Editor: Quỳnh/ Beta: Phi Phi
Thời phổ thông, Ôn Thư Du đã nghiêm túc nghe giảng trong giờ Sinh học, hơn nữa còn được Khúc Vân Chu và Tống Gia Ninh rèn giũa, bởi vậy cô nhanh chóng hiểu được ý tứ trong lời nói của Lương Yến Tân.
Cô nhất thời đỏ mặt, sợ anh nói ra những lời còn xấu hổ hơn nữa nên đành phải vờ như không nghe thấy: “Anh thả em xuống!”.
“Còn chạy nữa không?”
Ôn Thư Du bĩu môi miễn cưỡng nói: “Anh không được cố ý trêu em hoặc cười em nữa”.
Lương Yến Tân khẽ cười, cúi đầu liếc mắt nhìn đôi chân chỉ mang tất của cô.
Anh buông lỏng cánh tay đang ôm bên hông, để cô trực tiếp giẫm lên mu bàn chân mình.
Ôn Thư Du vội vàng túm lấy cánh tay anh để giữ thăng bằng.
Cô vụng trộm liếc xuống rồi ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Hay là thả em xuống đi, giẫm một lúc anh sẽ đau đấy”.
Hơn nữa, nhỡ đâu anh cảm thấy cô nặng thì biết giấu mặt đi đâu…
“Dựa vào trọng lượng như mèo con này của em mà còn muốn giẫm anh đau”.
Lương Yến Tân bật cười khẽ.
Ôn Thư Du mím môi nén niềm vui trong lòng, lẩm bẩm: “Sau khi về nước em đã béo lên rồi”.
Người đàn ông giơ tay nhéo nhẹ cằm và khuôn mặt cô, nhíu mày: “Thế thịt đi đâu mất rồi?”.
“Đương nhiên đắp vào chỗ cần đắp”.
Chịu ảnh hưởng quá nhiều từ Khúc Vân Chu, Ôn Thư Du buột miệng không hề suy nghĩ.
Cô chỉ thì thầm theo thói quen, nhưng hai người đứng quá gần cho nên mỗi từ đều lọt vào tai cả hai người cực kỳ rõ ràng.
Bàn tay nắm cằm cô khựng lại, cô cũng lập tức phản ứng mình vừa nói những gì.
Ôn Thư Du lúng túng cắn môi định trượt xuống khỏi chân anh, đồng thời cố gắng tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Kết quả, vừa nhúc nhích đã bị Lương Yến Tân kéo lại.
Ôn Thư Du cứng đờ, chỉ thấy anh khom lưng nhặt dép lê về đặt bên chân mình, từ tốn nói: “Xỏ dép đi”.
Cô ngoan ngoãn làm theo.
Đi dép xong, Ôn Thư Du ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Lương Yến Tân cười như không cười nhìn mình, ánh mắt nhìn hơi lạnh đi khiến cô chợt cảm thấy căng thẳng.
“Lần nào trêu chọc anh xong đều bỏ chạy, gợi đòn đúng không”.
Bỗng nhiên Ôn Thư Du bối rối, mấp máy môi một lúc nhưng chẳng nghĩ ra được lời nào để phản bác lại đối phương, đành dứt khoát quay đầu bỏ chạy.
Cô chạy vào phòng tắm, rõ ràng chỉ đánh răng rửa mặt nhưng cũng cẩn thận khóa cửa lại.
Hai người mỗi người ở một phòng, Lương Yến Tân được cô “sắp xếp” ở trong phòng cho khách.
Ôn Thư Du yên lặng đứng dựa bên cửa, trước mặt là người đàn ông đã tắm rửa thay quần áo xong.
Mái tóc đen thường ngày được anh vuốt ra sau, rũ xuống một cách tự nhiên, ngọn tóc còn thấm vài vệt nước chưa khô.
Cảm giác anh của ngày thường so với bây giờ không giống nhau… nhìn càng buông thả lười biếng, cũng càng tùy ý, cho cô một loại cảm giác lạ lẫm kỳ diệu.
Nhưng màn đêm yên tĩnh cũng thôi thúc cô sinh ra cảm xúc mềm mại, muốn tới gần đối phương.
“Em đi ngủ đây”.
Cô nháy mắt mấy cái, nhìn anh cười nhạt, ánh mắt hoảng hốt nhanh chóng rời đi, cả người vừa lui về phía sau rồi khép cửa lại: “Ngủ ngon”.
Cánh cửa đột nhiên bị anh chặn lại.
Người đàn ông cúi đầu: “Ngày đầu tiên trở thành bạn trai, không cho anh một nụ hôn chúc ngủ ngon à?”.
Mặt Ôn Thư Du nóng lên, cuối cùng do dự nhìn anh: “Vậy… anh nhắm mắt lại đi”.
Lương Yến Tân chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp nhắm mắt lại.
Cô kiễng chân chuẩn bị áp xuống khóe môi đối phương, kết quả phát hiện người đàn ông cao hơn mình rất nhiều, kiễng chân hết cỡ cũng không chạm tới khóe môi, chỉ có thể hôn đến cằm.
“Anh thấp xuống một chút”.
Ôn Thư Du lúng túng nói.
Lương Yến Tân hơi khom lưng, vài sợi tóc trên trán phủ bóng lên gương mặt thâm thúy.
Cô vịn khung cửa kiễng chân, nhẹ nhàng áp môi vào khóe môi đang nhếch lên của anh.
Lưu lại một lát, cô muốn lùi về phía sau, nhưng lại bị đối phương giữ chặt gáy.
Nụ hôn chúc ngủ ngon đơn thuần ôn nhu mà Ôn Thư Du nghĩ đến nhất thời thay đổi hương vị.
Kết thúc nụ hôn, Lương Yến Tân khẽ ngẩng đầu hôn lên trán cô, cười nhẹ: “Chúc ngủ ngon, bạn gái nhỏ của anh”.
…
Trong phòng ngủ tắt đèn, Ôn Thư Du quấn chăn trằn trọc.
Vừa nghĩ đến những cử chỉ thân mật với người bạn trai đột nhiên xuất hiện kia, hơn nữa người đàn ông nào đó và cô chỉ cách nhau một bức tường, cô liền cảm thấy ngực và hai má bắt đầu nóng lên, chỉ có cách vùi mặt vào chăn mới có thể bình tĩnh.
Aaa… phiền quá, làm thế nào cũng không bình tĩnh được.
Cô quấn chăn lăn một vòng, đột nhiên nghĩ đến vấn đề lúc trước bị mình tạm thời xem nhẹ, nội tâm bỗng nhiên nhảy dựng lên, suy nghĩ kích động mờ mịt cũng dần nguội lạnh.
Chuyện này… nên nói thế nào với mọi người trong nhà đây?
Tống Gia Ninh và Khúc Vân Chu cùng lắm chỉ cười cô “nhai lại”, nhưng bố mẹ và các anh trong nhà nên giải thích như thế nào…
Cô không nhớ rõ người nhà đã nói bóng nói bóng nói gió về chuyện yêu đương bao nhiêu lần, thái độ của bọn họ nói dễ nghe là lo lắng và quan tâm, nói khó nghe một chút chính là có loại địch ý khó hiểu với bạn trai hoặc chồng tương lai của cô.
Hơn nữa, mặc dù cô cũng không cảm thấy chênh lệch tuổi tác giữa mình và Lương Yến Tân có vấn đề gì, nhưng người nhà chưa chắc đã nghĩ như vậy.
Trong mắt bọn họ, Lương Yến Tân là người thân quen, là bạn trong giới kinh doanh… đối với cô mà nói, anh có thể coi như một nửa “bề trên”…
Tạm thời… cứ giấu họ đã? Sau này từ từ nghĩ cách giải quyết là được rồi.
Ôn Thư Du kéo chăn lên trên, đến khi mép chăn mềm mại đắp dưới cằm, cô mới thở phào một hơi nhắm mắt lại.
Đêm nay cô nhất định phải đi ngủ sớm một chút, tránh cho ngày mai lại bị Lương Yến Tân nhìn ra ngủ không ngon.
…
Đêm này, Ôn Thư Du cũng ngủ không sâu giấc.
Cô mơ thấy một giấc mơ, nội dung và hình ảnh trong giấc mơ rất hỗn loạn, ở giữa còn xen lẫn cảnh tượng khiến cô kinh hồn bạt vía.
Hai bên là hành lang trống vắng cạnh bức tường màu trắng, rõ ràng có tiếng bước chân nhưng không tìm được bóng người, cuối cùng cô còn nghe thấy giai điệu quỷ dị khó mô tả.
Trái tim cô đập như trống, chạy ở hành lang, nhưng chạy mãi chạy mãi vẫn không thể đến được điểm cuối.
Giây tiếp theo, có thứ gì đó đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, khiến cô đột ngột tỉnh giấc trong cơn mộng mị.
Ôn Thư Du sợ hãi, mở trừng mắt trong đêm tối.
Một lúc sau cô mới ép bản thân bình ổn hơi thở, từ từ trở nên bình tĩnh.
Cô yên lặng an ủi mình không có gì phải sợ, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Ôn Thư Du quấn chặt chăn.
Từ nhỏ đến lớn, cô ghét nhất chính là khoảng thời gian thức dậy từ cơn ác mộng.
Không gian xung quanh yên tĩnh bao trùm bởi bóng tối khiến cho cảm xúc tiêu cực trong mộng tiêu tán hơi chậm.
Cô chần chừ đứng dậy, muốn lau mồ hôi lạnh trên trán thuận tiện đi ra phòng khách uống một cốc nước, nhưng vừa nghĩ đến người bên cạnh lại có chút do dự.
Sẽ không đánh thức anh chứ? Nhẹ nhàng một chút chắc là không sao đâu?
Miệng lưỡi khô khốc, nếu như không uống chút nước, khẳng định nửa đêm cô ngủ không ngon.
Vì thế Ôn Thư Du rón rén mở khóa cửa phòng ngủ, sau đó cẩn thận đẩy cửa ra ngoài.
Ngay khi cô đang chuẩn bị khom lưng đi lấy cốc, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng xoay tròn của tay nắm cửa khiến cô giật nảy mình.
Cô quay lại rất nhanh.
“Miên Miên?”.
Người đàn ông đi tới, nhíu mày: “Làm sao vậy”.
Tóc anh hơi lộn xộn, rũ mắt quan sát cô.
Ôn Thư Du nắm chặt chiếc cốc trong tay, nhanh chóng giơ tay vén lại mớ tóc rối loạn trong lúc ngủ: “… Em chỉ muốn dậy uống chút nước, xin lỗi đã đánh thức anh”.
Lương Yến Tân cẩn thận quan sát cô dưới ngọn đèn mờ nhạt trong phòng khách.
Má và môi cô hơi trắng, thái dương còn có sợi tóc lưa thưa đẫm mồ hôi.
Anh giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng lau trán cô, dịu dàng hỏi: “Gặp ác mộng à?”.
Không biết là vì ngữ khí của đối phương quá dịu dàng hay do hoàn cảnh u ám cho cô dũng khí, Ôn Thư Du bị nhiệt độ trong lòng bàn tay và ngón tay khô ráo ấm áp của anh tác động, bỗng nhiên tiến lên một bước nhào đến ôm lấy anh.
“Dạ”.
Cô dán vào lồng ngực anh rầu rĩ nói.
Lương Yến Tân ngẩn người, vòng tay ôm lấy cô, vừa xoa đầu vừa vỗ lưng an ủi: “Còn sợ sao?”.
“… Chỉ một chút thôi”.
Anh cúi đầu hôn lên mái tóc cô, lấy cốc trong tay cô tới: “Anh rót nước cho em”.
Cô nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
“Em không buông ra, làm sao anh tới đó được?” Anh cười nhẹ.
Ôn Thư Du bối rối, nhanh chóng rụt tay ra sau lưng, sau đó bước lui ra sau hai bước.
Lương Yến Tân lại tiến lên cúi đầu hôn cô, trông dáng vẻ lúc lùi lại của cô không được tự nhiên, khóe môi anh nhẹ nhàng cong lên: “Thật đúng là một đứa trẻ mà”.
Mũi chân cô chuyển động, không nói lời nào.
Rót nước xong, cô rũ mắt cầm cốc uống, Lương Yến Tân đứng bên cạnh nhìn, cuối cùng còn không quên giúp cô lau chút mồ hôi lạnh còn sót lại trên trán.
Cô uống không nhiều, non nửa cốc đã dừng lại.
“Không uống nữa?”.
“Không uống nữa”.
Uống quá nhiều khuôn mặt sẽ bị phù.
Lương Yến Tân nhận lấy cốc trong tay cô cất đi.
“Em về ngủ đây”.
Ôn Thư Du nhẹ giọng nói.
Người đàn ông ngước mắt lên, chậm rãi đứng dậy: “Anh ở bên em, chờ em ngủ rồi đi”.
Cô sửng sốt, vội vàng lắc đầu: “Không cần, em ở một mình được rồi”.
Anh nhíu mày.
“Thật đấy, em đã không còn sợ nữa”.
Ôn Thư Du vừa nói vừa lui về phía sau, cuối cùng xoay người do dự một lát, sau đó đột nhiên bước nhanh về phía trước, kiễng chân lên.
Lương Yến Tân giơ tay đỡ lấy người theo bản năng, một giây sau dưới cằm anh bỗng nhiên cảm thấy ấm áp và mềm mại.
Trong chớp mắt ngắn ngủi, người trước mặt lập tức lùi lại, nhỏ giọng nói “Ngủ ngon” rồi quay người chạy về phòng, chỉ để lại tiếng khóa cửa “Lạch cạch”.
Bất ngờ qua đi, anh quay người lại, đưa tay chạm lên cằm, bỗng dưng cười khẽ.
Đóng cửa xong, Ôn Thư Du bỏ dép nhào lên giường, lăn lộn mấy vòng, quấn mình trong chăn thành con nhộng tằm.
Trên môi cô còn sót lại xúc cảm khi hôn anh.
Làn da trên cằm sạch sẽ khoan khoái lún phún vài cọng râu, hôn lên có chút ngứa ngáy khiến tay chân rụng rời, tim đập cũng nhanh hơn.
Ôn Thư Du cảm thấy mình quả thực bị choáng mất rồi, ngay cả râu trên cằm anh mà cô cũng cảm thấy gợi cảm.
Cô đạp chân, hít sâu nhắm mắt lại, mãi lâu sau mới lấy được bình tĩnh.
Nửa đêm sau đó cô ngủ rất say, cũng không bị ác mộng quấy rầy.
Nhưng có lẽ bởi vì ngủ quá sâu nên khi đồng hồ báo thức vang lên vào sáng sớm, cô mơ màng tắt đi, lúc thức dậy đã là hơn 9 giờ sáng.
Vậy mà đã hơn 9 giờ rồi! Ôn Thư Du trợn tròn mắt nhìn màn hình điện thoại di động, cô còn muốn dậy sớm một chút để anh không cảm thấy bản thân cô ngủ nướng.
Đang muốn vén chăn lên, bỗng nhiên cửa phòng ngủ bị gõ vài tiếng.
Đối phương gõ ba cái nhẹ nhàng: “Miên Miên?”.
Ôn Thư Du hắng giọng át đi tiếng ngái ngủ, sau đó vội vàng lên tiếng: “Em dậy rồi!”.
Nói xong cô mới phát hiện “khéo quá hóa vụng”.
“Dậy ăn sáng trước”.
Không biết có phải do tác động từ tâm lý của cô hay không, cô luôn cảm thấy trong giọng nói của Lương Yến Tân mang chút ý cười.
Cô hậm hực lên tiếng: “Em biết rồi”.
Chờ sửa soạn xong mở cửa ra ngoài, cô chỉ thấy bữa sáng đã bày trên bàn ăn.
Ôn Thư Du quay đầu nhìn, vừa vặn đối mắt với người ngoài ban công.
Nói cách khác, có lẽ anh vẫn luôn nhìn cô, chỉ là vừa rồi cô không phát hiện.
Một tay Lương Yến Tân cầm điện thoại di động áp bên tai, không biết đang gọi điện thoại cho ai.
Anh cười như không cười nói gì đó với người ở đầu dây bên kia, vừa nhìn cô chằm chằm.
Bỗng dưng Ôn Thư Du nhớ tới chuyện nửa đêm hôm qua.
Hiện tại nhớ tới giấc mộng kia cô đã không còn cảm thấy đáng sợ, nhưng vừa nghĩ đến mình vì giấc mộng đó mà chủ động ôm chầm lấy đối phương làm nũng… trong lòng cô trào lên một nỗi xấu hổ khó diễn tả.
Cô vội vàng dời tầm mắt, bước đến ngồi xuống chiếc ghế đã kéo ra sẵn.
Đang chuẩn bị cầm dao nĩa, điện thoại di động trong tay bỗng nhiên rung lên.
Là Triệu Đường Như gọi video tới.
Cô cuống quít đứng dậy, kiểm tra một vòng xác định xung quanh không có gì khác thường, sau đó mới đưa lưng về phía ban công nhận điện thoại.
“… Mẹ”.
“Miên Miên, dậy rồi à?” Khuôn mặt tươi cười tủm tỉm của Triệu Đường Như xuất hiện trên màn hình.
Mấy năm qua, sau khi cô đi du học thì mọi người trong nhà dùng phương thức liên lạc này khá nhiều.
Phần lớn đều gọi vào thời điểm này, thông thường lúc đó Ôn Thư Du vừa thức dậy hoặc mới dậy chưa lâu.
“Đã giờ này… dĩ nhiên là con dậy rồi”.
Ôn Thư Du cười gượng.
Thật ra cô đã hối hận khi vừa bắt máy.
Đáng ra cô nên giả vờ như không thấy cuộc gọi, lát nữa sẽ gọi lại.
Hiện tại cô chỉ hy vọng Lương Yến Tân có thể gọi điện thoại lâu một chút, hoặc là anh có thể phát hiện cô đang gọi video với người khác.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng nhìn ban công, nhưng lại đúng lúc đối phương đang quay lưng về phía cửa kính trong suốt.
Cô chỉ có thể thấp thỏm nhìn màn hình điện thoại một lần nữa.
Nhưng tất cả mọi thứ đều trái với mong muốn.
Người đàn ông trên ban công vừa hay kết thúc cuộc điện thoại vào lúc này, trực tiếp mở cửa ban công đi vào phòng khách, thuận miệng hỏi: “Sao em chưa ăn?”.
Cô giật mình, vội vàng chặn máy ảnh và loa, nhưng đã quá muộn.
“Miên Miên”.
Triệu Đường Như sửng sốt, nghi hoặc nói: “Nhà con có ai à, sao mẹ lại nghe thấy có người nói chuyện?”..