20
Đình Nguyên sửng sốt, cảm nhận đôi môi mềm ấm nóng mà anh luôn khao khát giờ đây đang chạm vào môi anh, trái tim của Đình Nguyên như ngừng lại một giây sau đó đập thêm nhanh.
Anh kích động ôm chặt lấy eo Kỳ An, nghiêng đầu hôn sâu cậu.
Để tìm cảm giác chứng tỏ đây là sự thật, chẳng phải là giấc mơ của anh nữa.
Người anh thích bao lâu nay, tưởng chừng như cả hai sắp thân thiết thì cậu lại hiểu lầm rồi đột ngột ở bên cạnh một người khác.
Đến khi hai người có cơ hội trở nên thân thiết một lần nữa, anh lại nghĩ cậu quay về với người đó, một lần nữa anh suýt mất cậu.
Bây giờ đứa nhóc nói với anh rằng em ấy cũng thích anh từ lâu rồi, cảm giác này cực kỳ khó chịu.
Đáng lẽ anh nên chủ động hơn một chút, đáng lẽ anh nên nhanh chóng xác nhận tình cảm trong lòng mình.
Nếu như anh không chậm chạp thì đã không mất cậu.
“Xin lỗi...” Kỳ An tách ra khỏi hắn, khẽ khàng tựa lên vai anh thở dốc vẫn không nhịn được thủ thỉ.
“Em chỉ từng cảm nắng một người nên không rõ việc thích ai đó là như thế nào, em để anh tổn thương rồi.”
Trời hôm nay vẫn như mọi ngày, không khí nóng bức vậy mà trong lòng của hai người rất dễ chịu.
Đình Nguyên nắm chặt tay của Kỳ An dắt cậu chậm rãi đi bộ trên con đường đêm.
“Anh thích em từ khi nào vậy ạ?” Kỳ An hỏi khi hai người đan tay nhau ngồi ở hàng ghế cuối cùng của chiếc xe buýt vắng.
“Anh không rõ, thích thì thích thôi.
Nhưng anh nghĩ cảm xúc của mình nhiều nhất là vào cái hôm mưa ấy em cầm ô chạy tới khán đài, bảo anh đi cùng em về nếu không sẽ bị cảm.
Hôm đó em đáng yêu lắm, gió lớn như thế còn hai tay thì cầm ô chạy đi nên không vững, anh cứ sợ em ngã.”
“Trông em ngốc như vậy ạ?”
“Không hề, lúc nào em cũng đáng yêu như thế.
Cách đây 3 năm, khi mà lần đầu tiên Bá Duy đưa hai người bạn cùng phòng tới để cổ vũ đá bóng, anh ở dưới sân thi đấu mà cứ mải nhìn sang khán đài của đối thủ, bởi vì có một đứa nhỏ trắng trẻo, ngoan ngoãn ngồi xem bóng đá, bên ngoài đẹp đẽ hiền lành tách biệt hẳn với bọn con trai xung quanh.
Có lẽ anh để ý em từ lúc đó, sau này thì tò mò, cứ tìm kiếm em, đặt tầm mắt của mình lên em.”
“Sao anh không đến làm quen em sớm hơn?” Kỳ An tủi thân, “Em cũng vậy, nhưng mà anh thì khó gần với mọi người nên em ngần ngại.
Chỉ có thể âm thầm theo dõi anh trên SNS, xem video anh chơi bóng và hỏi anh Bá Duy về anh.”
“Vì khi đó anh không chắc về tình cảm của mình, chẳng rõ anh chỉ để ý vẻ ngoài của em hay là vì điều gì khác, anh sợ nếu như anh hiểu lầm thì sẽ làm tổn thương em.
Bây giờ anh mới biết, bởi vì anh thích em thôi.”
Kỳ An hít một hơi thật sâu, quyết định giải thích rõ ràng để Đình Nguyên không tự ôm đau lòng, “Chuyện vừa rồi em không hề biết, Bá Duy bảo mẹ anh ấy giận về chuyện trên SNS nên mới muốn em đến giải thích cùng, vì bác gái không tin lời anh ấy.”
“Không muốn kết hôn với cậu ta?” Đình Nguyên trêu chọc.
“Kết hôn cái gì chứ?” Kỳ An lúng túng quệt đầu mũi, “Nhưng em nghĩ mình phải nói chuyện rõ ràng với anh Bá Duy thêm một lần nữa, dù sao cũng là lỗi do em hiểu lầm.”
“Nếu như cậu ta không lừa dối thì bây giờ hai người có còn ở bên nhau không?”
“Em không rõ ràng về tình cảm, mối quan hệ này sẽ không vững bền, nếu như sau này em phát hiện tình cảm của mình không đúng, mọi thứ sẽ lại càng tồi tệ, lúc đó em thực sự sẽ trở thành kẻ xấu.
Thời gian qua em được biết rõ về anh ấy, đi vào thế giới của anh ấy, xác nhận tình cảm thật sự của em nữa.
Em chưa bao giờ trách Bá Duy, chỉ trách em và anh ấy không hợp nhau mà đã vội vàng.”
“Vậy nên hai người mới không nói chuyện đã chia tay ra cho mọi người biết?”
Kỳ An suy nghĩ một lúc thì bật cười, “Anh để bụng ạ?”
“Ừ.”
“...!em nghĩ chuyện này không vui vẻ gì nên mới không công khai, ai biết thì cứ biết thôi.
Nhưng mà bây giờ em đã xác lập mối quan hệ với anh rồi, em nghĩ là mình nên rõ ràng.”
Đình Nguyên ngẫm nghĩ một chút, nhớ lại những bình luận trên mạng, anh hít sâu một hơi, “Đột nhiên anh thấy em nói cũng phải, không nên làm ồn ào làm gì, Bá Duy không phải là sinh viên bình thường mà tâm tư nhỏ nhặt của anh thì lại không đáng để——”
“Sao tâm tư của anh lại không đáng? Em sẽ rõ ràng.” Kỳ An nhìn anh, ánh mắt đầy kiên định.
“Em cũng từng chênh vênh trong một mối quan hệ nên em không muốn anh như thế.
Vì anh là Đình Nguyên nên em tin tưởng, bỏ qua được những bất an lo lắng từ mối quan hệ trước để bắt đầu một mối quan hệ mới, em cũng muốn anh có lòng tin ở em như thế.”
Đình Nguyên vò rối tóc cậu, ánh mắt của anh cũng khiến cho người ta an tâm không kém, “Anh cũng để lỡ em một lần rồi, anh sẽ không để em bị mất lòng tin, cũng sẽ không khiến em tổn thương nữa, cái bóng của mối quan hệ không tốt trước đó, anh sẽ xoá bỏ giúp em.
Dùng cả danh dự của một người đàn ông, anh hứa.”
Đêm nay Đình Nguyên không muốn về kí túc xá, hai người ghé tới phòng trọ của Kỳ An.
Kỳ An đảo mắt, cầm ly nước mà không thể uống được một ngụm nào, cực kỳ căng thẳng.
“Hôm nay anh vừa có bạn trai, anh còn chưa ở cạnh người ta được bao lâu mà đã phải về kí túc gặp đám người kia rồi.
Nếu như ngày mai thức dậy người ta đổi ý thì anh phải làm sao?” Đình Nguyên hỏi.
“Em...!bây giờ thì em thấy, đây cũng được xem là suy nghĩ kĩ rồi mà ạ.” Kỳ An cúi thấp đầu.
“Mấy ngày trước em tránh mặt anh, cũng là để suy nghĩ kĩ lại một lần nữa.”
“À thế sao?”
“Vâng.”
“Em có biết anh tổn thương đến nhường nào không?”
Kỳ An ngẩng đầu, lắp bắp đáp, “Em...!em xin lỗi ạ.”
“Cho dù vậy thì anh vẫn thấy tổn thương lắm, với lại, em có biết tại sao lúc nào trong mắt người khác anh cũng như một kẻ bị cô lập không?”
“...!tại sao ạ?”
“Anh không tìm được điểm chung giữa anh và bọn họ, ngay cả bạn cùng phòng.
Xung quanh anh không có lấy một niềm vui nào ngoài bóng đá.
Vậy nên anh cảm thấy hơi nhàm chán, anh nghi vấn việc mình có tình cảm với em, chẳng biết là thật sự thích hay là chỉ vì em mang cho anh một cảm giác khác biệt với bọn họ.”
Kỳ An chớp mắt đùa một câu, “Em đẹp hơn ạ?”
“Ừ.” Đình Nguyên thẳng thắn gật đầu.
Người ta bảo nếu như mình không ngại thì đối phương sẽ là người ngại, thoáng chốc gương mặt của Kỳ An đã đỏ bừng lên.
“Hơn nữa, anh cảm thấy em không phải là người thích xu nịnh, sẽ không bị loá mắt bởi hào quang của kẻ khác.
Anh không tìm được tiếng nói chung với họ, anh không nhận mình xuất sắc, nhưng anh không muốn vì một chút lợi nhỏ không đáng mà phải nịnh nọt lấy lòng ai.”
Đã từng có một lần Đình Nguyên nói với Bá Duy rằng đừng quá tin vào những gì đám bạn bè xung quanh hắn nói, bởi vì ở cùng một ký túc mà nơi đó không có Bá Duy nên Đình Nguyên hiểu mục đích bọn họ đi theo Bá Duy và tâng bốc là để làm gì.
Bọn họ chỉ muốn lấy lòng, muốn được ăn chơi không mất tiền, muốn dựa hơi Bá Duy, muốn đào tiền vì tính cách phung phí của hắn.
Nhưng Bá Duy bảo hắn lo thừa thải, hắn khá tận hưởng khi được mọi người lấy lòng, chỗ tiền đó chẳng đáng là bao đối với hắn.
Đình Nguyên không khuyên nữa, bởi Bá Duy còn nói rằng nếu có túng thiếu quá thì nói vài lời lọt tai, hắn sẽ cho anh vay một ít tiền để trang trải.
“Ai bảo em không bị loá mắt bởi hào quang của người khác?” Kỳ An nghe xong thì cười khẩy.
“Em? Em loá mắt bởi hào quang của ai?” Gương mặt Đình Nguyên hơi ngạc nhiên.
“Của anh, em rất mê anh, em cực kỳ cực kỳ mê anh.
Tối nào em cũng xem video anh chơi bóng.
Em cũng thích xu nịnh nữa, em rất thích khen anh, Đình Nguyên của em đẹp trai, chăm chỉ, tài giỏi, có ước mơ, biết cố gắng.
Anh không biết hôm làm trợ giảng anh đã ngầu tới mức nào đâu.
Em rất tự hào về bạn trai của em.”
Đình Nguyên phì cười tiến lại hôn hôn mấy cái lên môi của Kỳ An, trái tim như vừa bị treo lên đã được đặt xuống.
Thấy cậu bật cười anh lại đè cậu xuống giường hôn thêm mấy cái nữa.
“Nếu như anh cảm thấy không thoải mái thì...!hôm nay anh ở lại đây cũng được.” Kỳ An đảo mắt.
“Thần thiếp đa tạ hoàng thượng đã ban ân.”
Kỳ An chuẩn bị tâm lý rất nhiều, nhưng cậu lại thấy Đình Nguyên trải chiếu nằm ở dưới sàn để một mình cậu ngồi trên giường lẻ loi bơ vơ.
Cậu có hơi xấu hổ, cũng cảm thấy không cam lòng, nhìn Đình Nguyên nghiêm túc bày biện mọi thứ cậu lại nhớ tới câu nói của Bá Duy.
Mà hai người đã là người yêu rồi, Đình Nguyên nghĩ cậu nỡ để anh nằm dưới sàn lạnh lẽo ư!
“Bá Duy bảo em và anh ấy ở bên nhau một tuần nhưng đến hôn cũng không có, anh ấy bảo em và anh...!ngủ với nhau rồi có phải không nên mới cùng đi mua chăn đệm.”
“Cậu ta nói như thế?” Đình Nguyên dừng lại, nắm chặt gối.
“Em cảm thấy bất bình.”
“Muốn anh nói chuyện với cậu ta một lần không?”
“Em bất bình là bởi vì khi đó chúng ta còn chẳng có gì, có tiếng nhưng không có miếng.”
“Sao?”
Kỳ An bật cười, “Khi đó đứng quá gần anh thôi em cũng đã sợ rồi...”
“Từ ngủ trong lời cậu ta nói, ý là gì?” Đôi mắt của Đình Nguyên tối lại.
“Thì là ngủ?” Kỳ An có hơi nghi hoặc, sau đó cậu dần dần mở to mắt, cảm thấy có hơi hối hận.
“Em muốn có miếng không?”
“H-hả?”
Đình Nguyên ném gối xuống, tiến về phía cậu, còn đưa tay cầm lấy vạt áo của mình muốn kéo lên, “Có tiếng thì phải có miếng chứ? Không biết nghĩa trong lời cậu ta nói là gì, chúng ta làm cả hai?”
“Sao? Sao? Không phải, anh bình tĩnh nghe em nói! Chúng ta chỉ mới ở bên nhau chưa đủ một ngày! Ý em không phải là như vậy! Em chỉ muốn chúng ta ôm nhau ngủ trên giường, trong sáng, hoàn toàn trong sáng!”
Kỳ An bối rối lùi ra sau, hớt hải xoay người bò lên giường nhưng cổ chân trắng trẻo đã bị Đình Nguyên nắm lấy, kéo cậu về.
“Ngủ cho tốt...!à không, học cho tốt nhé? Trưa anh sẽ sang đón em.” Đình Nguyên nén cười bẹo gương mặt đang xị ra của cậu.
Lúc tan học, anh lại xuất hiện xách balo giúp cho Kỳ An, “Đi ngủ thôi, à không, đi ăn trưa thôi, có một chỗ muốn dắt em đi.”
Ăn trưa xong, khi đang đạp xe đưa cậu về trọ, anh lại nói, “Em định khi nào xin đi ngủ? Ấy chết, xin đi làm thêm chứ, hay là em đừng đi nữa, làm việc cho anh đi?”
“Đình Nguyên...”
“Trước tiên chúng ta phải đi ngủ, lại nhầm rồi, chúng ta đi cắm trại trong bốn ngày nghỉ này.”
“Trần Đình Nguyên! Anh có thôi đi chưa!”
Đình Nguyên nén không nổi nữa, bả vai rắn chắc run run lên từng đợt.
Hôm qua anh chỉ trêu cậu một lát sau đó thì nằm xuống bên cạnh, ôm ghì lấy cậu, hôn lên mái tóc rồi cùng ngủ tới tận sáng.
Nhưng khi thấy Đình Nguyên nhắm mắt, đôi mắt của Kỳ An cứ mở toang.
Thật ra trong giây phút nào đó cậu cũng đã có một ý nghĩ không hay thoáng qua.
Đình Nguyên mở mắt nhìn cậu, búng một cái lên trán.
“Em nghĩ gì không đúng?”
“Em không hề nghĩ gì cả!”
“Hư rồi...”
“Ai...!ai mà chẳng có những giây phút thoáng qua, đó là bản năng nhất là với người mình thích, tuy nhiên, em có lý trí, có lòng tự tôn! Biết- biết chưa! Anh nghe rõ chưa!”
Nhìn gương mặt đỏ bừng bừng chẳng rõ giận hay là xấu hổ kia, Đình Nguyên nén cười gật đầu.
Rồi cứ trêu cậu như thế.
Kì nghỉ chính thức bắt đầu sau khi hai người kết thúc buổi học hôm nay.
Ngay từ sớm Đặng Khôi Vỹ đã lập một cái group chat để nhảy múa ở bên trong.
[Tiền đạo sút đâu trúng đó]: @Đình Nguyên @Kỳ An hai người à, sống ở đời đừng giận, đừng hờn, đừng ghét ai.
Cuộc sống này vốn ngắn ngủi, niềm vui thì ít mà nỗi đau thì nhiều, vậy nên hãy trân trọng từng phút giây, biến cuộc sống này trở nên tươi đẹp nhất có thể!
[Tiền đạo sút đâu trúng đó]: Kỳ An, anh của tôi hay cộc cằn và ăn nói khó nghe vậy thôi, thế nhưng mà anh ấy yếu lòng lắm, cái gì cũng giấu trong lòng rồi tự tủi thân.
Nếu anh ấy có làm gì sai thì cậu cũng đừng có giận nha, hỏi vài câu là anh Nguyên sẽ khóc lóc nói ra hết thôi!
[Tiền đạo sút đâu trúng đó]: Anh ơi, em thấy Kỳ An hiền lành và ngoan như thế mà! Sao anh lại cứ vì chuyện không đâu mà giận hờn cậu ấy chứ? Mà em cũng chẳng biết thật sự anh giận cái gì nữa! Chẳng lẽ...!anh nổi giận vì Kỳ An là gay!?
[Tiền đạo sút đâu trúng đó]: Mẹ nó! Đây là năm bao nhiêu rồi mà còn cái trò kì thị gay! Họ cũng là con người và chỉ đơn giản là yêu đương thôi! Anh không thấy Kỳ An rất tốt sao? Anh tiếp xúc với cậu ấy rồi nhưng chỉ vì cậu ấy là gay, có bạn trai, đi ra mắt gia đình để tính về chuyện kết hôn mà ghét bỏ người ta?
[Tiền đạo sút đâu trúng đó]: Với lại, anh không thấy bạn trai của Kỳ An rất đẹp trai à? Em không mê trai đâu! Tuyệt đối không! Nhưng mà thả cậu ta vào trong đám con trai thì sẽ nổi bật nhất còn gì! Trông mẹ của cậu ta cũng rất thanh lịch và sang trọng nữa, bác ấy cứ gắp thức ăn liên tục cho con rể tương lai, anh xem, cả hai người đều rất tốt! Người tốt mới gặp được người tốt! Anh nghĩ thoáng lên!
[Đình Nguyên]:...
[Đình Nguyên]: Cậu
[Đình Nguyên]: Im.