Dịch: Phi Phi
Sau khi đến nước Anh, mọi chuyện nhanh chóng trở về quỹ đạo của nó.
Ôn Thư Du và Tống Gia Ninh hạ quyết tâm hòa nhập với cuộc sống của học sinh phổ thông trong môi trường mới.
Hơn nữa, bởi vì có người nhà thường xuyên đến thăm và có người chăm sóc nên cô cũng thích nghi rất nhanh với cuộc sống khi du học ở nước ngoài.
Ba năm phổ thông chẳng mấy chốc đã trôi qua, cuối cùng cô và Tống Gia Ninh thi vào trường đại học mơ ước của mỗi người, sau đó dọn vào một căn hộ mới mà cả hai mới tìm được.
Bất động sản của nhà họ Ôn ở Anh và cả người làm chịu trách nhiệm chăm sóc hai cô gái đều bị Ôn Thư Du lấy lý do mình đã trưởng thành để từ chối.
Không có sự trói buộc của gia đình, cộng thêm cuộc sống phong phú khi lên đại học, tất cả điều này đã khiến Ôn Thư Du vừa háo hức, vừa bận rộn chóng mặt.
Tuy bận nhưng cuộc sống của cô rất phong phú, hơn nửa thời gian của ba năm đại học đã trôi qua vội vàng như vậy.
Khoảng thời gian này, ban đầu thỉnh thoảng Ôn Thư Du còn thường xuyên nhớ tới người kia, nhớ lại những cảnh tượng khi ấy không khỏi khiến cô cảm thấy buồn bã, xấu hổ… nhưng thời gian qua đi, cô bắt đầu học được cách chung sống với những ký ức không tốt đẹp ấy.
Đồng thời cô cũng dần dần ý thức được tình cảm yêu thích thời niên thiếu giống với sự mê luyến ngoại hình và cảm giác thần bí của người đó, cho nên khi mọi chuyện bại lộ, cảm giác hoảng sợ và bối rối chiếm phần lớn hơn là tổn thương đau khổ vì phải chấm dứt tình cảm thầm kín đó.
Sự phẫn nộ và bối rối của cô nảy sinh từ sự trái ngược… ngày thường gia đình cưng chiều khiến cô nảy sinh kiêu ngạo, nhưng sự kiêu ngạo đó chỉ như thủy tinh mong manh dễ vỡ khi đối mặt với Lương Yến Tân.
Đợi đến khi cô trưởng thành, trải nghiệm hơn một chút, cô sẽ không còn cảm thấy người đàn ông hai mươi sáu tuổi cách mình xa vời vợi như suy nghĩ của một cô bé mười sáu nữa.
Cô cảm thấy bản thân mình trong quá khứ thật trẻ con và ngốc nghếch… Lương Yến Tân hai mươi sáu tuổi không thể nào thích một cô nhóc mười sáu, vì thế cô cũng đâu cần phải rón rén lẫn tự ti như vậy.
Nếu là hiện tại, Ôn Thư Du cảm thấy bản thân có thể ứng phó được.
Đường nhiên, đôi khi cô cũng sẽ suy nghĩ vì sao năm đó cô lại ôm nhầm anh, rồi cứ như vậy mà thích anh?
Có lẽ cô bị ngoại hình của anh mê hoặc, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là Lương Yến Tân mang đến cho cô cảm giác khác hẳn những người khác.
Sự lạnh lùng hời hợt, khí chất thoáng chút xấu xa, chỉ một cái ngước mắt cũng có thể khiến cô mặt đỏ tim đập.
Có lẽ là do còn nhỏ tuổi cho nên cô mới bị hấp dẫn khi gặp một người đặc biệt như vậy.
Đi du học năm năm, cô cũng từng về nước rất nhiều lần nhưng chưa hề gặp lại anh.
Qua mấy lời bâng quơ của Ôn Lãng Dật, cô có thể lờ mờ đoán được mấy năm nay Lương Yến Tân rất ít khi về Đình Thành mà vẫn luôn ở Hoài Thành.
Hơn nữa anh còn một tay lo liệu việc kinh doanh của nhà họ Lương đạt được cơ ngơi hô mưa gọi gió như hiện giờ, càng khiến người khác khó có thể với tới.
Vì thế rất có thể bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa.
Sau đó, những ký ức xưa kia sẽ bị cô cố ý hoặc vô tình nhét vào một góc nào đó trong đầu.
Mấy năm nay, có không ít người tỏ tình với cô, trực tiếp lẫn gián tiếp đều có cả.
Cô cũng không phải không muốn thử một lần yêu đương xem sao, nhưng trong số họ lại không có có thể khiến cô thật sự đỏ mặt tim đập và nảy sinh cảm giác muốn yêu đương.
Từ chối nhiều lần, có một ngày Tống Gia Ninh thuận miệng hỏi cô: “Miên Miên, tóm lại là cậu thích hình mẫu thế nào? Không phải vẫn là kiểu như Lương Yến Tân đấy chứ?”.
“Còn lâu”.
Cô hừ nhẹ một tiếng phủ nhận: “Mình thích kiểu chững chạc, nội tâm ấy”.
“Cũng phải, có hai…”.
Tống Gia Ninh dừng lại một chút, không giấu ý cười nói: “Có hai ông ai tính cách chững chạc, đáng tin cậy ở bên, chắc chắn cậu sẽ chịu ảnh hưởng”.
“Anh hai mình chẳng có miếng nào chững chạc cả, như cậu nói thì anh cả mình còn được”.
Nghe vậy, Tống Gia Ninh cười hì hì say sưa nói tiếp câu chuyện.
Cuối tháng 5, cuộc thi nửa kỳ cuối của đại học năm thứ hai kết thúc, mặc dù nhà trường chưa công bố thành thích nhưng tất cả sinh viên đã ôm trạng thái nghỉ hè.
Tống Gia Ninh vướng hoạt động ngoại khóa nên Ôn Thư Du chỉ có thể về nước một mình.
Lần này cô không hề nói cho ai ngày mình sẽ về nước, mà trước đó cô sẽ đi Lâm Thành với bạn học cùng trường.
Chuyến đi này dĩ nhiên là đi chơi, nhưng cũng là vì một công việc mà cô mong đợi.
…
Ánh nắng mặt trời rọi đến khung cửa sổ toàn cảnh, điều hòa trong phòng hoạt động không ngừng để ngăn cách nhiệt độ như muốn thiêu đốt mọi thứ bên ngoài với gian phòng.
Ánh sáng hắt trên cánh tay người đàn ông, khắc họa sắc nét hình dáng khớp xương nhô lên rõ ràng, khúc xạ những tia sáng lấp lánh từ chiếc đồng hồ màu bạc.
Bàn tay đó bỗng nhiên nâng lên, cầm chiếc bút máy đen tuyền viết vài nét trên góc phải phía dưới của trang giấy.
Ngòi bút rột roạt trên giấy, chiếc bút máy bị thả lại trên bàn phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Người đứng trước bàn chợt lấy lại bình tĩnh, vội vàng rời mắt khỏi bàn tay ông chủ mình rồi lại rón rén đặt thứ đồ trong tay lên bàn.
Hai cuốn tạp chí, một tập tài liệu gọn gàng chồng lên nhau.
“Sếp Lương, đây là báo cáo doanh thu bán ra của Tạp chí Secret Style mới phát hành của Lương thị, số liệu… không quá lạc quan”.
Nữ nhân viên hít thở sâu, lấy can đảm nói: “Người mẫu trang bìa đóng vai trò rất lớn, đây là quyết định sai lầm của chúng ta”.
Người đàn ông ngồi sau bàn không nói gì, đôi mày nhíu lại, bàn tay lật giở trang cuối cùng của tài liệu.
Văn phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy âm thanh lật giấy.
Có thể nghe ra tâm trạng của người đang giở tài liệu không được tốt, hơn nữa cũng chẳng kiên nhẫn được bao nhiêu.
“Con số này chính là kết quả mà các người dẻo miệng thề thốt sẽ đạt được đó hả?”.
Giọng nói trầm thấp cuốn hút vậy mà lúc này lại lộ ra ngữ khí hờ hững, lạnh lẽo.
“Rất xin lỗi, sếp Lương, vì lúc trước chúng tôi phân tích và so sánh giữa hai người mẫu, số liệu cho thấy người mẫu mà chúng ta chọn có giá trị thương mại lớn hơn, vì thế mới…”.
“Cô cảm thấy tôi đến để nghe cô giải thích hả?”.
Cấp dưới không dám nhiều lời, lập tức hoảng sợ ngậm miệng lại.
“Người mẫu bị các người loại kia lại được công ty khác mời, sau đó còn đè đầu cưỡi cổ chúng ta với doanh thu gấp đôi”.
“Sếp Lương…”.
“Tôi không rảnh để lúc nào cũng chú ý đến ‘Secret Style’, nếu các người không làm được thì có thể rời Lương thị”.
Sắc mặt cấp dưới trắng nhợt, sợ hãi nói: “Tôi hiểu, sếp Lương”.
Lương Yến Tân mất kiên nhẫn gạt đống đồ trước mặt sang một bên: “Cô có thể ra ngoài”.
Nhân viên ôm bụng nơm nớp lo sợ lập tức rời đi.
Anh nhíu mày, khuôn cằm khẽ nâng lên, đôi mắt mở hờ hững, đưa tay nới lỏng nút cà vạt.
Đôi mày khẽ thả lỏng, anh duỗi tay lấy một tập tài liệu trên bàn nhưng lại đụng phải chồng hỗn độn mình vừa gạt đi.
Chính là cuốn tạp chí và tài liệu mà nhân viên cấp dưới vừa đưa đến.
Vừa chạm vào, cuốn tạp chí phía dưới lộ ra hơn một nửa.
Căn cứ vào chữ trên trang bìa, có thể nhận ra đó không phải là cuốn ‘Secret Style’ mới xuất bản kỳ vừa rồi của Lương thị.
Anh lập tức rút cuốn tạp chí đó ra xem.
Trang bìa với tông màu ấm dần hiện ra toàn bộ trước mắt.
Một bức tường bằng kính dập dờn sóng nước và bọt khí chiếm gần như toàn bộ trang bìa.
Một cô gái trẻ mặc váy vàng ngồi trên bức tường ướt sũng như quả mọng bị tưới nước mát lạnh.
Mái tóc đen uốn lượn ẩm ướt vương trên môi khiến một phần son bị lem mất, chiếc váy ngắn bó sát đã ướt quá nửa, lộ ra những đường cut-out tinh tế ở phần eo.
Hai chân trắng nõn trần trụi còn dính bọt nước thả nhẹ trên bờ tường.
Màu sắc đánh thẳng vào giác quan khiến người ta mơ hồ cảm nhận được hơi nước đang phả đến trước mặt.
Ánh mắt anh không hề dao động, dừng lại trên khuôn mặt mơ hồ ranh giới giữa thiếu nữ và phụ nữ.
Đuôi mắt người trong ảnh hơi cong lên lộ ra nét tinh quái của đôi mắt hạnh.
Ngay trong ánh mắt đầu tiên, anh lập tức nhận thấy cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Ngay sau đó, ký ức ùa về, anh híp mắt lại suy tưởng.
Mặc dù sáu năm trước anh không gặp quá nhiều lần, nhưng anh nhớ rất rõ ràng, bao gồm cả cái kết vô lý.
Ánh mắt Lương Yến Tân chợt lay động, lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve đường viền cuốn tạp chí.
Bỗng nhiên, cửa phòng bị gõ vang: “Sếp Lương?”.
Anh rụt tay lại, hững hờ dựa ra sau, lên tiếng đáp: “Ừ”.
…
Người đến người đi tấp nập trong sân bay, ngoại trừ tiếng thông báo trên loa thì còn lại chính là tiếng bước chân hối hả và tiếng nói chuyện ồn ào.
Bỗng nhiên, người đi đường đều ghé mắt nhìn về phía một bóng dáng mảnh mai đang nói chuyện.
Cô gái trẻ với làn da trắng nõn mặc chiếc váy hai dây màu lam, thắt lưng mảnh tinh tế tôn lên vòng eo và xương quai xanh mảnh mai, làn váy dài đến nửa đùi, triệt để lộ ra đường cong mướt mát.
Khí chất giao thoa giữa thiếu nữ và phụ nữ bởi vẻ xinh đẹp đáng yêu nhưng ẩn chứa nét gợi cảm mê hoặc, rất nhiều người không nhịn được phải dừng chân xuýt xoa tán thưởng.
Vậy mà trung tâm của những sự chú ý đó lại chẳng hề hay biết, cô gái tháo chiếc mũ trắng xuống, đi thẳng vào phòng nghỉ của khoang hạng nhất.
Phòng nghỉ không có nhiều người, phần lớn cũng bị cô thu hút, ai nấy đều ngẩng đầu lên, ánh mắt ngập tràn sự kinh diễm.
Cô gái trẻ tuổi đang nhỏ tiếng nói chuyện điện thoại, bước chân vẫn thoăn thoắt tìm một vị trí trống bên cạnh cửa sổ.
“… Mình giữ tạp chí đây rồi, đợi cậu về nước sẽ cho cậu xem bổ mắt”.
“Bản thân mình cũng rất vừa lòng, dù sao Tần Hủ cũng hiểu biết phong cách của mình, tấm ảnh được chọn cũng là tấm mình thích nhất”.
“Doanh số cũng khá tốt, hình như còn cao hơn những tạp chí cùng phân khúc khác khá nhiều nữa”.
Giọng nói mềm mại, ngữ điệu nhẹ nhàng, có thể nghe ra giọng nói chất chứa cảm giác tự hào lẫn đắc ý.
Người đàn ông ngồi chếch một bên bỗng dưng nhướng mắt lên, đôi mắt màu nâu nhạt sâu thẳm, ánh mắt nhàn nhạt khó nắm bắt.
Cô gái cúi đầu tìm kiếm trong túi, sau khi lấy ra một thỏi son môi thì lại đột nhiên rút ra một chiếc cà vạt màu lá cây đậm.
“Ôi trời?”.
Rõ ràng sự xuất hiện của chiếc cà vạt khiến cô hơi bất ngờ: “Cà vạt của A Chu rơi chỗ mình rồi, xem ra lần sau mới trả cho cô ấy được”.
“… Chắc là sáng nay thức dậy quá vội vàng nên nhờ mình cầm hộ, kết quả lại nhét đại vào túi xách của mình”.
Lương Yến Tân rũ mắt nhìn tập tài liệu trong tay, giọng nói nhỏ nhẹ của cô gái bên kia vẫn như cũ lọt vào tai anh.
Giống như một bức rèm kéo hờ bên cửa sổ, cơn gió nhè nhẹ thổi qua sẽ khiến bức rèm lay động, lớp vải mỏng mảnh như dòng chạy mượt mà lướt qua da thịt.
“Hiện giờ mình còn cảm thấy may mắn vì bị “Secret Style” từ chối, dù sao thì lúc trước mình cũng không biết đó là công ty của Lương thị”.
Một tay cô gái giơ chiếc gương nhỏ trước mặt, tay còn lại mở nắp thỏi son môi.
Trong tầm nhìn của anh, có thể thấy ánh nắng sáng ngời ngoài cửa sổ, có mái tóc xoăn buông xõa thả xuống hai bên vai, và có cả bờ môi đỏ mọng phản chiếu trong chiếc gương.
Chiếc cà vạt màu xanh đậm quấn quanh cổ tay cô bỗng nhiên lại bị nới lỏng, trượt xuống khỏi cổ tay trắng như tuyết.
Trái lại, bờ môi kia ngày càng đỏ chói mắt sau mỗi lần thỏi son trượt trên cánh môi, làn môi cũng nhúc nhích theo những tác động rất nhỏ.
Làn da tinh tế trắng nõn, tất cả màu sắc khác dù chỉ điểm một chút cũng trở nên chói mắt.
“Lúc trước không cần mình, giờ chắc chắn là hối hận rồi”.
Cô cười hì hì nói.
Lương Yến Tân bỗng nhướng mày, một lúc lâu sau mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Ôn Thư Du cất gương và son môi lại túi xách, lúc này mới nói nốt nửa câu sau: “Cuối cùng bọn họ chọn một người mẫu có mấy vạn người hâm mộ trên mạng xã hội trong nước, nhưng kết quả lại nhận được phản ứng bình thường”.
“Có người hâm mộ nhưng không nhất định sẽ khiến các cô gái trẻ thích.
Tạp chí này vốn dĩ nhắm vào những cô gái trẻ, đáng tiếc là họ không thăm dò sở thích của độc giả”.
Tống Gia Ninh tổng kết, cuối cùng không nhịn được cười khúc khích: “Nhưng mà, sao mình cứ cảm thấy vui vì “Secret Style” quyết định sai lầm thế nhỉ?”.
Hai người che miệng cười thầm.
Trò chuyện một lúc, Ôn Thư Du luyến tiếc cúp điện thoại.
Vừa buông điện thoại xuống, người bên cạnh đột nhiên tiến đến, lặng lẽ như một bóng ma.
Cô ngẩn người, ngẩng đầu nhìn người đàn ông dừng bên cạnh mình.
Đối phương ăn mặc rất chỉnh tề, có thể thấy gia cảnh rất khá giả.
“Chào cô, không biết có thể trao đổi phương thức liên lạc, làm quen một chút không?”.
Người đàn ông cười lịch sự ân cần, đồng thời đưa di động về phía cô.
Ôn Thư Du đã từng trải qua tình huống như thế này rất nhiều lần ở nước ngoài nên đã quá quen thuộc.
Cô lịch sự từ chối khéo.
Người đàn ông tiếc nuối rời đi, những người khác ôm tâm tư tương tự cũng từ bỏ ý định.
Tầm nhìn bên trái đột nhiên trở nên trống trải, Ôn Thư Du vô tình liếc mắt qua, thấy chiếc bàn phía sau còn lại một ly rượu, chẳng mấy chốc nó cũng được nhân viên phục vụ thu đi mất.
…
Ba tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống Đình Thành.
Ôn Thư Du lập tức gọi xe về thẳng nhà.
Khi cô đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà, không hề báo trước với mọi người, dĩ nhiên Triệu Đường Như sẽ vui mừng lẫn bất ngờ khôn xiết.
Bất ngờ qua đi, Triệu Đường Như lại trách giận con gái: “Sao không nói gì mà đã về? Phải để anh đi đón con”.
“Con muốn cho cả nhà một bất ngờ mà”.
Ôn Thư Du thân thất ôm cánh tay mẹ làm nũng: “Hơn nữa, con còn đến Lâm Thành sau khi về nước nên mới không nói với mọi người”.
“Đi Lâm Thành làm gì?”.
Ôn Thư Du không dám nói cô chơi ở đó mấy ngày, mà rút cuốn tạp chí trong túi xách ra, cười hì hì đưa cho mẹ: “Mẹ xem cái này đi”.
Triệu Đường Như mừng rỡ thốt lên, cầm lấy tạp chí ngắm qua ngắm lại, tâm trí đã bị nó bắt mất.
“Mẹ”.
Cô nhắc nhở: “Tối nay mẹ nhớ tìm cớ gọi các anh về nhà nhé”.
Mấy năm nay, Ôn Lãng Dật và Ôn Trị Nhĩ đều mua nhà ở bên ngoài, thông thường chỉ về nhà vào cuối tuần.
“Biết rồi, biết rồi, con yên tâm đi!”.
Chạng vạng tối, Ôn Dược và hai anh em nhà họ Ôn trở về, phản ứng cũng chẳng khác Triệu Đường Như là mấy.
Ôn Thư Du giở lại mánh cũ, lấy cuốn tạp chí ra để dời sự chú ý của gia đình.
Thấy bố và anh hai đã mắc bẫy, cô vốn định cười thầm đắc ý thì lại thấy Ôn Lãng Dật đang nhìn mình cười như có như không.
Cô lập tức chột dạ, vội nhoẻn miệng cười lấy lòng.
Quả nhiên, anh cả nhà mình vẫn không dễ lừa.
…
Mấy ngày đầu về nhà, Ôn Thư Du vẫn chìm trong trạng thái lười biếng, cả ngày đều làm ổ trong nhà không chịu ra ngoài.
Đợi đến khi cô hoàn toàn thích ứng được sự thay đổi múi giờ và nghỉ ngơi điều độ thì mới rục rịch muốn ra ngoài đi mua sắm.
Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu đã được cô biến thành hiện thực, lập tức gọi lái xe đưa mình đến trung tâm thương mại.
Ôn Thư Du hào hứng dạo cả buổi chiều, còn tài xế thì lặng lẽ theo sau xách đầy hai tay đều là chiến lợi phẩm của cô.
Đang chuẩn bị về nhà thì di động chợt reo lên, Ôn Thư Du nhanh chóng nghe máy: “Bố?”.
“Miên Miên, mẹ con nói con đang đi dạo phố, bây giờ đang ở đâu?”.
“Con đang ở đường Hiện An”.
“Gần thế hả? Đúng lúc bố và anh con đang ở Hoàn Ngự, bảo tài xế đưa con đến đây ăn cơm nhé? Ở đây vừa mời được đầu bếp mới, sở trường đều là những món bánh ngọt con thích đấy”.
Đúng lúc cái bụng của Ôn Thư Du cũng réo lên biểu tình, thì thế nhanh chóng đồng ý: “Vâng, con đến ngay đây”.
Hoàn Ngự chỉ cách đường Hiện An một con phố, chiếm một mảnh đất rộng lớn giữa trung tâm thành phố xa hoa lộng lẫy.
Người đến đây đều là hội viên, cần phải được cổ đông giới thiệu mới được tham gia.
Ôn Thư Du biết bố mình cũng là một trong những cổ đông ở đây, bình thường ông đều thích đến đây bàn chuyện làm ăn hoặc tiếp khách xã giao.
Chưa đến mười phút, xe đã dừng trước cửa Hoàn Ngự.
“Cô Ôn”.
Nhân viên đeo găng tay trắng mở cửa sau xe, cung kính khẽ khom người: “Mời theo tôi”.
Ôn Thư Du gật đầu, được nhân viên đưa đến tầng cao nhất.
“Cô Ôn”.
Nhân viên đứng hai bên cửa chào hỏi lịch sự, một tay để sau lưng, cúi người đẩy cửa lớn.
Phía sau cánh cửa là gian phòng vòm cao rộng lớn, nhưng bên trong chỉ có mấy người ngồi trên sô pha nên có vẻ rất yên ắng.
Còn chưa đi vào mà Ôn Thư Du đã nghe thấy giọng nói của Ôn Trị Nhĩ.
Cô mỉm cười, cất bước đi vào bên trong: “Bố, anh hai”.
“Miên Miên tới rồi đó hả?”.
Ôn Dược tủm tỉm cười, đứng dậy nói: “Mau tới đây”.
Ánh mắt Ôn Thư Du bỗng dừng lại một chút… Ngoài bố và anh hai thì còn có người thứ ba đang ngồi gần cửa sổ.
Người nọ quay lưng về phía cửa, áo sơ mi phẳng phiu căng trên bờ vai rộng lớn, cánh tay thon dài đặt một bên tay vịn.
Ôn Thư Du thoáng nhíu mày rất khó nhận ra, không biết vì sao cô lại cảm thấy tim đập dồn dập, thậm chí còn có phần hoảng hốt: “Mọi người chưa bàn chuyện xong ạ?”.
“Bàn xong rồi, chỉ đang trò chuyện với Yến Tân thêm một lúc thôi”.
Gì cơ?
… Yến Tân?
Lương Yến Tân?!
Trái tim hẫng một nhịp, sắc mặt Ôn Thư Du sượng sùng, khiếp sợ dừng bước chân.
“Không biết con còn nhớ không”.
Ôn Dược cười nói: “Dù sao cũng sáu năm rồi không gặp”.
Thật sự là anh ấy sao?!
Chẳng phải đã nói là anh ấy đang ở Hoài Thành hả? Rõ ràng mấy lần trước cô về nước cũng không hề chạm mặt.
Năm ngón tay co quắp lại, nhịp tim dồn dập, cảm giác thẹn thùng ập đến không báo trước khiến cô không biết nên làm gì.
Nhớ không? Dĩ nhiên là nhớ rất rõ…
Ôn Thư Du chớp mắt, cố gắng đẩy lùi biểu cảm bất thường trên khuôn mặt, điều chỉnh tâm trạng rồi sải bước chầm chậm qua đó.
Ánh mắt di chuyển từ bóng dáng của anh đến sườn mặt, cuối cùng dừng lại ở vị trí trống giữa Ôn Dược và Ôn Trị Nhĩ, ngay chính vị trí đối diện với người kia.
Sau lưng cô là cửa sổ toàn cảnh, ánh sáng chiều tà chiếu vào qua tấm kính phác họa rõ ràng từng đường nét trên khuôn mặt anh.
Ngón tay anh cử động rất nhẹ gõ lên tay vịn sô pha, điềm nhiên nhướng mắt lên.
Ôn Thư Du chợt nín thở.
Ánh mắt của người đàn ông không còn bất cần như mấy năm trước mà thản nhiên thêm chút cảm giác sâu thẳm khó dò, ngoài ra còn mang theo mấy phần cảm giác hững hờ đến nghẹt thở.
Vẻ mặt lạnh tanh khi nhìn chằm chằm vào đối phương luôn khiến người ta lạnh sống lưng.
Hình như người này đã… thay đổi rất nhiều.
Cũng chính sự thay đổi này khiến Ôn Thư Du sửng sốt ý thức được đã năm năm rồi mình chưa gặp người đàn ông này.
Tựa như chỉ trong nháy mắt, cũng như dài tựa một đời.
Những ký ức xa xôi mà quen thuộc nối đuôi chớp ẩn chớp hiện trong tâm trí cô, sự xa lạ lúc này ngay lập tức khiến cô cảm thấy bối rối, ngập ngừng.
… Vốn dĩ cô cũng từng nghĩ, nếu một ngày nào đó cô thật sự sẽ gặp lại Lương Yến Tân thì sẽ nói với anh những chuyện kia đã qua rồi, cô không còn để trong lòng nữa.
Ôn Trị Nhĩ đột nhiên cười nửa đùa nửa thật: “Đừng nói là không nhớ thật đấy nhé?”.
Giây tiếp theo, Ôn Thư Du nhẹ nhàng buông túi xách trong tay, ngước mắt tươi cười: “Sao có thể chứ, đương nhiên là em nhớ rõ”.
Cô nhìn anh, cong môi nhoẻn miệng cười:
“Chú Lương, đã lâu không gặp”..