Suốt nhiều ngày qua, Gina vật lộn với cuộc trò chuyện lần trước của nàng với Adam trong nhà kho. Nàng buộc bản thân nhớ đến không chỉ ngọn lửa trong nụ hôn, mà còn cả sự sắc sảo băng giá trong mắt anh.
Có phải nàng đã lừa phỉnh bản thân những ngày tháng qua không? Nàng thực sự chỉ đang giữ lấy giấc mơ trẻ con chẳng mảy may có thật ? Đã đến lúc thừa nhận thất bại và gói ghém trái tim lại trước khi nó bị nghiền nát hoàn toàn chăng?
Nàng bám vào bờm con Shadow và giục nàng ngựa Gypsy dịu dàng đi xuống lối mòn về phía nghĩa trang nhà King. Khi nàng tới nơi, những đám mây bão vốn ẩn núp nơi chân trời suốt cả ngày lại đột nhiên bay theo, quét ngang bầu trời như một đoàn quân xâm lược.
Nhiệt độ hạ xuống ngay tức thì và ánh mặt trời bị che mờ. Màu xám bao quanh nàng và cơn gió lạnh thổi tung, hất mái tóc dài của nàng ra khỏi bờ vai và đẩy nó ra sau lưng. Shadow khó nhọc chạy nhảy bên nàng như thể con ngựa có thể đánh hơi được cơn bão sắp đến và không mong mỏi gì hơn là quay trở lại sự ấm áp thoải mái trong chuồng.
Nhưng Gina đang có một sứ mệnh, và sẽ không quay về nhà cho đến khi nào nàng hoàn thành nó. Làm sao Adam có thể dứt bỏ sạch sẽ gia đình đã chết của mình ra khỏi cuộc đời như thế? Với độ chính xác như làm phẫu thuật, anh đã cắt bỏ mảnh quá khứ đó và tống nó đi mãi mãi. Loại người nào làm được như thế?
Cảnh sắc cuối hè đã hòa mình vào thu. Rất sớm thôi, hàng cây đang che chở cho khu nghĩa trang cổ này sẽ bị bao phủ trong màu vàng sáng và sắc đỏ, những chiếc lá rung rinh trong gió, rơi xuống thành một mảng màu. Mùa đông thì lạnh hơn, còn ngày thì ngắn lại.
Shadow thở phì phì, lắc đầu và lại cố chạy ra khỏi con đường mòn. Nhưng Gina xác định phải đối mặt với quá khứ mà Adam khóa trái.
Hoa văn trên hàng rào mắt cáo bằng sắt bao quanh khu nghĩa tranh nhuốm màu thời gian, nhưng cũng vẫn tinh tế và mạnh mẽ. Như thể nó đã được thế hệ sau xây nên với vô vàn tình yêu thương. Cũng như chính bản thân gia tộc King.
Dàn hoa giấy cuốn quanh công trình kim loại, màu đỏ sẫm của nó và những bông hoa oải hương nhạt màu run run trong gió. Bia đá phủ kín khu nghĩa trang nho nhỏ, chúng đã đứng ở nơi đó từ đầu những năm 1800. Một số không còn vững chãi nữa, những dòng chữ khắc trên mặt đó bị bào mòn bởi thời gian và thời tiết. Những cái mới hơn kiên cường đứng thẳng, mặt đá của chúng vẫn sáng, dòng chữ khắc sâu và rõ ràng, khó có thể bị mưa gió chạm tới.
Gina ghìm Shadow lại, buộc lỏng dây vào hàng rào sắt và cẩn trọng như dân trộm cắp, mở cánh cổng chạm khắc cầu kỳ ra. Tiếng kim loại cọ vào nhau cào vào đầu dây thần kinh nàng, cơn gió xô đẩy nàng như ai đó hoặc cái gì đó đang cảnh báo nàng hãy quay lại. Hãy tránh xa lãnh địa của cái chết và quay lại với sự sống.
Giọt mưa đầu tiên rơi xuống nàng khi đang xiêu vẹo dấn thân vào trận gió. Giọt mưa lạnh giá ngấm vào áo nàng, trườn từ cổ xuống lưng. Lá cây kêu sột soạt, nghe như rất nhiều người đang thì thào, muốn biết nàng sẽ làm gì tiếp.
Bước cẩn thận ngang qua bãi cỏ ướt và sẽ còn ướt hơn nữa, Gina đi chậm lại quanh những ngôi mộ cũ và đi thẳng tới hàng cuối cùng, nơi tấm bia granite sáng màu đang chờ đợi. Cha mẹ Adam được chôn cất cạnh nhau hơn mười năm qua, sau khi chuyên cơ họ đang lái đâm xuống ngoại ô San Franciso. Hoa tươi được đặt trên mộ họ. Những bông hồng trong vườn nhà.
Tuy vậy Gina không đến đây để gặp cha mẹ Adam. Mà là hai ngôi mộ khác, im lìm và lạnh giá dưới cơn mưa đang gọi nàng.
Monica Cullen King và Jeremy Adam King.
Cũng có hoa ở đây. Hoa hồng cho Monica, cúc tây cho Jeremy. Cơn mưa nặng hạt rơi xiên xiên trên mặt đá gratine và bảng tên bằng đồng khắc trên đó. Sự im lìm vươn tới chỗ Gina đứng làm nàng chộn rộn. Nằm lại nơi đây là gia đình mà Adam không thể quên và cũng không cho phép bản thân nhớ tới. Đây là lý do anh đang sống chỉ một nửa cuộc đời. Đây chính là cái quá khứ theo cách nào đó khiến anh phải trả giá bằng nhiều thứ hơn cả một tương lại được bên nàng.
” Tôi phải làm thế nào để anh ấy yêu tôi?” Nàng hỏi, ánh mắt từ bia mộ này sang bia mộ kia. “Tôi phải làm sao thì anh ấy mới thấy được rằng có một tương lại không phải là vứt bỏ quá khứ?”
Dĩ nhiên không có câu trả lời, nếu có thì chắc Gina sẽ vừa chạy vừa la hét ra khỏi nghĩa trang. Nhưng không hiểu sao nàng cảm thấy câu hỏi của mình đang được lắng nghe. Và thấu hiểu.
Quỳ một gối xuống trước hai ngôi mộ, nàng cảm thấy lớp vải denim dệt thấm nước lạnh cóng khi nhẹ nhàng chạm tay xuống mặt cỏ được chăm sóc cẩn thận và lơ đãng nhặt mấy cành cây rơi rụng, đặt sang bên.
” Tôi biết anh ấy yêu hai người. Nhưng tôi nghĩ anh ấy cũng có thể yêu cả tôi nữa.”
Nàng liếc sang tấm bia khắc tên Jeremy và hai mốc thời gian đánh dấu quãng đời cậu bé. Đôi mắt nàng đong đầy cảm xúc, nhớ lại sự cảm thông với Adam khi cậu bé tỏa sáng và phá phách ấy mất.
” Không phải tôi muốn anh ấy quên hai người. Bất cứ ai trong hai người. Tôi chỉ muốn…” Tiếng nàng nhỏ dần khi ngẩng lên nhìn về phía chân trời, nơi những đám mây đen đang khuấy đục.
” Tôi vẫn đang lừa dối chính mình phải không?” Mãi sau nàng mới thì thầm, gió thổi lời lẽ của nàng quay ngược trở lại. ” Anh ấy sẽ không mạo hiểm lần nữa. Không mạo hiểm yêu lần nữa khi đã phải trả cái giá quá đắt.”
Mưa ầm ầm rớt xuống từ trên bầu trời đã chuyển đen và có vẻ nguy hiểm, rơi xuống thành cơn và làm nàng ướt tới tận da. Cơn gió cuộn quanh nàng và xương cốt Gina rùng mình. Nàng biết cơn bão không phải lý do duy nhất. Mà còn bởi sự nhận thức ớn lạnh rằng điều nàng mong mỏi sẽ không bao giờ xảy ra. Đã đến lúc đầu hàng. Nàng sẽ chẳng đặt mình vào vị trí cứ mòn mỏi sống cùng một người đàn ông, hy vọng ngày nào đó anh ta sẽ yêu mình.
Đến lúc bỏ thuốc tránh thai rồi.
Chậm chạp đứng lên, nàng nhìn xuống mộ các thành viên của gia đình Adam và thì thầm, ” Chăm sóc anh ấy khi tôi đi nhé?”
—–
Adam đang thắng cương ngựa của mình trong chuồng khi Gina vào đến trong sân trạng trại, ướt sượt và tội nghiệp như bất cứ người phụ nữ nào. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng đi tìm nàng – điều mà chính anh cũng phải thừa nhận là gần như vô tác dụng. Trong trang trại có kích cỡ như của nhà King, phải mất nhiều ngày để tìm nàng. Dù vậy, anh vẫn phải tìm vì không biết nàng ở đâu, có an toàn, bị thương, bị lạc hay Chúa biết là còn gì khác nữa, khiến anh phát điên.
Song giờ nhìn nàng, anh giằng xé giữa nhẹ nhõm và điên tiết. Mặc xác cơn mưa, anh rời khỏi nhà kho, bước ngang khoảng sân cho tới tận khi đứng cạnh nàng. Anh kéo thốc nàng xuống khỏi lưng ngựa, túm lấy vai nàng trong khi nhìn thẳng vào mắt nhau và hét to, ” Em đã ở cái chỗ quái nào thế? Mất mấy tiếng đồng hồ rồi.”
” Em cưỡi ngựa.” nàng đáp, hất tay anh ra. Nàng hơi lảo đảo, cố đứng vững và nhìn ngó xung quanh như đang cố nhớ ra mình đang ở đâu hay làm thế nào mình đến được đây. ” Em đang cưỡi ngựa thì có bão…”
Giọng nàng trôi đi và bất cứ điều gì nàng nói đã bị nhấn chìm trong tiếng sấm ầm ầm từ cơn mưa và cú tạt của trận gió. Nàng nhìn mình như đang ngạc nhiên khi thấy bản thân ướt sũng. Bầu trời vẫn bị xé toạc bởi những hạt mưa dày đặc, khiến cho việc nhìn xa thêm vài feed trở thành bất khả thi.
Nội tâm Adam vẫn đang gào thét thậm chí ngay cả khi anh đấu tranh giành lại sự bình tĩnh huyền thoại của mình, cái điều mà hết sức bình thường như một phần của đời anh. Chó chết, anh đã phát sốt lên không biết nàng ở đâu. Có an toàn không. Anh đã mất hai tiếng liên tục theo dõi cơn bão cuồn cuộn bên ngoài, và tìm kiếm nơi chân trời một dấu hiệu nàng đang quay về. Anh cảm giác như mình đã chạy nước rút cả ngày. Kiệt sức và bị đẩy đến giới hạn cuối cùng của bản thân.
Anh với tay gạt mới tóc ướt trước trán nàng, ” Chết tiệt, Gina, đừng có cưỡi ngựa đi đâu mà không báo với ai chứ. Trang trại này rất lớn. Điều gì cũng có thể xảy ra, kể cả với người dày dạn.”
” Em ổn mà.” Nàng trệu trạo, vuốt nước khỏi mặt. Nàng so vai lại và lạnh lùng nói thêm, ” Đừng có hét lên nữa.”
” Anh còn chưa bắt đầu đâu,” anh cảnh cáo, vẫn đang cố điều khiển dòng cảm xúc đang làm phiền anh một cách chó chết khi nàng bước vào sân. Nàng không biết điều gì có thể xảy ra sao?
Rắn săn chuột có thể dọa ngựa của nàng. Mèo hoang dưới chân đồi đi kiếm ăn có thể tấn công. Con ngựa của nàng nhỡ sụt hố và gẫy chân, bỏ mặc Gina cách xa nơi ứng cứu hàng dặm thì sao. Tim anh dộng ầm ầm, não bộ thì gào thét, và cơn điên mà anh phải ghìm cương lại kể từ khi biết nàng đi vắng cuối cùng đã bị buông lỏng.
Anh túm lấy bắp tay nàng và lắc đến khi đầu nàng ngửa ra sau, với đôi mắt to màu vàng gần như chiếm hết cả mặt. ” Cái quái gì quan trọng đến mức em phải ra ngoài trong cơn bão hả?”
Nàng chớp mắt nhìn anh. Những giọt mưa như nước mắt trên khuôn mặt. ” Đừng bận tâm. Anh không hiểu đâu.”
Như thể nàng vừa tát vào mặt anh vậy. Tốt thôi. Nàng không muốn nói cho anh biết có chuyện gì? Tốt cho anh. Nhưng chó chết đi nếu anh còn tiếp tục ngâm nước ngoài sân. ” Đi thôi.” Anh quay người và kéo nàng về phía ngôi nhà.
Nàng cự lại cú siết của anh mà không sao nới lỏng được. ” Em phải xem Shadow thế nào.”
” Giờ em lo cho con ngựa đó hả?” Anh lắc mạnh đầu. ” Một người của anh sẽ để ý đến nó.”
” Anh bỏ ra được không, Adam?” nàng to tiếng, lê gót giầy trong lớp bùn. ” Em tự đi được. Em có thể lo cho bản thân. Và lo cho ngựa của em.”
” Vậy sao?” Anh nhìn nàng từ đầu đến chân. ” Có vẻ em đang làm rất tốt đấy Gina. Giỏi lắm.” Rồi anh nhìn qua vai nàng, chỉ chỉ và nói. ” Kia kìa. Sam đến chỗ Shadow rồi. Anh ấy sẽ lau và cho nó ăn. Hài lòng chưa?”
Nàng cũng nhìn, theo dõi con ngựa cái được dẫn vào khu chuồng ấm áp, khô ráo, rồi sức lực của nàng như bị rút mất. Nàng xoay lại và điều gì đó trong Adam trăn trở. Nàng ném đời anh vào mớ hổ lốn, và giờ lại khiến anh gào thét như thằng thần kinh trong khi anh không bao giờ gào thét.
” Thôi nào” anh lầm bầm và ôm lấy nàng lần nữa, kéo nàng đi sau mình thẳng một đường đến cửa trước. Anh đẩy mở cửa, giũ càng nhiều bùn ra khỏi giầy càng tốt, rồi bước vào nhà. “Esperanza!”
Người phụ nữ lớn tuổi hấp tấp chạy từ bếp vào phòng khách, ngay tức khắc đi về phía Gina. ” Dios mio, có chuyện gì thế? Cô Gina, cô ổn chứ?”
” Tôi ổn” Gina đáp, vẫn cố vùng vẫy khỏi cú siết như gọng kìm của Adam. ” Xin lỗi đã gây rắc rối” nàng thêm vào, vẩy tay về chỗ nước mưa lẫn bùn đất lỗ chỗ trên sàn một thời sáng bóng trước lối vào.
” Không sao không sao”. Esperanza xua xua và nhìn Adam. ” Cậu làm gì cô ấy thế?”
” Tôi á?”
” Không” Gina nhanh chóng gọn ghẽ cắt ngang. ” Không phải Adam. Tôi bị kẹt trong cơ bão.”
Esperanza vẫn bắn cho Adam cái nhìn chết người, rõ ràng muốn nói, cậu có thể ngăn cô ấy nếu cậu cố gắng. Sao cũng được. Anh sẽ không đứng đây và bào chữa cho bản thân, trong khi Gina đông lạnh tới xương.
” Tôi mang cô ấy lên lầu đây.” Adam nói, hướng về phía cầu thang. ” Chúng tôi sẽ cần thứ gì đó nóng nóng trong khoảng, một tiếng nữa? Có thể là ít súp tortilla của chị nếu còn.”
“Sí, sí,” Esperanza đáp. ” Một tiếng thôi” Rồi bà chậc lưỡi khi Adam cuốn Gina vào vòng tay mình và bắt đầu leo lên gác, nói với cả hai người họ."Em tự đi được." Nàng càu nhàu
" Thề có Chúa, em đừng có nói một câu nào nữa." Anh quát. Trên đầu cầu thang, anh liếc Esperanza nhanh chóng thu dọn mớ bầy hầy anh và Gina để lại. Đến lúc tăng lương thêm cho người giúp việc của anh rồi.
Gina, rất không may là không bị tác động bởi cơn điên trong anh, đẩy một tay lên ngực anh và nói, " Chó chết thật, Adam, em không tàn phế."
" Đúng thế. Chỉ điên thôi" anh nói, chỉ ngó nhanh nàng một cái trước khi đi xuôi theo phòng khách về phía phòng ngủ chính.
Anh bước vào trong liên tiếp cho đến lúc vào trong phòng tắm nối liền. Một căn phòng khổng lồ, lát cả dặm gạch trắng đen, nó kiêu hãnh bởi một bồn tắm đôi, kèm phòng tắm hoa sen to đến mức đủ cho cả một cuộc trác táng, và bể nước nóng với cửa sổ rộng màu tía nhìn ra phong cảnh phía sau vườn. Dù vậy bây giờ, mưa xối xả rơi xuống cửa kính, làm mờ cả tầm nhìn, khoảng cách đến chân trời chẳng khác gì một vệt màu đen và xám.
" Cởi ra." Anh nói và để nàng xuống.
Nàng lườm lại. " Không."
" Tốt thôi. Để anh cởi cho vậy. Cứ như anh không biết làm gì với cơ thể em ấy."
Adam động đến cúc áo sơ mi của nàng, Gina đập vào tay anh. Không mạnh lắm, vì nàng đang run rẩy và lạnh đến mức răng đang va lập cập vào nhau.
" Chắc em muốn đợi đến lúc khỏe hơn để đánh nhau đi." Anh nghiến răng và với xuống bật vòi nước nóng. Anh đẩy cái lẫy để khóa cửa lại và xoay người nhìn nàng trong khi nước nóng ào vào bồn.
Anh bắt đầu cởi từng nút áo của nàng và tuột từng chiếc quần áo chết tiệt ra khỏi nàng. " Em sắp đông lạnh rồi đây này." Rồi anh tháo áo lót, mặc Gina vòng hai tay quanh ngực vì sự e lệ hoàn toàn vô dụng.
" Hơi muộn ấy vụ e ấp ngại ngùng đó rồi, em không nghĩ thế sao?" Anh hỏi và quay đầu tránh ánh mắt thách thức của nàng.
" Em không muốn anh ở đây," nàng nói, lời lẽ chắc sẽ có sức nặng hơn nếu giọng điệu không run rẩy quá mức.
" Đúng rồi." Anh quỳ xuống phía trước nàng để tống khứ đôi bốt. " Em đã nghĩ cái quái gì thế? Sao hôm nay em lại ra ngoài chứ? Em đã nhìn thấy cơn bão và nghe dự báo rồi."
" Em tưởng mình có thời gian." Nàng đáp, với tay bám vào bệ rửa mặt để giữ thăng bằng khi anh nhấc chân của nàng lên, rồi sang cái còn lại. " Em cần phải – "
" Làm sao ?" Anh nhìn lên ở nơi đang quỳ. Vẫn cáu giận, nhẹ nhõm, bị giằng xé giữa hai trạng thái đó, anh gầm lên, " Cần làm sao?"
Nàng lắc đầu. " Không có gì đâu."
Nàng không muốn nói cho anh biết nàng nghĩ gì khiến anh khó chịu. Nàng đã ở đâu. Điều gì đã khiến ánh mắt đau đớn đó xuất hiện trên khuôn mặt, trên đôi mắt nàng. Anh muốn … chết tiệt, anh muốn an ủi nàng. Từ bao giờ mọi chuyện lại thành thế này? Từ bao giờ mà anh lại bắt đầu quan tâm đến điều nàng nghĩ, đến cảm xúc của nàng? Và làm thế nào mới dừng lại được?
Lắc mạnh đầu, anh tuột bốt của nàng ra, rồi đến tất và làm việc đến quần jean. Lớp vải dệt ướt đầm, rất khó dịch chuyển và anh thực sự phải nỗ lực để tháo nó xuống khỏi đùi và bụng nàng. Nước mưa lạnh băng chảy ròng ròng trên làn da tái nhợt, xanh xao. Nàng lại run rẩy, Adam nắm chặt tay lại, ngăn cái cái thôi thúc được vuốt ve và sưởi ấm cho nàng bằng sự động chạm của mình.
Thay vào đó anh rít lên. " Em lạnh thấu xương rồi."
" Tương đối."
Đằng sau họ, nước nóng đổ vào bồn tắm khổng lồ và từng cuộn hơi nước phủ mờ cửa sổ, ngăn cách màn đêm, bịt mắt cả hai người trong căn phòng.
" Vào đi." Adam dứt khoát.
Nàng nhìn anh. " Anh ra ngoài trước."
" Không đời nào" anh nói và nhấc nàng lên như nhấc một cọng lông, và ném thẳng vào bồn tắm. Gina hít sâu khi nước ấm chạm vào đôi chân lạnh cóng của nàng, nhưng ngay tức khắc sau đó, nàng ngồi xuống và để hơi ấm chìm vào cơ thể và cái gì đó xua hơi lạnh thấu xương giảm dần.
Gina nhắm mắt và ngửa đầu ra sau, chỉ tập trung vào cảm giác tuyệt diệu của làn nước nóng bao quanh thân thể mỏi mệt, đau đớn, lạnh cóng. Nàng nghe thấy Adam bật vòi nước nóng, lập tức nàng cảm nhận được nhịp đập nóng rẫy và kiên định đâm vào cơ thể đáng thương, bị ngược đãi của mình như lời chúc phúc tí xíu màu nhiệm.
Thôi được, anh rất cao ngạo và phiền toái và ngay bây giờ, là người cuối cùng trên trái đất này mà nàng muốn ở bên, nhưng anh nói đúng về vụ bồn tắm. Và nàng muốn cảm ơn anh đã bật vòi nước. Khi mở mắt, nàng lại thấy Adam đang tuột mớ quần áo ướt ra khỏi người.
" Anh làm gì thế?"
Anh liếc nàng và kéo quần jean xuống cùng cái áo ướt đã vứt trên sàn, trên cùng là cả hai đôi bốt. Bờ ngực rộng của anh đầy nước, và những giọt khác nhỏ xuống từ mái tóc.
" Thế trông giống cái gì?"
" Em biết trông giống cái gì." Nàng đáp và lùi lại trong bồn, càng xa anh càng tốt. Đúng thế, cơ thể nàng đang bắt đầu bốc lửa, nhưng không phải nàng muốn chuyện đó đến. Chỉ là nhu cầu sinh lý thôi. Chứng kiến Adam khỏa thân, thấy nóng lên và cứng lại.
Chía ơi, sẽ thế này vĩnh viên sao?
Không. Ngay cả khi nàng có thể ra đi và không gặp anh trong mười hay mười lăm năm, có thể nàng sẽ kiểm soát được phản ứng của mình trước những cuộc gặp gỡ hiếm hoi. Song hiện tại, nàng đang gặp khó khăn vì phải đè nén nhu cầu của cơ thể mình. Bất chấp lời cảnh tỉnh và sự tiên đoán thảm khốc mà trí óc nàng đang gào thét.
Anh bước vào bồn, xoay xở tựa vào phía đối diện. Khi dòng nước sủi bọt quét lên ngực trần của mình, anh nói. " Anh đã lo lắng."
Âm thanh của điều gì đó ấm áp và ngọt ngào vang vọng trong nàng trong một hay hai chớp mắt gì đó. Vài tuần trước … hà, thậm chí chỉ vài ngày trước, nàng có lẽ đã khao khát được nghe Adam nói thế với mình. Nó có thể đã cho nàng hy vọng, khiến nàng tin rằng vẫn có cơ hội cho họ.
Giờ nàng biết nhiều hơn thế.
Gina nhìn vào mắt anh, chỉ có thế nghĩ rằng, vậy là không đủ. Nỗi lo lắng cho nàng, nỗi sợ hãi nàng có thể bị thương ấy không hơn gì tình cảm anh dành cho người láng giềng. Một người quen biết.
Nàng muốn nhiều hơn.
Và sẽ không tài nào có được.
" Em vẫn lạnh cóng." Anh nói.
" Đúng vậy." Rất rất lạnh. Lạnh hơn bất cứ lúc nào trước đây, Gina có cảm giác xa cách rằng tốt hơn hết nàng nên quen với cảm xúc này.
" Anh có thể cải thiện điều đó." Adam trườn về phía nàng, nắm lấy tay nàng và xoay người, để nàng tựa vào anh, duỗi đôi chân dài ra trong bồn nước nắm.
Anh vòng tay quanh nàng và ấn đầu nàng vào ngực mình. Nàng rúc vào lòng anh, lắng nghe nhịp đập chậm rãi của trái tim anh bên tai mình.
" Đừng làm thế với anh lần nữa." Anh nói, giọng rung rung trong ngực.
Nước nóng phun vào mặt nàng và máy mát xa vỗ lên lưng nàng trong khi Adam vuốt ve làn da. Nàng nghĩ có thể anh sẽ hôn lên đỉnh đầu mình, nhưng Gina cắt ngang cái suy nghĩ đó ngay tức khắc, chắc chắn nàng chỉ đang lừa phỉnh bản thân mà thôi.
" Không đâu." Nàng chẳng còn mấy cơ hội làm anh lo lắng nữa. Thời gian của nàng ở trang trại nhà King rõ ràng là đang cạn dần. Và khi nàng rời đi, Adam sẽ chẳng nghĩ đến nàng nữa. Anh sẽ không phải quan tâm việc nàng đang ở đâu. Anh sẽ có điều mình muốn. Một mảnh đất hai mươi mẫu Anh để gom tài sản của nhà King về lại một mối.
Trong khoảng vài tháng trời, nàng chẳng là gì hơn một hồi ức bất tiện. Có thể anh sẽ đi trên mảnh đất mà anh đã gắng sức để có được đó, và nghĩ về nàng. Có thể anh sẽ thắc mắc xem nàng đang làm gì, hay ở đâu. Nhưng rồi sau đó, anh sẽ gạt ra khỏi đầu mình. Anh sẽ khóa hồi ức về nàng lại hoàn toàn như những gì anh đã làm với Monica và Jeremy.
" Ít nhất hãy mang cái điện thoại chó chết đó đi lần tới." Adam nói, vuốt bàn tay to lớn và thô ráp lên xuống trên lưng nàng, với sự quan tâm lâu dài và kiên định, đối lập dịu dàng với bồn nước nóng. " Làm anh phát rồ lên khi gọi cho em và nghe tiếng chuông trên này."
" Em sẽ mang." Nàng đã không nghĩ tới việc khi nào sẽ rời khỏi trang trại, hay nói cho ai đó mình sẽ đi đâu. Nàng được nuôi dạy để khôn ngoan hơn thế. Tai nạn có thể xảy ra ở bất kỳ đâu, bất kỳ lúc nào, và tìm người trong một trang trại cỡ như của Adam có thể mất hàng tuần. Nhưng nàng không muốn mang điện thoại. Không muốn bất cứ ai xen vào cuộc hành trình bước vào quá khứ của Adam.
" Chó chết thật Gina…"
Lần này giọng anh khẩn thiết hơn một tiếng gầm. Nàng nghe ra sự cần thiết trong đó, cảm nhận được nhịp đập mạnh và khẩn thiết của sự cương cứng bên dưới mình. Cơ thể anh cứng lại, tim đậm mạnh hơn và chỉ trong vài giây, bàn tay anh đang di chuyển trên nàng với nhiều ham muốn hơn là quan tâm.
" Em có thể bị thương." Anh thì thầm nhanh hơn và xoay khuôn mặt nàng lại để đặt lên một nụ hôn. Anh cúi xuống hôn nàng thật sâu, mạnh và kéo dài. Lưỡi anh càn quét trong miệng nàng, hơi thở lấp đầy má nàng, và tiếng rên rỉ trầm thấp từ anh trôi vào trong nàng, hòa vào âm thanh của chính nàng.
Nhịp điệu của bồn tắm va vào nàng, đẩy nàng lại gần Adam hơn, nhấn mạnh nhu cầu của nàng như đang đặt dấu chấm hết cho sự khát khao trỗi dậy bên trong.
Anh rất cứng, dày dạn và sẵn sàng. Hơi thở anh sít lại khi nàng trượt một chân qua nơi đó. Bàn tay anh trượt xuống eo nàng, giữ nàng trên người mình. Mắt họ nhìn nhau chăm chăm khi Gina cảm nhận cơ thể anh chậm rãi trượt vào mình. Anh lấp đầy nàng, và nàng hưởng thụ điều đó. Nhấm nháp nó. Lưu giữ cảm xúc này vào trí nhớ, để mình có thể luôn hồi tưởng lại với cảm xúc trong trẻo của bàn tay anh trượt trên da mình. Mùi hương của anh. Vị của nụ hôn.
Bởi vì một khi không còn thuốc tránh thai cản đường, nàng biết mình sẽ rất nhanh có thai. Biết rằng ngay cả khi anh ôm nàng, cả khi cơ thể hai người hợp thành một, họ cũng đã xa nhau rồi.
Và nàng cũng biết mỗi cái vuốt ve kể từ đêm nay trở đi, sẽ trở thành những lời tạm biệt thầm lặng.
" Anh không biết là em Gina. Bây giờ anh đang khá bận. Em có cần gì không?"
" Không." Nàng nói nhẹ. " Anh đã cho em mọi thứ em cần rồi."
" Gì cơ?"
Chính giọng nói nghiêm nghị, chứ không phải lời lẽ của nàng làm anh chú ý.
" Em đang nói gì vậy?" Anh hỏi, vội đứng dậy nhìn nàng. " Có chuyện gì à?"
" Không, Adam. Không có gì hết. Thật ra thì mọi thứ đều rất ổn."
" Thế thì…?"
Để trả lời, nàng trao cho anh tờ giấy và nhìn anh cẩn thận mở nó ra.
…
" Em có thai rồi?"
…
" Chúc mừng Adam"
…
" Anh làm tốt lắm. Kết thúc giao kèo của chúng ta. Giờ anh đã có mảnh đất, vụ mặc cả đã hoàn tất."
…
" Em đóng gói hành lý cả rồi."
" Em sắp đi sao? Đã vậy rồi?"
" Chẳng việc gì phải ở lại phải không?"
Hai tháng sau, Adam đang nghiên cứu, xem qua các báo cáo từ người môi giới lẫn đề án từ vài công ty nhỏ hơn mà trang trại nhà King để ý. Ít nhất mỗi tuần một lần anh bị giữ lại trong này, xem một lượt đống giấy tờ làm người ta phát rồ của một tập đoàn cũng lớn như cái anh sáng lập.
Công việc không thay đổi là mấy kể từ thời ông của anh. Những bức tường màu xanh đen. Nhiều giá sách cao từ sàn lên tận trần lấp đầy hai bên tường và một khung cửa sổ bày ra thảm cỏ rộng trước nhà. Quầy bar bằng gỗ gụ chiếm cứ một góc phòng và chiếc TV plasma 50 inch được giấu sau bản sao một bức tranh Manet yêu thích của mẹ anh. Có hai ghế sofa đối diện nhau, chờ ai đó ngồi xuống nói chuyện, kèm với hai cái ghế dựa đơn ngoại cỡ bằng da sẫm. Vào mùa đông, có cả một lò sưởi bằng đá rộng đủ cho cả một đứa trẻ đứng hẳn vào trong.
Đây là thánh địa của anh. Không ai vào đây ngoài Esperanza vào lau dọn. Hoàn toàn bị vướng vào mớ điều tra và đề xuất đa dạng hóa hơn, anh thậm chí không hay biết gì khi cửa phòng âm thầm mở ra.
Dù vậy anh vẫn nghe tiếng đóng lại, và nói mà không buồn ngẩng lên. ” Tôi không đói Esperanza. Nhưng tôi có thể uống thêm cà phê nếu chị có.”
” Rất tiếc.” Gina đáp. ” Vừa hết mất rồi.”
Adam ngạc nhiên ngước lên và thấy nàng đang ngó nhanh căn phòng nàng chưa từng đặt chân tới. Nàng mặc quần jean mài màu xanh, áo T-shirt dài tay đỏ với đôi bốt chắc già bằng tuổi trang trại. Tóc nàng túm lại bằng dây chun dưới gáy. Không một vệt bụi hay trang điểm. Nhưng nàng có đôi mắt vàng dạt dào lửa và cảm xúc, anh biết mình chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào đẹp hơn.
Anh lại dấy lên cái cảm giác như điện giật giờ đã quá quen thuộc nảy ra khi ngắm nàng. Ngay tức thì hạ bộ anh cứng lên như đá và đau đớn dậy lên sâu thẳm trong mình. Họ đã kết hôn hàng tháng trời và anh vẫn chưa miễn dịch khỏi sự hiện diện của nàng.
Phiền toái vì suy nghĩ đó, anh cố tình hạ tầm mắt xuống cặp tài liệu trước mặt.
” Anh không biết là em Gina. Giờ anh đang bận. Em cần gì không?”
” Không.” Nàng nói nhẹ, bước ngang tấm thảm phương Đông dày màu đỏ để đến trước bàn làm việc bằng gỗ sồi, từng thuộc về cha anh. ” Anh đã cho em mọi thứ em cần rồi.”
” Sao cơ?”
Chính giọng nói nghiêm trang của nàng đã thu hút sự chú ý của anh, nhiều hơn cả câu chữ. Anh nâng mắt nhìn nàng lần nữa, và lần đầu tiên, để ý thấy nụ cười buồn gắn trên miệng nàng, cả những giọt lệ chưa rơi khiến đôi mắt nàng sáng chói.
” Em đang nói gì thế?” anh đứng dậy đối mặt với nàng. ” Có chuyện gì không ổn à?”
Nàng lắc đầu, quệt giọt nước mắt vừa mới đào tẩu xuống má và lôi một tờ giấy được gập lại từ trong túi ra.
” Không đâu Adam. Chẳng chuyện gì không ổn cả. Thực ra mọi thứ đều rất ổn.”
” Thế thì…?”
Để trả lời, nàng trao mảnh giấy và nhìn anh cẩn trọng mở ra. Điều đầu tiên Adam thấy là cái từ được viết hết sức cứng cáp.
Giấy chuyển nhượng.
Ngón tay anh siết lại trên giấy, khiến nó rên xiết dưới sức ép. Điều này chỉ có nghĩa là … – cuối cùng anh quay sang nhìn nàng ” Em có thai rồi à?”
Nàng trao cho anh nụ cười mỉm không lên được tới ánh mắt. ” Đúng thế. Em đã dùng que thử thai rồi tới bác sĩ để xác nhận hôm qua. ” Nàng hít sâu và nói tiếp. ” Em được khoảng sáu tuần rồi. Mọi thứ có vẻ tốt.”
Gina. Có thai con của anh. Xúc cảm anh không muốn và từ chối nhận biết chạy như điên qua tâm trí. Mắt anh dời xuống vùng bụng bằng phẳng của nàng như thể thấy xuyên qua người nàng, đứa bé nhỏ xíu đang lớn dần lên. Đứa con. Đứa con của anh. Anh chờ nỗi đau đến giày vò mình, nhưng nó không tới và anh không biết phải làm sao.
” Chúc mừng Adam.” Gina nói, cắt ngang suy tư của anh bằng giọng nói nhỏ và nghe như tan vỡ. ” Anh làm tốt lắm. Hoàn tất phần việc. Giờ anh có mảnh đất mảnh muốn, thỏa thuận đã xong.”
” Ừm.”
Chúc mừng mình.
Ngón tay anh trượt trên tấm giấy đang cầm, anh biết mình nên cảm thấy hài lòng. Hoàn thành. Trong năm năm, anh đã hướng bản thân mình tới việc đạt được miếng đất cuối cùng cho trang trại của mình. Giờ nó đây rồi. Mảnh đất nho nhỏ nằm gọn trong tay và anh cảm thấy … chẳng gì cả.
” Em gói ghém xong rồi.” Gina nói tiếp và Adam nhăn mặt, nheo mắt lại nhìn anh.
” Em sẽ đi sao? Xong cả rồi?”
” Không việc gì phải ở lại lâu hơn phải không?” Giọng nàng bén nhọn hơn.
” Không có.” Anh liếc mảnh giấy trong tay lần nữa. Gina sắp bỏ đi. Cuộc hôn nhân sắp kết thúc. ” Không việc gì hết.”
“Xem này Adam, còn một chuyện nữa.” Nàng hít sâu, rồi thở ra. ” Một điều anh nên biết trước khi em đi. Em yêu anh Adam.”
Anh hơi chao đảo khi bốn từ đó đâm vào mình. Nàng yêu anh và nàng sắp bỏ đi. Tại sao anh không nói gì? Tại thế quái nào mà anh không nghĩ được gì hết?
” Luôn như vậy.” nàng thừa nhận, chùi một giọt nước mắt khác với điệu bộ thiếu kiên nhẫn. ” Anh không phải nói hay làm gì cả, nên đừng cố nhé? Em không nghĩ ai trong hai ta có thể tiếp nhận được đâu.” Nàng mỉm cười nhẹ, nhưng anh thấy môi trên của nàng run rẩy.
Anh bắt đầu đi vòng qua cạnh bàn, không chắc mình sẽ nói hay làm gì, chỉ biết anh phải làm cái gì đó. Nhưng nàng giơ tay lên ngăn anh và lùi lại một chút. ” Đừng, được không?” Nàng lắc đầu. ” Đừng chạm vào em, đừng tỏ ra tử tế.”
Nàng cười khan, nghe như tiếng thủy tinh rạn vỡ. ” Chúa ơi, đừng tỏ ra tử tế. Em, ừ, muốn anh biết là, em sẽ không ở lại Birkfield. Em sẽ đi. Sáng mai.”
” Đi ? Đi đâu? Bao lâu? Cái gì? Tại sao?”
” Em chuyển tới Colorado.” Nàng tặng anh nụ cười chẳng lừa nổi ai trong cả hai người. ” Em sẽ sống với anh Nick và gia đình anh ấy đến khi tìm được chỗ của mình.”
Nàng lùi lại phía cửa, nhìn chăm chăm anh như lo sợ anh sẽ ngăn nàng bỏ đi. ” Em không thể ở lại đâu Adam. Em không thể nuôi con quá gần với người cha không cần nó. Em không thể ở gần anh mà biết rằng sẽ không bao giờ có được anh. Em cần nơi nào đó mới đi, Adam. Bé con của em xứng đáng được hạnh phúc. Em cũng vậy.”
” Gina, em đẩy mọi chuyện cho anh nhanh quá. Anh biết làm gì đây?”
” Chẳng gì cả Adam.” Tay nàng nắm trên tay nắm phía sau. ” Không phải chuyện của anh. Dù sao đi nữa … tạm biệt.”
Nàng sẽ thay đổi cả đời mình vì anh. Anh cảm giác như thằng đốn mạt, nhưng không thể bắt mình nói ra. Nàng không nên rời đi. Rời xa ngôi mái ấm nàng yêu thương vì anh. ” Gina, chết tiệt – “
Nàng lắc đầu. ” Chỉ là chuyện buộc phải như thế thôi Adam. Nên, sống tốt nhé? Bảo trọng.”
Rồi nàng rời đi, Adam chỉ còn một mình.
Đúng như những gì anh muốn.