Sáng hôm sau, tôi thức dậy thì nhìn thấy Phó Hàng đang ở nhà tắm đi ra.
Anh thay quần áo xong, nhìn thấy tôi vẫn còn ngơ ngác ngồi trên giường.
Anh đứng trước gương nhìn tôi nói: “Tiểu Niệm, em thắt cà vạt cho tôi.”
Tôi đứng lên, tùy ý lấy một chiếc cà vạtđi về phía anh.
Phó Hàng cao hơn tôi rất nhiều, anh cúi đầu cho đến khi tôi thắt cà vạt xong.
Lúc tôi ngẩng đầu lên, anh vẫn là bộ dạng cúi đầu: “Xong rồi.”
Phó Hành không đáp, anh tiến lại gần hơn hôn tôi, hai tay cũng kéo tôi dính sát vào người anh, ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn.
Nụ hôn kéo dài, mãnh liệt và quyến luyến.
Cho đến khi tách ra, Phó Hàng đưa tay sờ sờ vào môi tôi, giọng nói cực kỳ ôn nhu: “Tiểu Niệm, ăn nhiều một chút, tôi đủ tiền nuôi em cả đời.”
Cả đời làm thế thân?
Trước kia tôi nghĩ như vậy cũng không có gì là không tốt.
Tôi có thể ở bên cạnh người tôi yêu phải không?
“Tiểu Niệm, tôi đi làm đây, ở nhà phải ăn uống đầy đủ biết chưa?” - sau đó còn đưa cho tôi một tấm thẻ: “Em thích gì thì cứ mua, tấm thẻ cũ bị lỗi à, sao tôi không thấy em mua gì?
Nói xong, Phó Hàng lại hôn lên má tôi rồi rời đi.
Tôi nhìn tấm thẻ trên tay, thở dài, lại đặt nó vào ngăn kéo tủ.
Tôi hôm nay muốn dọn dẹp căn hộ một chút, tôi cũng viết lại công thức nấu ăn cho anh, tôi tự hỏi dạ dày anh không tốt, Lý Gia Kỳ cứ lôi kéo anh đi hết tiệc này đến tiệc khác, cô ta không yêu anh sao?
Đến buổi chiều, Châu Dã hẹn tôi ra ngoài.
Anh cũng không còn thuyết phục tôi điều trị nữa, tôi và anh đều biết mọi thứ đã muộn rồi.
Châu Dã lái xe đưa tôi đi chơi và chụp ảnh, anh nói chúng tôi quen nhau lâu rồi nhưng không có tấm ảnh nào chụp chung cả.
Tôi đồng ý.
Tôi nhìn thấy tôi trong ảnh, Châu Dã đứng bên cạnh tôi.
Anh ấy mỉm cười, tôi cũng mỉm cười.
Tôi không nhịn được muốn đăng bức ảnh này lên trang cá nhân, Châu Dã đồng ý, thế là tôi đưa nó lên.
Bạn bè tôi không nhiều, đa số là bạn thời sinh viên, ai biết tôi đều biết Châu Dã, bởi bọn họ nghĩ anh là bạn trai của tôi, tôi lại lười giải thích.
Tôi ít khi đăng gì lên trang cá nhân, vậy nên bức ảnh của tôi và Châu Dã khiến bạn bè tôi có chút sửng sốt.
Rất nhiều bình luận của bạn bè, tôi chỉ đọc và lười giải thích.
Châu Dã đưa tôi về nhà khi trời đã nhá nhem tối, anh nói nếu muốn đi đâu, hãy nói với anh, anh sẽ đưa tôi đi.
Có lẽ Châu Dã là người biết rõ tình trạng của tôi nhất, anh biết tôi đã sắp chết rồi, đi một buổi chiều, tôi đã ho ra máu hai lần.
Đôi mắt Châu Dã đỏ bừng, nước mắt người đàn ông rơi xuống, ôm tôi vào lòng bất lực.
Tôi bước vào nhà, nhìn thấy Phó Hàng đang ngồi ở ghế sô pha, hình như đang đợi tôi.
Kể từ khi tôi biết mình sắp chết, đối với Phó Hàng có rất nhiều cái là lần đầu.
Anh đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: “Em đã đi đâu?”
Tôi lúc này có chút mệt mỏi, ngồi xuống đối diện Phó Hàng: “Em ở nhà hơi chán, hẹn bạn đi dạo.”
“Bạn? Bạn trai?” - Phó Hàng giọng nói đầy chế giễu.
Có lẽ Phó Hàng đã nhìn thấy bức ảnh của tôi và Châu Dã.
“Anh cũng không phải là không biết Châu Dã là ai.” - Tôi nhàn nhạt đáp: “Cũng như em cũng không phải không biết Lý Gia Kỳ là ai.”
Phó Hàng đưa mắt nhìn tôi: “Em không có tư cách so với Gia Kỳ.”
Tôi mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên em biết, em chỉ là thế thân.”
“Thế nhưng Phó Hàng, Lý Gia Kỳ quay về rồi, chúng ta không phải là nên chia tay sao?”
Cuối cùng tôi cũng nói ra được.
Có lẽ vì khi nghe anh nói, tôi không có tư cách so với Lý Gia Kỳ đã làm tôi tuyệt vọng.
Tôi cũng biết mình sắp chết, tôi không muốn Phó Hàng nhìn thấy bộ dạng xấu xí của tôi, sau đó lại so sánh với Lý Gia Kỳ xinh đẹp của anh.
Nhưng Phó Hàng lại tức giận, anh nắm lấy cổ tay tôi, ánh mắt hằn lên sự tức giận: “Tô Niệm, em dám nghĩ đến chuyện chia tay sao?”
“Vậy phải làm sao? Phó Hàng, em mệt rồi, không muốn làm thế thân nữa.”
Phó Hàng hung hăng hôn tôi, đè tôi xuống ghế sô pha, tôi chống đối anh bằng cách nhìn mở to mắt nhìn anh, anh luôn không thích đôi mắt của tôi, vì nó không giống Lý Gia Kỳ.
Nhưng vô dụng, Phó Hàng ngày càng hung hăng hơn, cho đến khi bàn tay anh lần mò vào bên trong lớp áo của tôi.
Cơn đau lại kéo đến, một cỗ tanh ngọt từ cuống họng muốn phun ra, tôi dùng tay bịt miệng lại, một tay đẩy Phó Hàng.
Anh nhận thấy tôi có chút khác thường, buông tôi ra.
Tôi liền nhanh chóng lao vào nhà vệ sinh, khóa cửa lại, nôn tháo đau đớn, màu đỏ hòa quyện vào nước, càng lúc càng chói mắt.
Tôi bấm nước trôi đi, không để lại chút vết tích.
Gương mặt tôi trong gương tái nhợt, cơn đau đang tàn phá cơ thể và lý trí của tôi.
“Niệm Niệm, em bị sao vậy?”
Bên ngoài, tiếng đập cửa và giọng nói của Phó Hàng vang lên, trong giọng nói chứa đầy lo lắng.
Tôi cũng bắt đầu lo lắng, cơn đau và tình trạng nôn ra máu ngày càng dày hơn… tôi sợ một ngày nào đó Phó Hàng sẽ phát hiện.
Mở cửa bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Phó Hàng, anh bước đến gần tôi, tôi lùi lại một bước.
“Tiểu Niệm, em không khỏe à, tôi đưa em đi bệnh viện?”
Tôi lắc đầu: “Em không sao? Có lẽ gần đây giảm cân quá độ, dạ dày em không tốt.”
Trước kia Phó Hàng bị dạ dày cũng thường xuyên nôn như vậy, lý do thật thích hợp.
Phó Hàng ôm tôi vào lòng, vuốt ve mái tóc đen dài của tôi: “Không phải tôi đã dặn em đừng giảm cân nữa sao? Tiểu Niệm, chúng ta đừng nói đến chuyện chia tay nữa, không phải ngoài tôi ra em không có nơi nào để đi sao? Tôi sẽ nuôi em cả đời, vậy nên đừng gặp Châu Dã nữa.”.