả cây rồi lại đâm sâu vào lút cán, chọc liên tiếp vào điểm mẫn cảm của cậu.
...----------------...
Sau khi ân ái xong, Thẩm Trình Tranh nhịn không được kề sát lại mặt Cố Minh Triết cường thế hôn.
Cố Minh Triết cũng yếu ớt đáp lại, sau đó giơ tay lên ôm cổ Thẩm Trình Tranh mặc hắn bế mình đi rửa sạch..