Em Chạy Không Thoát Tay Anh Đâu FULL


Editor: miemei
Ngải Vi vào trong lều: “Nhận được bao nhiêu chữ kí rồi?”
“Gần mười ngàn rồi.”
Ngải Vi cười vui vẻ: “Vậy thì tốt quá! Có mấy chữ kí này, nhất định quan tòa sẽ tuyên án nhẹ đi nhiều.”
Lâm Dư Hi xoa huyệt thái dương, nét mặt hơi mệt mỏi: “Nhưng vẫn chưa điều tra được ai là kẻ đứng sau màn sai khiến.

Còn nữa, nghe nói tình trạng của bà Trịnh không lạc quan lắm.”
“Chuyện bà Trịnh trúng độc morphine, bên phía cảnh sát đã bắt giữ con trai và con dâu nhà họ Trịnh rồi, tội làm tổn hại đến thân thể người khác của bác trai nhất định sẽ được bác bỏ, tội hành nghề y không bằng cấp cũng có cơ hội xử nhẹ rất nhiều, thậm chí chỉ phạt tiền thôi, cậu đừng lo lắng quá.”
“Hi vọng bà Trịnh tai qua nạn khỏi.”
Ngải Vi ôm vai cô: “Cậu đừng đức mẹ quá.

Con trai con dâu của bà ấy nhẫn tâm xuống tay với bà ấy như vậy, người ngoài như cậu có thể làm được gì chứ? Có thể là bọn họ muốn hãm hại hai người để che giấu hành vi phạm tội, chứ hoàn toàn không phải hai người đắc tội ai hết.

Cậu với bác trai chỉ là tai bay vạ gió thôi.”
Lâm Dư Hi buồn bã thở dài: “Chỉ mong là vậy!”
“Ding” tin nhắn tới, Làm Sao Đây gửi hình của một chén canh đậu hũ Văn Tư qua.
“Tôi làm đấy, muốn nếm thử không?”
Lâm Dư Hi rất kinh ngạc, trả lời: “Anh biết làm à? Món canh này không khó nấu, khó ở chỗ kỹ thuật dao.”
“Trên đời này không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền thôi.”
Ngải Vi cướp di động của cô qua: “Làm Sao Đây là ai thế?”
“Bạn đồng tính!”
Ngải Vi trêu chọc nhướn mày: “Bạn đồng tính?”
“Anh ta là người đã kết hôn.”
“Cậu nói chuyện gì với người đã kết hôn chứ?”
Lâm Dư Hi bực mình: “Được rồi! Di động trong tay cậu, cậu tự xem đi.”
Mũi của Ngải Vi kề vào người cô ngửi ngửi: “Mình luôn cảm thấy gần đây cậu giấu mình rất nhiều chuyện nha.

Tối qua Chu công tử nấu canh đậu hũ Văn Tư cho cậu, hôm nay tên Làm Sao Đây này lại mời cậu uống canh, chuyện này cũng trùng hợp quá đấy!”
Lâm Dư Hi chỉ có thể trợn trắng mắt bày tỏ sự khinh thường của cô.
“Tên Làm Sao Đây này, dáng dấp thế nào?”
“Chưa gặp qua! Cũng không cần phải gặp!”
“Người không dám lộ mặt, không xấu thì cũng tệ!”
Lâm Dư Hi lại trợn trắng mắt lần nữa.
Ngải Vi tùy tiện lướt vài cái trên di động, thấy một tấm hình mà Lâm Dư Hi tìm kiếm trên baidu, trong hình là một người đàn ông trung niên: “Cậu tìm ông ta làm gì thế?”
Lâm Dư Hi nhìn một cái: “Không phải mình tìm ông ta, là tìm công ty của ông ta.

Con cá thứ tư chính là nhân viên trong công ty của ông ta.” Cô thở dài, “Con cá thứ tư là người bình thường, có thể chính là vì quá bình thường, nên manh mối đứt ngay chỗ hắn ta, Chu Tử Chính cũng điều tra không ra.”
“Mình còn tưởng đâu cậu quen với ba của Phương Lâm chứ.”
“Phương Lâm nào?”
“Chính là con nhỏ thường hay đi chung với Vương Vận Kỳ đó.


Lần trước lúc cậu vặn tay Vương Vận Kỳ, đồng thời cũng vặn tay cô ta luôn ấy.

Ông chủ của công ty vật liệu xây dựng này ba cô ta.

Nhắc đến công ty này thì mình thấy tức, ông ta là nhờ con gái ông ta nịnh bợ Vương Vận Kỳ, móc nối với đầu tàu tập đoàn Trường Duyệt kia, nên việc kinh doanh mới càng ngày càng tốt, công ty của ba mình chính là bị ông ta cướp đi không ích mối làm ăn đó.

Hết cách, mình lại không biết nịnh bợ Vương Vận Kỳ.” Ngải Vi bĩu môi.
Cả người Lâm Dư Hi rung lên một cái: Vương Vận Kỳ!
Ngải Vi nhìn nét mặt chợt thay đổi của Lâm Dư Hi, suy nghĩ một lúc, hiểu ra, lại hoảng sợ nói: “Chẳng lẽ là Vương Vận Kỳ muốn hại cậu?”
Đầu óc của Lâm Dư Hi bị tin tức đột ngột này làm cho chấn động đến đau nhói lên, cô hoảng hốt nhíu mày: “Tại sao cô ta muốn hại mình, là vì lần trước vặn tay cô ta, ép cô ta xin lỗi ư? Chỉ vì chuyện này, mà cô ta phải bày một âm mưu lớn như vậy, tốn nhiều tiền như vậy để hãm hại mình ư.”
“Mấy triệu đối với Vương Vận Kỳ mà nói thì chẳng là gì.

Chỉ là, cô ta thật sự đê tiện như vậy sao?” Chân mày của Ngải Vi nhíu lại, vẻ mặt trầm tư.
Lâm Dư Hi nhìn gương mặt vắt óc suy nghĩ của cô ấy: “Đừng nghĩ nữa! Có nghĩ nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là đoán mò lung tung thôi, không chính xác được.”
Ngải Vi chớp chớp mắt: “Kêu bạn trai tin đồn của cậu đi điều tra một chút đi!”
“Được rồi! Chuyện này mình sẽ đi lo liệu, cậu mau đi làm đi! Cứ ỷ vào ba cậu là ông chủ, tối ngày trốn việc.”
Ngải Vi kiêu ngạo nhếch môi: “Mình là công chúa, sợ ai chứ?”
“Cậu bệnh công chúa thì có!”
Ngải Vi lại nói nhảm mấy câu rồi phải đi làm, Lâm Dư Hi nhìn vào di động, thấy tin nhắn của Làm Sao Đây: “Sao thế, không có hứng thú uống à?” Cộng thêm một tấm ảnh cún con tủi thân.
“Đương nhiên là có hứng thú rồi! Chỉ là trong lòng phiền muộn thôi!”
“Vì chuyện vụ kiện hả?”
“Ừ!”
“Tôi thật sự hi vọng có thể giúp đỡ.”
Lâm Dư Hi không có tâm tư nói tiếp, nhắn lại một cái mặt cười.
~ ~ Vương Vận Kỳ? Là cô ta ư? Cô ta hận mình lần trước vặn tay cô ta, nên muốn bày kế để trả thù? Có thể nào không?
Cô ta đã có được Lý Thuần Nhất rồi, mình thì không còn gì cả, cô ta còn hận mình cái gì đây? Mình với Lý Thuần Nhất đã không liên quan gì nữa, cô ta còn muốn dây dưa gì chứ?
Càng nghĩ, trong đầu nổi lên càng nhiều gút mắc không tháo gỡ được.

Mà trong đầu óc rối loạn từ từ hiện lên một gương mặt: Bầu trời của em có tôi chống đỡ!
Gút mắc trong lòng mình, anh ấy có thể gỡ được không? ~ ~
Cô nhìn thấy tấm hình cô và Chu Tử Chính chụp chung trên màn hình di động.

Cô nấu thịt kho cho anh, anh liền trả lại cho cô đậu hũ Văn Tư.

Cô chữa khỏi vết thương trong lòng anh, anh liền mở khóa trái tim cô.
Đúng thế, gút mắc trong lòng cô, anh có thể tháo gỡ!
Cô mở QQ của Chu Tử Chính lên, không do dự nữa, gõ vào: Tối nay có rảnh không?
Chu Tử Chính đang trong cuộc họp, mở di động ra, khóe miệng nhếch lên cực kỳ đẹp trai, nhanh chóng nhắn lại: “Trên thế giới này không có chuyện gì quan trọng hơn em.”
“Anh ăn cay không?”
“Có thể!”
“Có muốn thử cánh gà cay không?”
“Tất nhiên! 6 giờ, tôi đi đón em.”

“Đổi chiếc xe khiêm tốn một chút.”
“Được, Ferrari màu đen nhé.”
Lâm Dư Hi muốn ói máu: “Không bằng anh lái xe tăng luôn đi!”
Chu Tử Chính phì cười, giám đốc đang báo cáo công tác sửng sốt, tiếng nói chợt im bặt.

Anh ta và những giám đốc khác đang ngồi đó nhìn nhau, lại nhìn sang Tống Thành ngồi bên cạnh Chu Tử Chính.

Ánh mắt của Tống Thành Trạch bỗng chốc đầy màu sắc phong phú, thể hiện rất rõ ràng: Ông chủ đang tán gái, đừng quấy rầy!
Chu Tử Chính nhắn lại: “Được, tôi lập tức đặt một chiếc.

Nhưng tối nay thì không kịp rồi, thế thì tôi lái phiên bản nhỏ của xe tăng, Mini Cooper, vậy được rồi chứ!”
“Được!”
“Thế này có tính là lần đầu tiên chúng ta chính thức hẹn hò không?”
“Không tính!”
“Như thế còn không tính, vậy làm sao mới tính?”
“Tối nay tôi có chuyện muốn nói với anh, anh còn lảm nhảm nữa thì khỏi ăn cơm, tôi đến thẳng công ty anh mở cuộc họp.”
“Sao em biết cửa sổ thủy tinh trong phòng làm việc của tôi cũng là thủy tinh một mặt thế, hơn nữa còn cách âm rất tốt nha! Thích hợp lăn lộn…… À, không đúng, để họp.”
Lâm Dư Hi tức muốn xì khói: “Chu Tử Chính!”
“Được, tôi im miệng!”
Mặt mày Chu Tử Chính tươi cười tràn trề, đặt di động xuống, nhìn thấy những ánh mắt chớp chớp trong phòng họp, cơ mặt chợt căng lên, thoáng chốc nét mặt lạnh xuống lại.

Anh ho khan hai tiếng, coi như không có chuyện gì xảy ra: “Giám đốc Thái, hạng mục Tiền Hải tiến triển như thế nào?”
Tống Thành Trạch mạnh mẽ nhịn xuống ý muốn bật cười đang trào lên ồ ạt: Mẹ nó, ông chủ à, anh có thể đi biểu diễn đổi mặt được rồi đấy!
Nơi Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi đến là một quán ăn nhỏ, chuyên bàn cánh gà cay chết người không đền mạng, độ cay chia ra sáu cấp, cấp cay nhất được gọi là: Mưu Sát.
Mắt Chu Tử Chính sáng lên: “Mưu Sát? Cái tên phách lối thế này, thật sự phải thử một chút.”
“Anh đừng cứ vừa đến là thử cái cay nhất, cánh gà cay của tiệm này không phải vừa đâu.”
“Vậy ăn thấp hơn một cấp, Tự Sát.”
“Đừng, bắt đầu từ Hot ở giữa ấy.”
Ánh mắt Chu Tử Chính đầy nét cười: “Xem ra chúng ta phải đạt đến nhận thức chung, khi nào thì em quyết định, khi nào thì tôi quyết định.”
Lâm Dư Hi sửng sốt, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tôi không nói nữa, anh tự quyết định đi.”
“Tôi quyết định, nghe theo em.”
Hot đến rồi, độ cay vừa phải! Mùi vì cũng rất đặc sắc!
Tự Sát đến rồi, nét mặt của Chu Tử Chính bắt đầu thay đổi, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ ung dung, thong thả của Lâm Dư Hi, thì cố nhịn xuống, liên tục uống hai ly nước đá lớn.
Mưu Sát đến rồi, Lâm Dư Hi chỉ gọi một cái, bởi vì cô nhìn ra Tự Sát là giới hạn của Chu Tử Chính rồi.
“Tôi cũng muốn thử.” Ngay lúc Lâm Dư Hi bỏ cánh gà vào miệng, Chu Tử Chính ồn ào, một tay cướp cánh gà trong tay Lâm Dư Hi, bỏ nửa cái cánh gà cô ăn còn dư lại vào miệng.
“Này! Đừng ăn miếng lớn như vậy.” Lâm Dư Hi kêu lên, nhưng đã quá muộn rồi.

Nét mặt của Chu Tử Chính bắt đầu méo xệch.
Cuối cùng, Chu Tử Chính nốc hai ly sữa tươi lớn vào, rốt cuộc vị cay như bị kim đâm kia cũng dịu xuống.


Anh nặng nề thở ra một hơi: “Ăn thêm một miếng nữa, thì đúng là Mưu Sát thật đấy.” Anh nhìn vẻ mặt chưa hề thay đổi một chút xíu nào của Lâm Dư Hi, ngạc nhiên: “Sao em ăn cay giỏi thế?”
“Mẹ tôi là người Tứ Xuyên.”
Chu Tử Chính: “……”
Chủ tiệm đi tới, thân thiện cười nói: “Cô Lâm, lâu lắm rồi không gặp cô, hôm nay muốn khiêu chiến 5 cái cánh gà Mưu Sát không?”
Lâm Dư Hi lắc đầu: “Không được rồi, dạ dày chịu không nổi.”
Lúc này Chu Tử Chính mới thấy trên bức tường trong tiệm có một bảng xếp hạng, những ai có thể một lần ăn hết ba cái cánh gà Mưu Sát thì có thể lên bảng, mà đứng đầu bảng là người đã ăn được sáu cái – Lý Thuần Nhất.

Anh ta giơ sáu ngón tay lên, trên mặt là vẻ kiêu ngạo đáng đánh đòn.
Lâm Dư Hi được bốn cái cũng được đề tên lên bảng, trong tấm hình trên bảng, cô giơ bốn ngón tay lên, cười rạng rỡ.
Lâm Dư Hi nói: “Đã ba năm rồi tôi không đến đây.

Lần trước đến đây, tiệm này vừa mới khai trương thôi, tôi và Lý Thuần Nhất cùng đến đây khiêu chiến.”
Chu Tử Chính sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô chủ động nhắc đến Lý Thuần Nhất.
“Xem ra anh ta là chuyên gia ăn cay!”
“Thực ra anh ta vốn không ăn nổi sáu cái, chẳng qua chỉ là gắng gượng thôi.

Ăn xong rồi, anh ta phải vào bệnh viện để súc ruột.”
Chu Tử Chính bật cười: “Anh ta không tự lượng sức mình vậy ư.”
Lâm Dư Hi cười nhạt: “Phải đó!”
“Sau đó thì em chưa từng đến tiệm này nữa.”
“Ừ! Hôm nay đột nhiên nhớ đến, rất nhớ mùi vị của cánh gà cay.”
“Nên hôm nay em tìm tôi đi với em để cùng nhớ lại hương vị này.” Chu Tử Chính cười ấm áp, không nói ra câu nói trong lòng: Để tôi cùng em đối mặt với quá khứ.
Khóe miệng Lâm Dư Hi khẽ cong lên: “Tôi là muốn nhìn anh bị cay đến giậm chân ấy!” Cô mỉm cười đè xuống câu nói trong lòng: Tìm anh cùng tôi đối mặt với quá khứ.
Nhân viên tiệm cầm Palaroid đi tới: “Hai anh chị đều khiêu chiến với cánh gà Mưu Sát của tiệm chúng tôi, có muốn chụp một tấm hình lưu niệm không ạ?”
Chu Tử Chính kéo ghế dịch sang phía Lâm Dư Hi, khoác một tay lên vai cô, cười tươi: “Được!”
Chu Tử Chính cầm ảnh chụp, đi đến bảng xếp hạng, lấy tấm hình cũ của Lâm Dư Hi xuống, dán tấm hình hai người chụp chung lên.
“Cái cũ không đi, thì cái mới không đến!”
Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi bước chậm trên con đường gần bờ biển, một đám thanh niên cười đùa cậu đẩy tôi đụng đi lướt qua, Chu Tử Chính kéo Lâm Dư Hi ôm vào lòng, che chắn cho cô.

Sau khi đám thanh niên đi rồi, tay của anh lặng lẽ trượt xuống, nắm lấy tay cô.
Trái tim Lâm Dư Hi chợt căng lên, lại từ từ thả lỏng ra.

Cô không từ chối lòng bàn tay ấm áp kia, để cho phần ấm áp này chảy xuôi trên người, chậm rãi thấm vào tận đáy lòng.
“Em có gì muốn nói với anh không?” Chu Tử Chính nắm tay cô không lỏng, cũng không chặt, giọng nói của anh rất dịu dàng.
“Hôm nay em điều tra được chút chuyện liên quan đến con cá thứ tư.

Ông chủ của công ty hắn ta là Phương Gia Phú, ông ta có cô con gái tên là Phương Lâm, mà Phương Lâm chính là bạn thân của Vương Vận Kỳ.”
Cơ mặt của Chu Tử Chính khẽ rung lên, cười một cái: “Em nghi ngờ người đứng sau màn sai khiến là Vương Vận Kỳ?”
Lâm Dư Hi vội nhìn anh: “Có khả năng không?”
“Tại sao cô ta phải làm vậy? Chỉ vì lần trước em vặn tay cô ta ư?”
Lâm Dư Hi nghẹn lại: “Ách, em, chỉ nghi ngờ thôi.”
Chu Tử Chính dừng bước, mặt đối mặt với cô, trịnh trọng nói: “Được! Anh cho người đi điều tra.”
Lâm Dư Hi gật đầu: “Cám ơn anh!”
“Một câu cám ơn không được, anh muốn được đền ơn!”
Lâm Dư Hi khẽ trừng anh một cái: “Anh lại muốn gì nữa?”
Chu Tử Chính lấy di động ra, giơ hai bàn tay đang đan vào nhau lên: “Một tấm hình.”
“Tách”
Đây là tiếng cái hũ đã được mở ra!

-----
“Rốt cuộc cũng nắm được tay em! @Lâm Dư Hi.”
Tấm hình này vừa đăng lên weibo, hai phút sau, Ngải Vi đã gọi điện đến.
“Hai người thật sự ở bên nhau rồi hả.” Giọng của Ngải Vi vừa hưng phấn vừa không thể tin được.
“Ừm!” Dĩ nhiên Ngải Vi không nhìn thấy vẻ ngượng ngùng trên mặt cô.
Ngải Vi cười ha ha: “Biết ngay đậu hũ Văn Tư nhất định có thể giải quyết cậu được mà.

Anh ta thông minh thật, làm sao mà biết món cậu yêu thích nhất vậy nhỉ.”
“Anh ấy từng điều tra mình, trước kia mình từng nói qua trên vòng bạn bè.”
“Vậy anh ta cũng có lòng rồi, món đậu hũ đó thật sự rất khó thái đó, được không hả! Lại nói, anh ta là Chu công tử đấy, mười ngón tay chưa dính nước bao giờ, tự hạ mình nấu canh đậu hũ cho cậu, cho dù cậu bị anh ta nuốt, cũng không có gì để nói.”
“Tiểu Ngải, cậu thật sự bị anh ấy mua chuộc hoàn toàn rồi.”
“Đâu có?”
“Tấm hình trên weibo của cậu vô tình lộ ra đôi giày có phải là phiên bản số lượng có hạn của Roger Vivier không?”
“Đúng đó!” Ngải Vi lí lẽ hùng hồn, “Bạn trai của cậu cho mình số điện thoại của tổng giám đốc ở Roger Vivier, hơn nữa còn nhắn nhủ, vừa có hàng mới, thì lập tức thông báo cho mình.

Nên mình nói này, anh ta có lòng thật đấy, không chỉ tận tình dỗ ngọt cậu, mà ngay cả bạn thân là mình đây, anh ta cũng chăm sóc chu đáo.

Chẳng phải cậu thường nói, đánh giá một người đàn ông không chỉ xem anh ta đối xử với cậu thế nào, còn phải xem anh ta đối xử với gia đình, bạn bè của cậu ra sao ư.

Bạn trai của cậu, max điểm!”
Lúc Lâm Dư Hi không thể nào phủ nhận lời của cô ấy, thì tin nhắn của Chu Tử Chính cũng gửi đến.
“Em không trả lời weibo của anh, thì anh sẽ bị người ta cười là đơn phương tình nguyện đó.”
Lâm Dư Hi cười, nhắn lại một biểu tượng ngạo mạn, mà rất nhanh, Chu Tử Chính đã nhắn lại một tấm ảnh tự chụp vẻ mặt cực kỳ tủi thân.
Lâm Dư Hi nhìn bàn tay đan vào nhau trong hình, lại nhìn bàn tay được anh nắm qua, chậm rãi gõ vào: Lúc em cần một nơi để dựa vào, anh đã đến! @Chu Tử Chính
~ ~ Chúc mừng cô bạn gái thứ N của Chu công tử! ~ ~
~ ~ Chúc mừng vịt con xấu xí biến thành thiên nga! ~ ~
~ ~ Chúc mừng cô bé lọ lem đã ôm được đùi to! ~ ~
~ ~ Tình huống gì thế, chẳng phải đã bên nhau từ sớm rồi à? Lúc trước là tung hỏa mù hả? ~ ~
~ ~ Chỉ có thể nói, gu hưởng thức của Chu công tử đã thay đổi rồi.

~ ~
Đối mặt với những bình luận ồ ạt dâng lên, Lâm Dư Hi chỉ có thể đóng weibo lại, nằm lên giường.

Cô ôm búp bê heo vào lòng, không còn Hello Kitty mà cô đã ôm mười năm kia, cô đã từng có chút trằn trọc không yên, lo được lo mất.

Thực ra có can đảm buông bỏ cái cũ, mới biết được khi ôm búp mới vào cũng rất thoải mái.

Cái cũ không đi, thì cái mới không đến.

Cô đã đợi được người mà cô tình nguyện dựa dẫm vào rồi.
Cô ôm búp bê heo tự chụp một tấm, gửi đi: Em ngủ đây, chủ tịch Heo, ngủ ngon!
Chu Tử Chính cầm tấm hình của Lâm Dư Hi mà anh lấy từ quán ăn về, dán lên tường.

Hình trên tường càng nhiều, trong lòng anh càng nhẹ đi.
Cái cũ không đi, thì cái mới không đến! Những kí ức cũ dán lên tường, vị trí trong tim để lưu giữ những trang mới.
Lúc trái tim anh cần một nơi để dựa vào, em đã đến!
Ngủ ngon nhé, vịt con xấu xí!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận