“Còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Trình Tuyền không?”
Bước chân của Chu Tử Chính dừng lại một chút.
8 năm trước, ở đại học Harvard, một ngày đẹp trời quang đãng, cô ấy mặc bộ lễ phục tốt nghiệp, đứng dưới gốc cây, kéo một bài violin diễn tập cho lễ tốt nghiệp hôm ấy.
Đó là lần đầu tiên anh gặp cô ấy, sau đó thì ánh mắt không dời đi được nữa.
Đôi mắt cô ấy nhắm lại, cả người chìm đắm trong bài diễn tấu violin, mà linh hồn của anh thì hòa theo tiếng nhạc mà bay lên bầu trời.
Anh giơ máy ảnh lên trời, chụp một tấm ảnh.
Bầu trời xanh thẳm, có vài đám mây bồng bềnh, quang đãng sáng sủa.
Lâm Dư Hi cầm lấy tấm ảnh, viết vào “lần đầu gặp mặt”.
“Thích điều gì ở cô ấy?”
“Thích dáng vẻ say mê của cô ấy khi kéo đàn violin.
Tôi muốn làm cho cô ấy cũng say mê vì tôi như thế.”
“Ở bên nhau bao lâu rồi?”
“Ba năm.
Sau hai năm bên nhau, thì chúng tôi đính hôn.”
“Tốt! Nhớ lại cảnh tượng lúc anh cầu hôn cô ấy, chụp một tấm ảnh.”
Đúng lúc Lâm Dư Hi đứng ở phía trước Chu Tử Chính, nắng chiếu tới, bóng của hai người chồng lên nhau.
Chu Tử Chính chụp tấm ảnh hai chiếc bóng chồng lên nhau, Lâm Dư Hi cầm tấm ảnh, viết vào “cầu hôn.”
“Quen biết Hứa Nặc bao lâu?”
“Bắt đầu từ hồi 3 tuổi.”
“Anh ta là bạn thân nhất của anh?”
“Đã từng.”
“Nhớ lại chuyện điên cuồng nhất mà hai người cùng làm xem.”
“13 năm trước ấy, lúc tôi với cậu ta học đại học ở Mỹ, sửa sang lại chiếc xe thành xe cảnh sát, rồi giả làm cảnh sát, đi truy quét ổ mại dâm.”
Lâm Dư Hi ngạc nhiên: “Sau đó thì sao?”
“Cái quán mà chúng tôi đi truy quét thì ra là địa bàn của ông trùm có thế lực nhất ở khu vực đó.
Đêm nọ, đúng lúc có một loạt hàng tươi mới bị ép xuống làm gái, bị chúng tôi phá tan.
Lúc đó chúng tôi điên cuồng phóng xe trên đường, bọn họ thì đuổi giết đạn bay tán loạn, có một khoảnh khắc, tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ chết.
May mà, cảnh sát thật đến rồi, một lưới tóm gọn bọn chúng.
Sau này, vì giả làm cảnh sát nên chúng tôi bị giam 7 ngày, sau khi được thả thì nhận được khen thưởng công dân tốt do chính tay thị trưởng trao tặng.”
Lâm Dư Hi bật cười: “Điên cuồng thật đấy.
Chụp một tấm ảnh đi!” Cô nhìn ra được nỗi nhung nhớ nhàn nhạt trong mắt anh, nhớ lại sự phóng túng và tùy tiện của tuổi trẻ, nhớ lại khoảnh khắc sống chết có nhau với người anh em.
Chu Tử Chính giơ máy ảnh lên, chụp một tấm ảnh mặt trời đang dần dần lên cao.
Lâm Dư Hi viết vào “điên cuồng”.
“Tại sao lại lái xe lúc say rượu?”
Hơi thở của Chu Tử Chính rõ ràng nặng nề hơn: “Bởi vì nhìn thấy cảnh tượng không thể tin được nhất.”
“Là Trình Tuyền và Hứa Nặc?”
Chu Tử Chính không trả lời, ánh mắt lại lạnh xuống.
“Chụp một tấm ảnh đi.”
Chu Tử Chính im lặng mấy giây, cầm máy ảnh lên, ống kính đè nặng vào lòng bàn tay, tách, một tấm ảnh đen kịt đi ra.
Lâm Dư Hi cầm lấy, viết lên hai chữ “phản bội”.
Hai người đi về biệt thự của Chu Tử Chính, Lâm Dư Hi đưa hình ảnh cho anh: “Dán mấy tấm ảnh này lên tường đi.”
Chu Tử Chính nhận lấy, tỉ mỉ xem lại từng tấm.
Xem đến tấm ảnh đen thui cuối cùng, không biết tại sao ánh mắt của anh không trầm xuống nữa, ngược lại đã nổi lên rồi.
Dường như, vùng tối tăm ở chỗ sâu dưới đáy lòng đã bị kéo ra một mảnh nhỏ, chui vào trong tấm ảnh vậy.
Trong lòng anh, phảng phất, đã nhẹ đi một chút xíu như thế.
Anh nhìn Lâm Dư Hi: “Cám ơn!”
“Tôi có làm gì đâu, chỉ kêu anh chụp ảnh thôi.”
Chu Tử Chính mỉm cười: “Bác sĩ trước kia của tôi cũng không làm gì cả, nếu không bảo tôi kể chuyện, thì là kêu tôi ngủ.
Tôi nhớ có một nhà thôi miên, ông ấy nói sau khi thôi miên tôi rồi, thì tôi sẽ trút hết nỗi tức giận trong nội tâm mình trong trạng thái thả lỏng nhất.
Sau này tôi nghe cậu Trạch nói với tôi, ông ấy thật sự thôi miên tôi rất thành công, chỉ là tôi ngủ đến ngáy khò khò, nhưng không có nói gì hết.
Nhưng, tôi vẫn mời thầy thôi miên đó một thời gian, biết vì sao không?”
Lâm Dư Hi cười khẽ: “Ông ấy trị chứng mất ngủ giúp anh.”
Chu Tử Chính cười gật đầu: “Có tác dụng hơn thuốc ngủ nữa.”
Chu Tử Chính đưa một tách trà cho Lâm Dư Hi: “Thiết Quan Âm đấy.”
“Cám ơn!”
Anh lại đưa một đĩa bánh cookie qua.
“Cám ơn, tôi không thích đồ ngọt.”
“Rất ít con gái không thích đồ ngọt nha.”
“Khẩu vị của tôi đơn giản lắm.”
Chu Tử Chính mỉm cười: “Vậy chúng ta làm một chút chuyện khác với bình thường đi.
Thời gian lần sau đổi lại buổi chiều nhé, lúc hoàng hôn đi dạo bên ngoài, cảm giác khác hẳn đấy.”
“Được thôi.
5 giờ chiều, thứ hai tuần sau?”
“Được! Cô muốn đi đâu? Tôi phải về công ty, tiện đường đưa cô về luôn.”
“Tôi hẹn bạn đi ăn cơm rồi, tôi xuống ở trạm tàu điện ngầm gần công ty anh là được.”
“Được!”
_____________
Có lúc, gặp nhau vào lúc không ngờ tới giống như đốt pháo hoa trong ngày tết vậy, pháo hoa không nổ ngay, đến gần để xem, thì lại nở rộ ầm ầm.
Xe dừng lại dưới đèn giao thông, Lâm Dư Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, thì nhìn thấy Lý Thuần Nhất và Vương Vận Kỳ trong một chiếc xe khác, mà hai người họ cũng vừa vặn nhìn qua bên này.
Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, vẻ mặt của cả ba người đều thay đổi.
Đã ba năm rồi, cô không gặp anh ta, lần cuối cùng là trong đám cưới của anh ta và Vương Vận Kỳ, cô ném trả chiếc nhẫn cầu hôn của anh ta, mà anh ta đã trả lại cô ba chữ “thật xin lỗi”.
Ầm, cứ như thế, không hẹn mà gặp, pháo hoa nổ tung trong lòng cô không hề dự báo trước.
Lâm Dư Hi xoay mặt lại, ánh mắt lại như đông cứng lại trước cảnh tượng trong xe kia: Vương Vận Kỳ khoác tay anh ta, dựa vào người anh ta, tươi cười; mà anh ta, cũng đang mỉm cười.
Cô thầm hít vào một hơi nặng nề, đè xuống nỗi căm hận đang rục rịch trong lòng.
Đột nhiên, cô nghĩ đến bức tranh trong nhà của Chu Tử Chính: Đứng trước tâm hồn, bất cứ ai cũng không thể ngụy trang được.
Đối với lòng mình, cô không thể che giấu nỗi hận của cô.
Đối với người khác, cô vẫn phải kiên trì phủ lên lớp vỏ tự trọng và kiên cường của mình.
Chu Tử Chính nhìn sang Lý Thuần Nhất và Vương Vận Kỳ, mỉm cười gật đầu tỏ ý chào hỏi.
Đèn xanh sáng lên, hai chiếc xe, mỗi bên một ngã.
Chu Tử Chính hỏi: “Phải chăng cô cũng cần một cái máy ảnh?”
Lâm Dư Hi im lặng mấy giây: “Tôi không phải bệnh nhân.”
“Cô không phải bệnh nhân, chỉ là người bị tổn thương thôi.”
Cơ thể Lâm Dư Hi khẽ run lên, chau mày: “Anh Chu, chuyện của tôi, tôi hi vọng anh đừng hỏi tới.”
“Sorry!” Chu Tử Chính hiểu, cánh cửa của cô đã đóng lại rồi.
Lâm Dư Hi im lặng, nhìn những tòa nhà chọc trời bay lướt qua ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy có chút chán ngán nói không nên lời với chốn thành phố phồn hoa này.
Có lúc, gặp nhau vào lúc không ngờ tới giống như lúc tâm trạng đang rất tệ, lại giẫm phải phân chó vậy.
Cô vừa mới xuống xe, liền nghe thấy ở sau lưng vang lên một tiếng “Hi Hi” sởn cả gai óc.
Lâm Dư Hi quay đầu lại, một gã đàn ông trung niên đang chạy về phía cô, cái bụng phệ của hắn ta gần như muốn chọc thủng nút cài trên bộ âu phục vậy, mấy cọng tóc kéo dài trên cái đầu hói, bị rung động, bay lên, sau đó rũ xuống mặt hắn ta.
Người đàn ông chạy đến trước mặt Lâm Dư Hi, chẳng qua khoảng cách chỉ chừng 20 mét thôi, thế mà đã thở hồng hộc rồi.
“Hi Hi, thật, thật là khéo quá!”
Lâm Dư Hi mấp máy môi, lại nghĩ không ra nên trả lời hắn ta như thế nào.
“Hi Hi, anh đã suy nghĩ rồi.
Tuy lần trước em đã từ chối anh, nhưng anh biết là em đang thử thách tấm lòng anh dành cho em.
Anh sẽ không bỏ cuộc đâu, anh sẽ tiếp tục theo đuổi em.”
Trong lóng Lâm Dư Hi run lên: “Không phải tôi muốn thử thách anh; chúng ta thật sự không hợp.”
“Không đâu! Em xem, em thích ăn mì cá viên, anh cũng vậy.
Em thích leo núi, anh cũng vậy.
Hơn nữa, em đã chữa khỏi bệnh cho anh, bây giờ, anh lợi hại lắm đấy.” Gã đàn ông nhướn mày với Lâm Dư Hi, mặt đầy vẻ đắc ý.
Ngay cả da đầu của Lâm Dư Hi cũng tê dại luôn.
Đột nhiên, một cánh tay khoác lên vai cô, Lâm Dư Hi nhìn qua theo bản năng, Chu Tử Chính đứng bên cạnh cô, thản nhiên nói với người đàn ông nọ: “Anh muốn theo đuổi bạn gái tôi?”
Hai mắt của người đàn ông trợn thành hai cái vòng, cái miệng cũng há thành một vòng tròn, dáng vẻ khôi hài khiến người ta bật cười.
Tựa như hắn ta hưng phấn mua một chiếc Toyota đến chở người đẹp, lại phát hiện người đẹp đã bị chiếc Ferrari cướp đi mất rồi.
“Tôi đề nghị tốt nhất anh đừng nên thì hơn.”
“Chu, Chu……”
“Đúng, tôi tên Chu Tử Chính, Lâm Dư Hi là bạn gái của tôi.” Một câu thể hiện công khai vô cùng trịnh trọng, trịnh trọng đến mức như xuất phát từ tận đáy lòng.
Không chỉ người đàn ông nọ, mà ngay cả Lâm Dư Hi cũng giật mình.
Chu Tử Chính nhìn sang Lâm Dư Hi: “Muốn đi chưa?”
Lâm Dư Hi hoàn hồn lại trong tình trạng ngơ ngác: “Ừm!”
Cứ như thế, Chu Tử Chính khoác vai cô, mang theo sự ngạc nhiên của người đàn ông nọ, sự kinh ngạc của người qua đường, đi về phía trạm tàu điện ngầm người đến người đi kia.
“Tin tôi đi, đối phó với đàn ông tự cho là đúng, thì đây là chiêu tốt nhất.”
“Ơ, cám ơn!”
“Sau này có cần thì cứ tìm tôi bất cứ lúc nào, những chuyện nhỏ như đuổi ruồi muỗi này, tôi vẫn làm được đấy.”
“Cám ơn!” Sau khi xác định người đàn ông đó không nhìn thấy mình nữa, Lâm Dư Hi từ từ dịch ra bên cạnh Chu Tử Chính.”
Chu Tử Chính lấy tay ra: “Đừng khách sáo.”
Người đi đường bên cạnh đã chú ý đến Chu Tử Chính.
“Chu Tử Chính kìa! Không phải anh ấy cũng ngồi tàu điện chứ?”
“Đẹp trai quá!”
“Cô gái đó là ai vậy? Trông cũng bình thường thôi, sẽ không phải là niềm vui mới chứ?”
“Không thể nào! Nhìn qua giống như sinh viên vậy.
Chẳng lẽ lại đổi gu rồi?”
Lâm Dư Hi chỉ cảm thấy da đầu như nổ tung ra, ngại ngùng cười với Chu Tử Chính một cái, nói tiếng “bye”, vội vàng chạy vào trạm tàu điện ngầm.
Chu Tử Chính nhìn bước chân vội vã của cô, mang theo chút cảm giác như chạy trối chết, bật cười.
_____
Tống Thành Trạch nhìn danh sách khách mời trên tay, cả người nhảy dựng lên.
Sau khi điện thoại kết nối, trực tiếp trách mắng: “Tình hình hội thương mại này của mấy người làm sao thế? Tại sao trong danh sách tham gia tiệc tối hôm nay lại có Hứa Nặc hả.
Có Hứa Nặc cũng thôi đi, còn có vợ anh ta nữa.
Ngay cả những người nào không thể có mặt chung một chỗ cũng không hiểu rõ, tôi thấy anh đây là không muốn lăn lộn trong giới xã giao này nữa rồi phải không!”
“Cái gì, không đổi được? Không đổi được, thì chủ tịch Chu sẽ không tham dự.”
“Là khách mời trao giải thì thế nào, có chủ tịch Chu thì không có Hứa Nặc, đây là luật trong nghề rồi!”
“Biết chủ tịch Chu quan trọng thì tốt.
Tôi cho anh nửa tiếng đồng hồ, tôi không muốn thấy tên của Hứa Nặc và vợ anh ta trên danh sách nữa.”
Chu Tử Chính đi ngang qua bàn làm việc của Tống Thành Trạch, bước chân thoáng dừng lại, liếc mắt với anh ta một cái.
Tống Thành Trạch vội ngắt máy, đi vào phòng của Chu Tử Chính.
“Chuyện gì thế?”
“Tiệc tối hôm nay, cái đám ngốc đó đã mời Hứa Nặc và…… Tôi đã bảo bọn họ đi xử lý rồi.”
Chu Tử Chính mở máy tính ra: “Không cần đâu.”
“Không cần?” Tống Thành Trạch tưởng mình nghe nhầm.
“Chủ tịch muốn hủy bỏ tiệc tối của hội thương mại hôm nay ạ?”
“Tôi sẽ tham dự!”
“Vậy……”
Chu Tử Chính nhìn anh ta: “Cậu tưởng tôi muốn trốn tránh anh ta cả đời sao?”
“Tôi không có ý đó.”
Chu Tử Chính nhìn vào màn hình máy tính, không nói gì nữa.
Chân mày của Tống Thành Trạch nhíu lại: “Chủ tịch Chu, tối nay muốn tìm ai đi cùng với anh......!không?” Hình như anh đã chán chê Lê Yên - bạn gái nhiệm kỳ trước rồi.
“Tìm QQ của Lâm Dư Hi đi.”
“Ơ, được ạ!”.