Em Chạy Không Thoát Tay Anh Đâu FULL


Bảy giờ sáng, nắng sớm chiếu rọi trên đất ruộng xanh ngát, mảnh đất lớn xanh xanh như đang lấp lánh ánh sáng vàng đầy hi vọng.
Một chiếc Jeep chạy chậm tới, Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi buông xuống nỗi thấp thỏm cả một đêm, nhìn nhau cười, Tiểu Vũ đi lên phía trước vẫy tay với chiếc Jeep.
Đỗ Vĩ Phong xuống xe, lúc nhìn thấy Lâm Dư Hi thì cười đến con mắt híp thành đường chỉ, nhưng vừa nhìn tới Chu Tử Chính ở bên cạnh cô, nụ cười lập tức cứng lại.
Đỗ Vĩ Phong hắng giọng: “Hai người này là?”
“Họ là anh cả và anh hai em, anh Phi là anh ba của em.” Lâm Dư Hi đáp.

Tiểu Vũ nói Đỗ Vĩ Phong chưa gặp qua anh Phi.
Nụ cười của Đỗ Vĩ Phong lại trở về rồi: “Thì ra là anh cả, anh hai! Anh nói này Tiểu Vũ, rốt cuộc thằng Phi xảy ra chuyện lớn gì mà cần cả ba anh em họ cùng đi thăm nó thế.”
Tiểu Vũ nhịn cười, vờ bày ra vẻ mặt lo lắng: “Em cũng không biết nữa.”
“Mau lên xe đi, Lị Ti, em ngồi ghế phụ lái nhé!”
Chu Tử Chính thấy hắn nhìn Lâm Dư Hi như ong thấy hoa vậy, trong lòng rất bực bội.

Tối qua lúc Lâm Dư Hi nói với anh cô đã dùng mỹ nhân kế để mượn xe, trong lòng anh đã hơi khó chịu rồi.

Nhưng quả thật bây giờ họ rất cần con ong này, có bực bội hơn nữa anh cũng phải nhịn.
Lên xe rồi, Đỗ Vĩ Phong nói với Lâm Dư Hi: “Hôm nay anh không có thay đồ, vẫn là bộ tối hôm qua đó.”
Lâm Dư Hi “ồ” một tiếng, câu này là có ý gì?
“Bộ đồ này anh cũng sẽ không giặt đâu, bởi vì trên đó còn lưu lại mùi hương của em.”
“Khụ khụ khụ!” Chu Tử Chính bị nước miếng của mình làm cho sặc.

Mẹ nó, ở trước mặt tao, cua bạn gái của tao, mày muốn chết đó hả.
Lâm Dư Hi lúng túng hắng giọng, nói lảng sang chuyện khác: “Chúng ta đi trấn Y phải mất bao lâu?”
“Khoảng mười tiếng đồng hồ đó.

Lị Ti, đồ em mặc không hợp với em chút nào, anh có mấy cửa hàng quần áo ở trấn Y, anh đưa em đi chọn mấy bộ nhé.”
“Không cần đâu, cám ơn.”
“Nhà anh làm ăn buôn bán đàng hoàng, ngoài cửa hàng quần áo còn có mấy cửa hàng đồ ngoại nữa, bán toàn hàng nước ngoài, em thích cái gì cũng có hết.”
“Thật sự không cần đâu, cám ơn.”
Trên mặt Đỗ Vĩ Phong đầy vẻ kiêu ngạo: “Đừng khách sáo, anh là người đàn ông có bản lĩnh có thể để cho phụ nữ qua những ngày tháng tươi đẹp đó.”
Lâm Dư Hi chỉ có thể cười ha ha: “Cũng phải.”
Chân mày Chu Tử Chính nhíu chặt lại, gã đàn ông không biết tốt xấu này đang tán người phụ nữ của anh, anh lại còn không thể nổi giận, khỏi nói trong lòng bực tức biết bao nhiêu.

Lâm Dư Hi nhìn thấy vẻ mặt không vui của Chu Tử Chính trong gương chiếu hậu, âm thầm cho anh một ánh mắt trấn an.
Gần ba tiếng đồng hồ trôi qua, lúc mọi người xuống xe đi tiểu, nghỉ ngơi, Lâm Dư Hi kéo Chu Tử Chính qua một bên, nhỏ giọng an ủi: “Đừng vậy mà, em phải dụ anh ta đến trấn Y trước đã.”
“Nhìn người đàn ông khác tán tỉnh em mà anh lại còn không thể lên tiếng được, tức thật đấy.” Chu Tử Chính thở ra một hơi ngột ngạt.
“Anh cứ coi như em đang diễn kịch đi.”
“May mà anh ta vẫn chưa động tay với em, nếu không anh sẽ chặt đứt tay của anh ta.” Trong mắt của Chu Tử Chính có một ngọn lửa tức giận không yên.
“Chồng à, đàn ông thì bụng dạ phải rộng lượng.”
“Mấy ngày nay không được ăn no, trong bụng không có được lượng cơm nào, đâu ra mà rộng lượng? Không đúng, căn bản là chưa được ăn qua nữa.” Trong mắt Chu Tử Chính nổi lên chút u oán.

Lâm Dư Hi chỉ có thể kéo anh ra sau gốc cây, vừa hôn vừa xoa anh, mới coi như là tẩy trắng cái mặt đen thui của anh được một chút.

Đỗ Vĩ Phong vẫn luôn nhìn sang phía bọn họ, thấy hai người trốn ra sau gốc cây, lúc định đi qua, thì bị Tiểu Vũ kéo lại hỏi này hỏi kia.

Đỗ Vĩ Phong nhìn tên Phi, nghĩ nghĩ: “Sao ba anh em mấy người không giống nhau thế?”
“Không cùng mẹ!” “Không cùng ba!” Tiểu Vũ và tên Phi cùng lúc lên tiếng.

Mắt Đỗ Vĩ Phong trợn to: “Rốt cuộc là không cùng ba hay không cùng mẹ?”
Tên Phi vỗ trán, nói với Tiểu Vũ: “Em nói đi.”
Tiểu Vũ cười ha ha: “Không cùng ba, cũng không cùng mẹ.”
“Ồ, hèn gì ba anh em nhìn không giống nhau chút nào.”
-----
Lúc lên xe lại, đổi sang Chu Tử Chính lái xe.

Dọc đường đi gió mát phất phơ, bình yên vô sự.

Ba người ngồi ở ghế hậu đều ngủ thiếp đi trong lúc xe lắc lư, Chu Tử Chính vươn tay nắm tay Lâm Dư Hi: “Rất nhanh thôi là chúng ta có thể về nhà rồi.”
Lâm Dư Hi cười gật đầu: “Ừm.” Cả chặng đường này, đều là tuy có kinh sợ nhưng cũng không có nhiều nguy hiểm, thần may mắn cũng coi như là không rời xa họ quá.
Chu Tử Chính nhìn gương chiếu hậu một cái, từ phía xa có một làn cát bụi mịt mù.

Tim Chu Tử Chính chợt căng lên, buông tay Lâm Dư Hi ra: “Ngồi vững, anh phải lái nhanh chút.”
Lâm Dư Hi nhìn ra sau, nét mặt nghiêm trọng.
Xe của Chu Tử Chính vừa tăng tốc, chiếc xe bắt đầu lắc lư, ba người ngồi ghế sau bị rung đến tỉnh dậy.

Đỗ Vĩ Phong thấy xe chạy băng băng về phía trước với tốc độ cực nhanh, vội nói: “Này, đừng chạy nhanh vậy, nguy hiểm!”
Chu Tử Chính không để ý, kêu một tiếng: “Ngồi vững!” Đạp chân ga, chiếc xe tăng tốc phóng đi như bay.
“Con mẹ nó, anh không cần mạng nữa hả! Dừng lại, xe này của tôi đó.” Đỗ Vĩ Phong quát lên, nhào người tới kéo Chu Tử Chính.

Một tay Chu Tử Chính đẩy anh ta ra, nháy mắt với Lâm Dư Hi, Lâm Dư Hi lập tức cầm súng lên chỉ vào Đỗ Vĩ Phong: “Xin lỗi, có người đang đuổi giết chúng tôi, chúng tôi nhất định phải chạy trốn.”
Đỗ Vĩ Phong kinh ngạc.

Tên Phi và Tiểu Vũ xoay người lại nhìn thấy ba chiếc Jeep đang lao nhanh tới ở đằng sau, nét mặt biến đổi.
Tên Phi nói: “Là xe của Doãn Thiên Dã.”
Chu Tử Chính nhìn thẳng về phía trước, cổ họng trượt lên trượt xuống.

Xông vào trong trấn, có lẽ ở đó còn có cơ hội gặp được cảnh sát chưa bị mua chuộc.
Giọng Đỗ Vĩ Phong sợ hãi: “Các người là tội phạm truy nã?”
Lâm Dư Hi nói: “Chúng tôi không phải tội phạm truy nã.

Trước đó chúng tôi bị thổ phỉ bắt đi, khó khăn lắm mới chạy ra được, bây giờ bọn chúng đang đuổi giết chúng ta.”
Đỗ Vĩ Phong tức giận nhìn Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ, em gạt anh!”
Lâm Dư Hi giải thích: “Không liên quan đến cô ấy.

Là chúng tôi bắt anh Phi lại ép cô ấy hỏi anh mượn xe.”
“Nó là thằng Phi?” Đỗ Vĩ Phong chỉ vào tên Phi.
Tên Phi gật đầu.

Đỗ Vĩ Phong suy nghĩ một chút, nghi ngờ: “Không đúng, vừa rồi lúc bọn họ không có ở đây, sao hai người không trốn?”
Tên Phi nói: “Bởi vì tôi muốn trở về con đường ngay thẳng.”
-----
Chiếc xe phía sau càng ép càng gần, rất nhanh liền vang lên tiếng súng “pằng”, “pằng”, “pằng”.
Tên Phi nói: “Chiếc Jeep của bọn chúng nhanh hơn chiếc của chúng ta, chúng ta sẽ bị chúng đuổi kịp mất.”
Chu Tử Chính chợt quyết tâm, bẻ tay lái, lái chiếc Jeep vào con đường nhỏ giữa đồng ruộng: “Mấy người muốn chạy, thì bây giờ nhảy xuống xe ngay lập tức.”
Đỗ Vĩ Phong mở cửa xe ra, nhảy xuống xe, lăn xuống ruộng.


Tên Phi đóng cửa xe cái “rầm”.
Chu Tử Chính ngạc nhiên: “Anh không chạy?”
“Mười triệu đô la, đúng chứ?”
“Đúng! Chúng ta còn sống trở về, thì tiền là của anh.”
Mắt tên Phi chợt trở nên sắc bén: “Được, vậy chúng ta liều đi, rẽ sang trái, đi vào khu bom.”
“Khu bom gì?”
“Đằng trước có một mảnh đất chôn rất nhiều bom đạn chưa nổ.

Phần lớn thuộc hạ của Doãn Thiên Dã không phải là người bản địa, không ai biết được.”
Chu Tử Chính nhìn vào ánh mắt kiên quyết của tên Phi trong gương chiếu hậu: “Được!”
-----
Chiếc xe lắc lư chạy trên con đường ruộng nhỏ, chiếc xe đuổi theo phía sau càng ngày càng gần.

Tên Phi kêu: “Được, xuống xe ở chỗ này, chạy theo tôi.”
Tên Phi kéo Tiểu Vũ, Chu Tử Chính kéo Lâm Dư Hi bỏ xe, chạy điên cuồng, những kẻ đuổi bắt cũng xuống xe đuổi theo.
“Đừng nổ súng, phải bắt sống.” Tiếng quát của Doãn Thiên Dã vang lên.
Tên Phi nói: “Cẩn thận, đằng trước chính là khu bom, chạy theo sau tôi.” Bốn người xếp thành một hàng dọc, tên Phi ở phía trước, Chu Tử Chính ở phía sau, chạy nhanh về trước.

Chỗ bọn họ chạy qua đều là nơi cỏ dại rậm rạp, ngoại trừ trên mặt đất có một số cọc tre thấp, hoàn toàn nhìn không ra có gì đặc biệt.
“Bên dưới chỗ cắm cọc tre có bom.”
Chu Tử Chính quay lại nhìn, kẻ dẫn đầu đuổi tới là Doãn Thiên Dã.

Trong lòng anh yên lặng cầu nguyện: Chúa ơi, Phật ơi, Ông Trời ơi, hắn ta đã làm chuyện ác biết bao nhiêu năm, là lúc khiến cho hắn ta ác giả ác báo rồi.
Vì để dụ Doãn Thiên Dã chạy vào gần chỗ có bom hơn, tên Phi mạo hiểm chạy đến vị trí gần mép chỗ chứa bom.

“Bùm” một tiếng thật lớn vang lên, tựa như tiếng rống giận của trời cao, Chu Tử Chính lật người bao bọc Lâm Dư Hi vào người mình.
Có phải chúa đã nghe thấy lời cầu nguyện của anh rồi không?
Sau khi làn sóng rung động tan đi, tiếng gào thét, tiếng kêu khóc vang lên.

Qua một lúc lâu, Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi đang ù tai mới từ từ dìu nhau đứng lên, nhìn thấy cảnh tượng máu me be bét ở sau lưng, có bảy, tám người ngã trong vũng máu, ba, bốn người cuối cùng vẫn chưa bị nổ thì nằm bò trên đất, không dám nhúc nhích chút nào.
Chu Tử Chính nhìn thấy Doãn Thiên Dã ở phía trước nhất, cơ thể co giật của hắn ta ngâm trong vũng máu đang chảy ra.

Chu Tử Chính đi về phía hắn ta, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.

Ánh mắt của Doãn Thiên Dã rã rời, há miệng muốn nói gì đó, trong miệng lại chỉ có thể ọc ra máu tươi.
“Doãn Thiên Dã, ác giả ác báo, mày xuống địa ngục chịu tội đi!”
Tay của Doãn Thiên Dã giãy giụa động đậy, dần dần cũng không hề nhúc nhích được nữa.

Chu Tử Chính nhìn Doãn thiên Dã, rồi nhìn những kẻ bị thương kêu đau xung quanh, trong lòng có một sự thoải mái và bi thương không nói nên lời.

Ân oán mười bốn năm giữa anh và hắn ta, cuối cùng vẫn kết thúc bằng cái chết.
Tên Phi đi tới: “Vùng này không an toàn, chúng ta trở lại xe đi.”
Chu Tử Chính kéo Lâm Dư Hi đi theo tên Phi và Tiểu Vũ đi trở về, mấy tên không bị nổ vẫn nằm bò trên đất không dám nhúc nhích.


Bước chân của Chu Tử Chính dừng lại một chút: “Đây chính là kết cục của những kẻ làm chuyện ác, chúng mày liệu mà làm đi!”
Mấy tên đó nhìn nhau, đợi đến khi bọn Chu Tử Chính lên xe, lái đi xa rồi, mới sợ hãi đứng lên.
-----
Ngồi trong xe, Chu Tử Chính lau đi vết bẩn trên mặt, rồi phủi bụi đất trên tóc cho Lâm Dư Hi.

Lâm Dư Hi ôm chặt anh: “Doãn Thiên Dã chết rồi.”
Chu Tử Chính thở ra một hơi thật sâu: “Ừ, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không tìm chúng ta gây phiền phức nữa, nhưng anh tin rằng diêm vương nhất định sẽ tìm hắn gây phiền phức đấy.” Anh nói với tên Phi đang lái xe: “Phi, cám ơn anh.”
Tên Phi cười ha ha hai tiếng: “Tôi liều mạng vì tiền thôi.”
“Đây là đồng tiền chính đáng.”
“Phải, nên kiếm được sảng khoái lắm, cám ơn ông chủ!”
Tiểu Vũ cũng hưng phấn quay đầu lại: “Cám ơn ông chủ, cám ơn bà chủ!”
-----
Đến được trấn Y đã là 6 giờ chiều, tới một cửa tiệm, bàn tay cầm điện thoại của Chu Tử Chính run run.
Điện thoại kết nối: “A lô, Trạch!”
Tống Thành Trạch kêu lên: “Boss, Boss, trời ạ, anh ở đâu vậy? Tôi vừa đến trấn X, anh an toàn chứ?”
Chu Tử Chính hơi ngạc nhiên, lại hiểu ra: “Tôi ở trấn Y, tạm thời an toàn.”
“Chúng tôi lập tức chạy tới, Boss, hai người tìm chỗ trốn đi, sáng sớm Doãn Thiên Dã đã rời khỏi trấn X rồi, có thể là đuổi theo tìm anh đấy.”
“Hắn chết rồi!”
“Chết rồi? Mụ nội nó, thật tốt quá.

Boss, tôi lập tức qua ngay, hai tiếng sau sẽ tới.”
“Cậu ngồi trực thăng à?”
“Trực thăng quân dụng.”
-----
Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi vào ở trong một khách sạn được cảnh sát quân sự vác súng trên vai canh giữ.

Tống Thành Trạch vừa nhìn thấy hai người lập tức nước mắt chảy ròng ròng, xông lên trước ôm lấy Chu Tử Chính, cả người run rẩy, qua một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Chu Tử Chính cười: “Tôi cảm thấy cậu giống như đang ôm ông thần tài tưởng đâu đã mất đi rồi ấy.”
Tống Thành Trạch rơi nước mắt đầy mặt: “Hai người bị gã tài xế của Ngải Vi bắt cóc trong đám cưới của tôi, gần một tháng rồi, không có đêm nào tôi ngủ ngon được, cứ nghĩ nếu tôi không làm mất chiếc nhẫn, thì người anh em của tôi cũng sẽ không bị bắt đi.”
“Đây không phải là lỗi của cậu.

Doãn Thiên Dã đã âm mưu rất lâu rồi, khó mà đề phòng được.

Được rồi, đừng khóc nữa, vợ tôi còn chưa khóc, cậu khóc cái gì chứ?”
Tống Thành Trạch lau nước mắt: “Boss, tối nay anh yên tâm nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta lập tức về Hong Kong.”
“Sao cậu biết tôi ở đây? Cậu nhận được điện thoại của anh Bân à?”
“Sập tối hôm qua, tôi nhận được một cuộc điện thoại, nói một chữ ‘A’ rồi cúp mất.

Tôi điều tra cuộc gọi đến là gọi từ Lào, thì lập tức thông báo FBI đi điều tra.

Sau đó điện thoại gọi đến không ngừng, ba lần đầu đều là một chữ ‘A’, lần thứ tư, tôi nghe thấy chữ ‘Chính’.

Một lần điện thoại gọi tới nói một chữ, tôi liền nghe ra là ‘Chính, Hi đang ở Lào’.

Bởi vì gọi rất nhiều lần, nên rất dễ dàng đã điều tra được địa chỉ xác thực, tôi và FBI lên máy bay rồi chuyển qua xe chạy tới đây.

FBI thông báo cho quân đội Lào, bảo bọn họ đưa máy bay quân dụng tới.”
Lâm Dư Hi cảm thán: “Thật sự là anh Bân đã giúp đỡ.

Lần này tuy chúng ta gặp vận xui, nhưng cũng gặp được không ít người tốt.” Bà tư, ông bác, bà thím, anh Bân, Phi và Tiểu Vũ nữa.
Chu Tử Chính ôm Lâm Dư Hi: “Trạch, chụp giúp chúng tôi một tấm.”
Tống Thành Trạch lấy di động ra, chụp cho hai người một tấm, rồi nhìn kỹ.
Chu Tử Chính hỏi: “Cậu thấy bây giờ chúng tôi giống cái gì?”

Tống Thành Trạch đưa di động cho Chu Tử Chính: “Tôi nghĩ tới Tarzan với Jenny.”
Chu Tử Chính nhận lấy, cùng xem với Lâm Dư Hi.

Trên mặt Chu Tử Chính đầy râu ria, đầu tóc rối như tổ quạ, Lâm Dư Hi thì nét mặt xanh xao, dưới mắt có quầng thâm rất sâu, đầu tóc rối bời như một đống cỏ, cả hai người đều xấu đến một trình độ mới.
Hai người nhìn nhau cười, vào lúc bạn hôi nhất, xấu nhất, sa sút nhất, bàn tay vẫn đan chặt vào nhau như trước.
“Trạch, lại để cậu đẹp trai một lần nữa rồi.”
“Boss, đừng thế nữa có được không? Tim của tôi chịu không nổi đâu.

Xin anh về sau hãy ngoan ngoãn làm lại chủ tịch đẹp trai của anh đi, tôi không muốn thất nghiệp đâu.

Tôi trên còn có cha mẹ già, dưới còn có con nhỏ, ở giữa có thêm một người không dễ nuôi nữa.”
Lâm Dư Hi cười hỏi: “Tiểu Ngải thế nào rồi?”
“Khoảng thời gian này, ngày nào cô ấy cũng lo lắng cho hai người, ăn vào mà nuốt không trôi, 10kg thịt trước kia tăng thêm đều mất hết ráo rồi.”
“Em trở về ăn chung với cô ấy, lên lại 10kg mới thôi.”
Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi gọi video cho hai ông ba báo bình an, rồi về phòng khách sạn.

Chu Tử Chính ôm Lâm Dư Hi thật chặt, thần kinh căng thẳng được thả lỏng ra, cả người liền mơ hồ run rẩy.

Lâm Dư Hi xoa nhẹ lên lưng anh, giọng dịu dàng, nói: “Chồng ơi, rất nhanh là chúng ta có thể về nhà rồi.”
“Ừ, về nhà!”
-----
Cả người Chu Tử Chính rung lên, chợt mở mắt ra, thấy Lâm Dư Hi nằm trong lòng ngủ rất say, trái tim đập điên cuồng mới từ từ ổn định lại.

Anh mơ thấy ác mộng, mơ thấy anh và Lâm Dư Hi cùng nhau chạy trốn, đột nhiên Lâm Dư Hi rơi xuống vách đá, anh hoàn toàn không kéo lại được.

May mắn, chỉ là mơ thôi.
Anh tự giễu thở ra một hơi, mặc dù trong thực tế, anh cũng không thật sự bảo vệ được cho cô.

Anh nhẹ nhàng vén những sợi tóc rơi vãi trên mặt cô, bỗng nhiên nghĩ lại, kiếp nạn lần này, lại là cô đang bảo vệ anh.

Từ chỗ bà tư cho đến dùng mỹ nhân kế mượn xe, không có cô, anh căn bản không chạy thoát được.
Cô không chỉ là người vợ cùng anh bên nhau trọn đời, mà càng là phần phước lớn nhất trong cuộc đời anh.
Lúc Lâm Dư Hi tỉnh lại, Chu Tử Chính đã rửa mặt xong.

Cạo hết râu ria trên mặt, chải chuốt xong đầu tóc, anh lại trở về với vẻ đẹp trai như ngày thường, tuy là giữa hai hàng chân mày vẫn có chút mệt mỏi, tiều tụy.
“Sao em không ngủ thêm chút nữa?” Chu Tử Chính lấy cho cô một ly nước ấm.
Lâm Dư Hi uống một hớp: “Sao anh dậy sớm thế?”
“Đã quen mặt trời vừa ló dạng là dậy rồi.”
Lâm Dư Hi mỉm cười: “Mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi là thói quen tốt.”
“Cậu Trạch đã chuẩn bị xe rồi, em ăn sáng xong thì chúng ta xuất phát.”
“Được!” Lâm Dư Hi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, bỗng nhiên cảm thấy bụng dưới mơ hồ nhói lên.

Dần dần đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, cả vùng bụng dưới gần như xoắn lại với nhau.

Trán cô đổ mồ hôi lạnh, dựa vào tường, miễn cưỡng đỡ lấy cơ thể.
“Vince……”
Chu Tử Chính bước nhanh tới đỡ cô, vội hỏi: “Sao vậy?”
“Bụng…… đau quá……” Nét mặt của Lâm Dư Hi càng ngày càng trắng bệch.
Chu Tử Chính bế cô lên giường, Lâm Dư Hi ôm bụng cuộn người lại, Chu Tử Chính lập tức gọi điện cho Tống Thành Trạch.
“Hi, anh lập tức đưa em đến bệnh biện……”
Lâm Dư Hi nắm tay anh: “Đừng lo lắng…… không sao……” Chỉ là chân mày của cô đã nhíu chặt lại.
Đột nhiên Chu Tử Chính phát hiện máu từ từ tràn ra ra giường màu trắng sữa, anh vô cùng sợ hãi: “Em chảy máu……”
Giọng Lâm Dư Hi run run: “Baby……”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận