Ra khỏi chỗ đó Văn Dục Lâm chuẩn bị đi về, đám Thiên Hoàn liền ra theo hắn.
"Dục ca, anh sẽ không tức giận chứ?".
Phó Chính Dương đi lên trước nhìn thần sắc Dục Lâm bình thường, thở phào nhẹ nhỏm.
Bất đắc dĩ nói: "Dục ca, cậu đừng tức giận.
" việc nhỏ, không đến mức ".
Văn Dục Lâm nói xong một tiếng, đi bộ về phía trước.
Văn Dục Lâm không nhanh không chậm cắt đuôi được đám Thiên Hoàn.
Ánh mắt hắn đột nhiên thấy nam sinh đi phía trước, bộ dáng có vẻ là học sinh Thất Sư, Theo phía sau là một nữ sinh vóc dáng nhỏ xinh, mặc váy màu trắng rất xinh đẹp.
"Hah!.
.
lại gặp nhau rồi, em ấy chẳng lẽ là thần tiên dự đoán được tương lai sao?".
Chưa từng thấy dáng vẻ kìm nén cười vui vẻ như vậy.
Hắn đứng sát góc tường để nghe bọn họ đang nói gì, âm thanh của hai người kia truyền tới chỗ hắn! ! "Lớp phó cậu tìm tớ có chuyện gì?".
Tiệc chia tay được tổ chức, Trì Nhiên rất vui vẻ trong hôm nay, lúc này lại cảm thấy khó hiểu khi không biết nam sinh đứng trước mặt mình định làm gì.
"Trì Nhiên, tớ! tớ có một chuyện đã giấu rất lâu, bây giờ chính là cơ hội để tớ có thể nói là!.
tớ.
Chưa kịp nói xong thì phía sau Trì Nhiên có sát khí chết người đó là ánh mắt lạnh lùng và tức giận của Văn Dục Lâm.
"Tớ hơi mắc vệ sinh, xin lỗi cậu nhiều".
Lớp trưởng sợ hãi chạy ngay đi.
"Phụt.
.
hah!.
.
con nít ranh mà bày đặt tỏ tình".
"Sao anh lại ở đây?".
"Câu này anh mới là hỏi em đấy, tại sao em lại ở đây".
"Hôm nay do lớp em tổ chức tiệc chia tay cuối năm, nên các bạn trong lớp rủ em vào đây chơi một tí".
"Em bao nhiêu tuổi rồi?".
"15 tuổi ạ".
Tâm trạng của Văn Dục Lâm đột nhiên thay đổi, hắn xoay người lại, giọng nói liền trầm lại, ánh mắt lạnh lùng và không vui bảo Trì Nhiên.
"Từ giờ đừng nên vào đây, nơi này không dành cho trẻ chưa vị thành niên, bảo các bạn lớp em ăn uống xong thì về.
Em cũng nên vồ sớm đi".
"A học trưởng".
Giọng nói Trì Nhiên lúc này trầm hẳn đi, cô nắm sau vạt áo một ít.
Văn Dục Lâm giật mình cùng với ánh mắt lạnh lùng, hắn không xoay người nhìn Trì Nhiên.
"Từ giờ đừng gọi anh là học trưởng vì anh không tốt như em nghĩ đâu, và hãy chạy đi khi gặp anh thì sẽ tốt hơn cho em".
Đứng sau một tiếng, nhìn hành lang dài không một bóng người, cô chỉ trả lời "À" một tiếng.
.