Editor: Rubybu/ Beta: Phi Phi
“Mùi hương trên người em sao lại quen thuộc như vậy?”.
Quen thuộc?
Nhanh như chớp, Ôn Thư Du lập tức phản ứng, trên người cô vẫn còn lưu lại mùi nước hoa xịt tối hôm qua! Trước khi ăn sáng, Thi Tình còn hỏi cô dùng loại nước hoa nào.
Anh ấy ngửi thấy rồi sao?
Có tật giật mình, cô nhất thời luống cuống, cố gắng bình tĩnh giơ cánh tay lên giả vờ ngửi: “Mùi hương quen thuộc… là mùi gì vậy?”.
Anh nhìn cô chằm chằm cười khẽ: “Mùi hương mà anh hay dùng”.
“Có sao?”.
Cô nhíu mày giả vờ nghi hoặc, sau đó bừng tỉnh nhỏ giọng “Ồ” một tiếng: “Bộ quần áo này của em treo cùng áo khoác của anh, có thể là bị dính mùi một chút”.
“Thế hả”.
Người đàn ông không hỏi nữa, gật đầu xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Xem ra anh đã bị thuyết phục bởi đáp án này.
Ôn Thư Du yên lặng thở phào nhẹ nhõm, không khỏi vui mừng như được ân xá.
Cũng may tối hôm qua cô xịt không nhiều lắm, nếu không cái cớ vớ vẩn này cũng không dùng được.
Cô vội vàng giơ tay chạm vào mặt mình, may mà không quá nóng…
“Đúng rồi”.
Cô buông tay xuống hỏi anh: “Khi nào giặt xong áo khoác em sẽ trả lại cho anh nhé?”.
“Tùy em”.
Hai người bước tới trước cửa xe, anh mở cửa xe bên ghế phụ ý bảo cô ngồi vào.
Sau khi lên xe, anh khởi động xe đi dọc theo con đường rộng rãi hướng về phía trước.
“Em có nên gọi điện nói với giáo viên một tiếng không?”.
Ôn Thư Du hơi ngập ngừng hỏi nhỏ: “Nhưng nếu cô giáo hỏi em là ai đón em đến bệnh viện thì làm sao bây giờ?”.
Người đàn ông một tay cầm vô lăng, nghe vậy cười: “Anh không phải là anh trai của em hả?”.
Phải, phải…
Cô sững người một lúc mới bừng tỉnh, khẽ mím môi ép không cho khóe môi cong lên.
Cảm giác này giống như hai người ăn ý hợp tác vụng trộm làm chuyện xấu, chỉ là lại nói dối trước mặt anh khiến cho cô có chút ngượng ngùng.
Đến bệnh viện, Ôn Thư Du được đưa thẳng đến một phòng khám giống như khoa phục hồi chức năng.
“Trông có vẻ hồi phục tốt đấy, thời gian này có thể xoa bóp để thúc đẩy quá trình hồi phục”.
Sau khi kiểm tra mắt cá chân của cô, bác sĩ nói.
Ôn Thư Du ngồi trên giường khám bệnh, đưa mắt nhìn người đàn ông ngoài cửa đang gọi điện thoại bàn bạc công việc, mở miệng hỏi: “Vậy tôi phải mất bao lâu mới có thể hoàn toàn hồi phục được?”.
“Khoảng một tuần là ổn.
Nhưng một hai tháng tới phải chú ý, không được để mắt cá chân chịu lực quá sức và mệt mỏi, tránh bị chấn thương lần nữa”.
Vậy thì tốt rồi.
Trong lòng cô cảm thấy thật may mắn, một tuần hoặc xấp xỉ một tuần cũng rất tốt, đến lúc về nhà nhất định có thể giấu giếm được chuyện cô bị thương.
Đang suy nghĩ, mắt cá chân bất ngờ đau nhói, Ôn Thư Du theo bản năng hoảng sợ kêu thành tiếng.
“Đừng căng thẳng, hãy thư giãn đi”, bác sĩ nhắc nhở: “Cảm thấy đau là bình thường”.
Bác sĩ vừa nói vừa tiếp tục xoa bóp mắt cá chân rất có nhịp điệu, cảm giác đau nhói truyền đến từng cơn, cô muốn rụt chân lại nhưng chỉ có thể chịu đựng.
Lúc Lương Yến Tân cúp điện thoại đi vào phòng khám, vừa lúc nghe thấy giọng nói năn nỉ trong trẻo của thiếu nữ: “Bác sĩ, có thể nhẹ tay một chút được không…”.
Bước chân anh dừng lại, cô ngước mắt lên nhìn, bỗng chốc im bặt.
Cánh tay mảnh khảnh của thiếu nữ còn duỗi về phía mắt cá chân, lông mày hơi nhíu lại vì đau, đôi mắt ửng hồng trông rất đáng thương.
Sau khi ánh mắt chạm nhau, cô nhanh chóng quay mặt đi, cố gắng điều chỉnh biểu hiện không được tự nhiên, làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Anh nhấc chân dứt khoát đi vào bên trong một lần nữa.
“Lương thiếu”.
Bác sĩ vội vàng giải thích: “Lúc xoa bóp sẽ cảm thấy hơi đau, chuyện này là bình thường”.
Anh “Ừ” một tiếng, anh hất cằm đồng ý: “Tiếp tục đi”.
Ôn Thư Du nhìn tay của bác sĩ lại một lần nữa chạm vào mắt cá chân của mình, cô lập tức nín thở như thể đang đối mặt với kẻ thù, nhưng lại cố gắng nhắc nhở bản thân người đó đang ở bên cạnh.
“Đau thì kêu tiếp đi”.
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng người đàn ông đang cười tủm tỉm: “Nhịn làm gì”.
Nghe ra không có ác ý, nhưng Ôn Thư Du vẫn cảm thấy mình bị cười nhạo – bởi vì tình huống vừa rồi bị anh bắt gặp.
Cô cắn chặt răng, hạ quyết tâm không kêu một tiếng, cũng không trốn tránh nữa.
Lúc này bác sĩ đã thuận lợi kết thúc việc xoa bóp.
“Được rồi.
Thử xem có đỡ hơn không? Mặc dù hơi đau khi xoa bóp nhưng vùng bị thương sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều sau khi kết thúc”.
Ôn Thư Du không biết do thực sự quá đau hay do cô quá căng thẳng, rốt cuộc khi thả lỏng, cô mới nhận ra trên trán đã đầy mồ hôi.
Cô nhìn bác sĩ đầy nghi ngờ, sau đó cố gắng di chuyển.
“… Có vẻ như đã tốt hơn một chút”.
“Nghỉ ngơi cẩn thận, không nên vội vàng đi bộ hoặc mang vác nặng”.
“Cảm ơn bác sĩ”.
Cô vịn vào mép giường bước xuống đất, chống nạng, làm xong mọi chuyện mới chậm rãi ngước mắt nhìn về phía người đó.
Anh híp mắt nhìn cô gật đầu, khóe môi khẽ nhếch lên một cái: “Cũng không tệ lắm, rất dũng cảm”.
Bất ngờ được khen ngợi, Ôn Thư Du cảm thấy cả người nhẹ bẫng, giống như chỉ cần một bước là có thể lên bay lên mây.
Cô kiềm chế mím môi, hơi mỉm cười, nhưng thật ra trong lòng đã rất kích động muốn nhảy cẫng lên rồi.
Giả bộ, lại tiếp tục giả bộ.
Khóe môi Lương Yến Tân khẽ giật, im lặng mỉm cười.
Nếu cô nhóc trước mặt này mọc ra một chiếc đuôi thì nhất định nó sẽ vểnh lên tận trời.
Hai người ra khỏi bệnh viện rồi trở lại xe.
Ôn Thư Du cúi đầu cài dây an toàn, đang phân tâm nghe anh nói chuyện điện thoại.
Đây là lần thứ hai anh nghe điện thoại giữa chừng rồi, công việc bận lắm sao?
Tuy nhiên, giọng nói của người đàn ông rất thoải mái tùy ý, xem ra rất quen thuộc với người đầu dây bên kia, đại khái là một người bạn nam có quan hệ tốt.
Đồng thời, cô có thể cảm thấy hôm nay tâm trạng anh rất tốt, ít nhất là không giống với đêm hôm trước, bỗng chốc anh đã trở về dáng vẻ cô thường nhìn thấy trong mấy lần gặp mặt trước đó.
“Có phải anh rất bận rộn không?”.
Chờ anh cúp máy, cô mới hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Hả?”.
Lúc đầu anh không kịp phản ứng, lập tức hỏi lại: “Có chuyện gì vậy?”.
“Ý của em là, nếu anh bận như vậy, có thể để tài xế đưa em đi là được rồi, không cần phải đích thân tới”.
Ôn Thư Du không kìm được chút tâm tư nhỏ bé của mình, cố ý nói ngược lại.
“Hả? Sớm biết vậy thì anh đã phái tài xế tới rồi”.
Cô sửng sốt quay đầu nhìn anh.
Người đàn ông đặt tay lên cửa kính xe đang hạ xuống, chống tay lên trán quay đầu nhìn cô.
Ôn Thư Du không ngờ anh thật sự sẽ nghĩ như vậy, lập tức rũ mắt xuống, cắn chặt môi, quay mặt đi giận dỗi không thèm nhìn anh.
“Được rồi, lừa em đó”.
Anh bất ngờ phì cười: “Nếu anh thật sự làm như vậy, về nhà em lại mách với anh trai em, rồi nói anh là vì bọn họ nên mới quản em thì sao”.
“Em không có nhỏ nhen như vậy!”.
Khuôn mặt Ôn Thư Du nóng bừng, xấu hổ nói.
Thì ra là anh ấy cố tình trêu chọc mình.
Cô vô thức giơ tay lên sờ vành tai, tâm trạng của cô lại chuyển từ nhiều mây âm u sang nắng đẹp.
Chiếc xe nhanh chóng khởi động rời khỏi con đường.
“Chúng em sẽ tập trung bên hồ sáng nay”.
Cô nhắc nhở: “Anh chỉ cần cho em xuống đó là được”.
Nói xong, cô lại cảm thấy không nỡ thêm chút mất mát.
Nếu như có thể ở lại lâu hơn một chút thì tốt biết mấy… Mặc dù khi ở bên cạnh anh cô luôn rất dễ bị căng thẳng, mặt thì đỏ, tim đập rất nhanh.
Ngón tay anh gõ vào vô lăng, không nói được, cũng không nói không được.
Tuy nhiên, khi đến ngã ba đường, cô nhìn anh lái xe rẽ vào con đường khác hoàn toàn trái ngược với biển báo.
“Có phải anh rẽ sai hướng rồi không?”.
Cô vội vàng nhắc nhở.
“Yên tâm, không để em đi lạc đâu”.
Lơ đãng nói xong, anh đánh tay lái sang phải phóng xe lên đường.
Ôn Thu Du mở miệng, nhưng cuối cùng không nói gì, ngả người ra sau.
Tất nhiên, cuối cùng chiếc xe không lái đến ven hồ mà dừng lại trước một tòa nhà khuất gần đỉnh núi.
Căn biệt thự ba tầng có tông màu chủ đạo là đen và nâu, ba mặt tường của tầng một và tầng hai đều được bao quanh bởi cửa kính trong suốt từ sàn đến trần nhà, ánh đèn chùm kim loại bên trong tỏa ánh sáng màu lạnh ra bốn phía.
“Đây là đâu?”.
Anh ném chìa khóa xe cho người đàn ông giống quản gia: “Ăn cơm trước”.
Ăn tối? Với anh ấy, chỉ có hai người?
Ôn Thư Du ngây người đi theo phía sau anh.
Bước qua vườn hoa, có một đoạn bậc thang không dài lắm, người bình thường chỉ vài bước là có thể đến nơi, nhưng Ôn Thu Du đang chống nạng thì có chút khó khăn.
Lương Yến Tân cố ý bước đi chậm rãi, bước lên bậc cuối cùng, anh quay người lại thấy cô gái nhỏ còn đang vụng về cúi đầu đi lên, trông có vẻ lo lắng và bất lực, chóp mũi còn lấm tấm mồ hôi.
Anh nhíu mày.
Ôn Thư Du vừa sợ ngã sẽ lại tự làm mình xấu mặt, vừa sợ mình tụt lại quá xa, vừa lo lắng vừa nóng lòng, đi được một nửa thì hoa mắt, chân nạng đột nhiên chọc mạnh vào khoảng không—
Cánh tay rắn chắc thon dài của người đàn ông đỡ lấy cô một cách vững chãi.
Cô nắm chắc đối phương theo bản năng, cũng vì vậy mà cảm thấy rõ ràng cơ bắp đang ẩn dưới lớp áo sơ mi.
Khuôn mặt đột nhiên ửng hồng, cô vội vàng đứng thẳng dậy rụt tay lại: “Xin lỗi…”.
Trời ạ, nếu cô nhào về phía trước một chút nữa, có lẽ sẽ trực tiếp nhào vào lòng anh…
“Vịn vào”.
Anh nhẹ nhàng nói, không thu tay lại.
Ôn Thư Du ngước mắt lên, vội vàng nhìn anh một cái: “Ồ… Được”.
Nói xong, cô lấy hết can đảm vươn tay ra, dồn sức vào cánh tay của người đàn ông, chỉ sợ sức của mình quá khỏe hoặc quá nặng nề.
Một tiếng “Ha” từ rơi xuống trên đỉnh đầu, anh cười khẽ một tiếng: “Móng vuốt mèo còn mạnh hơn em đấy”.
Cô cố ý tăng thêm sức mạnh, nhưng mà tay đối phương vẫn không nhúc nhích, một tràng cười nữa lại rơi xuống.
Ôn Thư Du cố gắng bình tĩnh, cảm thấy mình thật ngây thơ, đỏ mặt không nói lời nào.
Cô bước lên hết sức cẩn thận, cũng may cuối cùng không có thêm tai nạn gì nữa.
Một bữa ăn, cô vừa đau khổ vừa hạnh phúc.
Hạnh phúc là vì tay nghề của người đầu bếp thật sự quá tuyệt vời, ngay cả những thứ bình thường cô không ăn giờ mà cô cũng ngoan ngoãn ăn hết; đương nhiên, nguyên nhân một phần cũng là do cô xấu hổ khi kén ăn trước mặt anh.
Còn về đau khổ, là do ăn cơm một mình cùng với anh quá gò bó, quá căng thẳng.
Ôn Thư Du tự nhận mình ăn uống rất tốt, nhưng vẫn sợ xấu mặt trước mặt anh.
Bữa tối kết thúc, cô buông khăn ăn xuống, ngước mắt thăm dò về phía người đối diện.
“Ăn no chưa?”.
Anh liếc nhìn chiếc đĩa ăn sạch sẽ trước mặt cô.
Ôn Thu Du gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Em ăn no rồi”.
“Ăn no rồi thì đi thôi”.
“Anh định đưa em về à?”.
“Thế nào, sợ à? Sợ anh bán em hả?”.
“Không phải”.
Ôn Thư Du vội vàng lắc đầu, nhìn khuôn mặt trêu trọc của anh nói: “Em chỉ hỏi vậy thôi”.
Anh đứng lên, dùng ngón tay thon dài gõ vào mép bàn: “Vậy thì đi thôi”.
Thật bí ẩn, anh định đưa cô đi đâu nữa đây? Ôn Thư Du vừa tò mò vừa mong chờ, cảm giác hồi hộp khiến cho nhịp tim càng tăng tốc.
Hai người lái xe lên đỉnh núi, sau đó đi vào một tòa nhà rất cao, nhưng hình như kiến trúc của nó chỉ có một tầng.
Khoảnh khắc bước vào cửa, trước mắt Ôn Thu Du đột nhiên tối sầm lại, tựa như rơi hoàn toàn vào bóng tối vô tận.
Cô sợ hãi, theo bản năng lập tức quay đầu lại, ngỡ ngàng bất an nói: “Đây là đâu? Chúng ta làm gì ở đây?”.
Không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng đế giày bước trên mặt đá cẩm thạch và hơi thở nhẹ nhàng.
Bóng tối khiến cho các giác quan của cô trở nên nhạy bén, nhưng cô lại không ngửi được mùi lưu lại trên cơ thể mình, mà chỉ có thể ngửi được mùi khói nhàn nhạt trên cơ thể người đó cùng mùi gỗ lạnh lẽo.
Trong phòng rõ ràng có bật điều hòa, nhưng cô dường như có thể cảm nhận được hơi ấm nhiệt độ cơ thể của người đang đến gần.
Ôn Thư Du cứng ngắc đứng tại chỗ, ngay cả hô hấp cũng trở nên rón rén cẩn thận.
Đột nhiên, bóng tối giống như sương mù nhanh chóng tan biến, tầm nhìn trở nên mờ mịt nhưng rộng mở.
“Ngẩng đầu lên”.
Anh lên tiếng.
Cô làm theo, ngẩng đầu lên, bỗng dưng hai mắt mở to, đôi đồng tử đen nhánh của cô phản chiếu vô số ngôi sao trên bầu trời phía đỉnh đầu.
Ôn Thư Du chưa hết ngỡ ngàng thì cảnh tượng trước mặt đã lặng lẽ thay đổi.
Ánh sáng yếu ớt màu xanh lục từ từ hiện ra, tựa như một dải ruy băng trong suốt khẽ lay động trong màn đêm rộng lớn.
“Là cực quang!”.
Cô che miệng kêu lên, một lúc lâu sau vẫn không thể tin được mà quay đầu nhìn người bên cạnh mình.
Người đàn ông đứng bên cạnh, ngửa đầu hờ hững ngắm nhìn bầu trời.
Sau đó anh cúi xuống nhìn cô, nhẹ nhàng nhếch môi, lãnh đạm nói:
“Đêm đó anh hơi quá đáng, không phải em muốn xem cảnh đêm sao, cái này coi như bồi thường cho em”..