Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều


Editor: Rubybu/ Beta: Mạc
Ban đầu, khi Dư Âm Dung đề nghị cùng đi uống trà chiều, Ôn Thư Du cũng không nghĩ nhiều.                     
“Cháu trai tôi cũng đang học ở Anh.

Do thói quen uống trà chiều bên đó nên khi về nước nó cảm thấy có hứng thú nên đã mở ra quán cà phê này, coi như một thú vui thư giãn lúc rảnh rỗi.

Tuy nhiên quán vẫn chưa mở cửa chính thức kinh doanh, hôm nay chỉ tiếp đãi chúng ta”.
Mãi đến khi nghe Dư Âm Dung nói như vậy, hơn nữa lại nhìn thấy người thanh niên trong quán cà phê đó, Ôn Thư Du mới hiểu được hai vị trưởng bối có chủ ý gì.
Thế mà lại muốn giúp cô se mối lương duyên?
Bất ngờ qua đi, cô dở khóc dở cười.

Bản thân cô còn chưa tốt nghiệp đại học, vì sao bọn họ lại gấp gáp như vậy chứ?
Chàng thanh niên ở quán cà phê chờ đợi họ cũng hơi kinh ngạc trước cuộc gặp gỡ này, nhưng cách ăn nói và tác phong của đối phương làm cho người khác cảm thấy rất thoải mái.

Hơn nữa, vì cũng từng học ở Anh nên Ôn Thu Du và anh ta có không ít chủ đề chung để nói chuyện.
Cũng may, hai vị trưởng bối nhiệt tình cũng không chú ý quá nhiều đến họ, chút lúng túng nho nhỏ của cô cũng nhanh chóng biến mất.
Loại tình huống bất ngờ không kịp đề phòng này cũng như tình huống không được tự nhiên Ôn Thư Du vẫn có thể ứng phó được, nhưng không hề bao gồm việc để cô nhìn thấy Lương Yến Tân cũng ở đây.
Kết thúc bữa tiệc trà, mọi người đang chuẩn bị ra về thì bên ngoài bỗng nhiên mưa to.
Lúc đến quán cà phê, Dư Âm Dung cảm thấy ba người ngồi hai xe không tiện, vì thế để tài xế Dư về trước.
Vốn tưởng tài xế nhà họ Ôn sẽ tiện đường đưa bà về trước, nhưng đột nhiên Triệu Đường Như lại biết Ôn Trị Nhĩ ở bên ngoài đã uống rất nhiều, trời đang mưa to khiến bà không yên tâm nên sai tài xế đến đón con trai về trước.
Hạ Trạm chủ động đề nghị đưa mọi người về, nhưng bị Dư Âm Dung khéo léo từ chối: “Lương Thị cũng ở gần đây, để bác gọi điện cho Yến Tân đến”.
Cánh tay Ôn Thư Du đang cầm ly cà phê lên bỗng khựng lại một lát.
Khoảng 10 phút sau, cửa quán cà phê đột nhiên bị người phục vụ mở ra.
Một người đàn ông với đôi chân dài xuất hiện trước cửa.

Anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, lúc này đang nhìn xuống, đưa người phục cầm lấy chiếc ô vẫn còn nhỏ nước trên tay, sau đó bất ngờ nhìn sang.
Khuôn mặt anh tuấn với những đường nét rõ ràng trông đặc biệt lãnh đạm dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo ở cửa.
Nhưng trái tim Ôn Thư Du lại giống như bị ánh mắt của anh thiêu đốt, không chút suy nghĩ mà hơi quay đầu một chút, đưa tay vén tóc ra sau vành tai, cánh tay đã che gần hết khuôn mặt.
“Yến Tân, con tới rồi à?”.
“Vâng”.

Cô nghe thấy anh thản nhiên nói, sau đó gọi một tiếng “Dì Triệu”.
Triệu Đường Như cười đáp lại.
“Anh Yến Tân”.

Hạ Trạm ngồi bên cạnh Ôn Thư Du đứng lên, cô lặng lẽ đoán quan hệ giữa hai người họ… chắc là anh em họ?
Lúc này Lương Yến Tân không trả lời, cô ngước mắt nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt vô cảm ấy nhìn cô và Hạ Trạm bên cạnh.
Cô không thể nhìn thấu đôi mắt của người đàn ông này… Nhưng đột nhiên cô có một loại cảm giác phấn chấn lạ thường.
Vì thế, khi Hạ Trạm che ô đưa cô ra xe trước, Ôn Thư Du khá thoải mái đứng lên sóng vai cùng anh ta đi ra ngoài.
Cô có thể cảm giác được Lương Yến Tân đang nhìn mình.
Tuy nhiên, khi cô đứng lên đi qua trước mặt Lương Yến Tân, khoảng cách ngắn ngủi này, từ đầu tới cuối cô đều không thèm liếc mắt nhìn anh một cái, chỉ là thỉnh thoảng lễ phép cười tiếp lời Hạ Trạm, cứ như anh chỉ là một người xa lạ không hề liên quan.
Ôn Thư Du rất hài lòng với trạng thái của cô khi đối mặt với anh.

Cô cảm thấy mình nên làm điều này từ lâu, từ lần đầu tiên về nước gặp anh đã nên như vậy.
Hạ Trạm mở ô, hai người cùng che ô đi ra ngoài.

Mặc dù bước sóng vai nhưng đối phương rất lịch sự vẫn giữ một khoảng cách thích hợp.
Ôn Thư Du cúi đầu, cẩn thận tránh vũng nước.
Cảm giác bị ánh mắt nào đó nhìn chăm chú khiến cho tâm trạng bồn chồn của cô cũng biến mất.


Mưa không ngừng táp vào cửa sổ xe và kính chắn gió, cần gạt nước đong đưa phải trái, những giọt nước buộc phải dồn vào nhau rồi chảy xuống hai bên viền kính.
Bên trong xe rất yên tĩnh.
Trong màn mưa, đèn tín hiệu màu đỏ nhấp nháy thành màu xanh lá cây.

Lương Yến Tân liếc mắt một cái, đạp chân ga xong thì thản nhiên mở miệng nói: “Sao mẹ lại cho tài xế về?”.
“Bọn mẹ chỉ có ba người, không muốn chia ra ngồi hai xe, cho nên mẹ bảo tài xế về trước”.

Dư Âm Dung nói: “Vốn muốn phiền bọn họ đưa về, nhưng kết quả Trị Nhĩ đi xã giao uống hơi nhiều, dì Triệu con lo lắng nên để tài xế đi đón cậu ấy.

Cũng may hôm nay có A Trạm ở đây”.
Lương Yến Tân sắc mặt không thay đổi: “Con nhớ nhà họ Hạ không có ai ở Đình Thành”.
“Đúng vậy, chỉ là bây giờ có ý định mở rộng kinh doanh ở đây.

Dù sao thì nền kinh tế của Đình Thành vẫn luôn phát triển, bọn họ có suy nghĩ này cũng rất bình thường”.
“Cửa hàng vừa rồi là của Hạ Trạm?”.
“Là của nó.

Lần này cũng vì chuyện này nên mẹ mới đến đây sớm”.
Anh đột nhiên cười khẽ: “Mẹ vừa mới tới đã giúp người khác tính chuyện chung thân đại sự đấy hả”.
“Chẳng phải vì mẹ thích Thư Du nên mới không muốn người ngoài được hưởng lợi hay sao”.
Không muốn người ngoài được hưởng lợi?
Giọng điệu của anh hờ hững: “Con ruột mẹ cũng coi là người ngoài à”.
“Con hả? Tuổi của con và Thư Du không thích hợp.

A Trạm lớn hơn con bé có ba bốn tuổi, hơn nữa mẹ cũng đã chứng kiến nó trưởng thành, các phương diện đều rất tốt”.
Dư Âm Dung không suy nghĩ sâu xa, thuận miệng trả lời, sau đó mới cân nhắc thêm một lát.

Lúc con trai bà nói chuyện vẫn luôn giữ sắc thái hờ hững đó, chắc  là không phải xuất phát từ thật lòng mới nói vậy đâu.
Con trai bà, tất nhiên là bà hiểu.
Nhưng vì muốn tỏ vẻ không để ý đến chuyện này, bà vẫn tiếp lời hỏi: “Tại sao, không phải là con cũng có tâm tư gì với Thư Du đấy chứ?”.
Lương Yến Tân nheo mắt, hững hờ đáp lại hai chữ.
“Không có”.
“Thật hả?”.

Quả nhiên, Dư Âm Dung đang cúi đầu tìm đồ trong túi, nghe vậy bất đắc dĩ mỉm cười, nhưng xuất phát từ thói quen vẫn thuận miệng hỏi thêm một câu.
Người ngồi trên ghế lái không nói gì nữa, lần này bà tin chắc anh đúng là thuận miệng nói, dù sao thì trước đây anh thường không thèm trả lời những câu hỏi như vậy.
Lương Yến Tân bỗng nhiên giật giật khóe môi.
Thật sao?
Năm năm trước, hoặc trước đó, đó là sự thật.
Anh một tay chống thái dương tựa vào một bên cửa xe, hờ hững nhìn chằm chằm đèn đỏ ở ngã tư đang đếm ngược.
Trên máy bay ngày hôm đó, anh thừa nhận mình đã hành động theo cảm tính, nhưng anh cũng biết chính xác mình đang làm gì.

Nếu như không phải vì một chút dao động tâm tư đó, anh căn bản sẽ không bị loại xúc động này chi phối.
Chỉ là tâm tư này nhiều bao nhiêu, anh cũng chưa xác định được.
“Đúng rồi, Yến Tân”.

Dư Âm Dung trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói: “Con giúp mẹ một việc được không?”.
Lương Yến Tân định thần lại, nhướng mày: “Có việc gì gấp”.

“Mẹ suy nghĩ một lúc, cảm thấy việc hôm nay đúng thật là mẹ có hơi nóng vội, đã hành xử hơi bốc đồng.

Lần đầu tiên gặp mặt đã muốn làm bà mai, cho dù là bởi vì thích cô bé đó nhưng vẫn có chút đường đột”.

Dư Âm Dung tỏ vẻ bất lực: “Vì vậy mẹ đã nghĩ ra một cách để bày tỏ sự áy náy của mình, nhưng mẹ cần sự hỗ trợ của con”.

Chiếc xe dừng trước cổng biệt thự nhà họ Ôn.
Mưa đã tạnh, mặt đất dù ẩm ướt nhưng cũng không cần phải che ô nữa.

Hạ Trạm đi xuống từ ghế lái, mở cửa xe cho hai mẹ con đang ngồi ở ghế sau.
“Hôm nay đã làm phiền cháu rồi”.

Triệu Đường Như mỉm cười nói.
“Dì không cần phải khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ thôi ạ”.
“Vậy thì không làm phiền cháu nữa, cháu mau trở về đi”.

Triệu Đường Như lịch sự nhắc nhở: “Đi đường nhớ chú ý an toàn”.
Dù là xuất phát từ phép lịch sự hay là vì điều gì khác, việc mời Hạ Trạm “vào nhà ngồi chơi một chút”, hay “uống ly nước rồi hãy về” bà cũng thấy không thích hợp, cũng không hy vọng cho anh ta tín hiệu kiểu này, vì thế cũng không giữ lại.
“Dạ”.

Hạ Trạm đương nhiên hiểu được điều này, vì thế chỉ gật đầu, sau đó nhìn về phía Ôn Thư Du, ánh mắt dịu dàng: “Cô Ôn, hẹn gặp lại cô lần sau”.
Ôn Thư Du không có biểu hiện gì mà chỉ cười đáp lại: “Hôm nay rất cảm ơn anh, đi đường cẩn thận”.
Nghe vậy, Hạ Trạm lịch sự gật đầu, quay người lên xe.
Chiếc xe nhanh chóng khởi động và rời đi.
“Mẹ! Mẹ cũng quá sốt ruột rồi đấy, con mới chỉ hai mươi mốt thôi!”.

Ôn Thư Du nhịn cả buổi chiều, cuối cùng bây giờ cũng có thể nói ra: “Mẹ sốt ruột cho mấy anh con thì không nói làm gì, sao giờ ngay cả con cũng không buông tha vậy”.
Triệu Đường Như mở miệng, cuối cùng đành bất lực thú nhận trước ánh mắt buộc tội của con gái: “Hôm nay mẹ và dì Dư của con vô tình nói chuyện nên mới nảy ra ý định này, chỉ là muốn cho các con kết bạn với nhau chứ không có ý thúc giục con”.
“Như vậy mà còn nói là không thúc giục con?”.

Ôn Thư Du hừ nhẹ: “Vừa mới đến cửa hàng của người ta đã lại để cho người ta đưa về nhà, hai người làm vậy cũng quá rõ ràng rồi còn gì, ngộ nhỡ để người khác hiểu lầm thì làm sao?”.
“Để cho cậu ấy đưa về cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, sao mẹ biết được đột nhiên anh hai của con lại uống nhiều rượu như vậy, thật không để cho mẹ bớt lo lắng mà”.
“Sau này đừng làm chuyện như vậy nữa”.

Ôn Thư Du thở dài: “Mặc dù con biết mẹ và dì Dư là có ý tốt”.
“Được rồi, lần này là do mẹ suy nghĩ không chu đáo, lần sau có việc gì nhất định sẽ bàn bạc với con trước”.

Triệu Đường Như gật đầu, nghiêm nghị nói.

Về phần lo lắng thực sự trong lòng, bà không nói ra.
Mấy chuyện này dù lo lắng nói ra cũng không có ý nghĩa gì, bà cũng không muốn để cho con gái cảm thấy mình có vấn đề về thần kinh.
Hai người đi lên bậc thềm, đi theo con đường dài của khu vườn.
Triệu Đường Như suy nghĩ một chút, nói: “Nhưng mà mẹ vẫn muốn hỏi con một câu, người tốt giống như Hạ Trạm đó con thật sự không thích à?”.
“Con người anh ta có vẻ cũng rất tốt, nhưng con thật sự không có suy nghĩ đó”.
“Vậy con có mẫu người lý tưởng nào không? Có thể chia sẻ với mẹ”.
Mẫu người lý tưởng?
Ôn Thư Du không cần suy nghĩ, gần như là buột miệng nói ra: “Lịch sự cẩn trọng, tính tình tốt, biết tôn trọng người khác, nhất là tuổi tác không lớn hơn quá nhiều”.

Triệu Đường Như bật cười: “Con nói như vậy, sao nghe giống như đang nói về Hạ Trạm vậy”.
“Người như vậy đâu chỉ có một người, nhưng con không phải là ai cũng thích đâu”.

Ôn Thư Du ngượng ngùng cười: “Vẫn còn phải xem cảm giác mà”.
“Cũng đúng”.

Triệu Đường Như bật cười.

Bà nhớ vừa rồi lúc ở quán cà phê, có thể thấy được Hạ Trạm cũng đã có chút động lòng, nhưng con gái bà rõ ràng chỉ có phép lịch sự, căn bản không mảy may rung động.
“Bây giờ mẹ chỉ mong con nhanh chóng hoàn thành việc học sau đó về nước, để mẹ có thể thật sự yên tâm”.

Bà khẽ thở dài, ánh mắt dịu dàng nhìn cô con gái giờ đã trở thành một thiếu nữ.
Làm cha mẹ, sao có thể không lo lắng, không có lúc bận tâm.

Sau khi trở lại phòng ngủ thay quần áo ở nhà, Ôn Thư Du uể oải ngồi phịch xuống giường.
Hôm nay đi spa được trị liệu bằng tinh dầu mát xa để thư giãn cơ thể, nên giờ khi đã hoàn toàn thư giãn, cô thật sự không muốn nhúc nhích.
Đột nhiên, cô nhớ lại chiếc váy cô nhìn thấy trong phòng thay đồ khi thay quần áo.
Cô hoàn toàn không nhớ mình đã mua nó.

Hỏi ra mới biết là thím Trương đã lấy chiếc váy cô để nguyên trong hộp ra treo lên.
Đó chính là chiếc Lương Yến Tân đã bồi thường cho cô, nhưng sau khi cầm về cô chỉ để ở trong phòng thay đồ, căn bản không có ý định mở ra, càng không có ý định mặc nó.
Ôn Thư Du buồn bực lăn lộn trên giường.
Vừa rồi cô nhìn thấy, phần thắt lưng đằng sau cái váy kia được khoét sâu! Thiết kế này khiến cô gần như ngay lập tức liên tưởng đến chiếc váy cô mặc trong bữa tiệc trên du thuyền, và cả chiếc đồng hồ lạnh lẽo chạm vào phần lưng dưới của cô khi anh ôm lấy cô.
Lương Yến Tân có ý gì? Cố ý?!
Ôn Thư Du càng nghĩ càng tức giận, bỗng dưng đứng dậy, định bụng đem cái váy kia cất vào trong hộp cho khuất mắt.

Buổi sáng, Ôn Thư Du rửa mặt xong, đủng đỉnh đi xuống lầu.
“Miên Miên, tới đây”.

Triệu Đường Như đang ngồi trong phòng khách vẫy tay với cô: “Mẹ có chuyện muốn nói với con”.
“Có chuyện gì vậy ạ?”.

Cô bước tới.
“Dì Dư nói rằng bà ấy hơi áy náy về chuyện ngày hôm qua, cũng muốn bày tỏ một chút tấm lòng để xin lỗi con, nhưng bà ấy cảm thấy những món đồ bình thường không có gì mới mẻ, con cũng không thiếu, vì thế muốn mời con đến trường đua do Lương Thị đầu tư chơi.

Thuận tiện cho con chọn một con ngựa con thích, bà ấy tặng cho con coi như là “quà xin lỗi”.
“Quà xin lỗi?”.

Ôn Thư Du ngẩn người.
“Nếu như con không ngại thì cứ nhận lời đi, như vậy thì bà ấy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn”.

Triệu Đường Như giải thích: “Vừa hay, không phải con cũng đã lâu không cưỡi ngựa, còn nói ở nhà buồn bực đến phát chán à? Đi chơi mấy ngày vậy cũng tốt”.
Ôn Thư Du hơi do dự nhìn Triệu Đường Như một cái, trong lòng đã có chút dao động.
Mặc dù cô không muốn tiếp xúc nhiều với Lương Yến Tân, nhưng chuyện này rõ ràng không có quan hệ gì với anh.

Hơn nữa mỗi ngày anh có nhiều chuyện phải làm như vậy, làm sao có thể nhàn rỗi chạy tới trường đua ngựa?
Hơn nữa, cô cũng biết nhận món quà này cũng có nghĩa là thể hiện ý “không bận tâm”.
Mỗi ngày nhìn Tống Gia Ninh và Khúc Vân Chu tự do tự tại ở Lâm Thành, mà mình chỉ có thể tạm thời ở nhà… Ôn Thư Du đúng là không kháng cự được sự cám dỗ này.
Mẫu thân đại nhân đã lên tiếng, bố và hai anh trai chắc chắn cũng chỉ có thể đồng ý.
“Bố nói có thể cho con chọn chỗ ông ấy yên tâm để đi chơi”.

Cô cười hì hì tiến lại gần: “Lần này đi trường đua ngựa vậy bố sẽ yên tâm chứ?”.
Triệu Đường Như khịt mũi liếc cô một cái: “Quả nhiên, vừa nghe thấy là tâm trí của con đã muốn bay ra ngoài rồi”.
“Con chỉ nghĩ ở nhà suốt ngày thật nhàm chán, bố và anh trai ai cũng bận rộn chuyện làm ăn, mẹ cũng sẽ cùng bạn bè ra ngoài uống trà chiều, trong nhà chỉ còn lại mình con”.

Ôn Thư Du cố ý làm ra vẻ mặt khổ sở, đáng thương.
Cô cứ như vậy, Triệu Đường Như lập tức mềm lòng: “Được rồi được rồi, ai không biết còn tưởng rằng mọi người ngược đãi con.


Mẹ sẽ nói với ông ấy, giờ mẹ sẽ trả lời Âm Dung trước”.
Nói xong, Triệu Đường Như đứng lên.
“Mẹ nhớ thay con cảm ơn dì Dư nhé!”.

Ôn Thư Duthoải mái ôm gối dặn dò.

Thay vì nói Lương Thị đầu tư trường đua ngựa, chi bằng nói là toàn bộ trang viên, trường đua ngựa chỉ là một bộ phận trong trang viên, bên trong đương nhiên cũng không chỉ có một hạng mục giải trí cưỡi ngựa để tiêu khiển.
Mùa hè nắng nóng, nhất định không thể thiếu việc bơi lội.

Bởi vậy, khi sắp xếp hành lý, Ôn Thư Du còn mang theo đồ bơi và kem chống nắng để đề phòng bất cứ lúc nào.
Sau khi đến trang viên, cô nghỉ ngơi trong phòng, thuận tiện tránh được ánh mặt trời chói chang giữa trưa.

Mãi đến 4-5 giờ mới gọi người đưa đến trường đua ngựa.
Ôn Thư Du đi vào chuồng ngựa chọn một con ngựa cho mình.
Cô không biết nhiều về ngựa, nhưng một số điều cơ bản thì cô vẫn biết.

Những con ngựa này đều có múi cơ đẹp, lông nhẵn nhụi, trong đó có rất nhiều con thuộc cấp độ ngựa đua.
Đột nhiên, bước chân của cô dừng lại.
Con ngựa đen trước mặt cô có màu đen bóng dưới ánh mặt trời, hình dáng nhẹ nhàng nhỏ gọn, đường cong từ cổ đến lưng cực kỳ duyên dáng.

Đặc biệt nhất là bốn chân trắng như đeo găng và đi ủng dài.
“Nó thật xinh đẹp”.

Ôn Thư Du tán thưởng: “Là ngựa Ả Rập hả?”.
“Cô Ôn thật là có mắt nhìn.

Nó đúng là một con ngựa Ả Rập, và nó là một trong những con ngựa đẹp nhất trong nhóm này”.

Người phụ trách nhìn biểu hiện trên mặt cô, trong lòng nhất thời có tính toán: “Ngựa Ả Rập rất thông minh, tính cách cũng hiền lành dễ bảo, vì vậy chọn nó rất thích hợp”.
“Vậy tôi sẽ chọn nó”.

Ôn Thư Du quyết định dứt khoát.

Nói xong, cô không nhịn được tiến lên, chạm vào miệng hình nón đẹp đẽ và tinh xảo của con ngựa.
Không chỉ đẹp mà còn rất hợp gu cô.
Con ngựa dịu dàng thân thiện cọ cọ vào lòng bàn tay cô, cô không nhịn được cười khẽ: “Nó tên là gì?”.
“Fawn, có nghĩa là chú hươu con.

Bởi vì nó chạy rất nhẹ nhàng”.

Nói xong, người phụ trách lại đề nghị: “Trang phục cưỡi ngựa mới đã được chuẩn bị trong phòng thay đồ, cô có muốn thay ngay bây giờ để cưỡi thử ngựa không?”.
“Được, dẫn tôi qua đó đi”.
Ôn Thư Du hơi ngạc nhiên khi thay quần áo, kích thước bộ quần áo cưỡi ngựa chuẩn bị cho cô rất vừa vặn, gần như có thể so sánh với mấy bộ cô đã thiết kế riêng trước kia.
Tâm trạng cô thoải mái mà nhìn vào gương chỉnh trang lại, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.
Fawn được người phụ trách dắt tới trước hàng rào, Ôn Thư Du tươi cười bước tới, còn chưa kịp kêu lên một tiếng “Fawn”, cô đã đột ngột nuốt vào tiếng gọi trong cổ họng.
Cô thẫn thờ nhìn bóng dáng cao lớn đang dựa vào hàng rào.
Người đàn ông mặc một chiếc quần dài màu đen gọn gàng cùng đôi bốt đen dài đến đầu gối, đang chùng chân uể oải khiến đôi chân càng có vẻ càng thon dài.

Và bàn tay đặt trên hàng rào cầm một chiếc roi ngựa màu đen tuyền.
Anh đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cái ánh mắt thản nhiên đặt trên người cô khiến Ôn Thư Du suy đoán có phải trước khi cô nhìn thấy anh, anh đã nhìn thấy cô rồi hay không.
Cô dừng lại trong sự hoài nghi, nhất thời không tiếp tục tiến lên.
Thấy thế, người đàn ông nhướng mày, cười khẽ một tiếng không rõ ý tứ.
“Sao lại không tới đây, sợ anh ăn thịt em à?”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận