Em Chỉ Có Thể Thích Anh

Từ sau lúc đó, Hạ Mộng Ngư không dám trêu Từ Tử Sung nữa. Cậu muốn cách xa cô một chút cũng kệ đi, không sao, vì cô biết cậu muốn tốt cho cô.

Hạ Mộng Ngư là người hiểu chuyện, biết khi nào cần làm gì. Ở tuổi này của họ, tốt nhất là không nên đùa với lửa, vì họ đều không đủ khả năng giải quyết hậu quả. Dù sao thì đời vẫn còn dài, đâu cần phải sốt ruột thực hiện việc nào đó ngay lúc còn non tơ.

Cô còn nhớ một quyển sách khoa học từng đọc có nói, loài người mãi cho tới khi tiến hóa thành "người đứng thẳng" mới có thời kỳ trưởng thành, chính là để giúp con người có thời gian tích lũy tri thức và kĩ năng, sử dụng được nhiều công cụ ngày càng phức tạp hơn. Nói cách khác, "trưởng thành" chính là để giúp con người có thể ứng phó được với những chuyện ngày càng phức tạp hơn, thậm chí là dần quen với một xã hội ngày càng hiểm ác hơn. Trưởng thành sớm chưa bao giờ là tốt cả. Cô cũng thế, Từ Tử Sung cũng vậy, đều cần lớn lên từng ngày, đều cần chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai phía trước.

Trưa hôm sau, Từ Tử Sung vẫn gục xuống bàn ngủ như thường lệ, còn Hạ Mộng Ngư thì vẫn miệt mài làm bài tập.

Đột nhiên, lớp phó thể chất đá văng cánh cửa, lao vào phòng học rồi gào lên với cả lớp: "Các anh em! Có người khiêu chiến với chúng ta!"

Khiêu chiến?

Hạ Mộng Ngư nhíu mày, động tác ngoáy bút vẫn không dừng lại.

Nghe thấy hai chữ "khiêu chiến" này, đám con trai trong lớp đều sồn sồn cả lên.

Haiz, đúng là đám con trai mười bảy, mười tám tuổi, trẻ trung, sôi nổi là thế, ngày nào cũng hừng hực tinh thần, tràn trề sức sống. Còn hạ Mộng Ngư cô thì chỉ thích làm bài.

Mọi người tò mò hỏi lớp phó thể chất xem đã có chuyện gì xảy ra.

"Bọn phân ban thách lớp mình một trận bóng rổ! Thứ sáu! Mười hai rưỡi! Chính là trưa mai, ở sân bóng rổ!". Anh chàng lớp phó thể chất vung tay lên, vẻ mặt rất hăng máu, "Bên kia đang chờ câu trả lời của chúng ta đấy! Các anh em, muốn đấu hay không?"

Cả lớp ồn ào trong nháy mắt, sôi sục y như nồi lẩu sủi ùng ục.

Lớp của Hạ Mộng Ngư luôn đứng đầu về phong trào thể dục thể thao, bóng rổ, bóng đá đều là nhất, vậy mà lại có kẻ dám khiêu chiến với họ, đúng là bọn phân ban này to gan thật.

"Đấu, phải đấu chứ!"

"Chiến chết bọn nó đi chứ lị!"

"Vừa hay lâu lắm không chơi bóng rổ, đang thèm đây! Vần chết bọn nó đi!"

"Đi, đi luyện vài hiệp đi!"

"Mai cho bọn nó khóc luôn!"

"Bọn phân ban tuổi tôm!"

Từ Tử Sung vốn đang ngủ, vừa nghe thấy chuyện đó liền ngồi bật dậy nhìn Hạ Mộng Ngư.

Hạ Mộng Ngư không hiểu sao lại có cảm giác rất chột dạ. Hẳn là không liên quan gì đến cô đấy chứ? Tuy là hôm qua cô làm mất mặt mấy tên idol của lớp phân ban, nhưng chắc đám đó chẳng nhàm chán đến nỗi khiêu chiến lớp cô đấu bóng rổ đâu, như vậy chẳng phải là tự hành mình sao?

Đám con trai trong lớp đều như giẫm phải mìn vậy, cũng phải, con trai tuổi này vốn thế, vừa nghe thấy bị khiêu chiến là liền hưng phấn vô cùng. Thời kì này, cả người rục rịch, không có chỗ phát tiết, chỉ có thể lấy hoạt động thể thao để giải tỏa. Dù sao, đối với một tên con trai mười bảy mười tám tuổi, ngoài con gái xinh ra thì chỉ có "chiến thắnng" mới có thể là chuyện dễ gây xích mích nhất.


Từ Tử Sung gục xuống bàn định ngủ tiếp thì lại bị Mạnh Huy đập một phát.

"Ông anh, ngủ cái gì nữa, đi luyện bóng đi!"

"Không đi, buồn ngủ."

Từ Tử Sung lại định ngủ tiếp.

"Ông không đi đâu có được, ông là chủ lực kiêm huấn luyện viên cơ mà. Đưa bọn tôi đi tập mấy hiệp, đã hơn nửa tháng rồi bọn mình không chơi còn gì!"

"Ngoài trời nóng, chơi xong đổ mồ hôi."

"Nóng thì nóng chứ."

"Quần áo sẽ có mùi."

"Mùi đàn ông, gợi cảm bao nhiêu!"

"Sợ điếc mũi người ngồi cùng bàn."

Mạnh Huy nhất thời nghẹn họng, cậu ta không nói gì nữa, chỉ trân trân nhìn Từ Tử Sung. Anh em gì mà chả nghĩa khí, trong lòng chỉ có Hạ Mộng Ngư.

Hạ Mộng Ngư đắc ý nhướng mày với Mạnh Huy, vẻ mặt y như sủng phi nhìn tiện tì trong lãnh cung. Hứ, Mạnh Huy muốn tranh giành tình cảm với cô à?

Lúc này, lớp phó thể chất lại lao vào lớp rồi hô to lên: "Các vị, chờ chút, trật tự trước đã! Sự tình không hề đơn giản!"

"Sao thế?"

"Đúng đấy, bên kia lại giở trò gì à?"

"Lằng nhà lằng nhằng, rốt cuộc bọn nó có muốn đấu hay không đây?"

Mọi người đều nhốn nháo hỏi.

"Chắc chắn là có đấu, nhưng mà, bên kia có một yêu cầu...", anh chàng lớp phó thể chất bỗng nhìn về phía Hạ Mộng Ngư, vẻ mặt ái ngại, cậu ta nói: "Học thần, chuyện này có liên quan đến cậu."

Cả lớp đều dồn ánh mắt về phía Hạ Mộng Ngư.

Bỗng nhiên, Hạ Mộng Ngư có một dự cảm rất bất an.

Từ Tử Sung cũng liếc mắt nhìn sang, vẻ mặt như kiểu đã sớm đoán ra rồi.

Anh chàng lớp phó thể chất ngại ngùng nói với Hạ Mộng Ngư: "Học thần, lớp phân ban nói, nếu bọn nó thắng thì người của đội bóng rổ có thể cùng ăn trưa với cậu."


"Nhưng mà mình cũng nói như thế không được, chỉ có thể chọn một người, hơn nữa chỉ được ăn cùng cậu một bữa thôi."

Mẹ kiếp.

Hạ Mộng Ngư thầm chửi trong lòng.

"Khôi hài, sao lại đổ lên đầu học thần lớp mình chứ!"

"Đã thế phải cho bọn nó thua đau thì thôi!"

"Học thần, đừng sợ, chúng ta chắc chắn sẽ thắng, chắc chắn sẽ nghiền nát bọn nó!"

Mọi người đều ầm ĩ cả lên, còn Hạ Mộng Ngư thì cảm thấy như đang bị hành hình, giơ đầu giơ chân thì cũng đều dính chưởng.

"Học thần, được không?", lớp phó thể chất lại hỏi.

Tuy trong lòng đang rất bực nhưng vẫn phải mỉm cười, "Mình có thể hỏi trước một chuyện được không?", Hạ Mộng Ngư nhẹ giọng hỏi.

"Đương nhiên là được rồi.", lớp phó thể chất cũng bất giác dịu giọng.

"Trận đấu này không công bằng, chỉ có bên đấy thắng mới có thưởng...", Hạ Mộng Ngư nói.

"Đúng đấy!"

Lúc này mọi người mới để ý, đúng là không công bằng thật!

"Bọn nó thắng thì được ăn cơm với học thần, thế bọn mình thắng thì chẳng nhẽ lại ăn cơm với Từ Tang?", không biết là ai nói.

"Không được đâu nhé, cấp bậc không hay cho lắm! Học thần của chúng ta vừa xinh vừa giỏi, thế thì mình thiệt quá!"

Hạ Mộng Ngư mỉm cười với người vừa nói, tốt, rất biết nói chuyện, rất có tố chất. Tuy cô cảm thấy Từ Tang rất tốt, nhưng cũng không ngại nghe người khác khen mình.

Mọi người đều xì xào bàn tán.

Hạ Mộng Ngư biết lần này mình không thể nói không được, mọi người đều có tinh thần tập thể như thế, lại bị kích động, nếu cô nói không thì đảm bảo sẽ dập tắt toàn bộ sự hưng phấn của cả lớp. Cô không muốn bị ghét đâu.

Một khi đã như vậy thì không thể để mình thiệt được, làm ăn là phải có lời. Hạ Mộng Ngư cầm di động lên, nhắn cho Phạm Tiểu Kiều một tin.

Chẳng bao lâu, Phạm Tiểu Kiều lên tiếng: "Mình có ý này!"

"Nào, nào, nào, nghe bạn thân của học thần nói nào!"


Phạm Tiểu Kiều đắc ý nói: "Nếu chúng ta thắng, người của lớp phân ban nhìn thấy Hạ Mộng Ngư nhà mình thì đều phải chào là mẹ, chỉ giới hạn trong số bọn con trai."

"Được đấy! Ý kiến này hay!"

Lớp phó thể chất nhìn về phía Hạ Mộng Ngư, chờ cô cho ý kiến cuối cùng. Tất cả mọi người cũng đều chờ cô lên tiếng, nhất là đám con trai đang không khống chế được sự kích động trong lòng.

Hạ Mộng Ngư mỉm cười gật đầu, "Các cậu không có ý kiến gì thì tớ cũng thế."

"Nói có nghĩa khí lắm!"

"Học thần uy vũ!"

Anh chàng lớp phó thể chất lại chạy ra gọi điện thoại, một lát sau lại chạy về hớt hải nói: "Đã hẹn xong rồi! Mười hai giờ trưa mai, tại sân bóng rổ, A14 chúng ta sẽ giao chiến với lớp phân ban!"

Mọi người đều kích động vô cùng.

"Nào, đi tập thôi, bảo vệ học thần lớp mình!"

"Đúng, nào bái học thần đi!"

"Không bái học thần là thua đấy!"

"Đi nào."

"Không phải sợ, thắng chắc luôn!"

Lúc này Mạnh Huy mới nhìn về phía Từ Tử Sung rồi vỗ vai cậu hỏi: "Ông anh, ngủ nữa không?"

"Ngủ cái rắm.", Từ Tử Sung nghiêm mặt nói.

Từ Tử Sung hất tay Mạnh Huy ra khỏi vai mình rồi lừ lừ đứng dậy. Cậu đi về phía trước, vỗ một cái nặng nề lên vai anh chàng lớp phó thể chất, "Người anh em, đi nào."

Anh chàng lớp phó thể chất vung tay lên, ngẩng đầu hô hào đám con trai trong lớp bằng giọng bừng bừng khí thế: "Đi thôi, tất cả đi theo Sung ca nào!"

Từ trưa hôm nay, cả lớp A14 đều chung một tinh thần sục sôi, ai nấy cũng đều rất hưng phấn trông chờ trận đấu ngày mai.

Tiết cuối hôm nay là Văn, đến cô chủ nhiệm Linh Hoa cũng cảm giác có gì đó là lạ. Hỏi ra mới biết, cô cũng không phản đối, mà còn dặn dò lớp phó đời sống nhớ lấy quỹ lớp mua hai thùng nước cho cả lớp uống.

Linh Hoa được điểm này là rất tốt. Tuy rằng thành tích học tập trung bình của A14 không cao, nhưng tính về độ đoàn kết thì lại là nhất. Hơn nữa, ngẫm thế nào thì A14 vẫn là nhất, có học thần giỏi nhất trường, cả đội bóng đá và bóng rổ mạnh nhất trường, lần đại hội thể thao nào cũng đứng đầu, các hoạt động ngoại khóa, diễn kịch, thi hát hợp xướng... cũng đều giảnh giải. Bởi vì Linh Hoa chưa bao giờ ngăn cản học trò của mình làm chuyện chúng muốn, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không được trễ nải chuyện học hành. Thậm chí, cô còn chẳng cản những suy nghĩ tự do của học sinh.

Còn nhớ Phạm Tiểu Kiều từng bảo, có một người bạn ở lớp luyện Văn kể, cô bạn đó viết một bài văn, trong đó có câu "Thế giới này vốn dĩ là một màu xám xịt.", kết quả là bị cô giáo dạy Văn, đồng thời là cô chủ nhiệm mắng cho một trận. Tại sao thế giới này lại vốn là một màu xám xịt? Trẻ con sao mà tư tưởng lại âm u như vậy? Phạm Tiểu Kiều nói, lúc đó cô nàng mới cảm thấy Linh Hoa vẫn là tốt nhất. Mỗi lần cô nàng dùng những từ ngữ mới của giới trẻ vào bài văn, Linh Hoa chẳng bao giờ đánh giá cô nàng, mà ngược lại sẽ cùng cô nàng thảo luận kĩ càng.

Thế nên Hạ Mộng Ngư vẫn luôn cảm thấy may mà Linh Hoa làm chủ nhiệm, vì cô cho phép mỗi một học sinh được là chính mình, cho phép chúng được tự do suy nghĩ, được độc lập hành động, chứ không muốn ép chúng thành những đứa học trò ngoan. Thậm chí, Hạ Mộng Ngư vẫn hoài nghi, Linh Hoa đã sớm nhìn thấu hết thảy về cô, chẳng qua là không vạch trần mà thôi.

Cô chủ nhiệm liếc Hạ Mộng Ngư một cái rồi trêu ghẹo: "Cô thấy hôm nay có khi chúng ta nên học về chuyện "xung quân nhất nộ vị hồng nhan*" đi nhỉ, Hạ Mộng Ngư?"

Đúng vậy, Linh Hoa đã sớm nhìn thấu tất cả.

*Câu thơ trích trong bài "Viên Viên khúc" (Khúc ca về nàng Viên Viên) của Ngô Vĩ Nghiệp.


...

Tan học, cả lớp đều ra về, chỉ còn đám con trai là ở lại luyện bóng một tiếng rồi mới về sau.

"Hôm nay không đưa cậu về được.", Từ Tử Sung nói.

"Không sao mà."

"Mình gọi Từ Tang đưa cậu về, mà còn phải đưa cậu về tận nhà nữa."

"Tại sao?"

"Cậu không thể kết bạn vô ích, đương nhiên mình cũng không thể nhận em họ vô ích được."

"Hạ Mộng Ngư!"

Hạ Mộng ngư vừa ngẩng đầu đã trông thấy Từ Tang đang đứng ở cửa vẫy vẫy cô.

"Từ Tử Sung, không phải là cậu hiểu lầm gì về mình đấy chứ?", Hạ Mộng Ngư nhìn Từ Tử Sung với vẻ bất đắc dĩ.

"Hả?"

"Không lẽ cậu cảm thấy mình là người yếu đuối? Luận về đánh nhau thì mình với Từ Tang không biết ai hơn ai đâu đấy!"

Từ Tử Sung nhíu mày hỏi: "Các cậu đánh nhau lúc nào?"

Hạ Mộng Ngư nghẹn lời, không ngờ vừa nói đã lộ.

"Sao các cậu lại đánh nhau?"

...

"Không phải là vì mình đấy chứ?"

Nhìn thấy biểu hiện của Hạ Mộng Ngư, Từ Tử Sung biết mình không đoán sai. Cậu không kiềm chế được bèn nghiêng đầu cười, "Được đấy."

"Mình với Từ Tang coi như là không đánh không quen đi...", Hạ Mộng Ngư uyển chuyển đổi đề tài, "Cậu hỏi nó thì biết, mình rất lợi hại, mình không cần nó bảo vệ, mình cũng không phải cô công chúa chỉ biết làm nũng."

"Cậu không phải công chúa chỉ biết làm nũng, nhưng cậu là công chúa của mình."

Từ Tử Sung đứng dậy, nhìn thoáng xung quanh một lượt, thấy không ai chú ý bèn xoa nhẹ mái tóc ngắn của Hạ Mộng Ngư.

"Đi đây."

Từ Tử Sung đeo ba lô lên vai rồi ra khỏi lớp, Mạnh Huy cũng vội vàng đuổi theo ôm vai bá cổ cậu.

Hạ Mộng Ngư sờ lên mái tóc bị Từ Tử Sung khẽ vò rối, cô cúi đầu, nở nụ cười ngọt ngào.

Đứng bên ngoài, Từ Tang nhìn thấy hết, cô nàng không nhịn được mà trợn trắng mắt. Không được, cô nàng cũng muốn yêu đương, đúng là bị hai người kia ngược chết mà...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận