Mọi người trong nhà ăn đang nói chuyện cũng đột ngột dừng lại.
Người giúp việc làm việc nhanh lẹ, nhanh chóng thêm một ghế ngồi.
Lương Hành Dã kéo ghế ra, để Trì Ninh ngồi xuống, vừa đưa cho cậu món canh gà nấm, vừa hỏi mọi người, “Nói tới đâu rồi? Tiếp tục đi.”
Vẫn im ắng không tiếng động.
Có người nhìn vào bát canh trong tay anh, có người xem xét Trì Ninh, mỗi người có một suy nghĩ khác nhau.
Ông lão ngồi ở vị trí đầu khoảng bảy mươi tuổi, vẫn còn minh mẫn, vẻ ngoài khoảng năm phần giống Lương Hành Dã, cười hỏi: “Hành Dã à, cậu này là?”
Lo lắng xảy ra trường hợp không thể khống chế được nên Trì Kim Tự vội mở miệng trả lời trước Lương Hành Dã, “Ông nội Lương, đây là em trai cháu, đến tìm cháu thôi.”
Y buông đôi đũa xuống, hơi nhíu máy, “Ninh Ninh, anh đã nói anh không thể về sớm rồi, bảo em ở trong xe đợi một lúc nữa, thế mà em lại chạy vào đây, như vậy là không lễ phép đâu.”
“Đừng nói như vậy, người tới đều là khách,” Bà nội ngồi bên cạnh Trì Kim Tự, tóc đã bạc được búi gọn lên, vẫn còn rất tươi trẻ, bà mỉm cười nhìn Trì Ninh, “Cậu bé này cũng thật xinh đẹp, nhất là đôi mắt, vô cùng xinh đẹp.”
Sau khi về hưu, bà cùng người bạn già về ngôi nhà cũ để hưởng tuổi già, tiện sinh nhật Lương Hành Dã, ông bà cũng nhớ hai đứa cháu trai bảo bối của mình nên sẽ ở thành phố Vân một thời gian.
Trì Ninh là em trai của Trì Kim Tự sao? Ngoại trừ hai ông bà và những người đã biết trước, những người khác cũng đều vô cùng kinh ngạc.
Sau khi kinh ngạc, suy nghĩ của Lương Hữu Giang rối bời, quay sang nói với Trì Kim Tự, “Đúng là không ngờ đấy, cháu luôn biết cách đối nhân xử thế, nhưng em trai cháu….”
Lương Hữu Giang liếc mắt qua bát canh gà kia, cố ý im lặng vài giây, mỉm cười rồi nói sang chuyện khác, “Ăn cơm đi, đồ ăn lạnh hết rồi.”
Từ sau buổi hòa nhạc, ông cũng không có liên hệ với Lương Hành Dã.
Sinh nhật anh cũng là do Chu Vân nhắc nhở ông, bảo gọi Lương Hành Dã về nhà một chuyến, giới thiệu đối tượng cho anh.
Hôm đó Lương Hành Dã ngồi xổm xoa cổ chân cho Trì Ninh ở nhà hàng phương Tây bị một đám người bắt gặp được.
Bên trong có mấy người vô cùng nhiều chuyện, Chu Vân lo lắng sẽ truyền ra bên ngoài nên cố gắng hết sức giải quyết chuyện này.
Nhưng cũng không ngăn được, thời gian trôi qua, tin đồn cũng ngày càng nghiêm trọng.
Mất mặt là một chuyện, khi Chu Vân nói về Lương Hành Da với người khác, mấy người vẫn tâng bốc nịnh hót bà nhưng vừa đề cập đến chuyện kết hôn, lại luôn lặng lẽ đổi sang chủ đề khác.
Hai người đàn ông sao có thể bên nhau cả đời chứ, cứ như vậy, Lương Hành Dã chắc chắn sẽ không thể tìm được một đối tượng khác tốt hơn.
Bà đã hỏi thăm khá lâu, tiếp xúc với Trầm Yên Nhiên con gái của nhà họ Trầm.
Nhà họ Trầm cũng đã ở trong ngành bất động sản nhiều năm, giống như một cái giậm chân giữa trưa, làm rung chuyển cả Vân Thành.
Nhưng các ngành nghề bây giờ cũng rất bấp bênh, tài chính của nhà họ Trầm cũng không đủ, họ cũng đang phải đối mặt với nguy cơ phá sản.
Lạc đà gầy hơn con ngựa lớn, Trầm Yên Nhiên được nuôi dạy rất tốt, cũng có quen biết với Lương Hành Dã nên Chu Vân liền liên lạc với Lương Hữu Giang.
Lương Hữu Giang cũng đang rầu vì chuyện này, nghe bà phân tích xong, sau khi suy nghĩ thật lâu xong, cử người về nhà cũ đón cha mẹ lên.
Có ông nội, bà nội ở đây, Lương Hành Dã ít nhiều cũng phải biết kiềm chế lại.
Nhưng không ngờ đúng lúc đang ăn cơm, Lương Hành Dã bỗng nhiên đưa Trì Ninh vào, nắm cổ tay cậu, rất tự nhiên đưa canh cho cậu.
Hoàn toàn không để bọn họ để vào mắt, nếu Trì Ninh là em trai của Trì Kim Tự, nếu có thể bị Trì Kim Tự quản thúc, như vậy sẽ càng tốt hơn.
Ý tứ của Lương Hữu Giang vô cùng rõ ràng, Lương Hành Dã thản nhiên nói, “Ba, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng nói bóng nói gió.
Ba cảm thấy con đưa người đến ăn cơm là không phù hợp, vậy bọn con sẽ thanh toán đàng hoàng.
Mỗi tháng con gửi trợ cấp hình như quá nhiều rồi nhỉ?”
Sắc mặt Lương Hữu Giang ngay lập tức trở nên u ám.
Bà nội hoà giải, “Được rồi, hai cha con mấy người không cãi nhau là không yên được à?”
Lương Hữu Giang mắng Lương Hành Dã: “Tôi thấy anh hôm nay là muốn làm cho ông nội, bà nội anh tức chết đấy.”
Ông nội đang từ từ nhai miếng măng, không có ý định xen vào.
Ông mới vừa đến nhà họ Lương đã được con trai nói qua, nói tình hình của Lương Hành Dã, bảo ông phải quản anh.
Ông cũng đã sớm tìm hiểu tính cách của cháu trai rồi, anh rất có chủ kiến, làm việc rõ ràng quyết đoán, không ai có thể quản được.
Bây giờ anh lại nắm tay cậu nhóc kia vào đây, mười phần là người trong lòng.
Cũng không thèm che giấu, quản cái gì nữa.
Bà nội vỗ cái bàn, “Lương Giáp Hà, mau nói gì đi.”
Ông nội hơi run lên, không cẩn thận làm đổ canh ra ngoài.
Trầm Yên Nhiên ngồi bên cạnh vội vàng dìu ông đứng dậy, dùng khăn tay lau vạt áo ướt nhẹp của ông, lại bảo giúp việc thu dọn sạch, đổi bát canh khác.
Bà nội ngượng ngùng nói, “Yên Nhiên, dọa đến cháu rồi.”
“Bà nội nói gì vậy chứ, tình cảm của ông bà thật tốt quá, đúng là khiến mọi người hâm mộ mà.” Trầm Yên Nhiên cười tỏa nắng.
Bà nội không hiểu chuyện tình cảm của Lương Hành Dã, sau khi được con trai khuyên bảo, trong lòng bà đã thầm xem Trầm Yên Nhiên là cháu dâu rồi, bà cũng cười, “Chờ cháu đính hôn với Hành Dã, bà nội sẽ đưa cháu về nhà cũ chơi.”
Trì Ninh đang vùi đầu ăn canh, nghe vậy liền ngẩng đầu.
Không đợi cậu phản ứng lại, ở dưới bàn Lương Hành Dã đã nắm lấy tay cậu.
“Là cháu nói chưa rõ ràng sao?” Lương Hành Dã đến đây trước, cũng không biết Trầm Yên Nhiên cũng đến.
Bọn họ là bạn học nhiều năm nhưng cũng không tính là thân, sau khi anh làm bạn với Tạ Tân mới thỉnh thoảng ăn cơm với nhau.
Việc Trầm Yên Nhiên giới thiệu với người khác rằng hai người là bạn từ nhỏ, anh cũng không thèm giải thích quá nhiều.
“Trầm Yên Nhiên, cô biết về cuộc sống riêng tư của tôi mà vẫn cố chấp nhảy vào hố lửa sao?”
“Tôi không ngại.” Hiện giờ nhà họ Trầm đang thiếu tiền, Trầm Yên Nhiên chỉ muốn làm được một chuyện gì đó, không quan trọng tình cảm.
Hơn nữa Lương Hành Dã lại rất điển trai, từ nhỏ đã học quyền anh, cơ thể cơ bắp cuồn cuộn, ngủ được với anh chắc chắn cũng không tệ.
Có thể thì vẫn có thể, nếu không thể, đến lúc đó sinh người thừa kế với Lương Hành Dã, có thể chơi bời tùy thích, có thể tùy tiện bao nuôi bất cứ ai.
Lương Hành Dã lạnh giọng: “Nhưng tôi ngại.”
“Hôm nay tôi đến, chỉ là vì ông bà nội.” Lương Hành Dã đứng dậy, nhìn Lương Hữu Giang với Chu Vân, “Con nói rất nhiều lần rồi, đừng nhúng tay vào cuộc sống của con.
Không phải tất cả mọi người đều sẽ nghĩ như các người đâu, kết hôn vì lợi ích rồi sinh con, đúng là nực cười...”
Bà nội bênh con trai mình, mặt mũi tỏ vẻ hờn giận: “Hành Dã, đang có khách ở đây, chú ý đến lời nói của cháu đi.”
Lương Hành Dã: “Xin lỗi, trời sinh rồi.”
Giống như pháo hoa bị châm ngòi, bùm một cái tất cả đều bị thổi bùng lên.
Bà nội nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của anh, mắng, “Cháu còn cãi lại, làm gì có ai nói chuyện với cha mình như vậy.
Ba cháu không phải chỉ vì muốn tốt cho cháu sao, tính tình này của cháu không biết giống ai, vừa tệ vừa cứng ”
Lương Hành Dã bị mắng một lúc, sự chú ý của Trì Ninh trên người Trầm Yên Nhiên cũng bị tiêu tan.
Sau khi vào nhà ăn, bà nội tỏ vẻ vui cười với cậu, vẻ mặt tươi cười khen cậu đẹp trai, cậu nghĩ bà sẽ dịu dàng, ít nhất tốt hơn so với ba mẹ anh.
Nhưng không, từ khi bà mở đầu, Lương Hữu Giang với Chu Vân cũng tỏ ra không vui ngay sau đó.
Giống như một bộ phim gia đình vậy, la hét ầm ĩ hỗn loạn.
Trì Ninh ngơ ngác ngồi đó, phải tập trung tinh thần mới có thể theo kịp được đầy đủ những lời chỉ trích và la mắng của họ.
“Tôi nói một câu, anh cứ phải cãi lại một câu sao?”
“Tôi là cha của anh, nuôi anh lớn từng này, tôi nợ gì anh sao? Không có nhà họ Lương, anh cho là anh có thể có nhiều năng lực như vậy à?”
“Tôi thật hối hận khi sinh ra anh, dù Hứa Tấn không quá hoàn hảo, nhưng ít nhất có một tấm lòng tốt.”
…..
Hai đứa nhóc sinh đôi cầm đồ chơi đuổi nhau chạy vào, vừa phát hiện ở đây đang cãi nhau, sợ hãi chạy đi.
Bánh ngọt trên bàn bị súng bắn rơi tứ tung, vung vãi đầy trên đất, ông nội từ nãy giờ không nói lời nào giờ mới lên tiếng, “Ai làm rơi bánh xuống kia vậy? Không sợ mấy đứa nhỏ giẫm vô trượt chân à.”
Giống như một trò hề vậy.
Trì Ninh nhìn chằm chằm vào khoảng không.
Cậu biết người nhà Lương Hành Dã đối xử với anh không tốt nhưng không ngờ đến cả ngày sinh nhật, trước mặt nhiều người như vây, lại thi nhau tức giận.
Cậu cũng không tư cách đau lòng, bởi vì cậu cũng không tốt với Lương Hành Dã.
Lương Hành Dã hỏi cậu: Ninh Ninh, hôm nay em ăn cái gì?
Cậu nhắn lại rất lạnh nhạt: Buổi sáng ăn cháo, giữa trưa với buổi tối ăn cơm.
Ninh Ninh, cây táo trong vườn bị chết héo, tôi đã bảo người làm dọn sạch rồi.
Cậu lại trả lời: Không sao cả, bảo người làm trồng cây khác đi.
Hôm nay sinh nhật anh, Lương Hành Dã nói, tôi tới đón em đến bờ sông xem pháo hoa.
Cậu lại từ chối, nói ngày mai được không?
Trong tình huống cãi vã, trong đầu Trì Ninh lại một lần nữa hiện lên nội dung cuộc trò chuyện của anh và cậu.
Tin nhắn đã được gửi đi, cậu cũng không thể sửa lại nữa.
Dù thế nào thì Lương Hành Dã cũng đã nhận rồi, tất cả đều là sự lạnh nhạt của cậu.
Nhưng khi cậu chạy tới tìm Lương Hành Dã, Lương Hành Dã cũng không giận cậu, còn nắm tay cậu, nhẹ giọng hỏi: “Cuối cùng cũng chịu để ý đến tôi rồi sao?”
Rất dịu dàng, không chút do dự kéo tay cậu vào đây.
Lương Hành Dã luôn như vậy, vẫn luôn bao dung, lúc nào cũng cho cậu cảm giác an toàn.
Trì Ninh nắm chặt đũa, cậu phải cố nín nhịn mới có thể không cho nước mắt rơi xuống.
Một lát sau, cậu bị anh trai kéo tay, lôi ra khỏi nhà ăn.
Ra khỏi cửa lớn nhà họ Lương, Trì Kim Tự thở dài: “Ninh Ninh, em chạy đến đây làm gì vậy? Rơi ngọc trai cho bọn họ xem à?”
Y lôi Trì Ninh đến bên cạnh xe, “Mau lau mặt đi, đừng để bị phát hiện.”
“Anh, em không đi,” Trì Ninh đẩy tay anh ra, “Em phải đi xem pháo hoa với Lương Hành Dã nữa.”
Lương Hành Dã đang đi ra từ cửa lớn, “Ninh Ninh, em về với anh trai đi.”
“Anh không vui rồi.”
“Không có.” Lương Hành Dã nở nụ cười.
Sau khi anh trai cậu trở về, Trì Ninh cảm thấy Lương Hành Dã như trở thành một con người khác nhưng bây giờ lại trở về là anh ngày xưa rồi.
“Anh không muốn xem pháo hoa sao?”
“Không xem nữa.” Lương Hành Dã xoa đầu cậu, “Sau khi về, nhớ bảo dì giúp việc nấu cho em một bát mì nóng.”
Hai bên cổng lớn có chỗ đỗ xe, xe của Lương Hành Dã để ở một chỗ khác.
Trì Ninh nhìn anh lẫn vào trong màn đêm.
Mặt trăng mờ mờ như sương mù, gió thổi làm bụi cây đung đưa, lá rụng bay tới rơi xuống bên chân Trì Ninh.
Sau khi anh cậu về, Lương Hành Dã nói với cậu rất nhiều, cái gì mà ỷ lại với yêu, bảo vệ viên bi thép hay viên ngọc trai thủy tinh, cậu không hiểu lắm.
Bay giờ cậu chỉ nghe theo bản năng, chỉ muốn ở cùng Lương Hành Dã.
“Anh, có thể anh không biết, sau khi rời khỏi Lương Hành Dã em đã rất khổ sở.” Trì Ninh nhìn Trì Kim Tự, thẳng thắn nói, “Mỗi ngày em đều vô cùng nhớ anh ấy, em cũng không khống chế được chính mình.”
“Anh hy vọng em vĩnh viễn là bé cá nhỏ của anh nhưng em thật sự không làm được.
Em cảm thấy rất áy náy, lạnh nhạt hơn với anh ấy.
Anh ấy gửi cho em rất nhiều tin nhắn nhưng em chỉ trả lời có mỗi năm tin, mỗi một câu đều làm tổn thương anh ấy.
Buổi tối hôm đó, em đã trốn trong chăn mà khóc.”
“Em không muốn làm tổn thương anh ấy nữa.
Anh ấy rất thích em, em cũng thích anh ấy.
Em sẽ không thể đi học nhưng em rất thông minh, học được rất nhanh.” Mắt Trì Ninh ướt đẫm, “Em chỉ muốn anh ấy vui vẻ hơn một chút, anh ấy luôn không vui.”
“Anh vĩnh viễn là anh trai của em,” Trì Ninh ôm lấy Trì Kim Tự, nhẹ giọng nói, “Nhưng ai cũng phải lớn lên.”
“Anh, em phải về cùng Lương Hành Dã, nếu anh tức giận thì cứ mắng em đi, nhưng em vẫn phải về với Lương Hành Dã.”
Mắt cậu phiếm hồng giống như cậu bé đáng thương, giọng điệu cũng rất cương quyết.
Trì Kim Tự biết cậu rất để ý đến Lương Hành Dã nhưng không ngờ lại sâu đậm đến vậy.
Sự ỷ lại đơn thuần không thể giải thích rõ được, là sự trưởng thành thật sự.
Chú cá nhỏ đã có người mình thích.
Trong lòng Trì Kim Tự có hơi trống rỗng, giơ tay lau đuôi mắt ướt đẫm của cậu, thở dài nói, “Anh không mắng em, biết em trưởng thành rồi, đi tìm cậu ta đi.”
Không thể nói gì được nữa, Trì Kim Tự chỉ có thể dặn dò cậu, “Ninh Ninh, nếu hai người… Nhớ bảo Lương Hành Dã chú ý an toàn.”
Trì Ninh: “Ừm.”
Trì Kim Tự dựa vào bức tường hồng, nhìn bóng hình Trì Ninh chạy đến chỗ Lương Hành Dã, không hề chớp mắt.
Đoàn Nghi ôm tay, đứng trong góc tối, “Trì Kim Tự, tôi đã dỗ anh lâu như vậy rồi, anh quay đầu lại nhìn tôi xem.
Muốn có con, chúng ta sinh một đứa.”
Ngay lúc Lương Hành Dã chuẩn bị khởi động xe, đúng lúc Trì Ninh đuổi tới.
Cậu đập cửa kinh xe chỗ Lương Hành Dã, ánh đèn đường chiếu rọi vào lông mi cậu để lại bóng lên cửa xe “Em muốn về nhà với anh.”
Lương Hành Dã nghiêng đầu, nhẹ nhàng vén tóc cậu, “Không sợ anh em giận à?”
“Không sợ.” Trì Ninh chạy nhanh nên vẫn phải thở dốc.
Lương Hành Dã cười, mở cửa xe, để cậu ngồi vào ghế phó lái.
Sau khi lái xe ra ngoài đường, Lương Hành Dã tăng tốc.
Những hàng cây ven đường lần lượt lùi về sau.
Trì Ninh cởi giày, ngồi co ro trong góc ghế, “Anh đừng lái nhanh như vậy, phải chú ý an toàn.”
Phía trước phải dừng lại đèn xanh đèn đỏ, Lương Hành Dã giơ tay ra vuốt mặt cậu, “Được.”
Bọn họ không xem pháo hoa, trực tiếp về nhà.
Chờ anh đỗ xe xong, Trì Ninh xoay người lại, giơ tay ra với Lương Hành Dã,”Em không muốn đi bộ, anh ôm em đi.”
Lương Hành Dã ôm Trì Ninh, vẫn ôm từ phía trước, một tay giữ mông, một tay giữ lưng để Trì Ninh tựa đầu vào vai anh giống như đang ôm một đứa trẻ vậy.
Bóng của hai người in trên mặt đất, bị ánh đèn chiếu xuống tạo nên cái bóng thật dài, đi qua sân nhà lát đá được ánh trăng chiếu vào, anh bước vào hành lang, ngăn cách với đại sảnh.
Trì Ninh đặt cằm lên vai Lương Hành Dã, nhìn khung cảnh quen thuộc, nhỏ giọng nói, “Xin lỗi, mấy ngày nay không phải em cố ý không để ý tới anh đâu.”
“Tôi đã nói nhiều lần rồi,” Lương Hành Dã nhấc chân lên lầu, “Sau này không cần nói xin lỗi nữa đâu.”
“Ừm.” Trì Ninh lại nói về chuyện cây táo.
Lương Hành Dã hỏi: “Vậy ban đầu em muốn nhắn lại thế nào?”
“Chết héo cũng không sao cả,” Trì Ninh lắc lư hai chân, “Chúng ta có thể trồng lại một cây khác, cứ trồng cứ trồng, chắc chắn sẽ có cây có thể sống được mà.”
Lương Hành Dã cười nói: “Được, bây giờ Lương Hành Dã đã nhận được câu trả lời mới của Trì Ninh rồi, cho nên Trì Ninh đừng buồn nữa.”
Giọng điệu anh rất nghiêm túc, Trì Ninh chăm chú nhìn sườn mặt của Lương Hành Dã, nở nụ cười.
Cầu thang xoắn ốc có lối rẽ vào, ánh sáng màu cam ấm áp của đèn tường chiếu vào làm cho bóng lưng cường tráng của Lương Hành Dã thêm phần dịu dàng hơn.
Khi được Lương Hành Dã ôm, Trì Ninh có thể cảm nhận được nhịp tim và nhiệt độ cơ thể của anh giống như một vùng biển nông được mặt trời sưởi ấm, bao vây quanh cậu, mang đến cảm giác an toàn khó nói thành lời.
Tiếng tim đập mãnh liệt như muốn vùng lên khỏi mặt đất.
“Lương Hành Dã,” Trì Ninh kề sát vào má của Lương Hành Dã, dựa gần tai anh, “Anh Hành Dã, em yêu anh, muốn yêu đương với anh, sau đó chúng ta hôn môi, được không?”.