Lục Vô Túy chợt nhận ra mọi chuyện đã thay đổi.
Vốn dĩ, nhà là tổ ấm êm đềm của hắn, mỗi ngày đi làm về, vợ vui vẻ, con cái ngoan ngoãn, hắn có thể rũ bỏ mọi mệt mỏi thường ngày trong môi trường này.
Nhưng mọi chuyện bắt đầu từ ngày Giang Hoài chạy vào nôi ngủ lúc nửa đêm.
Cơn ác mộng của hắn cũng bắt đầu.
Con thì không có việc gì, nhiệm vụ lớn nhất mỗi ngày là nằm ngủ, nhưng Giang Hoài ngay cả ngủ cùng hắn cũng không có!
Đối với Lục Vô Túy chuyện này giống sét đánh giữa trời quang.
Dù gì hắn cũng đã rất vất vả vượt qua hai tháng, bây giờ vợ đã ở bên cạnh, chẳng lẽ còn muốn hắn uống thuốc ngủ để sống sót sao?
Không nói tới việc không ngủ cùng nhau.
Thậm chí ngay cả nghĩa vụ vợ chồng cũng không cần nghĩ đến nữa.
Tuy rằng trong lòng không yên, nhưng Lục Vô Túy vẫn cố gắng bình tĩnh lại, hỏi Giang Hoài: “Con ngủ một mình cũng khá tốt, ban đêm cũng có người làm trực đêm nhìn, em chạy tới ngủ chung giường với con, con có thể vui hay không?"
Giang Hoài nghe hắn nói như vậy, liền bắt đầu do dự.
Lục Vô Túy bắt được sự do dự của cậu, dỗ dành nói: “Nếu là em, mỗi ngày bị ép đến không có chỗ ngủ, chẳng phải sẽ khó chịu sao?”
Giang Hoài nghe được hắn nói như vậy, lập tức nói: "A, có lẽ là không."
Lục Vô Túy khá kiên nhẫn, lúc này nếu không kiên nhẫn vợ hắn sẽ đi mất, hắn nhẹ giọng nói: “Sao có thể?”
"Nhưng," Giang Hoài có chút không hiểu, "Anh mỗi ngày đều bóp em sao, em khó thở, nhưng anh vẫn chỉ chừa cho em chút không gian như vậy, em cũng chưa bao giờ giận anh."
Lục Vô Túy:...!đây là kêu lấy đá đập chân mình?
Quản gia ở một bên: Đây là chuyện anh ta có thể nghe sao?
Lục Vô Túy hít sâu một hơi, muốn bào chữa: “Đó không phải là bóp em mà là ôm em, không giống nhau."
Giang Hoài chớp chớp mắt, “Vậy em cũng ôm con, sẽ không bóp con."
Lục Vô Túy: “…” Hắn nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn từ vẻ ngoài của cậu, là đã sớm đưa ra quyết định.
Lục Vô Túy có thuyết phục thế nào đi nữa, chính là dầu muối không ăn.
Lục Vô Túy vẫn muốn chiến đấu đến chết, “Em là em, con là con, con sẽ không vui.”
Dù nghĩ thế nào, lời nói của hắn cũng khiến Giang Hoài tức giận, Giang Hoài bỗng nhiên không vui, âm trầm nói: “Anh hiểu con rất rõ."
Không biết có phải ảo giác hay không.
Lục Vô Túy dường như nghe thấy...!mùi ghen tị trong lời nói này?
Lục Vô Túy sửng sốt một lát.
Trong mối quan hệ của họ, chủ yếu Lục Vô Túy là người sẽ ghen, nhưng chưa bao giờ thấy Giang Hoài ghen.
Lúc đầu hắn còn tưởng Giang Hoài ghen vì mình.
Nhưng hắn nhanh chóng lật ngược ý nghĩ này - thông qua hành vi của Giang Hoài, hắn cảm thấy Giang Hoài có lẽ đang ghen tị với mối quan hệ tốt của con với hắn.
Lục Vô Túy hiểu được điểm này, cảm thấy có chút vi diệu.
Bởi vì hắn cũng đang suy nghĩ, Giang Điềm Điềm yêu hắn nhiều hơn, hay là đứa nhỏ nhiều hơn?
Nếu không thì tại sao lại ghen tị vì con mà không phải vì hắn?
Đôi chồng chồng trẻ im lặng đối mặt nhau, quản gia nhìn chung quanh, cảm thấy trong không khí nồng nặc mùi chua chua vô cớ!
Im lặng, anh ta ngậm chặt miệng lại.
Đêm đầu tiên, Giang Hoài thành công vào phòng con trai.
Có lẽ bởi vì đang suy nghĩ những lời Lục Vô Túy nói ban ngày nên cho dù không có ai ngăn cản cậu ngủ cùng con, cậu cũng không ngủ trong nôi nữa mà ngủ trên chiếc giường nhỏ bên cạnh.
Trên thực tế, phòng của bé ấm áp và thoải mái hơn phòng ngủ thông thường.
Buổi tối, Giang Hoài nhìn khuôn mặt con trai đang ngủ say, lâm vào trầm tư.
Cậu cảm thấy hơi có lỗi với con mình.
Vì tính chất đặc biệt của gia đình và cảm giác bị bỏ rơi từ nhỏ nên cậu thầm không muốn con mình trải qua điều này, cậu mong con trai mình có thể khỏe mạnh và lớn lên trong tình yêu thương.
Thay vì giống như cậu, người quanh năm bị bỏ rơi, nhìn em trai được bố mẹ chiều chuộng trong khi mình chẳng có gì cả.
Lúc trước cậu định sinh đứa thứ hai với Lục Vô Túy, cũng đã suy nghĩ rất kỹ.
Dù có yêu thích con gái đến đâu thì tình yêu mà cậu dành cho con trai và con gái cũng phải ngang nhau.
Nhưng cho dù là Khương Tú, vào thời điểm cậu còn nhỏ, bà ấy vẫn luôn bảo vệ cậu trong mỗi bước đi.
Nhưng cậu đã không làm được điều mà Khương Tú có thể làm.
Trong suốt hai tháng xa cách ở nước ngoài, cậu chỉ có thể nhìn thấy tình hình hiện tại của con qua camera.
Bây giờ cậu thậm chí không biết thay tã cho em bé.
Không có gì khác đủ để khiến Giang Hoài chú ý.
Chuyện này lại làm cậu đặc biệt để ý.
Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của đứa trẻ, lặng lẽ đứng dậy, duỗi một ngón tay thon dài, chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của đứa trẻ và thì thầm: "Ba xin lỗi."
Khi Giang Hoài chạm vào đứa bé, Lục Vô Túy cũng đang nhìn Giang Hoài thông qua camera.
Không có Giang Hoài ở bên cạnh, hắn khó có thể ngủ được.
Camera quay quanh con đã gắn từ lâu, nhưng không ngờ sáng nay Giang Hoài lại vào phòng con nên không kiểm tra.
Chiếc camera này thường thuận tiện cho hắn kiểm tra tình hình của con.
Nhiều nhân viên văn phòng mới sinh con sẽ lắp đặt nếu không có thời gian chăm con và lo lắng khi thuê người.
Hiện tại lại thuận tiện cho hắn xem Giang Hoài.
Hắn nhìn Giang Hoài, vẻ mặt có vẻ không ổn.
Lục Vô Túy không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trước đây, cảm xúc của Giang Hoài đều viết trên mặt, rất dễ đoán ra cậu đang nghĩ gì, nhưng bây giờ, Lục Vô Túy lần đầu tiên phát hiện, Giang Hoài cũng có thể có chút suy nghĩ nhỏ nhặt như vậy, khiến hắn không thể nhìn ra.
...Thời kỳ phản nghịch đến muộn?
Không đúng, Giang Hoài phản nghịch là chuyện bình thường.
Nếu cậu muốn không vâng lời, cũng sẽ không chọn một ngày.
Lục Vô Túy đau đầu xoa xoa thái dương.
Không, không thể để Giang Hoài tiếp tục như vậy được.
Nếu Giang Hoài không trở lại, hắn không thể đợi đến ngày con không chịu ngủ với Giang Hoài, có lẽ con còn chưa trưởng thành hắn sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Đêm thứ ba, Giang Hoài vẫn như thường lệ ngủ ở phòng em bé.
Nhưng điều khiến cậu kinh ngạc chính là Lục Vô Túy lại đi theo!
Hắn đang làm gì thế?
Giang Hoài mấy ngày nay cùng hắn phân phòng ngủ, căn bản không có thời gian để tâm đến hắn, sau khi ăn tối xong lại đến phòng của con, nỗ lực của cậu đã có hiệu quả, có thể thấy rõ con đã thân cận với cậu hơn.
Bây giờ vừa nhìn thấy cậu là con lại cười.
Chẳng lẽ Lục Vô Túy không hài lòng với mối quan hệ được cải thiện giữa mình và bảo bối nên muốn gây sự với mình?
Sao có thể như thế được? Lục Vô Túy thật quá đáng.
Giang Hoài nhìn chằm chằm Lục Vô Túy, chậm rãi ngồi ở mép giường nhỏ, cảnh giác nhìn Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy: "..."
Tuy rằng tranh sủng với con cũng rất xấu hổ, nhưng chỉ đành xin lỗi con trai.
Lục Vô Túy tựa hồ rất “Tùy ý”, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Giang Hoài, nhỏ giọng nói: “Tôi đến nhìn em."
Giang Hoài: "..."
Cậu có gì mà nhìn? Chắc chắn là Lục Vô Túy muốn đến giành con với cậu!
Lục Vô Túy chú ý tới vẻ mặt đề phòng của cậu, sắc mặt tối sầm, rất bất mãn nói: "Chúng ta mới ly thân có mấy ngày, em liền không nhận tôi là chồng rồi sao?"
Giang Hoài "A" một tiếng, vẻ mặt cảnh giác bỗng nhiên thả lỏng.
Có vẻ như một người đã lừa dối rất lâu, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra rằng người mình đang lừa là mèo con của người quen, nên trông có vẻ hơi xấu hổ:"Sai có thể như vậy?"
Lục Vô Túy vẫn bình tĩnh, nhìn chiếc giường nhỏ, lại “vô tình” nói: “Chăn trên giường tốt nhưng hơi nhỏ, ban đêm có đủ đắp không?”
Giang Hoài gật đầu: “Một người thì đủ.”
"Thật sao?" Lục Vô Túy dừng một chút, "Nhưng tôi cảm thấy có chút nhỏ."
Hắn nói vậy làm Giang Hoài có chút nghi hoặc, rõ ràng chăn đủ cho cậu đắp mà? Cậu nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Lục Vô Túy nhân cơ hội sờ sờ mặt cậu, nghiêm túc nói: “Sắp đi ngủ rồi, tôi thay giường khác cho em nhé?”
Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của Giang Hoài đặt trong lòng bàn tay hắn lại có một loại nhỏ nhắn khác hẳn.
Cậu chớp mắt và gật đầu.
Vài phút sau, Lục Vô Túy mang tới chiếc chăn bông lớn thường đắp trong phòng ngủ của bọn họ.
Giang Hoài:...Khiếp sợ!
Lục Vô Túy vẻ mặt bình tĩnh trải chiếc chăn lớn ra, lấy chiếc chăn nhỏ ra, chậm rãi ném vào giỏ đựng quần áo bẩn.
Sau đó, hắn bình tĩnh nằm xuống chiếc giường nhỏ.
Sau đó Giang Hoài mới nhận ra có điều gì đó không ổn - cung phản xạ của cậu dài đến mức ngay cả nhà cũng bị ăn trộm đánh cắp.
Cậu túm lấy tay áo Lục Vô Túy: "Anh làm gì vậy? Đây là giường của em mà."
Lục Vô Túy đã nằm xuống, còn có lý do gì phải đứng dậy nữa?
Hắn nhìn thật kỹ khuôn mặt Giang Hoài, cảm thấy hắn thật sự vừa yêu vừa hận Giang Hoài.
Khi yêu, hắn chỉ muốn nuốt chửng cậu vào bụng, khi hận, lúc này hắn ước gì mình có thể mở cái đầu gỗ này ra xem bên trong có chút gì là quan tâm tới hắn không.
Nhìn thấy ánh mắt Lục Vô Túy càng ngày càng tối, Giang Hoài chợt nhớ tới ánh mắt này của hắn có ý gì.
- --Ý nghĩa là muốn thực hiện nghĩa vụ của vợ chồng.
Không đợi Giang Hoài phản ứng, Lục Vô Túy đột nhiên duỗi tay, kéo Giang Hoài vào trong ngực, áp chế cậu.
Lục Vô Túy cười nói: “Em cũng đã là của tôi, thì sao tôi không thể ngủ trên giường em?
Giang Hoài bị logic này làm chấn động trong giây lát.
Cậu lắp bắp: “Em-em là của anh à?”
"Giang Điềm Điềm," Lục Vô Túy lúc này thực sự có chút khó chịu, tức giận nói: "Không thì sao?"
Thực ra - hắn ghen với con mình, nhưng lại không muốn thừa nhận điều đó, điều này có vẻ giống như hắn là một người bố nhỏ nhen.
Về phần Giang Hoài.
Cậu cũng ghen với hắn vì đứa nhỏ.
Hai người đều ghen, nhưng cả hai đều không lãng phí thời gian.
兩個人各醋各的,倒是誰都不耽誤。Cứu tui.
Giang Hoài nghe thấy hắn kêu như vậy, trong lúc nhất thời có chút sợ hãi, cuộn tròn dưới thân hắn, nở nụ cười có chút nịnh nọt và an ủi, "Là của anh, của anh."
Lục Vô Túy nói: “Cũng gần như vậy.”
Cơn tức giận mà hắn kìm nén suốt hai ngày qua đã nguôi ngoai đi rất nhiều.
Ngay lúc hắn cúi đầu, muốn tìm kiếm đôi môi của Giang Hoài, thì bên cạnh truyền đến một tiếng khóc lảnh lót.
Sách!
Động tác của Lục Vô Túy cứng đờ.
Hai mắt Giang Hoài sáng lên, nhỏ giọng nói:"Em biết, con khóc vì đói đó."
Vẻ mặt của Lục Vô Túy trở nên kỳ quái.
Không phải chỉ là một đứa trẻ đang khóc thôi sao?
Giang Hoài tỏ ra rất hưng phấn, khoe với Lục Vô Túy: “Gần đây em cũng biết được, nếu con khóc rất nhỏ thì có thể là do con tè hoặc lầm bầm.
Nếu chỉ là thức dậy, con sẽ tự mình ngây ngốc không khóc không quậy, đặc biệt ngoan."
Cơn ghen tuông cuối cùng đã biến mất của Lục Vô Túy lại nổi lên.
Hắn nói với khuôn mặt tê liệt: "Ồ."
"Đứa bé thật sự rất ngoan," Giang Hoài Hoài cảm khái nói, "Dì nói hiếm có đứa trẻ lớn như vậy khi thức dậy mà không quấy khóc, không quậy, rất nhiều đứa trẻ đều thích khóc, cho dù là không có việc gì được cho ăn no rồi giải quyết nhu cầu sinh lý cũng không khóc, con của chúng ta ngoan đến mức tôi muốn hôn hôn."
Lục Vô Túy nói: “Thật sao?”
Giang Hoài nói: “Ừ.”
Hai người nhìn nhau một lúc.
Giang Hoài mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm, muốn trốn khỏi vòng tay hắn: “Em đi cho con uống…”
“Bảo bối,” Lục Vô Túy ôm cậu ghé sát vào tai cậu, “Chồng em cũng muốn được hôn hôn.”.