Em Chạy Không Thoát Tay Anh Đâu FULL


Editor: miemei
Lúc hai người đi ra khỏi phòng, Chu Diễn Long và Lâm Chi Hiên vẫn đang trong tình trạng khó phân thắng thua.

Có một loại tri kỷ, gọi là kỳ phùng địch thủ.
Hai người đứng ngoài xem một lúc, Chu Tử Chính cầm Palaroid: “Xem ra hai người ba này còn phải chiến đấu thêm một lúc nữa, chúng ta ra ngoài bãi biển dạo một chút đi!”
5 giờ chiều, cái nóng rát của ánh mặt trời mùa hè đã bớt đi không ít.

Chu Tử Chính chụp lại bờ cát vàng, bầu trời màu da cam, đột nhiên để trước mặt Lâm Dư Hi, ‘kịch’ một tiếng, chụp cho cô một tấm ảnh.
“Anh làm gì vậy?!” Lâm Dư Hi kêu lên.
“Chụp lại hình bóng đang xuất hiện trong đầu tôi!”
“……”
“Lần trước ở bệnh viện, gặp lại Trình Tuyền, cảm giác lúc của tôi dành cho cô ấy không khác gì mấy với khi nhìn bờ cát này vậy.”
“Rốt cuộc đã suy nghĩ thông suốt rồi.”
Chu Tử Chính nhìn ra biển lớn: “Bây giờ tôi có thể trả lời vấn đề của em, sự lựa chọn của tôi là cái thứ ba, bọn họ như thế nào, tôi đã không còn quan tâm nữa.”
Lâm Dư Hi mỉm cười: “Tốt lắm! Thực ra đợt điều trị của anh tiến triển rất tốt, thời gian của cả đợt điều trị có thể rút ngắn lại.”
Chu Tử Chính nhìn cô: “Tôi biết! Nhờ có thần y như em đó.”
“Thực ra tôi không có làm gì hết.

Lẽ nào trước kia anh không có tìm đến Trung Y làm châm cứu?”
“Tìm rồi, châm cứu hơn một năm trời.”
Lâm Dư Hi ngạc nhiên: “Châm cứu hơn một năm cũng không có chuyển biến tốt ư?”
Chu Tử Chính cười mờ ám: “Bởi vì người châm cứu cho tôi là một ông chú! Ông ấy không giống như bác trai, có được một cô con gái xinh đẹp làm trợ lý đắc lực.”
Lâm Dư Hi nhịn không được thầm mắng anh một câu: Mẹ nó, lại nữa! Ăn đậu hũ thật sự ăn đến thành tinh luôn rồi.
“Bây giờ bệnh của anh được cải thiện rất tốt, có thể tìm người đẹp đến phục vụ cho anh rồi đấy.” Lâm Dư Hi không kiềm được mà khiêu khích.
Khóe miệng của Chu Tử Chính khẽ nhếch lên: “Ý em là phục vụ gì?”
“Mấy cái này anh hiểu rõ hơn tôi chứ!”
“Ồ? Vậy, em có cung cấp phục vụ không?”
“Anh……” Thoáng chốc Lâm Dư Hi đỏ mặt.
“Nếu là kiểu phục vụ mà người đẹp có thể cung cấp, em là người đẹp, dĩ nhiên có thể cung cấp rồi, tôi hiểu như vậy đúng chứ?” Chu Tử Chính nói rất rõ ràng rành mạch, lời lẽ chính đáng.
Lâm Dư Hi hối hận rồi, cô không nên trêu chọc anh! Cô quay đầu qua, không nhìn anh nữa: “Ván cờ của họ chắc là xong rồi, về thôi!”
Chu Tử Chính cười khẽ, em lại chạy trốn rồi! Được, xem em có thể chạy đi đâu?
------
Chu Diễn Long và Lâm Chi Hiên đánh cờ xong, ngồi uống trà tán gẫu ngoài phòng khách.
“Chuyện vụ kiện, anh đừng nghĩ nhiều quá, Tử Chính làm việc cũng làm người khác yên tâm lắm.”
Lâm Chi Hiên nói: “Chuyện của hai cha con chúng tôi đã thêm nhiều phiền phức cho cậu Chu rồi.”
Chu Diễn Long thẳng thắn: “Bệnh của nó đã giày vò nó 5 năm trời, trước khi gặp được hai người, nó gần như muốn bỏ cuộc rồi.

May mà, có duyên gặp được hai người.

Biết được bệnh của nó tiến triển rất tốt, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao, chuyện này cũng liên quan đến cả đời của nó.


Bây giờ nó giúp hai người, cũng coi như là có qua có lại.”
“Cám ơn!”
“Mấy ngày này, nếu anh có rảnh, thì qua đây chơi cờ với tôi nhiều một chút.

Khó được khi gặp phải đối thủ giỏi!”
Lâm Chi Hiên cười tự giễu: “Phòng khám bị niêm phong rồi, bỗng chốc thời gian của tôi nhiều đến mức không biết phải dùng như thế nào đây.”
Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi đi vào, Chu Diễn Long nhìn hai người, cười ấm áp: “Vậy thì đúng rồi, thanh niên thì có đôi có cặp của tụi nó, hai ông già chúng ta cũng làm một đôi bạn đồng tính* đi.”
“Ba, ba cũng theo kịp trào lưu ghê.” Chu Tử Chính ngồi bên cạnh ông.
Chu Diễn Long cười nói: “Lúc trước nghe con nói bạn đồng tính gì đấy, trong lòng ba cũng bị sốc, bây giờ coi như đã hiểu là sao rồi!” (*: nguyên văn bạn gay, 1-dùng để chỉ cặp đôi đồng tính, 2-chỉ bạn bè thân thiết có cùng giới tính, 3-bạn thân quen qua mạng, tính cách hợp rơ với nhau)
Chu Tử Chính cười đáp lại: “Bạn đồng tính này không giống với bạn đồng tính kia.

Ba, ba yên tâm đi, con sẽ cho ba bế cháu nội mà.”
Chu Diễn Long nhìn Lâm Dư Hi một cái, cười ha ha: “Được! Chờ câu nói này của con suốt 5 năm rồi đó.”
Lâm Dư Hi nhìn đông nhìn tây, chỉ là không nhìn hai cha con nọ, trưng ra dáng vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình.
Quản gia đi vào: “Thưa ông, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Chu Diễn Long vỗ nhẹ lên vai Lâm Chi Hiên: “Bạn đồng tính tốt, nào, ăn cơm thôi!”
-----
Lúc Lâm Dư Hi sắp lên giường đi ngủ, thì nhận được tin nhắn của Làm Sao Đây: “Cô sao rồi? Có đi tìm luật sư mà tôi đưa cho cô không?”
“Cám ơn! Tôi đã có một luật sư rồi, tạm thời không cần.”
“Cô không sao chứ?”
“Lúc bị cảnh sát đưa đi, thật sự rất sợ hãi.

Đó giờ chưa từng nghĩ tới chuyện kiểu này sẽ xảy ra trên người tôi.

Qua mấy ngày nay, cũng thích ứng được rồi.

Thanh giả tự thanh!”
“Tòa án chỉ xem chứng cứ thôi.”
“Có người đang giúp tôi.”
“Người đó tin tưởng được chứ?”
“Ừ! Tin tưởng được!”
“Tôi cũng mong trở thành người cô có thể tin tưởng.”
Lâm Dư Hi nhớ đến chuyện trên bàn cơm tối hôm nay, Chu Diễn Long và Lâm Chi Hiên nâng ly nói cười, trong lòng ấm áp cười lên: “Chúng ta là đôi bạn tốt đồng tính!”
Làm Sao Đây nhắn lại một cái mặt cười: “Có chuyện gì, đừng quên còn có tôi.”
Lâm Dư Hi mỉm cười, đáp lại: “Cám ơn! Đúng rồi, gần đây anh thế nào?”
“Tôi ly thân với vợ rồi.”
“Anh thật sự muốn ly hôn sao?”
“Tôi không dối lòng mình được nữa.”
“Anh vẫn nhớ đến bạn gái cũ à?”

“Phải!”
“Cô ấy biết không?”
“Cô ấy, không biết.”
“Cô ấy có bạn trai không?”
“Tạm thời không có, nhưng có người đang theo đuổi cô ấy.”
“Cho nên anh muốn theo đuổi cô ấy về lại trước khi người khác theo đuổi được cô ấy? Nhưng lúc trước anh rời khỏi cô ấy kết hôn với người khác, anh cho rằng cô ấy sẽ chấp nhận anh nữa sao?”
“Nếu là cô, cô có thể nào chấp nhận không? Nếu như năm đó tôi rời khỏi là vì có nỗi khổ tâm rất lớn, cô có thể nào chấp nhận lại không?”
Tay của Lâm Dư Hi thoáng dừng lại, chậm rãi gõ vào: “Trên đời này rất nhiều nỗi khổ tâm, nhưng kiên trì lại rất ít.

Nếu như vì nỗi khổ tâm mà chia xa, có lẽ là giữa anh và cô ấy thiếu một chút duyên phận.

Tôi không biết tính cách của bạn gái cũ anh, nhưng nếu là tôi, tôi có thể sẽ không thể nào quay đầu lại.”
Qua 5 phút, Làm Sao Đây vẫn chưa trả lời.
Lâm Dư Hi suy nghĩ một lần nữa, gõ vào: “Nếu như anh quyết định ly hôn, là vì giữa anh với vợ anh có vấn đề không thể giải quyết được, thì tôi không có gì để nói.

Nhưng nếu như anh là vì vẫn còn nhớ đến bạn gái trước, tôi hi vọng anh suy nghĩ kĩ.

Tổn thương mà anh rời xa cô ấy năm đó tồn tại mãi mãi, nếu như cô ấy không chịu quay đầu lại, thì anh sẽ ra sao?”
Làm Sao Đây trả lời: “Tôi đã ở trong địa ngục rồi! Nếu như có thể theo đuổi cô ấy về, có lẽ tôi còn có thể trở về nhân gian.

Nếu như không được, chẳng qua tôi chỉ trở lại với địa ngục thôi, không kém là bao!”
Lâm Dư Hi hơi ngạc nhiên: “Suy nghĩ kĩ rồi làm!”
“Tôi thật sự rất yêu cô ấy! Chưa có một ngày nào không yêu! Tuy cô ấy không biết, cũng sẽ không tin!”
Trong lòng Lâm Dư Hi có phần hiu quạnh không nói nên lời: “Hi vọng nỗi khổ tâm của anh xứng đáng với những thứ mà anh từng buông bỏ!”
“Ding” tin nhắn của Chu Tử Chính đến, “Ngủ chưa?”
“Sắp rồi!”
“Ngày mai đi xem phim nhé.”
“Tôi hẹn Ngải Vi rồi.”
“Được mà! Xem chung.

Phim suất 3:30 chiều, 3 giờ tôi qua đón em.”
“Ặc, tôi không biết cậu ấy có sắp xếp gì khác không.”
“Cô ấy không có! Tôi hỏi rồi! Cô ấy nói xem phim thì không thành vấn đề.”
Bỗng chốc Lâm Dư Hi cạn lời.
-----
Lúc xe của Chu Tử Chính đến, bên trong còn có Tống Thành Trạch và Ngải Vi ngồi.
Hôm qua Tống Thành Trạch nhận được điện thoại của Chu Tử Chính, bảo anh sắp xếp xem phim, bốn tấm vé, anh phải đi cùng, thì anh biết ngay mình giữ gánh nặng đường xa rồi.

Ông chủ này của anh, nói ra cũng đã 5 năm không đến rạp chiếu phim để xem phim rồi, lần này tái xuất giang hồ, mục đích rất rõ ràng.


Mặc dù mục tiêu của anh ấy, xem ra có chút lạnh lùng, nhưng với kĩ xảo của ông chủ nhà anh, thì muốn đánh chiếm từng bước không phải là chuyện khó khăn gì.

Thân là một trợ lý tốt, trách nhiệm của anh dĩ nhiên là giúp ông chủ loại bỏ bóng đèn điện không biết tốt xấu kia.
Lâm Dư Hi lên xe, ngồi bên cạnh Ngải Vi, Ngải Vi liền trở thành bóng đèn điện cực sáng nhét giữa Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi.
Tinh thần của Tống Thành Trạch phấn chấn lên: Xem tôi xử lý cái bóng đèn điện này thế nào nhé.
Tống Thành Trạch đặt ghế tình nhân, hai người một cái sô pha.

Trước khi vào rạp, anh ta mượn cớ mua bắp rang kéo Ngải Vi đi, thế là, Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi thuận lợi đi vào rạp trước.
Nhìn thấy chỗ ngồi sô pha, Lâm Dư Hi vốn muốn ngồi chung với Ngải Vi, lại bị một câu nói của Chu Tử Chính đánh tan: “Lần này đi xem phim là ý của cậu Trạch, cậu ấy đi theo tôi nhiều năm vậy rồi, tôi cũng muốn tạo cơ hội cho cậu ấy, trả cho cậu ấy một cô vợ.”
Chu Tử Chính nói tiếp: “Cậu Trạch ấy, tuy cái miệng hơi ba hoa một chút, nhưng con người thì khá thật thà, chung đôi với Ngải Vi cũng coi như thuộc kiểu oan gia vui vẻ.

Em có muốn thử thăm dò xem Ngải Vi có ý hay không?”
Lâm Dư Hi ừ một tiếng: “Tôi hỏi cậu ấy xem! Anh Trạch thật sự không tệ.”
“Vậy tôi thì sao? Tôi được không?” Thân thể của Chu Tử Chính không tiếng động dịch sang phía Lâm Dư Hi.
“Anh cực kỳ tốt!” Lâm Dư Hi cũng không tiếng động dịch sang bên cạnh.
“Chỉ là, tôi không phải là tách trà của em……”
“…… Phải!” Cứ trực tiếp một chút vậy!
“Được thôi, chúng ta đánh cược đi.

Hoặc là tôi trở thành tách trà kia của em, hoặc là em đổi khẩu vị thích tách trà như tôi đây!”
Lâm Dư Hi nhàn nhạt thở dài: “Vince, có phải anh chưa bao giờ thử qua không có được một thứ gì đó không? Chỉ cần anh nhìn trúng, mặc kệ hợp hay không hợp, nhất định muốn giành về tay mình?”
Chu Tử Chính sửng sốt, cười nhạt: “Nếu như tôi không phải chủ tịch tổng giám đốc, nếu như tôi chỉ là một người đi làm bình thường, em sẽ không nhìn tôi với ánh mắt chứa thành kiến như vậy chứ? Sẽ đồng ý cho một cơ hội để hiểu thêm về tôi chứ?”
Trái tim Lâm Dư Hi rung lên, không đáp trả được.
Chu Tử Chính bình thản: “Em yên tâm, giống như tôi nhất định sẽ mở cái hũ của em ra, xem rõ bên trong bán thuốc gì, thì tôi cũng sẽ xé đi vẻ ngoài dối trá của tôi, để em nhìn rõ con người thật của tôi.

Như vậy đủ công bằng rồi chứ! Vậy nên, trước khi em và tôi vẫn chưa thẳng thắn đối diện với nhau, thì đừng nói chúng ta không thích hợp.”
Một lần nữa, Lâm Dư Hi không nói được gì.

Cô bất đắc dĩ nhếch môi lên: “Lúc nhỏ anh nằm trong đội biện luận phải không!”
“Không phải, bởi vì tôi làm cho giáo viên của đội biện luận tức điên luôn rồi.”
Lâm Dư Hi phì cười.
Tống Thành Trạch và Ngải Vi ôm bắp rang đi vào.

Thấy Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi ngồi chung với nhau, Ngải Vi chỉ có thể đưa bắp rang trong tay mình cho Lâm Dư Hi: “Vị mặn mà cậu thích nè.”
“Cám ơn!”
Ngải Vi nhướn mày với Chu Tử Chính: “Mặc dù Vi Vi thích bắp rang vị mặn, nhưng ghét nhất là tay heo đấy.”
Chu Tử Chính bật cười: “Cám ơn đã nhắc nhở! Tôi sẽ giữ tốt cái tay của mình.”
Quả nhiên là một bộ phim tình cảm lãng mạn.

Sống chết chia lìa, cuối cùng là kết thúc đoàn viên.

Lúc tan rạp, đôi mắt của Ngải Vi khóc đến như quả đào, trên mặt Lâm Dư Hi thì vô cùng bình lặng, không chút gợn sóng.
Chu Tử Chính trêu đùa nhìn hai người: “Em với Ngải Vi khác xa thật đấy!”
Lâm Dư Hi tán thành: “Ừ, giới hạn khóc cười cũng đều rất thấp.”
“Em thì giới hạn nào cũng cao hết hả?”
“Con người của tôi thì lòng dạ lạnh lùng!”

“Cậu ấy chỉ là tuyến lệ phát triển không tốt thôi, chứ mềm lòng lắm.” Giọng nói của Ngải Vi mang theo tiếng khóc.
Chu Tử Chính hỏi dồn: “Ồ? Vậy chỗ mềm yếu của Hi Hi ở đâu thế?”
Ngải Vi nhìn anh khinh bỉ: “Anh cho rằng tôi sẽ nói cho anh nghe sao?”
Chu Tử Chính cười nhạt: “Tối nay giới thiệu mọi người đi ăn mì Ý, ngon lắm.

Đầu bếp hành chính ở Ý của họ vừa vặn mới đến, do anh ta tự mình xuống bếp đấy.”
Ngải Vi không tin được trợn mắt lên: “Sẽ không phải là nhà hàng Ý phải đặt hẹn trước nửa tháng kia đó chứ!”
Chu Tử Chính gật đầu: “Hẳn là vậy!”
Ngải Vi cười tươi như hoa, khoác vai Lâm Dư Hi: “Chủ tịch bá đạo đúng là bá đạo, anh ta đã đưa ra lời đề nghị mà mình không nào từ chối được, mì cá viên của cậu, lần sau tụi mình đi ăn nhé!”
-----
Đến nhà hàng, tổng giám đốc tự mình ra đón tiếp, đầu bếp hành chính người Ý cũng tự mình đến chỗ ngồi của bọn họ giới thiệu món ăn của bữa tối hôm nay.

Quan trọng nhất là, Ngải Vi đã có số điện thoại của tổng giám đốc ở đây, sau này muốn đến ăn, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thôi.
Chu Tử Chính chưa mở được cái hũ của Lâm Dư Hi, nhưng lại đâm trúng chỗ yếu của Ngải Vi rồi.

Mới một bữa cơm thôi, Ngải Vi đã bị Chu Tử Chính mua chuộc, lúc ăn cơm đã cố ý vô ý tiết lộ rất nhiều tin tức mà Lâm Dư Hi muốn đè lại cũng đè không kịp.
“Trên giường của cậu ấy có một con búp bê Hello Kitty, cậu ấy đã ôm mười năm rồi đó, đêm nào cũng nhất định phải ôm nó mới ngủ được.”
Chu Tử Chính ý tứ sâu xa “ồ” một tiếng.
“Cậu ấy thích nhất xem mấy thể loại phim trinh thám, phim khoa học viễn tưởng, phim ma.

Lần nào tôi cũng bị hù tới nửa sống nửa chết, cậu ấy thì ra sức khen hay.”
Chu Tử Chính hiểu rõ “ồ” một tiếng, quả thật sở thích rất đặc biệt!
“Hoa mà cậu ấy thích nhất hả? Cậu ấy thích hoa oải hương.

Nhưng anh đừng tặng hoa cho cậu ấy, những thứ không thực tế như vậy cậu ấy không thích một chút nào đâu.

Thật sự muốn tặng, thì tặng một chậu ấy, cho cậu ấy tự trồng.”
Chu Tử Chính híp mắt lại, thì ra cô ấy thích trồng hoa!
“Nơi mà cậu ấy muốn du lịch nhất hả? Là Nội Mông Cổ!”
“Nội Mông Cổ? Lựa chọn rất đặc biệt đấy.” Chu Tử Chính nhìn sang Lâm Dư Hi.
Nét mặt của Lâm Dư Hi lành lạnh: “Tôi muốn đi khắp thế giới.” Bầu trời sao của Nội Mông Cổ, đã trở thành một phần kí ức không cần phải quay đầu lại nhìn nữa.
Chu Tử Chính nhìn ra được một tia cô đơn lướt qua tích tắc trong mắt cô.

Nội Mong Cổ? Vào sổ đen rồi!
------
Bốn người đi ra nhà hàng, lúc đứng bên đường chờ tài xế, lại nhìn thấy mấy người đàn ông ăn mặc đẹp đẽ đang đánh nhau ở quán bar cách đó không xa.
Tống Thành Trạch nhíu mày: “Mấy người đó đều có vẻ đẹp trai nha! Có phóng viên chụp hình nữa, là ngôi sao à?”
Lâm Dư Hi không biết ngôi sao, nhưng cô nhất định biết Lý Thuần Nhất.

Bọn họ cách chỗ đó không xa, Lâm Dư Hi nghe thấy họ kêu gào.
“Cướp người của tao, mẹ kiếp, mày được mấy phân mấy lượng hả, cút về nhà la liếm vợ mày đi.”
Tống Thành Trạch phát hiện có người quen trong mấy người phóng viên, anh ta vội bước qua đó: “Nhóc Kiệt, xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhóc Kiệt nhìn anh ta một cái, tiếp tục nhấn nút chụp: “Tranh chấp tình cảm, phò mã nhà giàu yêu người mẫu nam, giành giật với cậu ấm.”
“Ôi cha, dữ dội vậy hả!”
Cuối cùng Tống Thành Trạch cũng nhìn rõ người đàn ông bị hai người đàn ông khác vây đánh, “ô” một tiếng: “Lý Thuần Nhất!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận