Editor: Kei/ Beta: Phi Phi
Bản thân Ôn Thư Du từng tưởng tượng rất nhiều lần về câu trả lời của anh.
Cô không thể tưởng tượng được một người đàn ông như Lương Yến Tân lại thề thốt phủ nhận hay biện bạch, cho nên theo suy đoán của cô, câu trả lời có khả năng nhất là anh sẽ thừa nhận theo lời nói của cô, thừa nhận anh chỉ “chơi đùa mà thôi”.
Sau đó, có lẽ anh sẽ nói rằng anh chưa từng nghĩ rằng cô tưởng thật, thế nên anh mới cười nhạo những ý nghĩ viển vông của cô, phủ nhận và khinh thường cảm xúc của cô.
Cô thừa nhận là chính mình đã cố ý nghĩ theo chiều hướng xấu.
Sự thật chứng minh, có ít nhất một phần suy đoán của cô là đúng – anh không phủ nhận lời nói của mình, cũng không “dùng mọi thủ đoạn” để ngụy biện.
Anh đã thừa nhận.
Nhưng điều mà Ôn Thư Du không ngờ rằng là, anh sẽ nói: “Bây giờ, em đã trưởng thành”.
Chút hoàng hôn cuối ngày buông ngoài cửa sổ, ánh sáng không quá chói chang nhưng lại phản chiếu rõ ràng ánh mắt anh lúc này.
Cô vẫn nhớ ánh mắt anh nhìn cô năm năm trước, nghĩ lại lúc đó anh thực sự đối xử với cô như một đứa trẻ, vậy mà bây giờ…
Đôi mắt anh lộ ra một chút “tham vọng”.
Ôn Thư Du không biết là do anh vô tình để lộ hay là cố ý để cô phát hiện ra.
Đó là một loại cảm xúc… khiến cô lo lắng, luống cuống và không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Mọi xúc cảm đều hiện hữu chân thật.
Từ sau khi bọn gặp lại, lời nói và hành động của anh đều mang theo sự mờ ám, lần trên máy bay dường như là lần đầu tiên anh làm ra hành động như vậy.
Sự thân mật cùng với cách cư xử đó đã vượt xa những gì họ vốn có, nói đúng hơn, là vượt xa những gì cô nghĩ về phạm vi mối quan hệ giữa bọn họ.
Nhưng cô vẫn chưa từng nghĩ sâu hơn về nguyên nhân.
Ôn Thư Du cảm thấy có lẽ nên suy nghĩ về điều đó, nhưng cô dường như chỉ lảng tránh, xem những hành động của anh như kiểu tùy ý của năm năm trước.
Nhưng cô đã không còn là cô gái nhỏ mười sáu tuổi đó nữa.
Cho nên…
“Em trưởng thành rồi… nhưng em vẫn là em”.
Cô cười một cách nhạt nhẽo, tim đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: “Với lại…”.
Môi cô đóng mở mấy lần, cuối cùng họ nhẹ một tiếng rồi miễn cưỡng nói ra: “Chính miệng anh nói… không có hứng thú”.
Ôn Thư Du cho rằng giọng của mình vẫn bình thường và bình tĩnh.
Nhưng sau khi nói ra cô mới nhận ra rằng giọng nói lí nhí như muỗi kêu.
Cô dùng sức nắm chặt các ngón tay.
[Nếu Lương thiếu thực sự có hứng thú thì đợi hai năm nữa rồi tính].
[Có gì mà hứng thú].
Cô vẫn còn nhớ rõ những lời đối thoại này.
“Có cần anh dạy em ý nghĩa của hai từ ‘cô gái’ và ‘phụ nữ’ không?”.
Giọng nói của người đàn ông trầm và nhẹ, từng từ du dương trong không gian khép kín càng thêm rõ ràng.
Từ “Phụ nữ” thốt ra khỏi miệng anh, lỗ tai Ôn Thư Du lập tức tê dại, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ.
Phụ nữ… cho nên, bây giờ anh đã xem cô như một người phụ nữ rồi sao?
“Chỉ là, trước ngày hôm nay, anh quả thực không quá xem trọng “sự yêu thích” của em vào thời điểm đó”.
Lương Yến Tân híp mắt, vuốt nhẹ chiếc bật lửa trong tay, sau một lúc lâu mới nói ra câu còn lại: “Về điểm này, anh xin lỗi”.
Xin lỗi.
Bất ngờ nghe thấy từ này, Ôn Thư Du ngẩn người ra, trái tim như bị bóp chặt lại rồi chợt buông lỏng.
Thực ra… thực ra bản thân cô cũng biết rằng, sự yêu thích lúc đó của cô chỉ có thể là một loại yêu thầm từ một phía, tất cả đều dựa trên những tượng tượng đầy say mê của cô.
Nhưng cô vẫn không tránh khỏi cảm thấy khó xử – vì mất đi tấm màn che trước mặt người mình thích, còn bị chính người đó “chê cười”‘.
Mà bây giờ, những điều mà cô đang canh cánh trong lòng đột nhiên được làm sáng tỏ, cả người cô rơi vào trạng thái ngỡ ngàng không yên.
Không biết nên nói gì, làm gì mới ổn thỏa, cũng không biết mình nên có thái độ như thế nào.
Điều mà cô lo lắng nhất là thái độ hiện tại của anh.
Nhưng cô không có can đảm để hỏi thêm, thậm chí cô cảm thấy nếu Lương Yến Tân muốn tiếp tục nói về chuyện này, cô có thể sẽ đẩy cửa xe ra rồi chạy mất.
“Không muốn nói chuyện hả?”.
Anh bỗng nhiên cười một tiếng.
Lời vừa dứt, điện thoại trong túi xách của Ôn Thư Du đột nhiên rung lên liên tục.
Trong nháy mắt, cô như được đại xá, nhưng cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể ấp úng lấp liếm: “Có lẽ, có lẽ là người nhà gọi tới”.
Nói rồi cô lấy điện thoại ra xem, quả nhiên màn hình hiển thị người gọi là Ôn Trị Nhĩ.
Ôn Thư Du nhanh chóng nhận cuộc gọi: “Anh hai?”.
“Miên Miên, em đang ở đâu vậy?”.
Đầu bên kia, Ôn Trị Nhĩ tùy tiện hỏi.
Cô có tật giật mình đáp: “Em còn có thể ở đâu, không phải anh biết rồi à?’.
“Chuyện của em mà anh còn không rõ chắc?”.
Giọng điệu của Ôn Nhị Trĩ cực kỳ bất mãn: “Em thì hay rồi, một mình ung dung tự tại, kết quả cũng chẳng thèm gọi cho anh lần nào”.
Ôn Thư Du biết rằng anh hai của mình thường ngoài cứng trong mềm.
Thường thì những lúc đối mặt với tình huống như thế này, cô chỉ cần tùy tiện làm nũng cho qua là được.
Nhưng trước mặt Lương Yến Tân… cô không thể nói thành lời.
“Em nhất thời quên thôi mà”.
Cô quay người sang bên cạnh, nhỏ giọng bào chữa cho bản thân.
Giọng nói nhẹ nhàng làm nũng, âm cuối giống như đuôi mèo cọ vào lòng bàn tay, khi người đó muốn vươn tay bắt lấy thì cái đuôi đã nhẹ nhàng vụt qua, chuồn mất.
Con mèo sẽ chỉ kêu một cách ngây thơ và ngọt ngào với mọi người.
Lương Yến Tân nhìn chằm chằm người đang ngồi trên ghế phụ, đáy lòng cũng trở nên mềm mại.
Đây chỉ là dáng vẻ cô làm nũng với người khác.
Đột nhiên, anh nghĩ đến dáng vẻ cô giả vờ bình tĩnh vừa rồi mặc dù cô đang rất căng thẳng và lo lắng, còn nói với anh người nhà gọi đến như thể không có chuyện gì xảy ra.
Anh khẽ cong môi mỉm cười.
Bên này Ôn Thư Du mới nói vài câu đã “dỗ dành” được Ôn Nhị Trĩ, kết quả anh trai bảo cô vào hầm rượu của trang viên lấy hai chai rượu về.
Ôn Thư Du sửng sốt một chút: “… Hầm rượu”.
“Ừ, trong trang viên đó của anh Yến Tân có một hầm rượu tư nhân, vừa lúc em đến đó, dù thế nào cũng phải chơi anh ấy một vố”.
Ôn Trĩ Nhị nói: “Anh đã gọi cho anh ấy rồi, bây giờ anh ấy không có ở bên đó, nhưng sẽ dặn dò người lấy rồi đưa đến cho em, đợi tài xế đến đón em thì mang về là được”.
Người không ở đây? Thế người đang ngồi bên cô bây giờ là ai? Ôn Thư Du thầm nghĩ trong lòng, không nhờ anh lại nói dối anh hai cô…
Nghĩ đến nguyên nhân anh làm như vậy, cô vội vàng cắt ngang dòng suy nghĩ đang muốn tiếp tục lan tràn trong đầu.
“Em biết rồi”.
Cô đáp.
Ôn Nhị Trĩ còn nói thêm vài câu nữa, đại ý chỉ là bảo cô chú ý an toàn, hơn nữa cũng đừng vui quá đến độ quên cả trời đất, nói xong mới miễn cưỡng cúp điện thoại.
Trong khi cô nói chuyện điện thoại, Lương Yến Tân đã lái xe ra khỏi con đường nhỏ rồi chạy hòa vào dòng xe tấp nập.
Ôn Thư Du cất điện thoại, còn đang do dự không biết phải nói gì thì người đàn ông đang lái xe bên cạnh đã lên tiếng trước.
“Anh của em hả?”.
Cô gật đầu, hơi cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn tay mình: “Anh ấy nói đã gọi điện nói với anh rồi, bảo em mang hai chai rượu trong hầm rượu của anh về”.
Lương Yên Tân “Ừ” một tiếng.
Trong xe khôi phục lại sự im lặng không nói nên lời.
Ôn Thư Du nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ, đầu óc rối bời còn trái tim vẫn đang treo lơ lửng trên cao, lúc nào cũng chìm trong sự lo lắng.
Cô luôn lo lắng đối phương sẽ tiếp tục chủ đề đang còn dang dở, rồi bầu không khí thấp thỏm lo sợ này sẽ bị phá vỡ.
Nếu anh ấy chỉ đơn giản là nói về những chuyện của năm năm trước, vậy thì nói thoáng hơn, chuyện này có lẽ nên kết thúc ở đây.
Sau này bọn họ chỉ có thể tình cờ gặp nhau, cứ thế sống yên bình như người xa lạ là được rồi.
Thế nhưng…
Ôn Thư Du không nhịn được muốn đập trán vào cửa kính xe.
Cho nên ngụ ý trong lời nói của Lương Yến Tân… là những gì cô đang nghĩ?
Không đúng.
Cô bỗng dưng nhíu mày, cho dù anh thực sự có suy nghĩ gì đó thì tại sao cô lại nghiêm túc suy nghĩ về chuyện ấy cả buổi mà còn buồn như vậy chứ?
Năm năm trước, vì cô còn là một cô nhóc nên anh không quá coi trọng, nhưng vì sao năm năm sau, khi cô trưởng thành, anh có loại ý nghĩ đó thì bản thân cô lại đáp ứng như một lẽ đương nhiên, cam tâm tình nguyện mà quay đầu ăn cỏ cũ chứ?
Còn lâu mới thèm nhé!
Nghĩ thông suốt chuyện này, trong lòng Ôn Thư Du miễn cưỡng tiếp nhận, suy nghĩ trong đầu cũng không còn hỗn loạn như vậy nữa.
Nhưng trên đường đi, Lương Yến Tân cũng không tiếp tục nói về chủ đề trước đó, cứ như là bỏ đó cho qua chuyện.
Không hiểu sao trong lòng Ôn Thư Du có chút khó chịu, nhưng cảm giác đó lại bị cô xem nhẹ.
Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng chỉ cần anh đưa mình trở lại khách sạn, đóng cửa lại thì mọi chuyện sẽ xem như chưa xảy ra.
“Đang đi đâu thế?”.
Cô chợt nhận ra có điều gì đó không đúng.
Xe đã vào trang viên rồi, nhưng cô nhớ rằng, khi xe đến đón mình là đi làn đường bên phải.
Lương Yến Tân nghe giọng điệu hoang mang của cô, anh bình tĩnh nén lại nụ cười trên mặt, nhướng mày nói: “Không phải muốn đến hầm rượu hả?”.
“Đến hầm rượu?”.
Cô sửng sốt: “Nhưng… anh ấy nói anh sẽ sai người lấy rồi đưa đến mà”.
“Cậu ấy nghĩ rằng anh không ở đó nên mới nói vậy”.
Anh chuyển chủ đề câu chuyện: “Hơn nữa anh thường không cho phép ai vào đây”.
Nghe vậy, Ôn Thư Du chỉ có thể im lặng.
Cô hoàn toàn không hề phát hiện nụ cười thoáng ẩn thoáng hiện trên khóe môi người đàn ông.
…
Xe dừng trước một tòa nhà ngập nắng chan hòa được che mát bởi những cành cây xanh.
Người đàn ông cởi dây an toàn, xuống xe vòng qua bên này mở cửa, ý bảo Ôn Thư Du xuống xe.
“Em không cần phải đi xuống đâu đúng không?”.
Cô nắm chặt dây an toàn không chịu nhúc nhích.
Giây tiếp theo, người đàn ông lại đẩy cửa xe ra, chống tay lên nóc xe rồi cúi người xuống: “Em sợ gì?”.
Ôn Thư Du vô thức rụt người về sau, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của anh, cô liền nhanh chóng quay đi: “Em có gì mà phải sợ.
Nhưng, em cũng không cần phải đi lấy rượu, chẳng phải hầm rượu cũng không cho phép người khác vào…”.
Anh cười một tiếng rất khẽ, rồi bỗng nhiên đổ người về phía cô.
“Anh…”.
Cả người Ôn Thư Du lập tức cứng đờ, ba chữ “Làm gì vậy” nghẹn trong cổ họng.
Cô trơ mắt nhìn anh cúi đầu sát lại mình, đồng thời giơ tay lên như muốn ôm cô vào lòng.
Gần đến mức hô hấp muốn giao nhau.
Cô ngả người về sau, nín thở một cách khó nhọc.
Một tiếng “Lách cách” vang lên, khóa dây an toàn bị ấn xuống, một tay người đàn ông đỡ lưng ghế sau người cô, thân hình khẽ dừng một lát, sau đó nói: “Xuống xe thôi”.
Nói xong, anh lùi về phía sau rồi đứng dậy.
Dây an toàn trước người đã nhẹ nhàng rút lại, cọ vào lớp vải phát ra âm thanh sột soạt.
Ôn Thư Du đột nhiên phản ứng lại, rõ ràng chỉ là tháo dây an toàn, mà anh lại cố tình làm ra hành động khiến người khác hiểu nhầm như vậy để làm gì! Cũng đâu phải là cô không biết!
Cô mím môi, lặng lẽ xuống khỏi xe.
Hai người bước lên bậc thang tiến vào đại sảnh, nhân viên bên trong rất thức thời không bước lên, đứng tại chỗ nhìn bọn họ đi vào hành lang bên cạnh.
Ôn Thư Du đứng sang một bên chờ người đàn ông mở cửa, nhưng anh lại xoay người đẩy cửa một căn phòng bên trái hành lang.
Cô khó hiểu nhìn sang.
Căn phòng được bài trí như một phòng để áo quần đơn giản, người đàn ông tiện tay lấy một chiếc áo choàng màu đen vắt lên cánh tay, khi bước ra thì đóng cửa lại.
Cô vừa thu hồi ánh mắt quay đầu lại, tầm nhìn bỗng nhiên bị choáng váng, cả người liền bị một thứ gì đó bao trùm.
Ôn Thư Du luống cuống mò mẫm, kéo chiếc áo che gần hết đỉnh đầu xuống.
Chiếc áo anh vừa lấy ra lúc này đã khoác trên người cô.
Chỉ là chiếc áo khoác thực sự quá dài so với cô, nó gần như đã quét xuống đất.
Cô thò tay ra nắm lấy cổ áo, ngơ ngác nhìn anh.
“Bên trong lạnh”.
Anh nhướng mày, liếc nhìn dáng vẻ cô khoác lên chiếc áo của mình: “Mặc vào”.
Nói xong, anh quay người bấm mật mã, cửa phát ra tiếng bíp, sau đó là tiếng mở khóa.
Ôn Thư Du ngây người nhìn chiếc áo khoác trên người mình, cả người phút chốc trở nên mất tự nhiên.
Bây giờ Lương Yến Tân không những không thu liễm mà ngược lại còn có vẻ trắng trợn hơn vì cuộc nói chuyện vừa rồi của họ trong xe.
Theo lý mà nói thì cô nên từ chối, nhưng nhiệt độ trong hầm rượu thường chỉ hơn mười độ mà quần áo trên người cô lại quá mỏng nên không có tác dụng gì, vì vậy cô cũng không cứng đầu từ chối nữa.
Ôn Thư Du nhanh chóng nhấc chân bước theo, nhưng áo khoác quá dài, khi đi có phần không tiện nên cô đành phải vén vạt áo bước về phía trước.
Quần áo của anh dài thật đấy…cô oán thầm, có lẽ bản thân mình cũng buồn cười giống như trẻ con mặc trộm áo quần của người lớn.
Đang suy nghĩ miên man, cô nhìn thấy người đàn ông vừa quay người đóng cửa chợt dừng lại nhìn cô, tiếp đó khóe môi mấp máy, trong mắt hiện lên ý cười không hề giấu giếm.
Gương mặt Ôn Thư Du nóng bừng, ngẩng cằm lên ra vẻ nghiêm túc trừng anh: “Có gì mà buồn cười”.
Lương Yến Tân “Ừ” một tiếng, mím khóe môi, một tay ấn cửa, hơi dùng sức đóng chặt cửa lại: “Không buồn cười”.
Nghe thấy tiếng đóng cửa “lách cách”, trong lòng cô không hiểu sao lại run lên, có chút lo lắng, vì thế cô vội lùi về sau hai bước rồi quay người lại, lẳng lặng nhìn cấu trúc và cách bố trí của hầm rượu.
Trước mặt là một đại sảnh tròn rộng lớn, mặt tường cũng nối liền với đường cong của gian phòng, tương đương với một mặt tường.
Mặt tường trưng bày tủ rượu màu tối, từng hàng xếp ngay ngắn, mỗi ngăn đều chứa một chai rượu.
Đèn chùm đơn giản treo từ trần nhà rủ xuống, ánh sáng ấm áp, hơn nữa độ sáng cũng không quá cao.
Nhiều đèn ẩn dưới trần nhà và vách tường tạo thành một vòng tiếp nối nhau.
Khó có thể đếm được số lượng rượu ở đây bằng mắt thường.
Cô có thể tưởng tượng được Tống Gia Ninh và Khúc Vân Chu sẽ có phản ứng gì nếu nhìn thấy nơi ngày, hẳn là sớm nhảy dựng lên vì phấn khích.
Nhưng ở đây đúng là hơi lạnh, Ôn Thư Du không nhịn được phải siết chặt áo khoác lại.
Cô thoáng nhìn thấy người đàn ông chỉ có chiếc áo sơ mi trắng trên người, cô đấu tranh một hồi vẫn không nhịn được hỏi anh: “Anh không lạnh à?”.
“Quen rồi”.
Vừa dứt lời, anh lấy một chai rượu từ một trong các ngăn rồi bước đến bên cạnh chiếc bàn đá cẩm thạch.
Ngón tay trắng nõn thon dài xoay lại cầm lấy hai ly rượu phía bên cạnh, sau đó mở chai, rót rượu; động tác trên tay tuy bình thường nhưng trông uyển chuyển dễ chịu.
Ôn Thư Du nhìn một cách ngơ ngác, nhận ra mình đang xuất thần liền vội vàng liếc mắt nhìn đi chỗ khác.
“Nếm thử một chút không?”.
Anh bỗng nhiên hỏi.
Ly rượu đặt trên bàn sát cạnh cô, đáy ly va chạm với mặt bàn phát ra âm thanh lanh lảnh.
Ở đây rất trống trải, giọng nói của anh khiến cô có một loại cảm giác hoảng hốt không chân thật.
Ôn Thư Du chậm rãi bước tới nhưng không cầm lấy ly rượu: “Không phải chúng ta lấy rượu rồi đi à?”.
“Nhiệt độ ở đây rất thích hợp để bảo quản rượu, nếu em không rời đi ngay thì tất nhiên không cần phải lấy nó ra ngay bây giờ”.
“Vậy chúng ta đến đây làm gì?’.
Ôn Thư Du mở to mắt, nhất thời cảm thấy mình bị lừa gạt.
Lương Yến Tân nhìn cô chằm chằm, khẽ mỉm cười: “Đến hầm rượu thì còn có thể làm gì”.
“Nhưng em đâu có nói em muốn uống rượu”.
Không muốn uống? Anh thầm cười trong lòng, nghĩ đến dáng vẻ hai má cô đỏ bừng khi uống rượu trong quán bar lần đó, đầu ngón tay anh búng nhẹ vào thân chai: “Nhiệt độ trong hầm rượu thấp, uống một chút mới không bị lạnh”.
“Muốn uống gì tùy ý chọn”.
Lương Yến Tân lại nâng mắt nhìn cô: “Nhưng… chỉ có thể uống ở đây”.
Anh biết rằng nếu không dẫn cô đến đây, e rằng người này đã trốn về khách sạn như rùa rụt vào mai vậy.
Rùa đen rụt đầu phải cho uống rượu để tăng thêm can đảm, miễn cho anh nói chưa được mấy câu thì cô đã muốn trốn đi.
Đương nhiên anh rất rõ, người đã bị anh dẫn đến rồi, vậy thì cô sẽ khó có thể từ chối cám dỗ này.
Ôn Thư Du quả thực đã bị dao động.
Một mặt là do sự thu hút của “tùy ý chọn” quá lớn, một lý do khác quan trọng hơn là cô muốn uống rượu để có thêm can đảm.
Ai mà biết được một lúc nữa Lương Yến Tân sẽ nói gì, hoặc là dẫn cô đi chỗ khác.
Cô thừa nhận bản thân hơi nhát gan, cô sắp không chống đỡ được bầu không khí và dáng vẻ đó của người đàn ông.
Hơn nữa anh đã bảo cô lựa chọn, nếu cô không làm gì thì không lẽ hai người cứ giằng co như thế này mãi sao.
“Tùy ý em chọn? Chọn rượu gì cũng đều được à?”.
Anh nhướng mày “Ừ” một tiếng, “Không uống được nữa thì chọn loại em thích rồi mang đi”.
“Thế thì anh đừng hối hận nhé”.
Ôn Thư Du quấn áo khoác rồi quay người, chậm chạp bước đến gần ngăn rượu dưới sàn.
Lương Yến Tân mỉm cười một cách khó hiểu.
Hối hận?
…
Một người cố tình dung túng, một người cố tình phóng túng, kết quả cuối cùng là…
Ôn Thư Du hình như uống hơi nhiều.
Thực ra, cô còn chưa uống đến mức tửu lượng của mình, nhưng hôm nay cô lại dễ say hơn bình thường.
Chẳng qua tửu lượng của cô có vẻ rất thất thường.
Ôn Thư Du lắc đầu qua lại, cảm thấy mình chỉ có chút váng đầu, chắc không có vấn đề gì lớn.
Hiện tại cô cảm thấy hơi “ấm áp” quá, áo khoác trên người càng khiến cô cảm thấy ngột ngạt hơn.
Vừa nghĩ tới đây, hai tay cô đã nhanh hơn một bước, trực tiếp cởi áo khoác ra.
Thế nhưng vào giây tiếp theo, người đàn ông bất ngờ lại gần từ phía sau quấn chặt áo khoác lên người cô, không cho cô bất kỳ sự phản kháng nào, chỉ để lại phần đầu ở bên ngoài.
“Anh làm gì thế hả, em nóng, không muốn mặc nữa”.
Ôn Thư Du cau mày, trên mặt tràn đầy sự bất mãn.
Nghe thấy giọng điệu của cô, tay Lương Yến Tân khựng lại: “Uống say rồi?”.
“Còn lâu, uống rượu sẽ làm cơ thể nóng lên không phải là rất bình thường à”.
“Được rồi, đừng uống nữa”.
Ôn Thư Du giương mắt nhìn: “Em chưa uống được bao nhiêu mà”.
“Vậy em nói xem mình uống được bao nhiêu rồi”, Lương Yến Tân giễu cợt: “Còn nhớ rõ không?”.
“Cũng chỉ một chút”.
Cô chột dạ nhìn anh, chầm chậm bổ sung: “Mỗi loại một chút”.
Lương Yến Tân hơi đau đầu, vốn anh chỉ muốn khiến cô can đảm hơn, kết quả anh không để ý thì cô đã uống đến say mèm.
“Đừng uống nữa, ra ngoài trước đã”.
“Em còn muốn chọn thêm một chai”.
Ôn Thư Du chớp mắt nhìn anh: “Đem về tặng cho A Chu và Gia Ninh”.
Thấy cô nói chuyện rõ ràng và đứng cũng vững vàng, Lương Yến Tân không nói thêm nữa, buông áo và vạt áo của cô rồi lùi hai bước, nâng cằm tỏ ý bảo cô tự đi chọn.
Nào ngờ, bước chân cô vừa động, tựa như nhớ đến chuyện gì đó chợt dừng lại rồi nhìn về phía anh với khuôn mặt tươi cười: “Cảm ơn chú Lương”.
Thái dương Lương Yến Tân khẽ giật.
Nói xong, Lương Yến Tân xoay người muốn đi đến ngăn rượu phía sau.
Nhưng có lẽ do quay người quá nhanh nên cô cảm thấy chóng mặt, dưới chân có cảm giác như giẫm phải bông, bất chợt loạng choạng vài bước.
Cô tùy tiện vươn tay ra muốn đỡ thứ gì đó để đứng vững, nhưng lại rơi vào một vòng tay, mà cô cũng vừa may nắm lấy tay áo của người kia.
Ôn Thư Du cau mày nhắm lại muốn làm dịu cơn chóng mặt, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không đợi được cảm giác chóng mặt biến mất.
Cô có chút khó chịu nhoài người lên “thứ” có thể dựa vào trước mặt – lần này cô nắm chặt khuỷu tay của người đàn ông, nửa gương mặt cô áp vào tay áo của anh.
Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy dường như mình chính là Ôn Thư Du mười sáu tuổi kia, giờ phút này đang ôm người đàn ông mà cô lầm tưởng là anh trai của mình.
“Anh ơi…”.
Cô vô thức thốt lên, sau đó ngay cả bản thân cũng sững sờ.
Giây tiếp theo, bàn tay ấm áp và mạnh mẽ của người đàn ông nắm lấy cổ tay cô, để cô buông ra, sau đó giữ vai giúp cô đứng vững.
“Lại nhận nhầm nữa, có phải em cố ý không?”.
Anh khẽ cười một tiếng.
Ôn Thư Du ngơ ngác nhìn anh.
Ánh sáng trong hầm rượu ấm áp chiếu trên người và khuôn mặt anh, trông cực kỳ không chân thực.
Giống như giấc mơ trước đây của cô, là giấc mơ vào tối hôm đó sau khi cô nhận nhầm người.
Trong mơ anh cũng nắm lấy tay cô như thế này, dường như lời nói cũng giống y như vậy.
Suy nghĩ của cô có chút chậm chạp, cô cứ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mà không nói lời nào.
Ngón tay Lương Yến Tân đang giữ vai cô khẽ động đậy, sự khó chịu của anh dần dần giảm bớt.
Người trong lòng ngây ngốc nhìn anh, mắt đẹp sóng sánh như rượu trong ly, khẽ dao động theo từng cái chớp mắt vô tội.
Khóe mắt, đôi má và đôi môi đều ửng hồng.
Yết hầu của anh khẽ trượt, rũ mắt cúi người xuống.
Trong hơi thở tràn đầy mùi rượu cũng như hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt thuộc về cô, cô vẫn chưa ý thức được nguy hiểm đang đến gần, vẫn không biết gì mà bất chấp liếm môi.
Đôi môi căng bóng giống như trái anh đào phủ đầy mật ngọt.
Anh lặng lẽ chống một tay vào bức tường sau lưng cô, tay còn lại ôm lấy gáy cô, đồng thời khẽ nghiêng người cúi đầu xuống.
Suy nghĩ của Ôn Thư Du hoàn toàn rối loạn, lẩm bẩm: “Chú Lương…”.
Âm cuối cùng yếu ớt biến mất giữa môi lưỡi giao hòa..