Em Chỉ Có Thể Thích Anh

Sáng thứ Bảy, cả nhà họ Hạ khó có khi cùng nhau ăn sáng như thế này.

Từ lúc lên cấp Ba, sáng nào Hạ Mộng Ngư cũng dậy từ lúc tờ mờ, cơ quan của bố mẹ ở gần nhà nên hầu như ngày nào cô đến trường rồi mà bố mẹ thì vẫn đang ngủ.

Hôm nay là cuối tuần, lẽ ra bố mẹ Hạ Mộng Ngư sẽ ngủ đến hơn chín rưỡi như mọi khi, nhưng hôm nay họ lại dậy rất sớm. Mẹ mua cháo và bánh quẩy về, khăng khăng bắt cô phải ăn rồi mới được đi học. Hạ Mộng Ngư còn đang nghĩ, hôm nay không có giờ tự học sớm nên sẽ tranh thủ đi mua bánh mì, kết quả là lại phải ngồi xuống ăn sáng cùng bố mẹ.

Cô vốn dĩ không thích ăn cháo…

Nhìn xem, cô thích ăn gì mà mẹ còn chẳng biết.

Một nhà ba người yên lặng ăn sáng. Hạ Mộng Ngư phát hiện ra, hình như bố nuốt không trôi, trông có vẻ chẳng muốn ăn chút nào. Tuy rằng bình thường bầu không khí trong nhà cũng chẳng mấy hòa hợp, nhưng hôm nay hình như đặc biệt nghiêm trọng.

Hạ Mộng Ngư muốn ăn nhanh cho xong, nhưng mẹ cứ trừng mắt với cô nên cô đành phải ngoan ngoãn nhai kĩ nuốt chậm.

Tính ra mẹ cô rất để ý những chuyện này, không được ăn quá nhanh, váy không được quá ngắn, lúc ngồi không được mở banh hai chân, cũng không được vắt chéo. Dù sao thì yêu cầu của mẹ đối với Hạ Mộng Ngư chính là phải làm một đứa con gái thật đoan trang.

“Bố quyết định rồi, con không phải đi Mỹ đâu.”, bố Hạ Mộng Ngư thôi trầm tư, ông đột ngột nói: “Con phải chuẩn bị cho tốt để thi đại học, chuyện khác đừng có suy nghĩ nữa.”

Hạ Mộng Ngư sửng sốt, cô vốn đang định tìm cơ hội để bảo với bố là mình không muốn đi Mỹ rồi, nhưng không ngờ bố lại ra quyết định nhanh như vậy, còn rất kiên định là đằng khác. Hạ Mộng Ngư nghĩ, chắc bố cũng đã tính đến mặt lợi mặt hại của chuyện này rồi. Bố cô vốn dĩ không phải kẻ ngốc, lại có nhiều năm làm việc ở cơ quan, đường đi nước bước trong phương diện này chắc chắn là rành rọt hơn nhiều người, kiểu gì cũng suy nghĩ trước sau ổn thỏa rồi.

“Thế bên chú Hạ, bố định nói thế nào ạ?”, Hạ Mộng Ngư dò hỏi.

“Con không cần xen vào.”

Hạ Mộng Ngư yên lặng xé bánh quẩy, trong lòng có chút bất an.  Cô nhìn bố một cái, tuy biết mình không nên nói, nhưng lại cảm thấy có lời cô không thể không nói. Nói có tác dụng hay không là do trời định, nhưng nếu không nói thì lương tâm cô cắn dứt vô cùng.

“Bố…”

“Gì?”

“Chú Hạ đối xử với nhà mình khá tốt, chúng ta có thể không làm được chuyện như tặng than ngày tuyết lạnh, nhưng cũng không thể làm chuyện vong ân bội nghĩa được.”

Xuất phát từ nguyên nhân gì cũng được, mấy năm nay, chú Hạ đối xử với nhà cô rất tốt, trong lòng cô hiểu rõ.

Hạ Mộng Ngư cho rằng bố sẽ nói cô là trẻ con không biết gì đừng có bàn chuyện người lớn, nhưng bất ngờ là bố cô không nói gì cả.

Hạ Kiến Quốc có vẻ kinh ngạc, bỗng dưng ông ta cảm thấy mình không hiểu lắm đứa con gái này. Lời nói của con gái khiến Hạ Kiến Quốc khó chịu, quả thật là một đòn nặng giáng vào ngực ông ta, khiến ông ta không còn lời gì để nói. Hạ Kiến Quốc trầm mặc trong chốc lát rồi cầm một cái bánh quẩy, cau mày nói: “Con đừng có quan tâm chuyện này, lo mà học đi, sau này cũng bớt qua lại với Hạ Dạ Dương thôi.”

“Con biết rồi…”

“Lớp học thêm tuần này con cũng đừng đi nữa. Chẳng phải con nói là sang đấy cũng chỉ ngồi làm bài thôi sao? Mấy tháng nữa thì hẵng đi học lại, mẹ con hỏi thầy rồi, thầy nói một tháng trước khi thi Đại học thì đi học lại cũng được, lúc đấy mới luyện sát đề.”

“Được ạ.”

Hạ Mộng Ngư không nói thêm gì nữa, cô ăn xong cháo rồi đeo cặp đi học.

Cô không trách bố máu lạnh, trước khi tai vạ đến phải vạch rõ giới hạn để tự bảo vệ mình, chuyện này là bình thường, hơn nữa, giữa bố và chú Hạ lại chẳng phải là quan hệ khăng khít gì cho cam. Cô cảm thấy, bố có thể không làm chuyện chọc ngoáy vào nỗi buồn của người ta là được rồi.

Kể ra cũng thật khéo, vừa ra khỏi tiểu khu, Hạ Mộng Ngư đã gặp Hạ Dạ Dương. Bố cô vừa dặn ít qua lại với Hạ Dạ Dương thôi, thế nào mà ra khỏi cửa một phát là đã gặp rồi…

Bình thường Hạ Dạ Dương đều được mẹ lái xe đưa đi học, nhưng hôm nay, cậu ta lại tự bắt xe đi. Thấy Hạ Mộng Ngư định bắt xe buýt, cậu ta liền ngăn lại.

“Tôi đưa cậu đi một đoạn.”, Hạ Dạ Dương nói.

Hạ Mộng Ngư lắc đầu.

“Con người cậu thật là, tôi đâu có ăn thịt cậu.”

Hạ Dạ Dương cứ thế kéo Hạ Mộng Ngư vào xe.

Hạ Mộng Ngư hơi mềm lòng, nghĩ lại cả tháng nay không liên lạc, thế nên cô ngoan ngoan ngồi vào xe, nhích sát về phía trong, dựa đầu vào cửa sổ.

Tuy Hạ Mộng Ngư cố tình giữ khoảng cách với mình khiến Hạ Dạ Dương có chút khó chịu, nhưng cậu ta vẫn quyết định cứ để thế đã, đỡ khiến cô sợ mà chạy mất.

Vừa vào xe, Hạ Dạ Dương đã oán thán với Hạ Mộng Ngư: “Bố mẹ tôi cũng thật là, cứ nhất quyết bắt tôi phải ra nước ngoài, nửa năm nay khoa dự bị đại học đã bắt đầu rồi, tôi đã bảo là để nửa năm nữa hẵng đi, thế mà họ lại bảo tôi phải nhân cơ hội này ra nước ngoài chơi một thời gian. Có bố mẹ nào như vậy không?”

Hạ Mộng Ngư không biết nên nói gì nữa, nếu bố mẹ Hạ Dạ Dương đã không muốn nói cho cậu ta biết, vậy thì người ngoài như cô tốt nhất là không nên lắm lời.

“Bố mẹ cậu yêu cậu thật đấy.”, Hạ Mộng Ngư đành nói: “Họ làm gì cũng là vì tốt cho cậu thôi.”

Điều này thì Hạ Dạ Dương biết. Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ luôn rất tôn trọng suy nghĩ của cậu ta, lần này cũng nói là cơ hội khó có được, họ không muốn để cậu ta lãng phí thời gian, hi vọng cậu ta có thể tranh thủ lúc còn trẻ đi khám phá nhiều nơi.

“Thế còn cậu? Cậu có đi cùng tôi không?”, Hạ Dạ Dương hỏi.

Hạ Mộng Ngư do dự một chút nói: “Đợi bố tôi quyết định đã.”

“Sao cái gì cậu cũng nghe bố mẹ thế? Cậu phản kháng một chút không được à?”

Hạ Mộng Ngư không nói lời nào. Cô biết chuyện mình không đi du học không thể do cô tự nói, mà phải để bố trực tiếp nói với chú Hạ đã. Cô nói trước với Hạ Dạ Dương, chắc chắn cậu ta sẽ nói với bố mình.

Hạ Dạ Dương lại nói: “Nếu không thì để tôi nói với bố cậu, bảo chú ấy cho cậu đi cùng tôi, nhất định chú ấy sẽ nghe tôi.”

Hạ Mộng Ngư nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời nào.

Thật ra, Hạ Dạ Dương nói cô ngây thơ, thế còn cậu ta thì không có lúc mù quáng chắc?

Mỗi người chúng ta đều nhìn rõ người khác hơn là chính bản thân, bởi lúc đối đãi với mình thì sẽ thêm phần chủ quan vào, chẳng ai giỏi lừa gạt mình hơn chính bản thân mình cả, chẳng kẻ lừa đảo nào lừa mình nhiều hơn chính bản thân mình được. Có lẽ chính vì nguyên nhân đó nên càng trưởng thành lại càng nếm nhiều khổ đau. Nhưng chỉ có đau, mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ.

“Bố tôi có cách nghĩ của bố tôi, cậu không cần phải nói gì với ông ấy đâu.”

Hạ Dạ Dương nhận thấy hình như cảm xúc của Hạ Mộng Ngư không được tốt lắm, cậu ta có cảm giác cô đang do dự về chuyện này.

“Ra nước ngoài tốt mà, tự do hơn bao nhiêu.”, cậu ta thử khuyên Hạ Mộng Ngư: “Với lại bầu không khí học tập ở nước ngoài tốt hơn trong nước nhiều, chẳng phải cậu thích học lắm sao? Thế nên chắc chắn phải học ở chỗ có nền giáo dục tốt rồi… Hơn nữa, cũng chẳng phải là sẽ không bao giờ về…Trung Quốc đang đà phát triển, bọn mình ở nước ngoài một thời gian, tích lũy chút kinh nghiệm rồi quay về gây dựng sự nghiệp cũng được mà.”

Thấy Hạ Mộng Ngư không nói gì, Hạ Dạ Dương hơi nhíu mày, giọng điệu không còn dễ chịu nữa, “Có phải cậu lưu luyến Từ Tử Sung không?… Hạ Mộng Ngư, cậu đừng có ấu trĩ như vậy có được không? Vì yêu mà bỏ cả tiền đồ à?”

Rốt cuộc Hạ Mộng Ngư cũng định thần lại được, cô nhìn về phía Hạ Dạ Dương, nhưng vẫn không nói gì mà chỉ thở dài.

Hạ Dạ Dương thật là… Lúc nào cũng xem thường người khác.

“Yêu đương lúc này không được lâu đâu, cậu quyết định thế nào cũng được, nhưng phải là vì bản thân chứ không phải vì chuyện yêu đương, bằng không sớm muộn gì cậu cũng hối hận.”, Hạ Dạ Dương nói như một người từng trải: “Tình yêu đến nhanh mà đi cũng nhanh, có cái gì là vĩnh hằng chứ? Đợi cậu đi Mỹ rồi, có khi chưa đầy một tháng đã quên nó ấy chứ. Trong giới du học có một quy luật, đấy là trong nước có bạn gái hay bạn trai thì cũng đều là độc thân, bởi vì sớm muộn gì cũng chia tay thôi.”

“Tôi với cậu ấy không thế.”

“Không thế như nào?”, Hạ Dạ Dương tỏ vẻ khinh thường, “Tôi là con trai mà lại còn không hiểu à?”

Hạ Mộng Ngư liếc Hạ Dạ Dương một cái rồi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nói bằng giọng rất bình tĩnh: “Bọn tôi yêu nhau không phải vì cô đơn, cho nên cũng không vì cô đơn mà chia tay.”

Hạ Dạ Dương cảm thấy như bỗng dưng bị ai đó giáng cho một phát tát, dường như Hạ Mộng Ngư đang chửi cậu ta là người không chịu nổi cô đơn vậy. Hạ Mộng Ngư nói thế, như thể những người khác yêu nhau là vì cô đơn, như thể những người khác ở đẳng cấp kém hai người họ vậy.

“Hơn nữa, Từ Tử Sung không giống những người con trai khác. Cậu ấy có biến thành dân hành khất thì tôi vẫn tình nguyện theo cậu ấy.”, Hạ Mộng Ngư nói.

Hạ Dạ Dương ra vẻ khinh thường, cậu ta cười lạnh một tiếng rồi nói: “Đã bảo là cậu ngây thơ rồi mà. Cậu thật sự cho rằng một túp lều tranh nuôi được hai trái tim vàng à? Không có cơ sở thực tiễn, tình yêu sẽ bị phá hủy dễ như trở bàn tay.”

“Tôi biết chứ, nhưng cậu ấy không như thế.”

Hạ Mộng Ngư nói không chút do dự.

Hạ Mộng Ngư mỉm cười. Nhắc đến Từ Tử Sung là trên mặt cô lại hiện ra vẻ dịu dàng đó, đến cả cô cũng không phát hiện ra. “Tôi biết giá trị của cậu ấy không nằm ở địa vị của cậu ấy, không dựa vào việc cậu ấy có bao nhiêu tiền, không phải dựa vào xe, vào nhà, hay vào công việc cậu ấy làm. Cậu ấy cũng không phải con của bố mẹ cậu ấy, mà cậu ấy là chính cậu ấy. Cậu ấy là một người tràn đầy năng lượng, bất kể trong hoàn cảnh nào thì cậu ấy cũng không chịu thua, nếu có thành ăn mày thì cậu ấy cũng có đủ dũng cảm để đứng dậy lần nữa. Cho nên, tôi cảm thấy làm gì cho cậu ấy cũng đáng giá, tôi tình nguyện.”

Vừa rồi Hạ Dạ Dương cảm thấy mình bị cho một cái tát, còn bây giờ, cậu ta biết mình bị cho ăn cực nhiều cái tát. Bỗng nhiên cậu ta nhớ đến câu hỏi mà trước đây Hạ Mộng Ngư đã từng hỏi mình: Cậu có tin có linh hồn không? Bỗng nhiên, cậu ta cảm thấy, trước mặt Hạ Mộng Ngư, mình chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.

“Thế giá trị của tôi nằm ở thân phận, địa vị, nhà, xe, tiền gửi ngân hàng, đúng không?”, Hạ Dạ Dương vô cùng khó chịu, thẹn quá hóa giận, cậu ta nói: “Có phải vì bố mẹ tôi nên cậu mới quan tâm đến tôi đúng không, nếu bố tôi không phải là lãnh đạo của bố cậu, cậu còn chẳng thèm để ý đến phản ứng của tôi, đúng không?”

“Cậu cảm thấy sao?”, Hạ Mộng Ngư bỗng nhìn thẳng Hạ Dạ Dương và hỏi: “Cậu cảm thấy giá trị và ý nghĩa con người cậu là gì? Cậu chỉ là một định nghĩa của người ngoài hay sao? Nếu cậu không phải là con trai của cục trưởng cục giáo dục, nếu nhà cậu không có xe, không có tiền gửi ngân hàng, vậy thì con người cậu còn có giá trị gì nữa không?”

Suýt chút nữa Hạ Dạ Dương bị Hạ Mộng Ngư hỏi đến mức ngây ra.

“Đương nhiên là có rồi!”, Hạ Dạ Dương tức giận nói: “Hạ Mộng Ngư, cậu đừng có xem thường tôi.”

“Tôi không xem thường cậu…”, Hạ Mộng Ngư dừng một chút, sau đó lại nghiêm túc nói: “Có điều, tôi hi vọng cậu nhớ kỹ những lời cậu nói hôm nay, đừng bao giờ quên.”

Hạ Mộng Ngư nhìn Hạ Dạ Dương, ánh mắt cô trầm tĩnh, đầy kiên định, ẩn chứa một nguồn sức mạnh khiến Hạ Dạ Dương tức thở.

“Đương nhiên là tôi sẽ nhớ rồi.”, Hạ Dạ Dương lẩm bẩm.

“Vậy là tốt rồi.”, Hạ Mộng Ngư vừa lấy di động ra vừa nói: “Tôi muốn tranh thủ trên đường đến trường học thêm một ít từ vựng, không nói chuyện với cậu nữa.”

“Ừ.”

Hạ Dạ Dương thở dài một hơi, dáng vẻ lúc Hạ Mộng Ngư nói những lời vừa rồi đột nhiên khiến Hạ Dạ Dương cảm thấy cô cực kỳ hiểu chuyện.

Thấy Hạ Mộng Ngư bật điện thoại, Hạ Dạ Dương chợt gọi cô.

“Hạ Mộng Ngư…”

“Hả?”

“Trước đây tôi cảm thấy cậu rất ngây thơ, nhưng giờ xem ra cậu rất chín chắn đấy…”

Hạ Mộng Ngư mở to mắt, vừa đeo tai nghe vừa lạnh lùng nói: “Ngây thơ với chín chắn không hề đối nghịch nhau, vừa ngây thơ lại vừa chín chắn mới là con buôn đích thực.”

Nói xong câu đó, Hạ Mộng Ngư bắt đầu nghe tiếng Pháp. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hết sức tập trung nghe đoạn băng ghi âm, hoàn toàn coi nhẹ sự tồn tại của Hạ Dạ Dương.

Hạ Dạ Dương nhìn gương mặt đầy vẻ nghiêm túc của Hạ Mộng Ngư đến thất thần, cho tới khi xe đột nhiên chuyển hướng, cậu ta mới phát hiện ra mình ngắm Hạ Mộng Ngư chăm chú cỡ nào. Cậu ta lập tức quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, cố che đi vẻ nhăn nhó trên mặt mình. Rõ ràng Hạ Mộng Ngư không để ý đến cậu ta, nhưng cậu ta vẫn cứ chột dạ.

Vừa rồi, cậu ta cảm thấy nhịp tim tăng nhanh đến mức không thể khống chế được. Quen biết Hạ Mộng Ngư nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên Hạ Dạ Dương có cảm giác bồn chồn đến như vậy khi nhìn cô. Không, phải là bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên trong đời cậu ta có cảm giác như vậy mới đúng.

Xe taxi tới trước cổng trường, Hạ Dạ Dương vội vàng xuống xe trước, lịch thiệp mở cửa cho Hạ Mộng Ngư.

Hạ Mộng Ngư sửng sốt, tiểu tổ tông mắc bệnh vương tử trường kì sao lại tốt bụng thế này? Sao lại còn biết mở cửa xe cho người khác vậy?…

Cô dùng ánh mắt nhìn thấy động vật quý hiếm để nhìn Hạ Dạ Dương.

“Cậu bị làm sao đấy?”

Hạ Dạ Dương đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, cậu ta nói bằng giọng mất kiên nhẫn, “Nói nhiều thế, xuống xe mau.”

Hạ Mộng Ngư đành phải xuống xe. Hạ Dạ Dương đóng cửa lại. Hai người chuẩn bị nhấc chân đi thì vừa ngẩng đầu đã thấy Từ Tử Sung đứng ngay cổng, đang nhìn họ bằng vẻ mặt hờ hững…

Hạ Mộng Ngư nổi đầy da gà, tự dưng có cảm giác như bị bắt gian. Cô còn không kịp nói tạm biệt với Hạ Dạ Dương đã lao đến trước mặt Từ Tử Sung, nở nụ cười nịnh nọt, “Sao hôm nay cậu đến sớm thế, ha ha…”

Từ Tử Sung nhìn vẻ mặt giả lả cười của Hạ Mộng Ngư nhưng chỉ hờ hững nói: “Đang đợi cậu.”

Hạ Mộng Ngư hít sâu một hơi, cảm giác anh chàng này có ý kiến với mình rồi.

“Chuyện kia, hôm nay mình…”, Hạ Mộng Ngư định giải thích.

“Không cần giải thích, không sao.”

Hạ Mộng Ngư hoàn toàn không cảm nhận trạng thái “không sao” của Từ Tử Sung. Cô cảm thấy Từ Tử Sung này cực kỳ để bụng, nhưng giọng điệu thì cứ lãnh đạm như không… Cô nhìn Từ Tử Sung bằng vẻ mặt phụng phịu, hi vọng có thể dựa vào cái vẻ đáng thương ấy để giành được sự thông cảm của cậu.

Nhìn thấy bộ dạng này của Hạ Mộng Ngư, quả nhiên giọng điệu của Từ Tử Sung cũng mềm mại hơn hẳn, cậu liếc Hạ Dạ Dương đang đứng cạnh taxi rồi lại nhìn đồng hồ và nói: “Hôm nay mình phải đến gặp công ty quản lý, không đi học, cậu tan học thì chờ mình, mình về đón cậu.”

Hạ Mộng Ngư gật đầu thật mạnh. Hiện giờ Từ Tử Sung nói gì cô cũng đồng ý.

“Lại đây.”, Từ Tử Sung nói: “Tới gần chút nữa.”

Hạ Mộng Ngư lập tức tiến thêm một bước, lại gần Từ Tử Sung hơn.

Từ Tử Sung không đủ kiên nhẫn, cậu kéo Hạ Mộng Ngư đến trước mặt mình rồi nhanh chóng đặt một nụ hôn lên trán cô.

Hạ Mộng Ngư che trán lại, lập tức lùi về phía sau rồi hoảng hốt liếc nhìn xung quanh.

“Cậu điên rồi, đây là cổng trường đấy!”, Hạ Mộng Ngư trợn mắt nói.

Từ Tử Sung không thèm quan tâm, cậu liếc Hạ Dạ Dương rồi nói với Hạ Mộng Ngư: “Lần sau cậu còn dám ngồi chung với cậu ta trong một không gian kín, mình sẽ hôn cậu trước mặt cả trường.”

Mẹ kiếp, Hạ Mộng Ngư phát hiện ra Từ Tử Sung này không phải là ghen dạng vừa đâu, mà là ghen cực kỳ kinh khủng.

“Không phải là còn có tài xế sao?…”, Hạ Mộng Ngư lẩm bẩm, “Không tính là ngồi chung trong một không gian kín…”

“Thế cũng không được.”, Từ Tử Sung kiên quyết nói: “Nguy hiểm.”

“Biết rồi, không có lần sau, được chưa?”, Hạ Mộng Ngư hỏi lấy lòng.

“Được, không có lần sau.”

Người qua lại ở cổng trường dần đông lên, Từ Tử Sung lại nhìn đồng hồ rồi nói: “Mình đưa cậu vào lớp trước, sau đó mình mới đi.”

Hạ Mộng Ngư gật gật đầu, đi theo Từ Tử Sung vào trường.

Hạ Dạ Dương đứng ngây ra, mãi cho đến khi người tài xế taxi gọi, cậu ta mới lấy lại tinh thần.

“Nhóc à, trả tiền đi…”

Lúc này Hạ Dạ Dương mới nhớ ra mình còn chưa trả tiền xe, vội moi ví ra.

Nhân lúc Hạ Dạ Dương lấy tiền, người tài xế taxi bèn trêu: “Sao lại rén thế hả cậu nhóc? Cô bé cậu thích vừa chạy theo người khác rồi, cậu còn đứng ngây ra đấy làm gì! Anh bảo này, thanh niên là phải rực cháy vào, thích thì cướp về chứ sao!”

Hạ Dạ Dương trả tiền rồi xoay người đi vào trường.

Nếu là trước kia, chắc chắn cậu ta sẽ không chùn bước, nhưng những lời nói nhẹ nhàng, bâng quơ của Hạ Mộng Ngư khiến trong lòng cậu ta sinh ra dè chừng. Không biết vì sao, trước đây Hạ Dạ Dương luôn cảm thấy cậu ta và Hạ Mộng Ngư cực kỳ môn đăng hộ đối, gia cảnh tương tự, diện mạo, chỉ số thông mình đều tương xứng, lại là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, trên đời này đâu còn ai xứng đôi hơn họ. Nhưng hiện tại, cậu ta lại cảm thấy mình hơi không xứng với Hạ Mộng Ngư.

Mẹ nó chứ, thật muốn rít một điếu thuốc.



Sau khi tan học, Từ Tử Sung đợi Hạ Mộng Ngư ở gần trường, sau đó cả hai cùng ra nhà ga.

Nhìn biểu hiện của Từ Tử Sung, Hạ Mộng Ngư cảm thấy có vẻ cậu đang rất vui, hình như cuộc nói chuyện với công ty quản lý thật sự thuận lợi.

“Nói chuyện thế nào rồi?”

“Khá tốt.”

“Vậy là tốt rồi.”, Hạ Mộng Ngư cười tủm tỉm.

Từ Tử Sung khó có lúc bộc lộ cảm xúc, tuy rằng giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước nay, nhưng thần thái thì hiện rõ niềm vui sướng.

“Công ty quản lý sắp xếp cho mình một ê kíp tạm thời, có huấn luyện viên, có chuyên gia thể chất, chuyên gia dinh dưỡng, đến lúc mình kết thúc giai đoạn thi đấu thì sẽ bố trí một ê kíp chuyên biệt… Từ cuối tuần này mình phải bắt đầu chương trình huấn luyện rồi, khả năng là tần suất đến trường sẽ thấp, ví dụ như tiết tự học tối hay học thêm cuối tuần, mình đều không đến được.”

Hạ Mộng Ngư sửng sốt.

“Thế thì cậu phải xin nghỉ với nhà trường rồi? Cậu định giải thích với cô thế nào?”

“Chiều nay mình sẽ nói chuyện với Linh Hoa, cục trưởng Đàm cũng đã gọi điện cho trường rồi, nhà trường nói sẽ hỗ trợ mình hết sức.”

“Wow!”, Hạ Mộng Ngư vui sướng nói: “Thế thì không phải giấu mọi người chuyện cậu đấu quyền anh rồi.”

Từ Tử Sung gật đầu.

“Sau này mình muốn dẫn Từ Tang với Phạm Tiểu Kiều đi cổ vũ cho cậu!”

“Được.”

“Bao giờ cậu thi đấu?”

“Mười một.”

“Mười một vừa hay được nghỉ, quá tuyệt vời! Mười một này mình sẽ đi cổ vũ cho cậu!”

Từ Tử Sung do dự một chút rồi mới hỏi: “Lần này thi đấu ở nước ngoài, bố mẹ cậu có cho cậu đi không?”

Hạ Mộng Ngư nghẹn họng, không trả lời được.

Sợ là ra nước ngoài thì không được rồi.

“Thế trận sau là khi nào?”

Từ Tử Sung bất đắc dĩ nói: “Đã định ra bốn trạm đấu liên tiếp rồi, Nhật Bản, Đài Loan, Thái Lan, Bắc Kinh… Sau đấy nữa thì chưa có lịch, nhưng có khả năng là sẽ làm một vòng châu Á.”

Thấy Hạ Mộng Ngư có vẻ ủ rũ, Từ Tử Sung lại nói: “Tại vì mình được yêu cầu phải nhanh chóng thăng hạng trên bảng xếp hạng chuyên nghiệp nên lịch thi đấu đợt này mới dày đặc như thế. Cũng chỉ tập trung ở tháng Mười, tháng Mười một thôi, tháng Mười hai mình sẽ về chuẩn bị cho giải vô địch cuối năm.”

Hạ Mộng Ngư lại cười toe toét, cười đến rạng rỡ, cô vừa gật đầu vừa nói: “Ừm, thế thì tốt rồi, cảm giác công ty quản lý lần này có vẻ đáng tin!”

“Ừ.”

Từ Tử Sung cũng cười, tâm trạng vô cùng thoải mái.

Gầ đến nhà ga, Từ Tử Sung liền đề nghị: “Bọn mình đi bộ sang trạm kế tiếp được không?”

Hạ Mộng Ngư cảm giác tâm trạng của Từ Tử Sung ngày hôm nay cực kỳ tốt, cô gật đầu, cười tủm tỉm đi theo cậu.

Chuẩn bị vào thu, hai ngày nay, thời tiết rất mát mẻ, có thể nói là tiết trời đẹp nhất trong năm.

Hai người rời khỏi khu lân cận trường học, Từ Tử Sung quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mỗi cô bạn học thần của mình, cậu liền lại gần Hạ Mộng Ngư rồi dắt tay cô. Gió thổi mát lạnh làm phất phơ lọn tóc bên tai Hạ Mộng Ngư. Từ Tử Sung ngắm sườn mặt Hạ Mộng Ngư mà không giấu nổi nụ cười bên môi. Cậu nắm chặt tay Hạ Mộng Ngư, lại cảm thấy từ khi sinh ra đến giờ mình chưa từng được vui như lúc này. Con đường phía trước rất rõ ràng, mục tiêu cũng đang ở trước mắt, tất cả đều treo ở nơi tầm tay có thể với tới.



Lúc Hạ Mộng Ngư về đến nhà thì mẹ còn đang xào rau, thấy cô về, mẹ liền nói: “Hình như sách tiếng Anh của con về rồi đấy, mẹ mở ra kiểm tra hộ con rồi.”

Hạ Mộng Ngư vào phòng, thấy trên bàn xếp ngay ngắn mấy cuốn tài liệu cô đặt mua bên Mĩ, đợi nửa tháng, cuối cùng cũng về. Cô giở qua mấy quyển sách rồi xếp lên giá. Hiện giờ, Từ Tử Sung đã có một ê kíp chuyên nghiệp rồi, cô không cần phải đọc sách vì cậu nữa.

Mẹ gọi Hạ Mộng Ngư ra ăn cơm, Hạ Mộng Ngư đang lấy sách vở từ trong cặp ra, vừa hay cầm được quyển Nỗ lực học tập, vận mệnh nở hoa, bên trong còn kẹp tờ đề thi của Hiệp hội Thể năng Mỹ NSCA.

“Mau ra ăn cơm đi.”, mẹ mở cửa phòng vào thúc giục cô.

Hạ Mộng Ngư vội vàng nhét quyển sách vào, “Đây, con ra ngay đây.”

Cơm nước xong, Hạ Mộng Ngư lại về phòng chuẩn bị làm bài tập. Cô cầm di động lên xem, có tin nhắn của Từ Tử Sung gửi đến.

Từ Tử Sung: Mai cậu có đến trung tâm quyền anh không? Mình dẫn cậu đi tập.

Hạ Mộng Ngư thoáng do dự, cô đặt điện thoại sang một bên, làm xong một đề thi rồi mới trả lời.

Hạ Mộng Ngư: Cậu tập trung luyện tập đi! Sắp phải thi đấu rồi, đừng để phân tâm, mình luyện chơi thôi, không phải chuyện quan trọng. Mai mình muốn ở nhà làm bài tập tiếng Pháp.

Từ Tử Sung: Được, lúc nào cậu muốn đến thì bảo mình.

Hạ Mộng Ngư: Ok! Cậu cố lên nhé!

Hạ Mộng Ngư cất di động, tập trung làm bài.

Con người đúng thật là một loài sinh vật phức tạp.

Hạ Mộng Ngư luôn cảm thấy vui vẻ vì Từ Tử Sung, không gì có thể khiến cô vui sướng hơn là được nhìn cậu ngày một tiến bộ, thậm chí, Từ Tử Sung cứ như vậy thôi cũng đã đủ khiến cô hạnh phúc rồi. Nhưng bên cạnh niềm vui vì Từ Tử Sung, cô cũng không thể khiến mình trở nên uể oải được. Từ Tử Sung đã tìm được con đường của cậu ấy rồi, còn cô thì sao? Giấc mơ của cô hình như hơi xa vời, xa không với tới được. Cô mơ tới nước Pháp, mơ đến học viện Le Cordon Bleu*, mơ về một căn bếp có khung cửa sổ sát đất, một căn bếp thuộc về riêng mình… Những điều này vẫn còn đang cực kỳ mơ hồ.

*Đây là ngôi trường danh tiếng với bề dày lịch sử về các lĩnh vực ẩm thực và quản lý khách sạn.

Bất giác, Hạ Mộng Ngư cảm thấy mình sắp không theo kịp bước chân của Từ Tử Sung rồi. Từ Tử Sung có thể tự do đi đến bất cứ nơi nào trên thế giới, có thể làm những chuyện cậu thích, còn cô thì bị nhốt ở đây, căn bản là không thể thoát ra khỏi nhà giam này.

Cô phải làm sao bây giờ?

Đợi Từ Tử Sung đến cứu cô ư?

Làm xong bài tập, Hạ Mộng Ngư lại lấy sách tiếng Pháp từ trên giá xuống.

Không, cô không muốn làm một tù nhân chờ ngày được giải cứu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui