[ Cuối cùng anh cũng nhẹ nhàng bước qua ngưỡng cửa của sự thành công. Cô cuối cùng cũng đã nhận lời anh, nhưng trước mắt anh vẫn còn một chướng ngại vật. Anh không biết cô định giở trò gì nữa, cái gì mà bản hợp đồng cơ chứ. Nếu cô muốn có tiền thì anh sẽ cho cô tiền, cô cần gì phải đòi ra điều kiện cơ chứ?
- Điều kiện? Được thôi! Vậy ngày mai tôi sẽ tới đón cô về nhà, khi đó, chúng ta sẽ thảo luận về chuyện này. OK!
- Được! Cứ vậy đi.
Cô đồng ý làm anh vui khôn xuể. Anh vui khi cô chịu về sống chung với mẹ con anh. Nhờ có vậy mà mẹ anh sẽ không đòi về Hàn nữa. Nhưng phần khác, anh lại vui khi có cô bên cạnh, nhờ có cô, anh luôn có cảm giác như ngày xưa. Ngày mà anh vẫn còn được cười cười nói nói với cô nhóc hàng xóm. Anh tưởng chừng chỉ có người con gái ấy mới cho anh sự ấm cúng, hạnh phúc và đồng cảm. Song, có lẽ anh đã sai, sai rất nặng nề. ]
Tôi chán nản vô cùng, thực sự tôi không biết phải ăn nói cới mẹ ra sao nữa. Sao tôi lại trả lời vội vàng như vậy chứ. Mẹ tôi chắc chắn không ủng hộ tôi đâu, có khi còn từ mặt tôi ấy chứ. Có lẽ tôi sai rồi!
- Vy! Mày bị sao vậy. Tao biết là mày sẽ không để tao giúp vụ tiền bạc nhưng mày sao lại làm vậy chứ? Mày làm vậy có khác nào mày bán thân hả? Mày mau chạy tới chỗ hắn từ chối đi! Mẹ mày mà biết thì tao không biết chuyện gì sảy ra nữa!- khi Khải vừa bước đi khỏi, Linđa liền quát tôi một tràng. Chắc nhỏ giận tôi dữ lắm.
- Thì phải làm vậy thôi, tao còn biết làm gì nữa. Mà chuyện của hôm nay mày đừng nói cho ai nha! Tao nhờ mày đấy!
- Mày thật là. Tao cũng chẳng biết mày nghĩ gì luôn.
Nhỏ tuy thật sự rất tức tôi nhưng có lẽ giờ đây thì nhỏ đang lo cho tôi. Lo bởi tôi sắp phải trở thành vị hôn phu của một con người tàn bạo.
- Thôi, muộn rồi, tao về trước đây! Mày cứ chơi vui vẻ hen.- tôi nói với giọng ủe oải.
- Mày làm thế tao vui cái gì nữa. Thôi để tao bảo người đưa mày về.
- Khỏi đi.
- Nếu mày không để tao cho người đưa mày về thì tao cạch mày luôn.
- Thua mày rồi!
Thế là tôi lại phải chịu thua với nhỏ bạn thân. Đưa tôi ra ngoài, nhỏ dặn bác lái xe cẩn thận mới bước vô trong. Tôi đang chuẩn bị bước lên xe thì bị một bàn tay kéo lại. Mất đà, tôi bị ngã ngửa ra sau. Và kết quả tôi đã bị ngã nếu không có bàn tay săn chắc của ai đó đỡ. Nhờ có bàn tay ấy mà tôi toàn thây mà sống tiếp. Mở mắt ra, đập vào mắt tôi chính là một gương mặt soái ca vô cùng. Đồng thời, gương mặt ấy lại rất đỗi thân quen.
- A! Anh John! Anh về rồi!
- Chào nhóc. Lớn ghê hen. Sao em về sớm thế?
- Dạ! Anh sao giờ mới tới vậy? Làm em mong mãi!
Anh John vốn đã soái ca, nay anh lại khoác trên gười bộ vec trắng tinh, mái tóc anh thì lại chỉnh chu vuốt ra sau. Giờ đây anh ấy ngầu kinh khủng.
- Do có chút chuyện em ạ! Thôi, đi vào đi, lát anh chở về. Lâu lâu mới được gặp em, anh muốn ở cạnh em lâu một chút!
Anh John nói vậy làm tôi vui lắm luôn. Nhưng chưa được 5 giây, một giọng nói lại vang lên khiến tôi muốn bóp chết chủ nhân giọng nói ấy:
- Ai cho phép anh đưa vợ tương lai tôi về! Anh không có quyền gì hết!- Khải không biết từ đâu chui ra và phản kháng.
- Anh là ai?
- Tôi là Hoàng Thế Khải. Còn anh?
- Thì ra là chủ tịch tập đoàn The win. Không ngờ! Tôi là John, anh trai Linđa và cũng là bạn trai Vy. Bởi vậy, tôi có quyền rồi chứ?
- Chưa đủ. Có lẽ anh chỉ là bạn trai cũ của Vy thôi, bởi hiện tại tôi mới chính là người cô ấy chọn!
-Phi lí.
- Vậy cứ để Hà Vy xác nhận đi!
- OK!
Cả hai người bọn họ quay sang tôi làm tôi không biết phải làm thế nào cả. Một người thì là người đàn ông tôi thích, người kia thì lại là chủ nợ của tôi. Tôi phải làm thế nào đây?
- Tôi chọn....