Doãn Thiên Dã sai người đem quần áo tới, bảo Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi mặc vào đi ăn tối với đại ca - anh Côn.
Chu Tử Chính nhìn bộ đồ khéo léo kia, khóe miệng hơi cong lên.
“Tốt lắm, xem ra Doãn Thiên Dã thật sự rất cần anh.” Thấy Lâm Dư Hi sầu lo, phiền muộn, Chu Tử Chính nói: “Đừng lo lắng quá, Doãn Thiên Dã càng cần anh, thì càng có lợi cho chúng ta.
Chỉ cần anh ngoan ngoãn phối hợp, tạm thời hắn sẽ không làm khó chúng ta.”
Lâm Dư Hi miễn cưỡng gật đầu.
“Hôm nay sẽ biết anh Côn là người thế nào, giữa gã với Doãn Thiên Dã có quan hệ gì.”
“Ừm.
Nhưng quan hệ trong chốn xã hội đen rắc rối, phức tạp, anh phải cẩn thận đấy.”
“Yên tâm, anh sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu.
Tối nay em cố gắng cúi đầu ăn cơm, nếu có thể chọn thì chỉ ăn những món mà anh Côn kia đã gắp qua.”
“Ừm.”
Chu Tử Chính nắm tay cô thật chặt, áy náy nói: “Thật xin lỗi, lôi cả em vào rồi.”
Lâm Dư Hi nhíu mày: “Anh nói cái gì đó? Em là vợ anh.”
Chu Tử Chính cười tự giễu, ôm cô vào lòng: “Cũng phải, anh đã lôi em vào từ sớm rồi mà.”
“Hôn lễ của chúng ta vẫn chưa cử hành, em còn chưa mặc áo cưới, anh đừng nghĩ đến ăn vạ đấy.”
Chu Tử Chính hôn lên trán cô: “Anh nhất định sẽ trao cho em 520 mà anh đã hứa.”
“Anh từng hứa, vĩnh viễn không làm kẻ đào ngũ.
Dù sao cả đời này em ỷ lại vào anh chắc rồi đấy, anh đi đâu thì em đi theo đó!” Bất kể là lên trời hay xuống biển!
“Được! Anh đi đâu cũng sẽ mang em theo đó.” Cho dù là lên trời hay xuống biển!
Mở cửa nhà ra, Chu Tử Chính nắm chặt tay Lâm Dư Hi, đi về nơi tối đen như mực bên ngoài cánh cửa.
-----
Bọn họ đi lên một căn nhà sàn, nói một cách tương đối thì khá rộng rãi, khá xa hoa, trong phòng khách có một cái bàn tròn, Doãn Thiên Dã và một người đàn ông trung niên ngồi ở đó.
“Anh Côn, cậu ta chính là Chu Tử Chính.”
Anh Côn “Ừ” một tiếng: “Dáng dấp thật là tuấn tú, lịch sự, đi làm ngôi sao cũng dư sức.”
“Chu công tử cũng có đầu tư vào mảng điện ảnh, nếu anh Côn muốn quay sự tích anh hùng của mình thành phim, Chu công tử nhất định có thể giúp được.”
Anh Côn giơ tay làm một động tác mời: “Chu công tử, mời ngồi.”
Chu Tử Chính nói: “Anh Côn, đừng xa lạ thế, kêu tôi Chính là được rồi.”
Anh Côn nhìn Lâm Dư Hi một cái: “Đây là?”
“Vợ chưa cưới của tôi.” Bàn tay nắm tay cô của Chu Tử Chính siết lại.
Anh Côn nhướn mày: “Ồ, ánh mắt tốt đấy.”
Sau khi Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi ngồi xuống, người giúp việc bắt đầu đưa món lên.
“Hai người từ xa tới đây, thử những món Bắc Lào chính gốc nhất này xem.”
Bắc Lào? Thì ra họ đang ở Lào.
“Cám ơn anh Côn.” Chu Tử Chính gắp những món anh Côn đã gắp qua, bỏ vào chén của Lâm Dư Hi.
“Cậu Chính tuổi đời còn trẻ thế này vậy mà đã có thể quản lý tốt một tập đoàn lớn như thế, thật là không đơn giản nha! Thiên Cương không có đầu tư ở Lào à?”
“Ở Lào thì tạm thời chưa có, nhưng đầu tư ở Thái Lan và Việt Nam thì không ít.”
“Vậy thì lần này cậu đến đúng nơi rồi, đầu tư ở chỗ tôi, cậu nhất định sẽ kiếm nhiều tiền đấy.”
“Anh Côn cho cơ hội, tôi thực sự rất vinh hạnh.”
“Thứ đồ chơi như tiền thì một người kiếm không hết đâu, cả một đám cùng kiếm, cùng vui vẻ mới có thể tiền đẻ ra tiền.”
“Anh Côn nói đúng lắm.”
“Nhưng dạo gần đây việc làm ăn của tôi xảy ra chút chuyện phiền phức, cần chút tiền để xoay vòng.”
“Anh Côn cần bao nhiêu cứ nói.”
“50 triệu đô la trước đi, chia ra chuyển vào 5 tài khoản.” Người đàn ông đứng sau anh Côn lấy một tờ giấy, trên đó viết 5 tài khoản ngân hàng ở các nơi khác nhau trên thế giới.
“Được.” Trái tim cực kỳ căng thẳng của Chu Tử Chính âm thầm nhẹ nhõm, xem ra gã anh Côn này không định làm thịt ngỗng hết một lần, mà là muốn vặt lông từ từ.
“Sảng khoái.” Anh Côn nâng ly với Chu Tử Chính.
Chu Tử Chính cầm ly rượu lên, uống cạn.
Doãn Thiên Dã bị phớt lờ một bên, cười làm lành: “Anh Côn, có Chu công tử ở đây, anh có bất cứ chuyện phiền phức gì thì cũng là chuyện nhỏ mà thôi.”
Anh Côn không nhìn hắn ta, hời hợt nói: “Lần trước mày mang chút hàng sang Hong Kong, kết quả mất hết.
Lần này mày mời Chu Tử Chính đến đây, coi như là lấy công chuộc tội.”
Chu Tử Chính mừng thầm, xem ra Doãn Thiên Dã không chỉ muốn dựa vào anh để có chỗ đứng, còn muốn dựa vào anh để giữ mạng nữa.
Doãn Thiên Dã vội cười ha hả: “Em đến Trung Quốc không được bao lâu, không quen thuộc lắm với khu vực biên giới ở vùng này.”
“Tao tưởng đâu mày đã giải quyết được biên giới của Mỹ, thì ở bên này chỉ là chuyện vặt thôi, không ngờ mày lại lật thuyền trong mương.”
“Cho em một cơ hội nữa, em nhất định sẽ giải quyết ngon lành.”
Anh Côn uống một hớp rượu: “Xưa nay tao không bao giờ cho cơ hội thứ ba.”
Doãn Thiên Dã đổ mồ hôi lạnh: “Hiểu rồi ạ, hiểu rồi ạ!”
Anh Côn nâng ly với Lâm Dư Hi: “Cô Chu, mọi người đều vui như thế, cô cũng uống một ly đi.”
Lâm Dư Hi vội nâng ly: “Cám ơn anh Côn.”
Người đàn ông đứng sau anh Côn chăm chú nhìn Lâm Dư Hi một lúc lâu, đi lên trước, nói mấy câu bên tai anh Côn.
Anh Côn nghe xong, nhướn mày lên: “Thì ra cô Chu là bác sĩ trung y à?”
Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi sửng sốt, Chu Tử Chính lập tức mỉm cười nói: “Tin tức của anh Côn nhanh nhạy thật đấy.”
“Thằng Bằng nói 5 năm trước, lúc nó sang Hong Kong làm việc bị thương ở hông, đã từng đến phòng khám của cô Chu chữa thương.”
Người tên Bằng nói: “Phải, còn là cô Chu tự mình châm cứu cho tôi nữa, đi vài lần, không chỉ vết thương mới không sao, ngay cả bệnh cũ cũng chữa khỏi hết.”
Lâm Dư Hi ngẩng đầu lên nhìn tên Bằng, một người đàn ông chừng 40 tuổi, nhìn qua thì quả thật có chút quen mặt.
Chu Tử Chính âm thầm tính toán trong lòng, nhìn không ra vui buồn.
Anh Côn lẳng lặng đánh giá Lâm Dư Hi: “Bác sĩ trung y tay nghề giỏi đã rất hiếm rồi, lại còn trẻ đẹp như vậy nữa, cậu Chính, cậu có phước thật đấy.”
“Anh Côn quá khen rồi.”
“Vợ Tư của tôi, sau khi sinh con thì vẫn luôn kêu đau hông, không bằng cô Chu xem giúp cô ấy xem có cách gì chữa trị không.”
Lâm Dư Hi gật đầu: “Tôi cố gắng hết sức vậy.”
Anh Côn nâng ly mỉm cười: “Tối nay thật là đáng ăn mừng, hai người vừa đến thì đã giúp tôi xử lý hết mấy chuyện khó giải quyết rồi.
Nào, cùng uống một ly nào!”
-----
Ăn cơm xong, lúc tên Bằng muốn đưa Lâm Dư Hi đi, chân mày Chu Tử Chính không nhịn được nhíu chặt lại, bây giờ, anh hoàn toàn không có năng lực bảo vệ cho cô.
Anh Côn rót cho anh một ly trà: “Cậu Chính, chúng ta uống trà nào.
Uống trà xong, tiện thể quay một đoạn video, lúc đó cũng khám bệnh xong, thì hai người có thể trở về ngủ một giấc ngon lành.
Trên đường đi hai người cũng vất vả rồi.”
Lâm Dư Hi quay lại nhìn anh một cái, cho một ánh mắt trấn an.
Tên Bằng đưa cô đến một căn nhà sàn khác.
Nếu căn mà cô và Chu Tử Chính ở là nhà dân, vậy thì chỗ này có thể được gọi là biệt thự.
Một người phụ nữ khoảng hai mươi mấy tuổi nửa nằm trên giường, đang nhìn hai người giúp việc đút bột ăn dặm cho một đứa bé chừng nửa tuổi.
“Bà tư, Côn gia bảo tôi đưa bác sĩ đến khám bệnh cho chị.”
Bà Tư nhìn lướt qa Lâm Dư Hi một cái, hơi ngạc nhiên hỏi: “Cô ta ư?”
“Dạ phải, đây là bác sĩ Lâm.”
Bà Tư mỉm cười thản nhiên, chỉ là trong mắt hoàn toàn không hề có nét cười: “Tôi còn tưởng đâu là bà năm tương lai ấy chứ.”
Tên Bằng sửng sốt, lập tức cười ha hả, làm một động tác mời với Lâm Dư Hi.
Lâm Dư Hi đi lên trước: “Tôi là bác sĩ trung y, Côn gia nói phu nhân bị đau hông, tôi đến khám cho phu nhân.”
Bà Tư nằm xuống trở người: “Khám đi.”
Lâm Dư Hi vén áo của cô ấy lên, kiểm tra phần hông của cô ấy, hỏi thêm một số vấn đề nữa, bà Tư trả lời vô cùng đơn giản, lạnh nhạt, giống như không hề quan tâm đến bệnh của mình chút nào.
“Hông của chị vì lao lực quá độ nên tổn thương, làm châm cứu cộng thêm xoa bóp sẽ có ích.”
“Ừm, anh Côn bảo cô làm thì cô cứ làm đi.”
Lâm Dư Hi nhìn sang tên Bằng: “Nếu muốn châm cứu, ít nhất tôi phải cần có kim châm và lá ngải cứu.”
“Được, tôi sẽ báo với Côn gia.”
Bà Tư xoay người nhìn sang Lâm Dư Hi, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ: “Cô là bác sĩ trung y thật à?”
“Phải.”
“Vậy tại sao cô lại ở nơi này?”
Tên Bằng cướp lời: “Chị Tư hãy nghỉ ngơi sớm một chút, Côn gia dặn dò tối nay muốn để chị Tư nghỉ ngơi cho tốt, sẽ không sang đây.
Bác sĩ Lâm, mời!”
Tên Bằng mang Lâm Dư Hi đi, trên đường về, tên Bằng đi bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Muốn sống thì với bất cứ ai cũng phải nói ít thôi.”
“Ừm.”
“Bây giờ bà Tư được thương nhất, chữa khỏi cho bà Tư, có thể Côn gia sẽ có vài phần nể trọng cô đấy.”
-----
Lâm Dư Hi về đến căn nhà, Chu Tử Chính lập tức ôm cô thật chặt, trái tim vọt lên đến tận cổ họng mới chậm rãi hạ xuống.
Hai người dựa vào nhau rất lâu, Lâm Dư Hi mới từ từ nói: “Đừng lo lắng, ông ta thật sự muốn em khám bệnh cho bà tư của của ông ta.
Anh thế nào rồi?”
“Đã quay video đòi tiền, chắc là bọn chúng đã gửi đi rồi.” Chu Tử Chính kéo Lâm Dư Hi vào phòng vệ sinh, mở vòi sen, kề bên tai cô nói: “Anh lo bọn chúng sẽ gắn máy nghe lén, có chuyện gì quan trọng thì nói trong phòng tắm nhé.”
“Ừm.”
“Gã anh Côn kia hẳn là dân buôn ma túy, nếu ông ta đã có cứ điểm cố định ở đây, thì lấy tiền sẽ cẩn thận hơn, sẽ không bạo như Doãn Thiên Dã đâu.
Nếu ông ta cứ lấy 50 triệu mỗi ngày như thế, thì chúng ta vẫn còn thời gian.”
“Em có tính toán gì.”
“Bây giờ ông ta muốn cái gì thì chúng ta cho cái đó, Thiên Cương có đầu tư ở Thái Lan và Việt Nam, rất có thể anh Côn sẽ nhìn trúng điểm này để lợi dụng.
Thời gian dài, bọn họ sẽ giảm bớt đề phòng, thì chúng ta sẽ tìm cơ hội trốn ra.”
“Trước mắt, bà tư kia là bà vợ được thương yêu nhất, em xem xem có thể thăm dò được gì ở chỗ cô ta không.”
“Mọi chuyện phải cẩn thận, nếu cô ta là bà vợ được thương yêu nhất, thì tai mắt bên cạnh cô ta cũng sẽ rất nhiều.”
“Em biết rồi.”
“Nếu buổi sáng ra ngoài, thì để ý hoàn cảnh xung quanh một chút.
Bọn họ đề phòng em ít hơn là đề phòng anh.”
“Ừm, em sẽ tìm cơ hội ra rừng núi tìm thảo dược.”
Chu Tử Chính nhìn cô chăm chú: “Nếu có cơ hội chạy trốn ra ngoài, thì em nhất định phải chạy.
Em chạy thoát rồi, thì bọn họ không thể lợi dụng em để kiềm chế anh.”
Cả người Lâm Dư Hi chợt rung lên.
Chu Tử Chính vỗ nhẹ lên lưng cô để an ủi: “Bây giờ chúng ta chỉ có đi một bước tính một bước thôi.”
Lâm Dư Hi bị một cảm giác khó thở dày đặc vây quanh.
Anh với cô chỉ có thể có được trong giờ này phút này thôi, một phút sau sẽ xảy ra chuyện gì, là thiên đường hay là địa ngục, họ không biết được.
Cô nhón chân lên hôn Chu Tử Chính, nếu không có ngày mai, thì ít nhất hôm nay phải tận tình tận hứng.
Chu Tử Chính ôm cô thật chặt, đáp trả bằng một nụ hôn càng nồng cháy hơn.
Anh cởi đồ trên người cả hai ra, cùng bước vào bồn tắm.
“Mấy căn nhà thế này không có cách âm.” Lâm Dư Hi nói.
Lúc cô đi về nghe thấy tiếng nói từ một vài căn nhà vang ra.
“Nhịn không được thì em cắn anh đi.” Chu Tử Chính ép mình vào trong, Lâm Dư Hi lập tức kề miệng lên vai anh, ngăn tiếng kêu lại.
Động tác của Chu Tử Chính rất mãnh liệt, Lâm Dư Hi cứng rắn đè nén tiếng rên rỉ đang lao ra khỏi miệng.
Thỉnh thoảng anh chặn miệng cô lại bằng nụ hôn, tiếng kêu khe khẽ tràn ra bên miệng vây quanh tiếng nước chảy tí tách, rì rào.
Đây là một đợt mây mưa cuồng nhiệt mà đè nén.
Hai người nằm lên chiếc giường lót ván cứng, Chu Tử Chính vuốt ve gương mặt đỏ lựng của cô: “Đây là lần yên lặng nhất của chúng ta đấy, nhưng phản ứng của cơ thể em thì lại dữ dội nhất nha.”
Lâm Dư Hi gối đầu lên ngực anh: “Anh thích không?”
“Em không phát hiện anh ra bao nhiêu lần à? Kích thích quá mà.
Màn play này, anh thích.”
“Cái này thì tính là play gì đây?”
“Em đặt tên đi?”
Lâm Dư Hi suy nghĩ: “Play yên lặng*.”
“Sờ soạng*?”
“Yên lặng.”
“More more*?”
(*: từ đồng âm.)
Lâm Dư Hi không nhịn được bật cười: “Lúc này mà anh còn có bản lĩnh chọc em cười nữa.”
“Anh không để cho em kêu được, thì cũng phải làm cho em cười chứ.”
Lâm Dư Hi thơm anh một cái, ôm anh thật chặt.
Đêm có khuya hơn nữa, đêm có tối hơn nữa, ít nhất bây giờ có anh bên cạnh.
-----
Bọn họ trải qua mười ngày bình yên vô sự.
Hằng ngày, Chu Tử Chính đều phải nghe theo chỉ thị của anh Côn quay video đòi chuyển khoản, mỗi lần hai ba chục triệu đô la.
Ba ngày trước, anh Côn bảo Chu Tử Chính sắp xếp hai mươi chiếc xe chuyển hàng ở Thái Lan và Việt Nam, mặc cho ông ta điều động.
Hôm qua lại muốn anh cho mười chiếc xe chuyển hàng đi Vân Nam.
Mấy chuyện này, sau khi Chu Tử Chính căn dặn xuống thì được sắp xếp rất thuận lợi, anh Côn rất hài lòng, càng ngày càng vui vẻ hòa nhã với Chu Tử Chính.
Lâm Dư Hi thì mỗi ngày đều đi châm cứu, mát xa cho bà Tư.
Mấy ngày đầu, bà Tư tiếc chữ như vàng, hỏi một câu, trả lời nửa câu, lúc cô châm cứu, mấy cô người làm đứng một bên như bày trận sẵn sàng đón địch.
Qua vài ngày, họ thấy Lâm Dư Hi không giở trò gì, bà Tư cũng có vẻ rất thoải mái, nên trông chừng cũng buông lỏng hơn một chút.
Sau đó, bà Tư rõ ràng nói nhiều hơn, bắt đầu hỏi Lâm Dư Hi những vấn đề chữa bệnh trước kia.
Lâm Dư Hi cảm thấy cô ta có hứng thú, cố gắng nói nhiều hơn.
Hôm nay, lúc Lâm Dư Hi đến xoa bóp cho cô ta, bà Tư nói: “Sau khi cô chữa trị giúp tôi, hông của tôi thật sự đỡ hơn nhiều lắm, cám ơn cô.”
“Không cần khách sáo, đây là bổn phận của bác sĩ mà.”
“Bác sĩ đều có lòng cứu người.”
“Phần lớn là vậy.”
“Tôi thấy cô giống như là một trong số phần lớn đó đấy.”
“Tôi hi vọng là thế.”
Bà Tư khẽ thở ra một hơi: “Rớt đồ dưới đất rồi, cô nhặt lên giúp tôi với.”
Lúc Lâm Dư Hi khom người, bà Tư nhỏ giọng hỏi bên tai cô: “Cô bị bắt đến đây sao?”
Tay Lâm Dư Hi run nhẹ, khẽ “ừm” một tiếng.
“Còn ai nữa?”
“Chồng tôi.”
“Người có tiền?”
“Ừm.”
Giọng bà Tư rất lạnh lẽo: “Sau khi ông ta rút cạn tiền của các người, thì các người không còn đường sống nữa đâu.”
Tay Lâm Dư Hi run lên, hoảng hốt nhìn sang cô ta.
“Tôi cũng bị ông ta bắt đến đây, một năm rưỡi trước.” Bà Tư nhìn vào mắt cô, trong mắt có sự căm hận dày đặc.
Cô ta hạ giọng xuống thấp hơn nữa: “Tôi giúp hai người trốn ra, hai người đi đưa tin giúp tôi.”
Ánh mắt của Lâm Dư Hi đan xen giữa kinh ngạc và vui mừng.
Ánh mắt ảm đạm của bà Tư nổi lên chút mong đợi, cô ta bảo Lâm Dư Hi sang bên còn lại xoa bóp giúp cô ta.
Lâm Dư Hi hạ người thấp xuống, nghe cô ta nói nhỏ: “Ba ngày sau là sinh nhật của ông ta, buổi tối sẽ có một buổi tiệc sinh nhật long trọng, tôi sẽ tạo cơ hội cho hai người chạy trốn.”
“Làm thế nào?”
“Tôi làm cho đứa bé có chút chuyện, bế nó đến tìm cô.
Hai người kiềm chế tôi và đứa bé chạy vào trong núi.”
Lâm Dư Hi kinh ngạc nhìn cô ta.
Ánh mắt bà Tư rất kiên quyết: “Đây là con đường duy nhất của hai người!”.