Phó Hàng ôm quyển nhật ký của Tô Niệm, ngồi trong căn phòng nhỏ một ngày một đêm không cử động.
Lúc Châu Dã quay lại lấy một ít đồ còn lại, nhìn thấy Phó Hàng như cái xác không hồn gục mặt dưới sàn nhà.
Châu Dã không hiểu rõ về chuyện tình cảm của Tô Niệm, vì cô không bao giờ kể cho anh nghe.
Nhưng tất nhiên, Châu Dã không thích Phó Hàng.
“Châu Dã, có thể đưa tôi đến những nơi Tiểu Niệm từng đến khi ở đây không?”
Châu Dã nhìn Phó Hàng chằm chằm, không nói gì, chỉ đi ra cửa.
Nơi Tô Niệm thích đến nhất chính là con đường ven biển, có thể nhìn thấy những con sống và hứng trọn những cơn gió biển.
Phó Hàng nhớ, dường như Tô Niệm từng nói cô ấy thích đi biển nhưng anh chưa từng đưa cô đi.
Lý Gia Kỳ cùng đám bạn kéo anh đi biển, lúc quay về nhìn Tô Niệm đòi chia tay, anh đã nói muốn dẫn cô ấy đi biển để dỗ dành cô ấy.
Nhưng cuối cùng… anh vẫn không có cơ hội đó.
Phó Hàng cứ lang thang ở biển ngây ngốc, tưởng tượng bóng dáng gầy gò của Tô Niệm, cô ấy rất yên tĩnh, không ồn ào, đẹp đẽ như một tác phẩm điêu khắc.
“Châu Dã, có thể kể cho tôi nghe thời gian vừa qua, Tiểu Niệm sống có vui vẻ không?”
Châu Dã cười lạnh, nắm lấy cổ áo Phó Hàng, đấm mạnh, khiến Phó Hàng không chút phòng bị, cũng không muốn phòng bị, ngã lăn xuống đất.
“Vui vẻ, anh muốn hỏi một người biết mình sắp chết có vui vẻ không sao?”
Châu Dã kích động đến đỏ cả mắt.
“Anh muốn biết cái gì? Biết cô ấy đã đau đớn thế nào để chờ cái chết đến gần?”
“Muốn biết ngay khi cô ấy ra đi, bên cạnh không có lấy một người thân, kể cả người cô ấy yêu nhất là anh… cũng không có.
”
“Một mình tôi, không thể bù đắp nỗi lỗ hổng lớn trong trái tim cô ấy, vì cô ấy chưa từng yêu tôi.
”
“Hay là anh muốn nghe chuyện cô ấy đau đớn thống khổ, trên người chi chít vết chích của thuốc giảm đau… nhưng căn bản…không có tác dụng…cô ấy bị căn bệnh ung thư hành hạ đến mức không còn ra hình người.
”
Rõ ràng chỉ là một cô gái hiền lành, xinh đẹp vừa tròn 25 tuổi, nhưng mọi thứ không thể cứu vãn nổi.
Chứng kiến người mình yêu thương bị bệnh tật tàn phá, nhìn cô đau đớn nhưng luôn mỉm cười để an ủi mình, nhìn cô gái ấy hôm trước còn cười, hôm sau đã biến thành tro cốt.
Châu Dã không thể không khóc.
“Phó Hàng.
”
“Anh ở bên cạnh cô ấy, tại sao không biết cô ấy bị bệnh?”
“Những lúc cô ây giãy dụa trong đau đớn, anh ở đâu?”
Anh ở đâu?
Phó Hàng suy nghĩ.
Lúc đó, anh đang bận chăm sóc Lý Gia Kỳ.
Phó Hàng nhớ đến lần cuối cùng anh nhìn thấy Tô Niệm.
Cô ấy đứng ở cửa hét lớn: “Đi đường cẩn thận.
”
Có lẽ, cái vẫy tay đó chính là lời tạm biệt của Tô Niệm dành cho anh.
Phó Hàng lang thang ở thành phố biển mấy ngày, quyển nhật ký dày cộm chính là vật bất ly thân của anh.
Cho đến khi người dân nhìn thấy Phó Hàng ngất đi ở bên bãi cát, họ đưa anh vào bệnh viện.
Phó Hàng nằm ở bệnh viện, con đau dạ dày tái phát, anh bắt đầu mê man.
Anh nhớ lần đầu tiên gặp Tô Niệm, cô gái phục vụ trong quán bar.
Cô ấy có vẻ ngoài khá giống Lý Gia Kỳ, cô gái đã bỏ anh để chọn rời đi.
Anh hỏi Tô Niệm có muốn ở bên anh không? Vậy mà cô ấy gật đầu, anh say, cô mời rượu cũng uống không ít, chỉ ngỡ cô ấy như những cô gái nóng bỏng trong bar khác, liền kéo cô ấy đi lấy phòng.
Buổi sáng tỉnh lại, Phó Hàng biết đây là lần đầu của Tô Niệm, trong lòng vô cùng cảm thấy tội lỗi.
Nhưng Tô Niệm lại nói: “Phó Hàng, em là người của anh, em muốn ở bên cạnh anh.
”
Lúc đó, anh chỉ lạnh nhạt nói: “Dù là thế thân, em cũng muốn ở bên cạnh tôi sao?”
Tô Niệm hơi cúi đầu, thân thể đầy dấu vết hoan ái đêm qua, hai vai hơi rung lên, gật đầu: “Em muốn.
”
Phó Hàng nhìn vào mắt Tô Niệm, cười có chút khinh bỉ: “Nhắm mắt lại, đôi mắt của em không giống cô ấy.
”
Tô Niệm vẫn luôn nghe lời anh.
Thấy cô ấy sống ở một phòng thuê nhỏ, anh bảo cô dọn đến nhà mình, cô không do dự đồng ý.
Tiểu Niệm nấu ăn không ngon lắm, anh luôn khó ăn, dần dần, món ăn cô ấy nấu luôn vừa miệng.
Mỗi lần hai người gần gũi, cô ấy đều ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Tô Niệm không kể quá nhiều về gia đình, cô ấy nói cô ấy không có ba, mẹ cô ấy đã có gia đình riêng, cô ấy thường nói ngoài anh ra, cô ấy không có nhà.
Lúc đó, anh vẫn luôn ám ảnh về Lý Gia Kỳ, anh luôn nhắc Tô Niệm nhớ rằng, cô ấy chỉ là thế thân.
Mới đó, Tô Niệm đã ở bên cạnh anh ba năm.
Mối quan hệ của hai người ngày càng thân thiết, anh cũng cho cô mặt mũi.
Anh đưa cô đi chơi cùng bạn bè, giới thiệu cô là bạn gái.
Ở công ty, ai cũng biết Tô Niệm là bạn gái của ông chủ.
Anh không tiếc cho cô bất cứ thứ gì, chỉ là cuộc sống của Tô Niệm khá đơn giản.
Cô dường như chỉ đến công ty làm việc, buổi chiều về nấu cơm, đợi anh quay về ăn cơm, hai người tựa vào nhau xem tivi, ngủ chung trên một chiếc giường.
Phó Hàng từng nghĩ, Tô Niệm giống như một cô vợ nhỏ, hằng ngày đi làm về, nhìn thấy cô ngoan hiền đợi anh với bàn ăn ngập mùi hương, tất cả đều là món anh thích, như vậy cả đời… cũng không phải là không tốt.
Không ngờ, Lý Gia Kỳ quay về.
Sự chấp niệm tuổi trẻ bị Phó Hàng niêm phong một lần nữa quay trở lại.
.