Quá trình hồi phục vết thương của Giang Hoài đang diễn ra rất tốt.
Kể từ khi phẫu thuật, cảm giác thèm ăn của cậu đã dần hồi phục, đã có thể ăn uống ngay cả những bữa ăn bổ dưỡng một cách ngon miệng và không ai cần phải lo lắng về bữa ăn của cậu nữa.
Sở dĩ cậu tích cực hồi phục vết thương như vậy hoàn toàn là vì con của mình.
Thế nhưng, nhìn cậu mỗi ngày vui vẻ như vậy, Lục Vô Túy không chỉ vui mừng mà còn lo lắng.
Làm sao có thể giữ cho tâm trạng Giang Hoài không rơi xuống đất?
- --Có vẻ như không còn cách nào khác ngoài việc thay đổi giới tính của con trai họ.
Mỗi lần chăm sóc Giang Hoài xong, Lục Vô Túy đều đến phòng sơ sinh nhìn con trai, trong lòng đều muốn thở dài.
Dù sao chuyện này cũng không thể giữ bí mật được lâu, Lục Vô Túy dự định sẽ thú nhận giới tính của con với Giang Hoài khi tình trạng cậu khá hơn.
Tuy nhiên, còn có điều khác cần phải nói.
Kế hoạch không thể theo kịp những thay đổi.
Lục Vô Túy không ngờ rằng Giang Hoài thừa dịp hắn không để ý chạy ra ngoài, lúc hắn đổ mồ hôi đầm đìa, tìm kiếm khắp hành lang nhưng không tìm thấy Giang Hoài, hắn mới phát hiện có gì đó không ổn.
Quả nhiên.
Giang Hoài đi đến phòng sơ sinh.
Lúc Lục Vô Túy đi ngang qua, cậu đang ngoan ngoãn áp người trên tấm kính trong suốt, chớp chớp mắt nhìn vào bên trong, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Do quá trình mang thai vất vả nên bờ vai của cậu hơi gầy, sau khi chứng phù nề khi mang thai giảm bớt trong hai ngày qua, trông đã thon thả hơn, nhưng bụng vẫn hơi nhô ra nhỏ xinh, hiện tại vẫn chưa biến mất.
Cả người cậu tràn ngập sự ấm áp và hạnh phúc sau khi sinh con.
Lúc Lục Vô Túy đang định tới gần, bên cạnh Giang Hoài đã có một y tá đi tới.
Bệnh viện của bọn họ trước đây đã từng tiếp nhận những sản phu đặc biệt như Giang Hoài, cho nên khi có một người đàn ông sinh con thì họ cũng không có gì ngạc nhiên, khi nhìn thấy Giang Hoài, liếc mắt liền biết cậu đã sinh con.
Cô y tá mỉm cười và nói: “Cậu đến thăm con à?”
Giang Hoài ngượng ngùng mím môi, gật đầu: "...Nhưng, tôi không phân biệt được đâu là con của mình."
Cô y tá nói: “Ở đây toàn là trẻ sinh non, tạm thời cậu không thể vào nhưng hãy cho tôi biết tên, tôi có thể chỉ cho cậu.”
Giang Hoài nghe vậy lập tức nói tên.
Cô y tá mỉm cười nói: "Con của cậu là đứa trẻ khỏe mạnh nhất ở đây.
Xin hãy nhìn sang bên trái".
Lục Vô Túy thấy thế không ổn, vội vàng bước tới, ho khan một tiếng, trong ánh mắt hưng phấn của Giang Hoài, hắn vòng tay qua vai cậu, cố gắng chuyển chủ đề: “Sao ra ngoài lại mặc ít như vậy?”
Bây giờ đã hơi muộn rồi.
Sau khi Giang Hoài xác định đúng phương hướng, hai mắt sáng lên, nếu không phải tấm kính trước mặt, có lẽ cậu đã chui vào lồng ấp của con rồi.
“Con bé nhỏ như vậy.” Giang Hoài nhẹ giọng nói: “Cảm giác còn không lớn bằng một con mèo."
Lòng Lục Vô Túy cũng mềm nhũn ra.
Hắn vuốt mái tóc phũ trên thái dương Giang Hoài, ôm lấy cậu: “Con sẽ còn lớn.”
“Tại sao da con bé lại đỏ như vậy?” Giang Hoài có chút khó hiểu, “Con bé trông không đẹp bằng em bé nhà người khác.”
Lục Vô Túy nói: “Mấy đứa trẻ xung quanh con, hầu như đều như thế này, sau một thời gian, lớn lên sẽ càng xinh đẹp hơn.”
Cuộc trò chuyện giữa hai người bằng tiếng Trung Quốc nên y tá không thể hiểu được.
Cho nên chỉ có Lục Vô Túy mới có thể trả lời câu hỏi của cậu.
Giang Hoài tựa hồ hiểu được, gật đầu.
Cậu nhìn đứa bé rồi nhìn bụng không thể tin được: “Em sinh ra một sinh mạng sao?”
Lục Vô Túy cong khóe môi.
Hắn vòng tay qua cổ Giang Hoài, hôn lên đỉnh đầu cậu, trầm giọng nói: “Đúng vậy, em thật sự đã sinh ra một sinh mạng còn cho chúng ta một đứa con.”
Giang Hoài nhìn chằm chằm con mình trong lồng kính, không thể rời mắt.
Đột nhiên, đứa bé đá chân, vén quần áo lên, Giang Hoài như nhìn thấy thứ gì đó - thứ không nên xuất hiện trên người đứa bé.
Không chỉ Giang Hoài, Lục Vô Túy cũng nhìn thấy.
Cả hai đồng thời cứng đờ.
Sắc mặt Giang Hoài có chút sửng sốt, cứng đờ một lát, mới chậm rãi nói: "Đó là cái gì?"
"Cái kia..." Lục Vô Túy nghẹn ngào nói.
Chuyện tới trước mắt, Lục Vô Túy nghĩ, Giang Hoài hẳn là không nên yếu đuối như vậy, chỉ là giới tính mà thôi, chẳng phải đều là con của họ sao?
Lục Vô Túy căng da đầu nói: “Đó là con của chúng ta…”
Có lẽ là vì con trai họ tương đối ngoan ngoãn, không đợi Lục Vô Túy nói xong thằng bé lại đá chân một cái.
Có lẽ y tá đã không mặc tã đúng cách nên đứa bé chỉ cử động được vài lần, tã trên người bị lỏng ra, cơ quan non nớt giữa hai chân càng lộ rõ.
Y tá giật mình, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, lúc đó tôi không chú ý thay quần áo cho thằng bé, bây giờ tôi đi thay một bộ mới."
Giang Hoài càng thêm hoảng hốt.
Bởi vì cậu nghe thấy y tá nói "anh ấy" (he) chứ không phải "cô ấy" (she)
"……Thằng bé?"
Lục Vô Túy cảm thấy có gì đó không ổn, muốn ho hai tiếng để giảm bớt xấu hổ, nhưng linh hồn Giang Hoài lại như muốn thoát ra khỏi cơ thể, bất lực nhìn y tá thực hiện một loạt chuẩn bị khử trùng rồi chạm vào đứa bé của họ để thay tã.
Sau đó, lần này Giang Hoài lại nhìn thấy được giới tính của đứa bé.
- --Con gái lớn như vậy của cậu đâu rồi?!
Sau khi từ phòng sơ sinh trở về, Lục Vô Túy vẫn luôn nhìn chằm chằm Giang Hoài, sợ cậu lẩn quẩn trong lòng.
Mặc dù ý nghĩ này có chút đáng lo ngại, nhưng bộ dạng hiện tại của Giang thực sự có chút giống sau khi chịu một đòn nặng nề.
Lục Vô Túy gọt một quả táo cho cậu, Giang Hoài nhận lấy, hồi lâu không ăn, Lục Vô Túy đành phải lấy lại, cắt thành từng miếng, dùng tay đút đến bên miệng cậu.
Giang Hoài máy móc mở miệng.
Lục Vô Túy: "..."
Hắn nhìn ra được Giang Hoài muốn có một đứa con gái, nhưng hắn không biết Giang Hoài lại chấp niệm sâu với con gái đến mức gần như phát ngốc.
Lục Vô Túy thở dài: “Dù là con gái hay con trai thì đều là con của chúng ta phải không?”
“Hả,” Giang Hoài từ trong mộng tỉnh lại, tựa hồ nghe không rõ hắn nói cái gì, nhưng vẫn tùy ý đáp ứng, “Ừ, đúng vậy.”
Lục Vô Túy:...Nhìn như thế này thì không có vẻ gì là “đúng”.
Thời điểm Giang Hoài ngây người, trong đầu sẽ không nghĩ tới cái gì khác.
Chỉ nghĩ: Con gái lớn của cậu đâu? Con gái đâu?
Tại sao lại biến mất?
Rõ ràng là cậu đã cầu nguyện với ông trời!
Mặc dù giới tính của đứa trẻ không như Giang Hoài mong đợi nhưng cậu vẫn tích cực đến thăm đứa trẻ mỗi ngày.
Tình trạng thể chất của cậu ngày càng tốt hơn và gần như có thể chạy nhảy.
Lục Vô Túy vì thế liền thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm đó từ phòng sơ sinh trở về, Giang Hoài ngây người gần nửa tiếng, lúc Lục Vô Túy suýt chút nữa cho rằng cậu thật sự cảm thấy khổ sở, Giang Hoài liền nhanh chóng vui vẻ lên.
Suy cho cùng thì cậu vẫn thích trẻ con.
Lục Vô Túy thầm nghĩ.
Mỗi lần Giang Hoài đến thăm đều quan tâm đến thể trạng của con trai, rất mong được ôm nó, niềm vui trong mắt không thể nào lừa dối được.
Nhưng Lục Vô Túy không bao giờ nghĩ rằng vả mặt lại đến nhanh như vậy.
Hai người nằm trên giường, Giang Hoài rúc vào trong ngực Lục Vô Túy.
Bây giờ cậu nhỏ nhắn thanh tú, khi cuộn tròn có thể nằm gọn trong cái ôm của Lục Vô Túy, hai người hòa quyện vào nhau như thể một người, rất quen thuộc với hơi ấm của nhau.
Y tá vừa kiểm tra phòng xong, trong thời gian ngắn sẽ không đến, hai người vì thế có thể ngủ chung giường, tránh y tá tới thành có kinh nghiệm.
Vì tình trạng hiện tại của Giang Hoài, bác sĩ hy vọng cậu có thể ngủ một mình để có thể hồi phục tốt, một buổi sáng khi đi khám bệnh, ông nhìn thấy Lục Vô Túy trên giường của Giang Hoài liền mắng hắn một trận.
Không hề biết rằng Lục Vô Túy hoàn toàn gánh lỗi cho Giang Hoài.
Lúc Lục Vô Túy buồn ngủ.
Hắn chợt cảm thấy có một bàn tay chạm vào mình...
Lục Vô Túy cơ hồ lập tức tỉnh lại, toàn thân căng cứng.
Từ khi Giang Hoài có thai, hai người chỉ nhiều lắm là cọ cọ, không có thân mật nào khác, Lục Vô Túy đã nhịn rất lâu, một chút trêu chọc cũng không chịu nổi.
Lần này cũng vậy...
Nó dường như không hoạt động.
(好像不行。) Cứu tui.
Tuy nhiên, tuy lý trí nói không được, nhưng hắn cũng không có ý định ngăn cản hành động của cậu, thậm chí còn có chút kích động tiếp nhận hành động của Giang Hoài, ôm lấy vai Giang Hoài, cúi đầu, sốt ruột tìm kiếm môi cậu.
Lục Vô Túy thấp giọng hỏi: “Muốn sao?”
Giang Hoài sau khi bị hắn hôn, liền đỏ mặt rụt cổ lại.
Đôi mắt cậu vừa mờ mịt vừa xấu hổ, nhưng vẫn lấy hết can đảm và không có ý định lùi bước.
Trong bóng tối, hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, khiến họ nóng đến mức gần như tan chảy.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Lục Vô Túy nhịn không được nữa, muốn cởi quần áo của Giang Hoài.
Nhưng chưa kịp chạm vào thì động tác của hắn đã dừng lại đột ngột.
Giang Hoài có chút nghi hoặc.
Lục Vô Túy ghé sát vào tai cậu, nhẹ nhàng nói: “Bác sĩ nói bây giờ không thể được, nhưng phải đợi ít nhất một tháng sau…tôi có thể dùng miệng được không?”
Cả hai đều chưa thử qua cái này.
Bởi vì bên cạnh Giang Hoài có một người bạn như Trân tỷ, lại thường xuyên lái xe trong nhóm nên Giang Hoài hiểu rất nhiều điều mà cậu không nên hiểu.
Cho nên khi Lục Vô Túy nói ra lời này, cậu đã hiểu được ý tứ của Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy cảm thấy Giang Hoài nhất định sẽ đồng ý.
Hắn cho rằng đêm nay Giang Hoài chủ động cũng chỉ là giống như trước đây, chỉ cần là cọ cọ mà thôi, bởi vì Giang Hoài đối với nghĩa vụ chân chính giữa vợ chồng có bóng ma, không có khả năng nhanh như vậy tiếp thu được.
Tuy nhiên Giang Hoài có chút không cam lòng hỏi: "Tại sao?"
Lục Vô Túy: "???"
Chuyện này là thế nào?
Giọng điệu Giang Hoài có chút ủy khuất: "Anh không thích em nữa à?"
Lục Vô Túy: "...Em đang nghĩ cái gì vậy? Làm sao có thể?"
“Vậy thì em muốn cái kia,” Giang Hoài ủy khuất nói, “phiên bản cao cấp của nghĩa vụ hôn nhân.”
Lục Vô Túy đầu đột nhiên trở nên to lớn, không biết nên giải thích thế nào, hơn nữa, vợ của ai lại không theo lẽ thường như vậy? Vừa sinh em bé lại muốn làm chuyện đó?
Hắn nói: "Không phải là tôi không muốn, mà là bác sĩ...!hơn nữa không phải em sợ sao?"
Giang Hoài ánh mắt lóe lên.
Hiển nhiên vẫn còn sợ.
Lục Vô Túy rốt cục cảm giác được có gì đó không bình thường, vẻ mặt trở nên cổ quái, nghi hoặc hỏi: "Em muốn làm gì?"
Giang Hoài không giấu được áy náy: "Không có gì hết á."
Lục Vô Túy nheo mắt lại.
Hiện tại hắn sẽ không tin tưởng 100% lời nói của Giang Hoài, bởi vì lần trước Giang Hoài suýt nữa vào phòng mổ còn lừa hắn lấy kẹo.
Hắn trịnh trọng nói: “Nói thật đi.”
“Được rồi được rồi,” Giang Hoài tựa vào ngực hắn, giọng thì thầm nói: “Lục Vô Túy, chúng ta sinh thêm một đứa con nữa được không?”
Lục Vô Túy: "..."
“Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi,” Giang Hoài có vẻ khá vui vẻ, “Thật ra nếu chỉ có một cô con gái thì sẽ có chút cô đơn, thà có hai con cũng tốt hơn, hai đứa đều có bạn chơi cùng, anh cảm thấy thế nào?"
Lục Vô Túy: "..."
Hắn cảm thấy tình cảm của mình không quan trọng..