Khi Giang Hoài nhìn thấy vẻ mặt của Lục Vô Túy, cậu biết đã đến lúc mình nên im lặng.
Nhưng lời này đã nói ra, Lục Vô Túy cũng không có điếc.
Hắn thậm chí không muốn cười lạnh với Giang Hoài.
Thay vào đó, hắn nói một cách vô cảm: “Đừng nghĩ về điều đó.”
Giang Hoài: “...”
Trực tiếp như vậy.
Làm cho Lục Vô Túy ghen hoặc dứt khoát để hắn nghĩ cậu ngoại tình, là chiêu cuối cùng được Trân tỷ đưa ra.
Kết quả là ngay cả chiêu cuối cũng không có tác dụng!
Rốt cuộc là vì cái gì?
Giang Hoài chán nản, ủ rũ nói: “Sao anh không để tôi đi?”
Lục Vô Túy dừng một chút, hít sâu một hơi: “Em thật sự không biết, hay là đang giả vờ không biết?”
Nói xong, hắn nhìn thấy trên mặt Giang Hoài là vẻ nghi hoặc.
Lục Vô Túy đè nén ghen tuông cùng tức giận vừa dâng trào, dùng giọng điệu ôn hòa dẫn đường hỏi: “Cậu nghĩ thế nào?”
Nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, Giang Hoài không khỏi lùi lại nửa bước.
Trong bầu không khí im lặng đang chờ cậu suy nghĩ, trong đầu cậu đột nhiên chợt lóe rồi biến mất, hình ảnh hai người đang ôm nhau một nam một nữ trong phim truyền hình.
Giang Hoài theo bản năng nói: “Chồng ơi, vợ chồng có nghĩa vụ gì vậy?”
Thực ra đó không phải là điều cậu muốn nói.
Nhưng đó là gì thì cậu không thể tóm tắt được, bởi trong đầu cậu chỉ có hình ảnh một cặp đôi ôm nhau, cũng không có từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc hiện tại của mình.
Lục Vô Túy: “...”
Trong lúc nhất thời, Lục Vô Túy không biết nên nghiến răng trước hay thở dài trước.
Hắn ngoài cười trong không cười nói: “Giang Điềm Điềm.”
Giang Hoài nghe được hắn kêu như vậy, theo phản xạ ngồi thẳng người.
Lục Vô Túy nói: “Em định làm tôi tức chết.”
*
Trở lại Lục gia, bầu không khí giữa Giang Hoài và Lục Vô Túy thập phần vi diệu.
Quản gia vốn muốn nói chuyện nhưng sau khi thấy hai người đều không để ý đến đối phương, liền im lặng ngậm miệng lại.
Cổng thành có thể bốc cháy nhưng cá trong chậu không thể bị vạ lây
Vào ban đêm, khi đang ngủ.
Giang Hoài trong khoảng thời gian này khi ngủ đều ôm thú bông, Lục Vô Túy cũng chưa từng nói cái gì.
Nhưng thực ra, bấy lâu nay cậu đã quên mất một điều.
Chính là, Lục Vô Túy đã xóa sạch số nợ, nhưng tại sao hắn chưa bao giờ đòi tiền?
Giang Hoài thỉnh thoảng lại nghĩ tới chuyện này.
Nhưng Lục Vô Túy chưa bao giờ yêu cầu, lúc Giang Hoài nhớ tới một chút lại liền quên mất, căn bản không nhớ được.
Đêm nay khi ôm thú bông trong tay đi ngủ, cậu chợt nghĩ đến chuyện đó.
Lục Vô Túy không có đòi tiền?
Hình như là muốn?
Nhưng nếu hắn muốn, tại sao cậu lại không nhớ Lục Vô Túy có đòi tiền hay không?
Nhưng nếu cậu không đưa cho hắn, tại sao Lục Vô Túy lại không hỏi cậu?
Làm sao có chủ nợ không muốn đòi nợ?
Giang Hoài đang nghĩ tới đây, lại không khỏi nhớ tớ ánh mắt ban ngày Lục Vô Túy nhìn cậu như thế nào.
Cách Lục Vô Túy nhìn chằm chằm vào cậu giống như cách nam diễn viên nhìn nữ diễn viên trong bộ phim truyền hình mà cậu đã xem cách đây không lâu.
- --Nhưng cậu không phải là phụ nữ.
Nhưng người bên trong là vợ chồng.
Cậu và Lục Vô Thường có thể coi là chồng…chồng.
Trong lúc Giang Hoài đang suy nghĩ, Lục Vô Túy ở bên cạnh đưa tay về phía cậu.
Giang Hoài cứng đờ.
Vừa nghĩ đến Lục Vô Túy liền đưa tay chạm vào.
——Lục Vô Túy đưa tay lướt qua cậu, đặt lên con thú bông trong lòng cậu.
Giang Hoài:???
Trong bóng tối, cậu hơi nheo mắt lại, mơ hồ có thể nhìn thấy động tác của Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy dùng chút sức lực.
Hắn xách con thú bông ra khỏi tay Giang Hoài.
Giang Hoài: “...”
Đây là muốn làm gì?
Sau khi Lục Vô Túy lấy thú bông từ trong lòng ra, nhìn nó một lúc.
Trong tầm nhìn ngoại vi của Giang Hoài, Lục Vô Túy ném con thú bông xuống gầm giường.
Giang Hoài:!
Công chúa Kỳ Kỳ!!
*
Ban ngày, sau khi Giang Hoài tỉnh lại, cậu không ngừng nhìn chằm chằm vào mặt Lục Vô Túy.
Cậu chán nản ngồi trên giường, ôm Công chúa Kỳ Kỳ, người đã bị sát hại dã man trong tay Lục Vô Túy.
Thỉnh thoảng, lại sửa sang lại kiểu tóc của Kỳ Kỳ công chúa.
Ngoài Công chúa Kỳ Kỳ, còn có một con thú bông mới trên tay.
Tối hôm qua.
Công chúa Kỳ Kỳ đã bị ném ra khỏi giường tổng cộng sáu lần, và cậu đã âm thầm nhặt thêm năm lần nữa sau khi bị ném ra khỏi giường.
Tại sao lại năm lần.
Đó là vì cậu không thể nhịn được và ngủ thiếp đi lần thứ sáu.
Khi tỉnh dậy lần nữa, cảm giác trong tay mình đã thay đổi, nhìn kỹ thì thấy Công chúa Kỳ Kỳ đã biến thành một cô gái ếch!
Cô Gái Ếch là nhân vật được cậu yêu thích thứ hai sau Công chúa Kỳ Kỳ.
Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất.
Điều quan trọng là Công chúa Kỳ Kỳ của cậu vẫn đang nằm trên mặt đất bẩn thỉu! Nằm đó cả đêm!
Giang Hoài hết sức đau lòng mà sửa sang đầu kem của Công chúa Kỳ Kỳ.
Công việc thêu thùa của Lục Vô Túy tuy không đạt yêu cầu nhưng vẫn may được, Giang Hoài cũng rất yêu quý.
Bây giờ cái đầu kem đã trở thành một cái đầu bẩn thỉu.
Giang Hoài buồn bã nghĩ.
Ngay lúc cậu đang nhìn Lục Vô Túy với vẻ mặt buồn bã, Lục Vô Túy mở mắt ra.
Giang Hoài:!
Sau khi Lục Vô Túy tỉnh lại, nhìn thấy Giang Hoài, vẻ mặt hắn theo bản năng dịu đi.
Nhưng khi ánh mắt hắn rơi vào con búp bê trong lòng Giang Hoài.
Sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống.
Lục Vô Túy biểu tình dịu đi, bình tĩnh ngồi dậy.
Giây tiếp theo, hắn lại đưa tay về phía con thú bông trong tay Giang Hoài.
Giang Hoài còn chưa kịp phản ứng, Kỳ Kỳ công chúa đã bị mang đi, cậu nhất thời sửng sốt.
- --Công chúa Kỳ Kỳ lại xuống đất.
Giang Hoài cực kỳ bi thương: “Công chúa Kỳ Kỳ!”
Lục Vô Túy rất hài lòng.
Đêm qua sau khi Giang Hoài ngủ quên, hắn đã kiểm tra tất cả búp bê của Giang Hoài, phát hiện tổng cộng có sáu con thuộc về Đào Ra Nam.
Điều khiến hắn tức giận đến ngứa răng là.
Những con thú bông này đều là những con mà Giang Hoài thích ôm trong lòng, ngoại trừ con ếch bị gãy.
Hắn biết mình so đo chuyện này với Giang Hoài rất là ấu trĩ.
Nhưng hắn không thể chịu đựng được.
Hắn có thể chịu đựng được hành động của Giang Hoài, cũng có thể chịu đựng được trái tim Giang Hoài tạm thời không ở chỗ hắn.
Nhưng Giang Hoài lại dám ôm thứ do người đàn ông khác thiết kế đi ngủ.
Đừng hòng nghĩ về nó.
Giang Hoài quay đầu lại, ủy khuất nói: “Lục Vô Túy! Tôi liều mạng với anh...”
Cậu lao thẳng về phía Lục Vô Túy.
Tuy nhiên, vào lúc cậu lao tới, Lục Vô Túy lại không hề ngăn cản mà giang rộng cánh tay về phía cậu.
Hai người va chạm.
Sáng sớm thức dậy như vậy, khó tránh khỏi tràn đầy một chút, Lục Vô Túy kêu lên một tiếng.
Giang Hoài bỗng nhiên mở to mắt.
- --Những gì cần trải qua đều đã trải qua.
Và cậu cũng là một người đàn ông, biết mình đã gặp phải chuyện gì.
Giang Hoài hoảng sợ muốn rời khỏi vòng tay của Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy dừng lại một chút, sau khi cảm nhận được sự giãy dụa của cậu, hắn liền buông ra.
Hắn có cảm giác như chuyện ôm Giang Hoài là chuyện đời trước.
Giang Hoài gần đây gặp rắc rối, người cảm thấy khó chịu nhất chắc chắn không phải Giang Hoài.
Nhưng……
Giang Hoài đang gây rắc rối vì hắn cũng cảm thấy khó chịu.
Thay vì làm cho Giang Hoài cảm thấy khó chịu, Lục Vô Túy lại không ngại mình cảm thấy khó chịu hơn một chút.
Lục Vô Túy nói: “Kể từ hôm nay, Kỳ Kỳ công chúa chính thức bị sa thải.”
Giang Hoài mở to mắt.
“Công chúa Kỳ Kỳ sẽ luôn bị loại khỏi danh sách ứng cử viên lên giường,” Lục Vô Túy nghiêm túc nói, “bao gồm tất cả những con thú bông trong hệ liệt.”
Tức là toàn bộ tác phẩm của Thoại Đồ.
Giang Hoài: “...”
*
Giang Hoài là người chỉ nhận tác phẩm chứ không nhận người, nên lúc biết Đào Ra Nam là Thoại Đồ, cậu vẫn thích Công chúa Kỳ Kỳ.
Cho nên cậu không hiểu tại sao Lục Vô Túy một hai phải làm như vậy.
Chu Tiểu Ngải và Trân tỷ ngồi trước mặt cậu.
Hai người cùng chống cằm, cau mày, trao đổi tín hiệu cho nhau.
Chu Tiểu Ngải nói: “Không hổ là cậu.”
Trân tỷ nói: “Ngưu bức.”
(*(ngưu bức, 牛逼):một biểu tượng được dùng online để tỏ ý khen ngợi điều gì đó là hay, là thú vị cre: bbc.com)
Chu Tiểu Ngải lại nói: “666*”
(*cụm số 666 được viết là 六 六六 và cách phát âm của từ này là /liùliùliù/.
Cách đọc của số 666 lại có phần tương đồng với chữ 牛, phát âm là /Niú/ có nghĩa là “trâu” hay “rất giỏi“.
Vì vậy, trong tiếng Trung, cụm số 666 có thể được dùng để khen ngợi một người rất giỏi.
Cre: memart.com)
Giang Hoài: “...”
Cậu mời hai người này đến để tìm giải pháp cho mình - không phải chia trà sữa và ăn bánh ngọt cậu mời.
Nói một cách mỉa mai!
Chu Tiểu Ngải tò mò hỏi: “Hôm qua cậu bị bắt quả tang làm như vậy, Lục Vô Túy sao có thể buông tha cậu vậy?”
Trân tỷ nói: “Tôi luôn nghĩ Lục tiên sinh tính tình không tốt, nếu nói vậy thì, tính tình cũng khá tốt? Nếu chuyện này rơi trên đầu tôi, tôi sẽ đem món đồ chơi của cậu cắt nát ra thành từng mảnh.”
“Bạn ơi, bạn thực sự nghĩ rằng Lục tổng có tính tình tốt? Tôi có một người họ hàng làm việc tại Lục thị.Theo lời anh ấy nói, trong mùa tốt nghiệp hàng năm, trung bình Lục tiên Sinh mắng ba thực tập sinh.” Chu Tiểu Ngải kịp thời ngăn cản ý nghĩ sai lầm của chị Trân: “Hơn nữa, khi Giang Tiểu Hoài cưới anh ta, không hề giống thế này - chị có nghe tiêu chuẩn kép nghĩa là gì chưa?”
Trân tỷ lập tức hiểu ra, đập tay với y: “Tôi qua loa đấy bạn ạ.”
Giang Hoài: “...Nhưng công chúa Kỳ Kỳ vô tội.”
“Ồ,” Trân tỷ như đang xem động vật quý giá nào đó, “Ngày nào cũng có một anh chàng đẹp trai như vậy lảng vảng trước mặt cậu.
Cậu lại không muốn ôm anh chàng đẹp trai đó mà ôm.....!ừm...”
Chu Tiểu Ngải bịt miệng Trân tỷ cười nói: “Cậu ấy có thể vì con thú bông mà cãi nhau với Lục tiên sinh.
Chị nghĩ mình sẽ bị đối xử như vậy không?”
Trân tỷ ngay lập tức hiểu ra và làm động tác ok.
Cuối cùng cả hai cũng hết ngạc nhiên và dừng lại.
Giang Hoài chán nản cúi đầu.
“Cho nên là?” Chu Tiểu Ngải lại nói: “Hôm qua Lục tiên sinh bảo cậu đoán cái gì rồi cậu có hiểu không?”
Giang Hoài ngẩng mặt lên, ngơ ngác nhìn y lắc đầu.
Chu Tiểu Ngải và Trân tỷ đồng thời thở dài.
Trân tỷ hận sắt không thành thép nói: “Sao cậu ngốc thế? Tôi hận không thể thay cậu để yêu đương, rõ ràng đã kết hôn với…”
Chu Tiểu Ngải hoảng sợ, cơ hồ nhịn không được.
Y vội vàng nói: “Suỵt...!suỵt, chị không thể ngừng nói vài lời à!”
Trân tỷ quay đầu lại, ngạc nhiên thấp giọng hỏi: “Tôi lại nói sai à?”
Chu Tiểu Ngải nói: “Chị nói cậu ấy ngu ngốc, tức giận là chuyện nhỏ, nhưng nếu khóc thì sẽ rất khó giải quyết.”
Trân tỷ vội vàng nhìn Giang Hoài.
——Cũng may, Giang Hoài không có khóc.
Cả hai cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Giang Hoài lại có chút kỳ lạ.
Cậu nhìn chằm chằm Trân tỷ một lúc lâu rồi mới chậm rãi hỏi: “Chị vừa nói...!yêu đương sao?”
Trân tỷ lần này trở nên thận trọng hơn rất nhiều, “Không...!thì cái gì nữa?”
Chính là.
Giang Hoài thầm nghĩ, mình và Lục Vô Túy không yêu nhau.
Dù đã kết hôn nhưng cậu và Lục Vô Túy không phải yêu đương, chỉ đơn giản là mối quan hệ đã kết hôn.
Hơn nữa cũng đã nói rõ ràng, qua mấy tháng sẽ đường ai nấy đi.
Bây giờ đã thay đổi từ vài tháng đến hơn mười tháng và xu hướng này vẫn tiếp tục phát triển.
Trân tỷ và Chu Tiểu Ngải nhìn nhau.
Trân tỷ lại thận trọng nói: “Ừm, tuy có lẽ không nên nói ra, nhưng cậu có bao giờ nghĩ rằng Lục tổng có thể thích mình không?”
Giang Hoài hơi hơi mở to mắt.
Cậu vô thức muốn lắc đầu, nhưng trước khi lắc đầu, lại nhận ra điều gì đó, lúng túng hỏi: “Nhưng, nhưng thích là cái gì?”
Cậu đã nhìn thấy những nghĩa vụ trên TV.
Nhưng loại chuyện thích này chưa bao giờ được đề cập trên TV, Lục Vô Túy cũng chưa bao giờ nói cho cậu biết.
“Thích, giống như cậu thích thú bông, giống như thích công chúa Kỳ Kỳ,“ Chu Tiểu Ngải nói, “Nhưng tình yêu giữa người với người phức tạp hơn, vui vẻ hơn tình yêu của cậu dành cho thú bông.
Khi trong tình huống cậu mắc lỗi, Lục tiên sinh cũng không nỡ giáo huấn cậu, đây chính là thích.”
Trân tỷ nói: “Anh ta nói rõ ràng như vậy, là do cậu ngu ngốc… Không phải, là để cậu tự mình phát hiện ra thôi.”
Giang Hoài chớp mắt.
Cho nên Lục Vô Túy thích cậu sao?
Ban đầu cậu muốn tìm câu trả lời và phương pháp cụ thể hơn từ bạn bè của mình.
Nhưng lại không ngờ rằng họ lại đưa ra cho cậu một câu hỏi trừu tượng hơn thế.
*
Lục Vô Túy có thích cậu không?
Mấy ngày nay, trong đầu Giang Hoài đều tràn ngập vấn đề này.
Ngay cả vấn đề ly hôn cũng vô tình bị câu hỏi này làm lu mờ.
Giang Hoài không có khả năng đồng cảm tốt với người khác, điều đó có nghĩa là cậu thực sự không thể tiếp thu và cảm nhận được rất nhiều cảm xúc của người khác.
Con người đã rất phức tạp đối với cậu.
Nếu cậu tiếp xúc với cảm xúc cao cấp hơn, nó sẽ chỉ khiến cậu thêm bối rối.
Nhưng vì tò mò nên cậu vẫn sẵn sàng quan sát nhiều hơn.
Đối tượng quan sát là Lục Vô Túy.
Cậu phát hiện, kỳ thực mỗi buổi sáng cậu thức dậy, Lục Vô Túy đã có thể bắt đầu ăn sáng nhưng hắn vẫn luôn đợi cậu.
Lúc mới chuyển đến Lục gia, việc hai người có thể ăn cùng nhau hay không đều phụ thuộc vào duyên phận.
Dậy sớm một chút thì có thể cùng nhau ăn.
Bởi vì dậy muộn, Lục Vô Túy có lẽ đã trên đường đến công ty.
Nhưng bây giờ, cậu đã không còn nhớ lần cuối cùng hai người ăn riêng là khi nào.
Bình thường buổi sáng cậu thức dậy tắm rửa, xuống lầu, Lục Vô Túy đang ở dưới lầu chờ cậu.
Giang Hoài gần đây đã tạo một nhóm chat nhỏ với Trân tỷ và Chu Tiểu Ngải.
Sau khi phát hiện chuyện này, cậu đã gửi tin nhắn vào nhóm.
[Hình như anh ta đang đợi mình ăn sáng, đây có tính là thích không? ]
Trân tỷ: […]
Chu Tiểu Ngải nói: [ Giang Tiểu Hoài, chuyện này không phải nhìn như vậy...]
Giang Hoài nghi hoặc nói: [ nên nhìn như thế nào? ]
Không đợi hai người trong nhóm trả lời.
Hành động cúi đầu nghịch điện thoại khiến Lục Vô Túy nheo mắt lại.
Lục Vô Túy bỗng nhớ tới, cách đây không lâu Giang Hoài cũng mê trò chuyện trực tuyến như vậy.
Khi hỏi thì cậu nói đang trò chuyện với bạn qua mạng.
Bây giờ nghĩ lại, bạn qua mạng đó quả thực quá đáng nghi.
Làm sao Đào Ra Nam biết người mua thú bông là Giang Hoài? Làm sao Giang Hoài biết Thoại Đồ là người Đào Ra Nam?
Lần trước khi Lục Vô Túy nhìn thấy hai người họ trong một bữa tiệc, dường như hai người có quen biết nhau.
Vậy hai người họ gặp nhau như thế nào?
Chắc là do bức tranh.
Lục Vô Túy nhớ lại, họa sĩ ngày nay thích tạo tài khoản, nói trắng ra là khai thác tài khoản trên mạng xã hội để tăng tương tác và được bên A nhìn thấy.
Sau khi tài khoản mạng xã hội của họ quen thuộc với nhiều người, hai người hơi nổi tiếng nên có cơ hội quen biết nhau nhiều hơn.
Lục Vô Túy ho khan nói: “Trong lúc ăn cơm không được dùng điện thoại di động.”
Giang Hoài mấy ngày nay đều bận rộn việc mới.
Kết quả cậu hoàn toàn quên mất mình đang diễn tinh, nghe Lục Vô Túy nói như vậy, vô thức nghe theo, buông điện thoại xuống.
Tuy nhiên, điện thoại đã đặt xuống nhưng trái tim cậu vẫn chưa ở đó.
Ánh mắt không ngừng lướt qua chiếc điện thoại di động.
Máy móc nhét cơm vào miệng, trong lòng đang suy nghĩ chính là Lục Vô Túy thích mình sao?
Lục Vô Túy nghiến răng nghiến lợi, nhìn Giang Hoài thất thần.
Trong lòng nghĩ là: Đừng để cho hắn biết người đang nhắn tin với Giang Hoài là ai.
Cùng lúc đó, Chu Tiểu Ngải và Trân tỷ, người đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn của Giang Hoài, cảm thấy sống lưng ớn lạnh, đồng thời hắt xì.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đột nhiên da đầu tê rần.
*
Khi Giang Hoài đang ăn, đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Cậu cau mày, vốn định nhịn xuống nhưng không nhịn được, Lục Vô Túy còn chưa kịp phản ứng, cậu đã đẩy ghế ra, bịt miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Lục Vô Túy nắm chặt nắm tay, đột nhiên đứng dậy.
Người quản gia thường đợi bọn họ ăn, thấy thế cũng hoảng sợ.
Nhưng lần trước anh cũng đã chứng kiến Lục Vô Túy mất bình tĩnh trong bệnh viện.
Lần này cũng không quá ngạc nhiên.
Khi Lục Vô Túy đối mặt với Giang Hoài, hắn dường như đã mất đi sự thành thục trước đây, tính khí xấu xa và độc miệng cũng sẽ thu liễm đi không ít.
Thậm chí có thể trở nên ấu trĩ.
Không đợi quản gia hỏi, Lục Vô Túy sải bước đi về phía phòng vệ sinh mà không hề để ý rằng bát đũa đã bị hất văng.
Nghe được tiếng nôn mửa từ phòng tắm truyền đến, Lục Vô Túy cũng không vặn tay nắm cửa.
Hắn siết chặt nắm tay, lòng nóng như lửa đốt.
Mãi cho đến khi có tiếng nước xối từ bên trong vọng ra, hắn mới nói: “Điềm Điềm ngoan, mở cửa ra được không?”
Giang Hoài nghe được hắn gọi, trầm mặc hồi lâu mới mở cửa.
Cánh cửa mở ra, để lộ khuôn mặt và đôi mắt ướt đẫm.
Lục Vô Túy lập tức chạy tới, nhìn từ trên xuống dưới: “Em khó chịu chỗ nào? Bắt đầu nôn mửa từ khi nào? Hôm nay là lần đầu hay mấy lần?”
“A...” Giang Hoài ngơ ngác nhìn hắn, trên mặt vẻ mặt vô cùng ngây thơ, “Tôi, tôi bị nghẹn, hôm nay là lần đầu tiên nôn.”
Lục Vô Túy: “...”
Lục Vô Túy có chút xấu hổ, buông tay ôm vai Giang Hoài xuống.
Hắn nhắm mắt lại và thở dài, “Tôi chỉ lo lắng thôi, không sao đâu.”
Quản gia đúng lúc đi ra nói: “Lục tiên sinh, tôi đã nhờ nhà bếp đổi bát đĩa và đũa cho ngài.”
Lục Vô Túy gật đầu, quay người đi.
*
[Vì tôi nôn mửa nên anh ta sơ ý làm vỡ bát đũa, đây có tính là thích không? ]
Giang Hoài vẫn kiên trì nhắn tin trong nhóm.
Về phần Chu Tiểu Ngải và Trân tỷ, từ đầu đã trả lời những câu hỏi của cậu một cách tỉ mỉ, nhưng về sau lại trở nên tê liệt.
Trân tỷ: [Tôi là đang nghi ngờ rằng cậu đến đây để thể hiện tình cảm.
]
Chu Tiểu Ngải hỏi: [ Điều khiến tớ tò mò hơn là, tại sao cậu lại nôn mửa? ]
Nghe vậy, Giang Hoài có chút xấu hổ nói: [ tớ muốn đọc tin nhắn trả lời của các cậu, nhưng anh ta không cho tôi ở bàn ăn nghịch điện thoại, tôi ăn quá nhanh, mắc nghẹn.
]
Chu Tiểu Ngải: […]
Trân tỷ: [Hôm nay tôi ăn no quá nên không cần cho ăn nữa, cảm ơn.
]
Giang Hoài có chút không hiểu:[ tớ cái gì cũng không có cho ăn mà.” ]
Chu Tiểu Ngải nói: [Cô ấy nói đến cẩu lương.
]
Giang Hoài càng khó hiểu: [“Tớ cũng không cho cô ấy ăn cẩu lương.
]
Chu Tiểu Ngải cố gắng giải thích với cậu, nhưng Trân tỷ lại kịp thời nói: [”Được rồi được rồi, không nói rõ chuyện này với bảo bối nữa, tới nói cho chúng tớ biết suy nghĩ của chính cậu đi.]
Giang Hoài có chút đỏ mặt khi nhìn thấy chữ “bảo bối“.
Sao đột nhiên lại gọi như vậy?
Giang Hoài nghiêm túc nói: [ tớ cảm thấy...]
Chu Tiểu Ngải và Trân tỷ đều nhìn vào điện thoại với vẻ mong đợi.
Giang Hoài dừng một chút, thở dài, gõ chữ: [“Tớ vẫn chưa tìm được gì cả.” ]
Chu Tiểu Ngải: […]
Trân tỷ: […]
Lần này ngay cả Chu Tiểu Ngải cũng nhịn không được, oán giận nói: [”Giang Hoài, cậu thật ngu ngốc.” ]
*
Giang Hoài sắp chết vì ngu ngốc, buổi chiều được Lục Vô Túy đưa đi bệnh viện.
Lần cuối cùng tới bệnh viện là gần một tháng trước, sau đêm cùng Lục Vô Túy, Giang Hoài sốt cao.
Kỳ thực đối với một người bình thường, một năm hai ba lần đến bệnh viện được coi là quá nhiều.
Giang Hoài chưa bao giờ đến bệnh viện thường xuyên như vậy.
Nhưng vì trước đó có đối lập, trước đây một tháng bị kéo ba lần đi kiểm tra, bây giờ mỗi tháng chỉ một lần, có vẻ ít hơn một chút.
Hơn nữa không biết có phải là vì lần trước cậu nhập viện được Lục Vô Túy dốc lòng chăm sóc hay không.
Cậu đối với bệnh viện cũng giảm đi bài xích.
Ít nhất cậu sẽ không bị dọa nhảy dựng khi gặp bác sĩ.
Nhưng lần này, cuộc kiểm tra mà bác sĩ đưa ra cho cậu có chút khác biệt so với trước đây.
Đồ vật yêu cầu đặc biệt kỳ quá, không thể thay đổi được.
Việc kiểm tra cũng rất nghiêm ngặt.
Khi Giang Hoài được yêu cầu cởi quần áo ra, vẫn có chút đỏ mặt, vô thức nhìn về phía Lục Vô Túy.
Chỉ có Lục Vô Túy đứng ở bên cạnh cậu mới cảm thấy an toàn.
Bác sĩ bóp cái gì đó lạnh lẽo lên bụng, Giang Hoài tò mò nhìn dụng cụ trượt trên bụng mình.
Phải rất lâu sau bác sĩ mới đem cái vật đó khỏi.
Lục Vô Túy trước tiên giúp Giang Hoài lau thuốc trên bụng, sau đó giúp mặc quần áo, sau đó nhìn bác sĩ.
Bác sĩ lấy bản báo cáo mới in và đi ra ngoài cùng hắn.
Sau khi đi ra ngoài, Lục Vô Túy hỏi: “Làm sao vậy?”
“Kết quả xét nghiệm hiện tại là không có, nhưng chỉ mới chưa đầy một tháng.
Xét đến tình trạng thể chất của tiểu Giang thiếu gia, việc kiểm tra không ra là điều bình thường”, bác sĩ nói.
“Ngài cũng không cần quá sốt ruột, tuy rằng càng ít tháng thì việc phá thai sẽ càng ít tổn thương, nhưng lại chờ thêm một hai tuần nữa, ngài lại đưa tiểu Giang thiếu gia đến đây kết quả vẫn như vậy.”
Lục Vô Túy không biết hắn đang nhẹ nhõm hay lo lắng hơn.
Bác sĩ nói: “Nếu chờ hai tháng vẫn không phát hiện ra thì có thể chắc chắn rằng không có ”.
Vẻ mặt Lục Vô Túy không hề dịu đi.
“Thật ra, lần trước tôi chỉ muốn nói lại thôi,” bác sĩ nói sau khi ngừng một chút, “Việc thụ thai là một quá trình vô cùng kỳ diệu.
Một số cặp vợ chồng dị tính bình thường cũng rất khó có con.
Và càng nhiều cặp vợ chồng phải trải qua hàng chục lần thụ tinh mới có thể mang thai, nếu ngài và tiểu Giang thiếu gia chỉ có một lần thì tỷ lệ thụ tinh cũng không cao.”
Khi Lục Vô Túy nghe những lời này, vẻ mặt rốt cuộc cũng thả lỏng đi rất nhiều.
Hắn thay đổi chủ đề và nói, “Tôi có thể sắp xếp thời gian cho cuộc phẫu thuật thắt garo mà tôi đã nói vào tháng trước, có lẽ là vào tháng tới.”
Bác sĩ ngập ngừng nói.
Bây giờ Giang Hoài có thai hay không, cho dù có thì ông cũng cho rằng Lục Vô Túy nhất định phải phá bỏ.
Là người của một đại gia tộc, lại không có con nối dõi, thực sự khá mạo hiểm.
Đặc biệt là khi mối quan hệ giữa những thân thích trong Lục gia không được tốt.
Trong tương lai, không có gì đảm bảo rằng Lục gia mà Lục Vô Túy đã dày công quản lý gần như cả đời sẽ rơi vào tay các nhánh khác, làm áo cưới cho người khác một cách vô ích.
Nhưng bây giờ Lục lão phu nhân đã qua đời, Lục Vô Túy nắm quyền trong Lục gia, bọn bác sĩ nhỏ như bọn họ cũng không khống chế được nhiều như vậy.
Chỉ có thể gật đầu.
Đợi hai người trở về phòng làm việc, Giang Hoài buồn chán đến mức bắt đầu trò chuyện với hai người còn lại trong nhóm.
Lúc Lục Vô Túy đẩy cửa ra, vừa lúc nhìn thấy Giang Hoài hoảng sợ giấu điện thoại di động.
Hai người nhìn nhau.
Lục Vô Túy sắc mặt tối sầm, hai mắt nheo lại..