Cuối cùng vẫn không tìm được trâm cài guitar, Trì Ninh hỏi mấy người cùng lớp, họ cũng đều bảo không thấy.
Cậu lấy nhạc phổ từ trong túi xách ra, có chút tiếc nuối nói với Tống Hiểu Ý: “Không biết rơi ở đâu nữa, anh rất thích nó mà.”
“Tìm lại đi, không chừng có thể tìm được.” Tống Hiểu Ý kéo ghế ra, ngồi xổm xuống tìm xung quanh.
“Vừa nãy anh có tìm rồi.” Trì Ninh để lại ghế về chỗ cũ, bảo cô bé ngồi xuống.
Tống Hiểu Ý nhíu mày lại, giọng điệu không đồng ý, “Chiếc trâm cài đắt tiền như vậy, sao có thể nói mất là mất chứ?”
Trì Ninh cũng không rõ cây trâm đó giá bao nhiêu nữa, chỉ cảm thấy đồ vật nhỏ này dù đắt thế nào thì cũng chỉ được vậy thôi, “Thật sự đắt tiền như vậy sao?”
Cậu lại nhớ tới cách mà Lương Hành Dã tìm hoa tai giúp mình, nói: “Có thể kiểm tra camera.”
Tống Hiểu Ý: “Camera hỏng rồi.”
Trì Ninh nhìn lên camera trên trần nhà, đèn sì bị bụi che kín, xem ra đã bị hỏng lâu rồi, “Vậy là không có cách khác rồi.”
Chỉ còn vài phút nữa là đến giờ học, mấy bạn nam chạy vọt vào lớp, tay đặt lên mặt bàn, một lần nhảy luôn vào trong chỗ ngồi làm cho bàn ghế kêu rầm một cái.
Trì Ninh đỡ bàn, nhân tiện nhặt cái bút lên giúp Tống Hiểu Ý, tiện thể nói: “Tối qua anh có quay lại tìm, trong lớp học hình như có người nhưng gõ cửa lại không có ai để ý đến anh.”
Tay Tống Hiểu Ý đang lật xem nhạc phổ khẽ dừng lại một chút.
Cô cúi đầu, tóc mái dài che khuất đi cảm xúc trong mắt, “Chắc anh nghe lầm rồi, có thể là con thỏ ở sau nhà đấy.”
Ở sau nhà Sầm Minh Sâm có xây một khu nhỏ để nuôi các động vật nhỏ.
Con thỏ lông xù xù thích chạy loạn khắp nơi, thường xuyên nhìn thấy ở dưới lầu.
Có điều buổi tối đầu đông vô cùng lạnh buốt nên loài thỏ thường thích ở trong những hang ổ dày.
Trì Ninh đang muốn trả lời thì Sầm Minh Sâm đi vào lớp, điều chỉnh tư thế, chuẩn bị vào học.
Tiết học thanh nhạc được sắp xếp vào buổi trưa cuối tuần.
Không giống với các học viên khác, Trì Ninh đều chờ ở đây cả ngày, nếu như Lương Hành Dã không đón thì cậu ra ngoài ăn, tài xế sẽ cứ đúng giờ mà đưa cậu đi ăn.
Lúc người khác vẫn đang trên đường về nhà thì Trì Ninh đã ăn no rồi.
Cậu không có thói quen ngủ trưa, ăn cơm trưa xong liền cầm một cốc nước trái cây đi dạo trong vườn hoa của biệt thự.
Diện tích vườn hoa rất rộng, một nửa là làm núi giả cho nước chảy điểm thêm vài bụi cây xanh, nửa còn lại là một cái ao cá nhỏ nuôi cá và rùa.
Hang của thỏ con được xây ở hơi xa chỗ có nước, được xây ở góc đường mòn chỗ phòng dụng cụ.
Phòng công cụ mở ra, con thỏ thò đôi tai trắng xóa ra ngoài cửa, Trì Ninh cắn cắn ống hút, thong thả bước tới gần nó.
Con thỏ không sợ người, ai cũng ôm được, dễ dãi như mấy tên cặn bã vậy.
Trên người nó vẫn còn dính mấy cọng cỏ ở trong hang, Trì Ninh lấy hết xuống cho nó, ôm nó ngồi trên ghế dài phơi nắng.
Thời tiết rất đẹp, khô ráo ấm áp, ngón tay Trì Ninh vuốt ve bộ lông rậm rạp của con thỏ, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng gãi gãi nó.
Lúc này mọi người đều đã về nhà, đã tan làm hết rồi, ở phía sau nhà không còn ai cả.
Trì Ninh phơi nắng một lát, sờ sờ vào cốc nước trái cây.
Bên ngoài thành cốc có hơi nóng lên, hương vị khi vào miệng cũng có chút thay đổi.
Thùng rác ở trong góc, cậu vứt xong ly nước trái cây lại quay lại.
Nhưng khi quay lại cậu nhìn thấy một cô gái nhỏ đang ngồi trên băng ghế, tay ôm con thỏ con trong lòng, cái chân nhỏ đung đưa, những bím tóc trên đầu được ánh mặt trời chiếu vào sáng lấp lánh.
Ngồi bên cạnh là một cô gái trẻ có khuôn mặt tròn, đan hai tay vào nhau, ánh mắt dừng lại rất lâu trên người cô bé kia.
Lúc này Trì Ninh mới nhận ra đó là Tạ Nặc với bảo mẫu của cô bé.
Tạ Nặc không có việc gì làm đều chạy đến nhà họ Sầm chơi với cá với rùa, có khi còn chạy đuổi theo con thỏ khắp biệt thự.
Trì Ninh cũng bắt gặp được nhiều lần rồi nhưng bởi vì Tạ Tân nên cứ thấy cô bé là cậu sẽ tránh đi.
Ngồi trên chiếc ghế dài, Tạ Nặc kéo dài giọng nói: “Cô không cần đi theo cháu đâu.”
“Nhưng cậu chủ không cho…..”
“Anh trai nghe lời cháu, cô cũng phải nghe cháu,” Cô bé đi đâu bảo mẫu cũng đi theo, cái này không cho cái kia cũng không cho, Tạ Nặc nhíu mày, “Cháu đã nói là cô không cần đi theo cháu nữa mà.”
Nhưng bảo mẫu vẫn rất kiên quyết đi theo, chỉ vì Tạ Nặc trời sinh tính cách hoạt bát vô cùng hiếu động, lại thích chạy nhảy đây đó, lại rất thông minh, giống như con quỷ nhỏ vậy, cho nên đã để cô bé trốn đi mấy lần rồi.
Không có chuyện gì thì còn tốt, chứ nếu mà xảy ra chuyện gì thì cậu chủ sẽ lột da cô ta mất.
Trì Ninh để di động ở ghế.
Cậu đi lên phía trước, cầm lấy điện thoại chuẩn bị rời đi.
Tạ Nặc nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, tò mò “a” một tiếng, sau đó nhớ ra tối hôm trước Trì Ninh có ngồi nói chuyện với cô bé, còn giúp cô bé giữ tóc với nhặt kẹp tóc lên nữa.
Đôi mắt như hạt nho ngấn nước của Tạ Nặc nhìn cậu, “Em đã gặp anh rồi, anh cùng anh Lương có đến nhà của em.”
“Anh cũng có gặp em rồi.” Trì Ninh trả lời cho có lệ.
Trẻ con thường nhạy cảm với cảm xúc của người khác, Tạ Nặc hỏi: “Anh trai này, anh không thích em sao?”
Âm thanh trẻ con vang lên, con bé phồng hai chiếc má núng nính lên, nhíu mày biểu cảm không vui, là người dễ thương nhất mà Trì Ninh từng thấy.
“Anh không ghét em.” Trì Ninh nhìn bốn phía xung quanh, không thấy bóng dáng của Tạ Tân, trong lòng thầm bổ sung thêm một câu sau, anh chỉ ghét anh em thôi.
Nhận được đáp án phủ định của cậu, Tạ Nặc nhảy xuống ghế, nhiệt tình bảo cậu,”Chúng ta cùng đi gọi rùa con đi.”
Cô bé chạy vội vội vàng vàng, chân trái vấp chân phải ngã về phía trước.
Trì Ninh đưa tay ra đỡ cũng không đứng vững, bị cô bé kéo xuống lăn trên bãi cỏ.
Nhờ có Trì Ninh làm đệm lót, Tạ Nặc chỉ chạm bàn tay vào mặt cỏ, cô bé giơ tay lên cho Trì Ninh xem, “Bẩn mất rồi.”
Trì Ninh giúp cô bé phủi sạch đi, sau đó đỡ cô bé đứng dậy.
Tạ Nặc đứng dậy, trông thấy Tạ Tân đang ở chỗ ngã tư, “rúc” vào lòng Trì Ninh, sốt ruột nói: “Mau che cho em đi, anh trai em mà nhìn thấy em như này, anh ấy chắc chắn sẽ la em mất.”
Tạ Nặc không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ anh trai phát hiện mình chạy nhảy lung tung.
Tháng trước Tạ Nặc xem phim hoạt hình, cố ý trốn bảo mẫu, học các con vật nhỏ nhảy xuống bậc thang.
Cô bé cảm thấy rất vui, dần dần độ cao, cuối cùng lại ngã bị thương.
Đó là lần đầu tiên anh trai nổi giận với Tạ Nặc, sau đó cô bé bị nghiêm cấm chạy nhảy lung tung, điều này đã để lại một cái bóng tâm lý cho Tạ Nặc.
Trì Ninh cũng bị ám ảnh cái tính cách kiêu ngạo và cổ hủ của Tạ Tân.
Lúc này cậu lập tức đẩy Tạ Nặc ra, nhưng Tạ Nặc tránh đi rất nhanh, sống chết bám lấy cậu.
Trì Ninh sợ sẽ làm cô bé bị thương nên không dám mạnh tay.
Thấy Tạ Tân đang giận tái mặt bước nhanh tới đây, cậu nhỏ giọng thúc giục Tạ Nặc, “Em buông tay ra đi, nếu không anh trai em sẽ nổi giận đó.”
Tạ Nặc gấp đến độ giậm chân, bịt tai trộm chuông cố trốn trong ngực cậu, “Nhanh lên nhanh lên, mau che cho em đi.”
……
Hai người người đẩy người kéo nhìn có vẻ khá thân thiết.
Khi Tạ Tân đến gần, Tạ Nặc nhanh chóng dúi đầu vào trong áo khoác của Trì Ninh, bảo mẫu không biết làm sao liều mạng kéo cô bé ra nhưng vẫn không có kết quả gì.
Hắn nhíu mày nhìn Trì Ninh, “Cậu đang làm gì vậy?”
Trì Ninh nhíu mày, nói bằng giọng lạnh lùng, “Em ấy bị ngã, tôi chỉ đỡ em ấy lên thôi.”
“Cậu….”
Phía sau truyền đến một giọng nói hiền hậu, ngắt lời của Tạ Tân, “Tiểu Tân, làm sao vậy?”
Tạ Tân quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng Sầm Minh Sâm đang đi từ con đường cạnh bụi cây đến đây, “Chú Sầm.”
Theo như bình thường, Tạ Tân đối với những người có thân phận như Sầm Minh Sâm sẽ không quá lịch sự như vậy nhưng Sầm Minh Sâm là bạn tốt của chú nhỏ hắn.
Tạ Tân rất coi trọng người nhà nên cũng yêu quý và kính trọng ông ta mấy phần.
Sầm Minh Sâm ôm lấy con thỏ đang gặm nhấm trong bụi cây, cười với Tạ Nặc đang ở trong lòng Trì Ninh nói: “Nặc Nặc, sao lại phải trốn vậy?”
Tạ Nặc nhìn trộm Sầm Minh Sâm một cái, lại quay sang nhìn anh trai cô bé.
Vẻ mặt Tạ Tân không vui, kéo cô bé từ trong lòng Trì Ninh ra, “Chú Sầm, Nặc Nặc phải đi ngủ trưa rồi, cháu đưa con bé về trưóc đây.”
Sầm Minh Sâm không đến năm mươi tuổi, đeo kính gọng vàng.
Không giống với Tạ Xuyên khá mập mạp ở tuổi trung niên, ông ta giữ được vóc dáng rất tốt.
Vẻ bề ngoài thanh lịch và dễ gần, ăn mặc cũng khá tinh tế, có khí chất của một người nhạc sĩ.
Ông ta xoay người kéo Trì Ninh đứng lên, giải thích hộ Tạ Tân, “Tạ Tân là một người rất xem trọng lễ nghĩa.
Nó rất cảnh giác, thấy cậu ôm Nặc Nặc lăn trên bãi cỏ khó tránh khỏi sẽ tức giận.”
Tính cách của Tạ Tân thì Trì Ninh cũng đã sớm đã nhận thức được.
Cậu rất biết ơn Sầm Minh Sâm vì đã giải vây cho mình, mượn lực đứng lên, lễ phép nói lời cảm ơn: “Cám ơn thầy Sầm.”
Sầm Minh Sâm điềm đạm ngồi trên ghế dài, hỏi cậu ăn cơm chưa, lại hỏi về tình hình học tập gần đây của cậu.
Trì Ninh đứng lên, trả lời từng câu một như đang trong lớp học.
Cậu với Sầm Minh Sâm ít khi tương tác, tan học mà tình cờ gặp cũng chỉ chào hỏi bình thường, lúc này lại trò chuyện trực tiếp thế này ngay cả không khí cũng trở nên dè dặt.
Sầm Minh Sâm vỗ vỗ lên ghế, ý bảo Trì Ninh ngồi xuống.
Ông ta với Lương Hành Dã cũng không quen biết nhiều, quen biết được đều là từ nhà họ Tạ.
Khi Lương Hành Dã đưa Trì Ninh đến đây, nói là có một bạn nhỏ trong nhà, nhờ ông ta chăm sóc để ý giúp.
Nhưng khi nhìn hai bọn họ ở chung không giống như là họ hàng thân thích, Sầm Minh Sâm cũng không rõ quan hệ giữa Lương Hành Dã với Trì Ninh là gì.
“Đứng ngây ra đó làm gì vậy?” Sầm Minh Sâm cười nói, “Sợ thầy như vậy sao?”
Trì Ninh ngồi xuống bên cạnh ông, Sầm Minh Sâm vuốt lông con thỏ, tán gẫu về Lương Hành Dã nhưng Trì Ninh luôn lảng tránh đi vào thời điểm quan trọng, chuyển hướng câu chuyện mà không để lại dấu vết.
Sầm Minh Sâm có chút bất ngờ, nhìn vào ánh mắt Trì Ninh, ánh mắt sạch sẽ chân thành, không biết là thông minh hay thực sự ngây thơ.
Ấn tượng của ông ta đối với Trì Ninh chỉ dừng lại ở thiên phú âm nhạc của cậu.
Ngoại hình của Trì Ninh cũng khá nổi bật, ngay cả khi lớp đông người thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy cậu.
Đáng tiếc lại là một cậu con trai.
Sầm Minh Sâm không nói về Lương Hành Dã nữa, tán gẫu với Trì Ninh về âm nhạc.
Kinh nghiệm phong phú cùng với kho kiến thức rộng lớn của ông ta làm cho Trì Ninh lắng nghe vô cùng chăm chú.
Đột nhiên có một viên đá nhỏ rơi xuống từ trên lầu, lăn vào bụi cây, vang lên mấy tiếng “Uỵch uỵch”.
Con thỏ sợ hãi, vội duỗi chân chạy mất.
Trì Ninh ngẩng đầu lên.
Sau ô cửa sổ lưới màu trắng ngọc trai, cậu thoáng nhìn thấy gương mặt của Tống Hiểu Ý.
Sầm Minh Sâm chậm một bước chỉ nhìn thấy các cửa sổ đều đang mở ra, vẻ mặt không hài lòng “Ai ném đá từ trên xuống, may là không làm ai bị thương.”
Trì Ninh nhìn lên cửa sổ đó, giúp che dấu, “Có thể là có ai đó đùa giỡn ở hành lang, không cẩn thận làm rơi xuống dưới thôi ạ.”
Cậu đứng lên, nói tạm biệt với Sầm Minh Sâm, sau đó đi về lớp học.
Phòng học không có một bóng người.
Trì Ninh nghĩ nghĩ, đi đến chỗ cầu thang.
Tống Hiểu Ý thật sự đang ở đây.
Cô bé mặc áo lông xám, đang đeo bịt tai, ngồi trên bậc thang đắm mình trong ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào.
Trì Ninh thắc mắc: “Tống Hiểu Ý, em không về nhà ăn cơm sao?”
“Ăn rồi, buổi chiều có lớp học đàn guitar nên em đến đây trước.” Tống Hiểu Ý tháo cái bịt tai xuống, ngẩng đầu nhìn cậu, “Anh với thầy Sầm đang nói chuyện gì vậy?”
“Tán gẫu về mấy bài hát của thầy ấy, rồi các buổi hòa nhạc ở nước ngoài, và cả những kinh nghiệm của thầy ấy trong giới âm nhạc…” Trì Ninh chọn vài chuyện để nói.
Cậu vừa bắt đầu, Tống Hiểu Ý đã có thể nói ra chính xác câu tiếp theo.
“Sao em lại biết những chuyện này?” Trì Ninh vẻ mặt kinh ngạc.
Tống Hiểu Ý: “Thầy ấy là cậu họ của em, lúc trước em có nghe thầy ấy nói qua rồi.”
Phơi nắng quá lâu, mặt của cô bé bị khô lại, môi cũng bị khô, còn lúm đồng tiền thì như con suối khô cạn.
“Thầy Sầm thật ưu tú.” Trì Ninh khen ngợi ông ta, chỉ là có chút kỳ lạ, thầy ấy vẫn luôn hỏi về việc cá nhân của Lương Hành Dã.
Tống Hiểu Ý đang mân mê mấy hoa văn ở vạt áo dưới ánh mặt trời, không nói câu gì.
Trì Ninh nói: “Lần sau nếu em tìm anh, cứ gọi anh một câu là được rồi, ném đá như vậy rất nguy hiểm.”
Tống Hiểu Ý xoay xoay ngón tay trên mấy hoa văn trên áo, đột nhiên nói: “Em cố ý đấy.”
“Vì sao?”
Tống Hiểu Ý không đáp lại, như là muốn xác nhận chuyện gì đó: “Lương Hành Dã của nhà họ Lương là anh trai anh sao?”
“Đúng, sao vậy?” Ngày đầu tiên Lương Hành Dã đưa cậu đi học đã dặn dò cậu phải nói như vậy.
Khi đó Trì Ninh không hiểu nhưng lâu rồi mới nhận ra ở đây cứ như một vòng luẩn quẩn, ngoài việc tụ tập lại chơi theo nhóm còn có những hành vi bắt nạt nhẹ hoặc rất nghiêm trọng.
Cậu là gương mặt mới, cứ có ai hỏi thì cậu đều nói Lương Hành Dã là anh trai cậu.
Mới đầu rất ít người tin nhưng tài xế đưa đón cả ngày, Lương Hành Dã thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện cho nên mọi người đều tin thân phận đó của cậu.
Cậu đã tự cô lập mình với việc khỏi bị bắt nạt, nhiều nhất cũng chỉ bị trêu chọc cho vui, không quá nghiêm trọng.
Ánh mặt trời chiếu vào cầu thang vô cùng chói mắt.
Áo lông màu xám hấp thụ nhiệt, Tống Hiểu Ý tháo mũ xuống, chồng lên cùng với chiếc bịt tai.
Cô ôm mấy thứ đó rồi nhìn Trì Ninh, nói: “Ở một buổi tiệc em có gặp qua anh trai anh.”
Cha cô bé làm trong ngành thủy tinh, bộ não kinh doanh nhạy bén nhưng lại vô cùng ăn chơi.
Mẹ cô chính là một trong những cô tình nhân của ông ta.
Trước khi chết, bà đã dồn hết tâm tư để đưa cô vào nhà họ Tống.
Bà Tống đã có hai đứa con, bà ta biết cha Tống Hiểu Ý nuôi dưỡng không ít tình nhân rồi sinh con cho nên trút hết tức giận lên người cô bé.
Trong lòng cha cô biết rõ ràng nhưng cứ giữ nguyên tắc nhiều hơn một chuyện không bằng ít hơn một chuyện, ông ta làm ngơ coi như không thấy.
Ngày đó bọn họ phải tham gia một buổi tiệc.
Trong thời gian đó bà Tống không ngừng trách móc Tống Hiểu Ý vì cha cô có thể nhớ được ngày giỗ của mẹ cô.
Bà ta không cam lòng cho nên đã đưa Tống Hiểu Ý đi cùng.
Tống Hiểu Ý có ấn tượng rất sâu sắc với Lương Hành Dã, bởi vì cha của cô vốn kiêu ngạo tự cao nhưng trước mặt anh lại bày ra vẻ nịnh nọt vô cùng buồn cười.
Mà bà Tống vênh mặt hất hàm sai khiến lại càng vui vẻ ra mặt, kéo cô con gái lớn vừa mới tốt nghiệp đến bên cạnh, nói chuyện cẩn thận lấy lòng.
Nhà họ Lương có quyền thế, Trì Ninh là người của nhà họ Lương nhưng là con trai, chắc là sẽ không quá nguy hiểm.
Thấy Tống Hiểu Ý không nói gì nữa, Trì Ninh thổi thổi bụi trên bậc thang, ngồi xuống cùng cô nói về Lương Hành Dã.
Thấy cô chỉ nghe, rất ít khi đáp lời, bộ dáng như đang có tâm sự, Trì Ninh liền đổi đề tài: “Đúng rồi, vừa rồi thầy Sầm có khen em đó.”
Tống Hiểu Ý nghe vậy lập tức vô cùng căng thẳng, cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, “Sao thầy ấy lại nhắc đến em?”
“Thầy ấy biết chúng ta là bạn.”
“Thầy ấy nói cái gì?”
Trì Ninh cẩn thận nhớ lại: “Khen em có tính kiên nhẫn, thái độ học tập cũng rất nghiêm túc.
Ngoại trừ em ra, còn khen cả nhóm Lục Tự với Lại Vũ Thần nữa…”
Những ngón tay đang nắm chặt của Tống Hiểu Ý cũng dần buông lỏng ra, cô cụp mắt xuống, trả lời qua loa.
“Thầy Sầm thật sự rất quan tâm đến học trò.” Trì Ninh nói.
Tống Hiểu Ý quay đầu nhìn Trì Ninh, ánh mắt vô cùng chân thành kính trọng, chắc chắn không phải đang nói dối.
Trì Ninh lớn hơn cô ba tuổi nhưng vẫn mang trong người vẻ ngây thơ không màng chuyện đời, giống như lớn lên trong một môi trường vô cùng tốt đẹp, không tiếp xúc với qua nhiều người, càng không có những suy nghĩ ác ý về mọi người.
Ánh mắt của cô dừng trên mặt Trì Ninh.
Lông mày thanh tú linh hoạt, khi cười lên sẽ làm cho lòng người rung động, dù cho có nhìn ngắm bao nhiêu lần thì đều rất khó để chuyển tầm mắt đi.
Ngay cả những bạn nam xấu tính cũng đều cố tình đến gần bắt chuyện trêu ghẹo cậu.
Trì Ninh thật sự rất xinh đẹp.
“Này, anh nhớ tránh xa cậu họ em ra một chút, ” Tống Hiểu Ý đẩy đẩy Trì Ninh, giọng điệu cao lên, “Em đã nói với anh là thầy ấy là thần tượng của em rồi mà, nếu không em sẽ bỏ rơi anh đấy.”
Trì Ninh rất ít khi thấy cô bé hoạt bát và tràn đầy năng lượng như vậy.
Lúc này Tống Hiểu Ý cười lên, giọng nói tuy là đe dọa nhưng lại rất dịu dàng, giống như hoàn toàn xuất phát từ sự cẩn thận của một cô gái mới lớn, nhìn thấy người khác được đến gần thần tượng của mình, trong lòng không tránh khỏi có chút ghen tỵ.
Trì Ninh cũng cười, “Anh biết rồi.”.