“Lục Vô Túy...” Giang Hoài có chút khó chịu gọi hắn, “Nếu như tôi thật sự xảy ra chuyện, anh có thể đừng như Đường thúc được không?”
Lục Vô Túy không trả lời.
Trong bóng tối, khuôn mặt hắn không chút biểu cảm, nhìn kỹ thì có thể thấy có chút phản kháng.
Hắn không những phản đối ý kiến này, thậm chí còn không muốn đồng ý yêu cầu của Giang Hoài.
Hắn biết mình không thể làm được điều đó.
Thấy hắn đã lâu không lên tiếng, Giang Hoài lại gần nói: “Được không? Tôi thấy anh rất đáng thương, nếu con trở thành anh thứ hai chẳng phải càng đáng thương hơn sao?”
Lục Vô Túy nói: “Em cho rằng tôi đáng thương, vậy có phải không nên nói những lời như vậy?”
Giang Hoài cảm thấy hắn có vẻ tức giận.
Bình thường cậu không thể biết được Lục Vô Túy đang thực sự tức giận hay giả vờ.
Nhưng giờ phút này, cậu cơ hồ không cần cố tình phân biệt, cậu cũng hiểu Lục Vô Túy nhất định là đang thực sự tức giận.
Giang Hoài thực sự có chút lúng túng.
Lúc này, Lục Vô Túy bỗng nhiên ôm chặt cậu, vùi đầu vào cổ cậu.
Giang Hoài mím môi.
Cậu thích con, mà cậu cũng thích Lục Vô Túy.
Họ là một gia đình, trong tiềm thức của cậu, đã đặt Lục Vô Túy và đứa bé vào cùng một con thuyền, tuy nhiên sau khi nghe được chuyện xảy ra với Đường Bình Kiến, cậu mới phát hiện ra rằng đôi khi cha và con không nhất thiết phải ở cùng một con thuyền, cũng có khả năng là ở hai bên đòn cân.
Không phải không có trường hợp người vợ khó sinh mà chồng vẫn nuôi con rất tốt.
Nhưng hiển nhiên Lục Vô Túy không phải người chồng như vậy.
Trong lòng Lục Vô Túy, Giang Hoài và Bảo Bảo hiển nhiên hắn coi trọng Giang Hoài hơn, hắn trước tiên là chồng của Giang Hoài, sau đó mới là cha của con.
Trật tự địa vị cũng quyết định thái độ của hắn đối với mọi việc.
Nhưng Giang Hoài không muốn Lục Vô Túy trở thành Đường Bình Kiến thứ hai.
Vì một người, mà đắm chìm trong tuyệt vọng hơn hai mươi năm, cuộc đời như vậy, chỉ sợ khi ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, cũng chỉ thấy một màu xám xịt phải không?
*
Ngày hôm sau, Giang Hoài và Lục Vô Túy đều ăn ý không nhắc đến chuyện ngày hôm qua.
Cứ như thể cuộc tranh cãi ngày hôm qua của họ chưa từng tồn tại.
Buổi tối Lục Vô Túy ra ngoài, Giang Hoài lần đầu tiên chủ động đi tiễn hắn, thậm chí còn tình nguyện giúp hắn thắt cà vạt -- nhưng trước đó
cậu chưa từng làm loại việc này, kết quả cuối cùng là đem cà vạt thắt siết chặt.
Lục Vô Túy:...!không cần làm tới như thế.
Giang Hoài dường như không cảm thấy chiếc cà vạt mình thắt có vấn đề gì.
Cậu vẫn tự mãn, “Tôi chỉ nhìn anh thắt một lần thôi đã biết cách rồi.
Tôi giỏi lắm phải không?”
Lục Vô Túy: “…đã nhìn ra em chỉ xem có một lần.”
Hắn không biết phải nói gì ngay cả bằng những lời có lệ.
Giang Hoài cũng rất cẩn thận chỉnh lại cà vạt, vui vẻ nói: “Lúc đi làm, đồng nghiệp nhất định sẽ khen ngợi anh!”
Lục Vô Túy: “…Hình như tôi không có đồng nghiệp?”
“Đúng rồi” Giang Hoài rốt cục ý thức được: “Ở đó toàn là cấp dưới của anh.”
Lục Vô Túy không đành lòng nhìn thẳng vào cậu.
Nhưng dù cậu đã cố gắng hết sức để tỏ ra chán ghét nhưng khóe miệng nhếch lên đã bộc lộ tâm trạng.
Hai người họ thực sự trông giống như một cặp đôi.
Không, họ không phải một cặp, mà là vợ chồng, và cũng là một cặp.
Lục Vô Túy không nhịn được bao lâu, đang định đi ra ngoài thì cúi đầu hôn lên miệng Giang Hoài, sau đó giữa vẻ mặt ngơ ngác không phản ứng của Giang Hoài rời khỏi nhà.
Tuy nhiên, điều mà cả hai người có lẽ đều không mong đợi là.
Suy cho cùng, chiếc cà vạt Giang Hoài thắt cho Lục Vô Túy không thể bị cấp dưới của Lục Vô Túy nhìn thấy.
Ra ngoài không bao lâu, Giang Hoài nghe được tiếng gọi - quản gia quả nhiên là một người chuyên nghiệp được đào tạo bài bản, trong lúc cậu còn đang ngốc ra, đã lập tức lao ra ngoài.
Giang Hoài đi theo sau lưng quản gia.
Sau đó cậu nhìn thấy Đường Bình Kiến đang nằm trong hoa viên Lục gia.
*
Trong bệnh viện, Giang Hoài và Lục Vô Túy đang canh cửa phòng cấp cứu, Lục Vô Túy cau mày, vẫn đang ôm máy tính xử lý công việc.
Thỉnh thoảng có cuộc gọi công việc đến, Lục Vô Túy sẽ xử lý đâu vào đấy.
Giang Hoài vừa ngưỡng mộ hắn, vừa không khỏi cảm thấy hắn làm việc quá vất vả.
Đường Bình Kiến đã ở đó rất lâu.
Thỉnh thoảng có bác sĩ từ bên trong đi ra, sắc mặt khiến người ta không nhìn ra được gì.
Lúc Đường Bình Kiến thật sự được đẩy ra ngoài, đã gần giữa trưa.
Bác sĩ hỏi: “Người nhà bệnh nhân là ai?”
Lần cuối cùng Giang Hoài và Lục Vô Túy nghe được câu này là khi Lục lão phu nhân đang được cấp cứu, nghe như một lời tuyên án không tốt lắm, khiến mọi người không khỏi có chút lộp bộp trong lòng.
Lục Vô Túy đóng máy tính lại, nói: “Là tôi.”
Bệnh viện của Lục gia rất lớn, không phải bác sĩ nào cũng biết Lục Vô Túy.
Vì vậy bác sĩ không khỏi nói: “Cậu thanh niên trái tim cậu thật lớn*, đợi thêm một chút nữa là có thể chuẩn bị hậu sự cho người thân cậu được rồi.”
(*Nó có nghĩa là vô tâm, bất cẩn và không chú ý đến bất cứ điều gì.)
Lục Vô Túy cau mày nói: “Bệnh gì thế?”
Bác sĩ nói: “Một đống bệnh nhỏ, khiến ông ấy ngất xỉu là do nhiều bệnh nhỏ tạo thành.
Ngoài ra còn có một căn bệnh nặng là xơ gan do rượu”.
——Con ngươi của Lục Vô Túy co rút lại.
Dù đã chuẩn bị tinh thần từ sớm nhưng mà, không nghĩ tới có thể chẩn đoán chính xác nhanh như vậy.
Hơi thở của Giang Hoài càng lúc càng dồn dập.
Vào lúc này, họ đang nghĩ đến cùng một câu hỏi.
Bây giờ bệnh xơ gan của Đường Bình Kiến đã được phát hiện, còn bệnh của Giang Hoài thì sao? Ông đã qua đời vì căn bệnh này ở kiếp trước.
Có vẻ như vấn đề mang thai của Giang Hoài đã được giải quyết.
Nhưng nếu cậu lại gặp những vấn đề khác thì sao?
Ý nghĩ này chợt lóe lên, bác sĩ nói: “Cũng may tạm thời không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, không có nghĩa là căn bệnh này không có thuốc chữa.
Cậu hãy làm thủ tục nhập viện trước, tôi sẽ nói chuyện chi tiết sau.”
“Được, tôi sẽ làm thủ tục.” Vẻ mặt Lục Vô Túy có chút kỳ lạ: “Cảm ơn.”
Bác sĩ nói: “Đó là trách nhiệm của chúng tôi.”
Sau khi bác sĩ rời đi, Lục Vô Túy nắm lấy cổ tay Giang Hoài, trầm giọng nói: “Kiếp trước em mắc phải bệnh gì rồi qua đời? Em còn nhớ không?”
Giang Hoài sửng sốt một lát.
Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi, tôi lúc chẩn đoán đã bất tỉnh.
Cả đời này tôi đều nghĩ đến chuyện đó nhưng tôi không thể nhớ được.”
Hô hấp của Lục Vô Túy bị ép nghẹn.
Hắn không muốn vì điều này mà hù dọa Giang Hoài, nhất là khi Giang Hoài vẫn đang mang thai.
Hắn buông tay Giang Hoài ra, kiềm chế bản thân: “Trong bệnh viện có rất nhiều vi khuẩn, em không thể ở lại quá lâu, xử lý xong anh sẽ về nhà.
Em ngoan ngoãn đi cùng quản gia về đi, ngoan.
“
Lúc này Giang Hoài biết hắn sẽ không động thủ với Đường Bình Kiến.
Thế là cậu gật đầu.
*
Trong phòng bệnh, Đường Bình Kiến sắc mặt u ám, nằm yên lặng nhìn trần nhà.
Trần nhà bệnh viện có gì thú vị?
Một tháng sau khi Lục Thành Thu qua đời, ông chỉ nằm đó và nhìn.
Kỳ thực không có gì đẹp đẽ nhưng từ khi Lục Thành Thu chết, cái gì đẹp đẽ trong mắt ông cũng không khác gì vật chết.
Một khi đã như vậy, thì nhìn trần nhà hay nhìn những bông hoa có gì khác nhau.
Khi Lục Vô Túy mở cửa bước vào, tròng mắt Đường Bình Kiến mới xoay chuyển.
Đối với đứa con trai này, ông cảm thấy mình có lỗi và áy náy.
Nhưng tất cả những điều này bỗng trở nên vô nghĩa sau khi biết mình dường như sắp chết, thậm chí ông còn nói với chút chờ đợi: “Bác sĩ có lẽ đã nói ta sống không được bao lâu phải không?”
Lục Vô Túy yên lặng nhìn ông.
Hắn phát hiện ra rằng mình không có ý nghĩ trả thù Đường Bình Kiến.
Trước đây, hắn luôn cảm thấy hận ý trong lòng mình chỉ có thể tiêu tan khi Đường Bình Kiến chết đi, nhưng bây giờ lại phát hiện suy nghĩ này của bản thân dường như rất vô nghĩa.
Đặc biệt là khi Đường Bình Kiến còn mong chờ cái chết của mình hơn cả hắn.
Sau khi suy nghĩ về điều đó ngày hôm qua và ngay cả khi hắn thực sự đang đối mặt với cơn khủng hoảng tương tự như Đường Bình Kiến, hắn mới phát hiện ra nếu chuyện đó xảy ra trên người hắn, hắn cũng sẽ không thể tốt hơn Đường Bình Kiến.
Nói một cách buồn cười, hắn thậm chí có thể không sống sót đến khi bị bệnh xơ gan.
Cũng chính theo cách buồn cười này mà hắn đã hiểu Đường Bình Kiến.
Lục Vô Túy ngồi ở mép giường Đường Bình Kiến, trầm giọng nói: “Khoảng cách đến cái chết còn một thời gian.”
Đường Bình Kiến ánh mắt tối sầm: “Bao nhiêu thời gian?”
“Nếu tôi bắt buộc ông làm phẫu thuật, đúng lúc này đã tìm được gan phù hợp với ông, có thể sống sót.
Hoặc là ông bảo dưỡng thân thể, việc sống thêm mười năm nữa là không thành vấn đề.”
Đường Bình Kiến tựa hồ rất chắc chắn: “Con sẽ không.”
“Tôi sẽ không?” Lục Vô Túy cười lạnh nói: “Sao ông cho rằng tôi sẽ không?”
Đường Bình Kiến nói: “Con hẳn là muốn ta chết sớm đúng không? Hận ta nhiều năm như vậy, chuyện này ta cũng phải tự hiểu biết chứ.”
Lục Vô Túy yên lặng nhìn ông một lát.
Một lát sau, hắn cúi đầu nhẹ nhàng mỉm cười, tựa như đang giễu cợt nói: “Tôi sẽ không, nhưng không phải là tôi ghét ông chỉ là gan không phải dễ dàng tìm được.”
Đường Bình Kiến sửng sốt trong giây lát.
Ông gần như cho rằng mình không hiểu, phải rất lâu sau mới nhận ra - Lục Vô Túy vừa nói không hận ông nữa sao?
Là có ý này sao?
“Nhưng không phải là tôi không hận ông nữa,” Lục Vô Túy nói, “Chỉ là hận thù tiêu hao quá nhiều sức lực, tôi còn có nhiều việc có ý nghĩa hơn phải làm, cũng không thiếu cái gì, cho nên hiện tại tôi không có hứng thú để hận ông cả.”
Đường Bình Kiến lần này thực sự ngây ngẩn cả người.
“Ông tự chăm sóc bản thân mình cho tốt đi.” Lục Vô Túy không hề đối chọi gay gắt, kiềm chế sự sắc bén của mình, “Nếu một ngày nào ông nghĩ thông suốt muốn tiếp thu trị liệu, có thể tới tìm tôi.
Dù sao ông cũng đã cho tôi sinh mệnh, tôi sẽ trả lại một lần.”
Đường Bình Kiến trầm mặc hồi lâu.
Chờ Lục Vô Túy cảm thấy không thú vị liền đứng dậy.
Đúng lúc hắn chuẩn bị mở cửa phòng bệnh.
Đường Bình Kiến đột nhiên nói: “Lúc con ba tuổi đi lạc, ta đã tìm con rất lâu.”
Lục Vô Túy dừng lại.
“Mặc dù ta canh cánh trong lòng sau cái chết của mẹ con nhưng ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc mất đi con,“ Đường Bình Kiếm nói, “Chỉ là cha vô dụng tìm con rất lâu nhưng không tìm được, bất đắc dĩ mới tìm Lục gia nhờ giúp đỡ không biết con còn nhớ chuyện này không, nhưng Tiểu Túy là cha có lỗi với con.”
Lục Vô Túy quay lưng về phía ông, nhìn không rõ cảm xúc trên mặt hắn.
Hắn nắm chặt tay nhiều lần và đặt tay lên tay nắm của phòng bệnh, nhưng nhiều lần không mở được cửa.
Sau đó, y tá đẩy cửa bước vào.
Cô kỳ quái liếc nhìn Lục Vô Túy, sau đó lại nhìn Đường Bình Kiến đang nằm trên giường bệnh: “Chú tỉnh rồi à? Khi tỉnh dậy đừng di chuyển lung tung.
Ngoài bệnh tật trên người, chú sau khi ngất đi bị thương nữa.
Nếu di chuyển mạnh sẽ ảnh hưởng, cẩn thận một chút.”
Giữa tiếng trò chuyện của cô y tá.
Lục Vô Túy run rẩy thở ra một hơi, dưới ánh mắt của Đường Bình Kiến rời khỏi phòng bệnh.
*
Một tuần không dài cũng không ngắn.
Trước khi Giang Hoài hoàn toàn sẵn sàng, đã đến lúc phải ra nước ngoài.
Vì thể chất đặc biệt nên khi Giang Hoài lên máy bay cần được chăm sóc đặc biệt, Lục Vô Túy không yên tâm để cậu bay một mình sang nước ngoài, nên vội vàng hoàn thành công việc theo Giang Hoài lên đường đi nước ngoài.
Trước khi rời đi, trợ lý của Lục Vô Túy đã đưa bọn họ đến sân bay.
Hắn hỏi trợ lý: “Gần đây Đường Bình Kiến thế nào rồi?”
“Không có gì mới cả, vẫn suốt ngày lượn lờ ở các quán bar, quán rượu để tìm đồ uống.
Không có ý định bỏ rượu.”
Lục Vô Túy nói: “Ông ta quyết tâm tìm đến cái chết.”
Trợ lý không dám trả lời câu này.
“Vẫn là câu nói kia, tùy ông ta lựa chọn,“Lục Vô Túy nói, “Nếu ông ta không muốn điều trị, cho dù chết ngay trên đường cái cũng không cần xen vào, nhiều lắm thì giúp ông ta báo cảnh sát.
Còn nếu ông ta muốn điều trị, bệnh viện Lục gia sẽ chi trả toàn bộ chi phí điều trị, cũng giúp ông ta tìm gan thích hợp.”
Trợ lý nói: “Vâng.”
Đôi mắt Giang Hoài sáng ngời, cậu nắm lấy cánh tay Lục Vô Tiện, nhỏ giọng nói: “Cuối cùng anh có chịu tha thứ cho chú Lục* không?”
*Bên tác giả để vậy.
“Tha thứ nhưng cũng không thể xem là vậy,” Lục Vô Túy nhéo mặt cậu, “Tôi chỉ không ghét nữa thôi.”
Giang Hoài âm thầm cảm thấy, đây cũng là một loại thông cảm.
Rốt cuộc, nếu thực sự vẫn còn hận Đường Bình Kiến thì tại sao lại sẵn lòng chữa trị cho ông ấy? Còn muốn giúp ông ấy tìm gan?
Nhưng những người không liên quan đến vụ việc sẽ không bao giờ có thể hiểu được những cảm xúc phức tạp như vậy.
Trợ lý lại lần nữa được ăn cẩu lượng miễn phí, đã học được cách bị nhét đường mà mặt không đổi sắc.
Cũng được, anh không có đu cp Lục tổng và Tiểu Giang thiếu gia.
Bằng không, đổi lại là đám nữ yêu đáng sợ trong công ty, bề ngoài có thể tỏ ra bình tĩnh nhưng thực tế trong lòng đã bắn pháo hoa.
Vẫn là loại pháo hoa lớn có hiệu ứng đặc biệt, bang bang bang thành từng đóa.
Ngay lúc trợ lý đang chuẩn bị rút lui.
Anh lại nhìn thấy Giang Hoài lại bắt đầu làm nũng với Lục Vô Túy, nói muốn ăn kẹo bán ở sân bay.
Đây không phải là vấn đề.
—— Mấu chốt là biểu cảm của Lục Vô Túy!
Bình thường họ đi teambuilding còn không dám gọi Lục tổng, trong công ty mà có ai muốn giao văn kiện hận không thể kiểm tra lại tám trăm lần, sợ nếu sai một lỗi sẽ bị phạt.
Trước đây, có một nữ nhân viên trong công ty tán tỉnh Lục Vô Túy nhưng Lục Vô Túy đã thẳng thừng bảo cô đi gặp bác sĩ khoa mắt.
Cũng có người không chịu khó nhân cơ hội làm nũng với hắn, hắn lại bắt chéo chân nhìn họ như nhìn khỉ một hồi lâu.
Lục tổng chính là như vậy.
Đối mặt Tiểu Giang thiếu gia làm nũng, hắn mất hết dè dặt, cười như hoa, thậm chí còn ngẩng đầu rất kiêu ngạo, cố ý không chịu đồng ý, hy vọng Tiểu Giang thiếu gia sẽ nói thêm mấy câu dễ nghe.
Trợ lý:...!không cần đám nữ yêu trong công ty, anh sẽ cắn cp trước vì kính trọng!
Nếu không phải không dám, anh rất muốn chụp một bức ảnh cho mọi người trong công ty xem.
Mẹ ơi, anh đã nhìn thấy một kỳ tích!
Bất quá, dù không thể chụp ảnh nhưng vẫn có thể nói và nhắn được.
Trước đó có người nghe nói anh chịu trách nhiệm đưa Lục tổng ra sân bay nên đã bí mật gửi tin nhắn riêng cho anh, mong anh có thể truyền đạt thêm thông tin.
Trợ lý trong nhóm: [Ahèm.
]
Đột nhiên có người vây tới hỏi:[ “Làm sao vậy?” Lục tổng của chúng ta thế nào rồi? ]
[Trời ơi, sao có thể không tốt được? Lần này là cùng vợ đi du lịch nước ngoài, ở đó mấy tháng.
Ghen tị chết đi được ấy chứ.]
[Thực sự ghen tị, tại sao tôi lại không có một công ty lớn như vậy? ]
[ Cô đang suy nghĩ vớ vẩn gì đó? ]
Người trợ lý ngắt lời họ, mỉm cười thần bí:[ Tôi chỉ có thể nói rằng lão tổng cùng phu nhân, tuyệt không thể tả.]
*
Sau khi lên máy bay, Giang Hoài ăn kẹo đọc bộ truyện tranh mới nhất mà Lục Vô Túy mua cho.
Cậu chưa đọc truyện tranh này.
Đáng tiếc, trên máy bay vào tháng 8, tháng 9 là mùa cao điểm học sinh khai giảng nên Lục Vô Túy không thể đặt toàn bộ hạng thương gia.
Nếu không cậu có thể để Lục Vô đọc cho cậu nghe.
Chẳng qua hiện tại cũng khá tốt, Giang Hoài vừa lòng vô cùng vui vẻ, đọc truyện tranh không nhịn được cười.
Lục Vô Túy: “...”
Đẹp như vậy sao?
Giang Hoài miệng gần như ngậm đầy kẹo, mấy lần muốn phun ra, lại không tìm được cơ hội thích hợp, mãi cho đến khi Lục Vô Túy đưa tay ra trước mặt cậu.
Giang Hoài sửng sốt, nhìn Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy vẻ mặt rất bình tĩnh, nói với cậu: “Còn có vị khác, em có muốn ăn không?”
Giang Hoài cũng có chút ngốc, ngơ ngác hỏi: “Anh duỗi tay ra làm gì?”
“Không cho duỗi tay?” Lục Vô Túy hỏi.
Giang Hoài còn chưa kịp hiểu ý của hắn, Lục Vô Túy đã tiến lên, nhanh chóng đưa viên kẹo sắp tan chảy từ trong miệng cậu vào trong miệng mình.
Động tác của hắn rất nhanh lại ẩn hiện nên không có hành khách khác nhận ra.
Giang Hoài che miệng, mặt có chút đỏ bừng.
Cậu nhỏ giọng phản đối: “Nhỡ có ai đó nhìn thấy thì sao?”
Lục Vô Túy không để ý, từ trong túi móc ra số kẹo còn sót lại, dùng ngón tay thon dài bóc lớp giấy gói kẹo sáng loáng ra.
Hắn tìm một viên màu hồng, đưa theo đường viền môi của Giang Hoài.
Màu hồng chạm vào đôi môi đỏ tươi, nhanh chóng biến mất giữa môi và răng, màu pha lê tựa như có một chút ấm áp mềm mại, lưu lại trên đầu ngón tay của Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy lại đặt đầu ngón tay lên môi.
Dưới cái nhìn của Giang Hoài, hắn nhẹ nhàng liếm đầu ngón tay, sau đó buông ra, cười: “Giang Điềm Điềm, sao mặt em đỏ thế?”
Giang Hoài ban đầu đang vui vẻ ăn đồ ngọt.
Nhưng cậu không hiểu tại sao Lục Vô Túy lại làm vậy...!vì sao lại muốn ăn viên kẹo như vậy.
Lục Vô Túy đến gần, liền đẩy Lục Vô Túy ra xa, nhỏ giọng nói: “Đừng lại gần tôi, có thể bị người ta nhìn thấy.”
“Nhìn thấy thì làm sao?” Lục Vô Túy đôi mắt mang ý cười nói: “Tôi trêu chọc vợ mình cũng không được sao?”
Giang Hoài: “...”
Cậu lại đẩy Lục Vô Túy ra xa.
Mà Lục Vô Túy lại nhanh chóng hôn lên má cậu một cái.
- ---------------------------------------------------------------------
Xl cả nhà vì sự chậm trễ này.
Tui edit hai chương này tui khóc luôn í..