Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều


Editor: Kei/ Beta: Phi Phi
[Em mang lọ nước hoa của anh đi rồi]
[Mang đi = Tịch thu!!!]
Lương Yến Tân sững sờ, nhếch môi cười không thành tiếng.

Chỉ cần nhìn vào dòng chữ anh cũng có thể hình dung ra biểu cảm và giọng điệu của cô khi nói câu này.
Có điều, mang lọ nước hoa kia đi?
Anh cụp mắt đăm chiêu nhìn hai dòng tin nhắn, độ cong trên khóe môi từ từ giãn ra.
Nghĩ đến cơ thể cô sẽ có mùi hương thuộc về mình, tâm trí anh càng tràn đầy sự xúc động muốn ôm chặt cô vào lòng.
Lương Yến Tân cười tự giễu, cầm điện thoại lên.
[Cố tình đúng không?]
Ôn Thư Du hơi ngỡ ngàng khi thấy tin nhắn của anh, cố tình gì cơ? Cố tình mang nước hoa đi chăng?
Nhưng cô đã nói là “tịch thu” thì chắc chắn là cố tình rồi, sao anh vẫn hỏi như vậy.
Suy nghĩ mãi vẫn không hiểu, cô dứt khoát gửi lại anh một nhãn dán con thỏ màu trắng nắm lấy đôi tai của mình rất dễ thương, trên đỉnh đầu hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng.
Tiếc là qua một lúc lâu sau mà Lương Yến Tân vẫn chưa trả lời lại.
Ôn Thư Du lật ngược điện thoại đặt trên đùi, ngón tay chọc vào ốp điện thoại ra vẻ hờn dỗi.
Được rồi, người bận rộn lại đang bận làm việc mất rồi.
Sau đó, cô không nhịn được ngủ thiếp đi, cuối cùng bị Ôn Lãng Dật đánh thức.
“Miên Miên? Dậy đi, về nhà rồi, chút nữa về phòng rồi ngủ tiếp”.
Ôn Thư Du nặng nề mở mắt ra, lẩm bẩm: “Buồn ngủ quá…”.
“Anh cõng em lên nhé?” Ôn Lãng Dật bật cười.
“Không cần đâu, em đã lớn như vậy rồi”.

Cô không nhịn được nở nụ cười, nhanh chóng lắc đầu, cơn buồn ngủ cũng giảm được mấy phần.
Khi nói xong câu này, Ôn Thư Du còn có chút lạc lõng, bất giác nghĩ đến người nào đó.
Mặc dù cô đã trưởng thành, không thể ỷ lại vào anh trai như trước đây nữa, nhưng bây giờ cô đã có bạn trai rồi!
Nếu bây giờ anh ở đây, còn đưa ra đề nghị muốn cõng cô xuống xe… Ôn Thư Du mím môi khẽ nhịn cười, vậy thì… chắc cô sẽ không từ chối đâu nhỉ?
“Xuống xe thôi”.

Ôn Lãng Dật đứng bên cửa xe, nhìn thấy em gái như vậy đột nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ: “Sao anh cứ cảm thấy rằng em khá vui vẻ khi nói câu đó nhỉ?”
Đương nhiên là vì em gái đã lớn, không còn dính lấy mình như xưa nên anh có chút mất mát chăng?
“Dạ?”.

Ôn Thư Du ngơ ngác, lập tức phản ứng lại, nhanh chóng bổ sung: “Sao có thể chứ! Vừa rồi em nhớ lại những chuyện hồi nhỏ”.
“Chuyện hồi nhỏ?”.
“Đúng thế”.

Cô điều chỉnh lại biểu cảm của mình, vừa xuống xe vừa cười nói: “Nhớ lại hồi nhỏ anh hai hay giành muốn cõng em, kết quả là suýt chút nữa làm em ngã xuống đất vì quá yếu, cuối cùng bị bố đánh cho một trận”.
“Nó là thế đấy, từ nhỏ đã không lượng sức mình lại liều lĩnh”.

Ôn Lãng Dật tự nhiên tiếp lời hùa theo.

Ôn Thư Du biết anh cả của cô sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để trấn áp anh hai, quả nhiên, chủ đề trước đó đã bị gạt sang một bên khi cô nhắc đến chuyện này.
Hai người cùng nhau bước lên bậc thềm, nhận thấy điện thoại di động trong tay đột nhiên rung lên, Ôn Thư Du vội vàng lùi lại phía sau một bước, khẽ bấm xem tin nhắn mới nhất.
[Cố tình làm anh nhớ em hơn.]
– Cố tình?
– Cái gì?
– Cố tình làm anh nhớ em hơn.
Ngoài miệng Ôn Thư Du vẫn nói không nên gặp mặt sẽ tốt hơn nhưng thâm tâm cô vẫn không khỏi mong chờ khi Lương Yến Tân nói rằng sẽ đến Đình Thành sau khi xong việc.
Nhưng mong chờ càng cao thì thất vọng càng lớn.
Đã một tuần trôi qua nhưng người đàn ông vẫn không hề đề cập đến chuyện tới Đình Thành.

Cô nhớ đến cảnh mình cố gắng yêu cầu không gặp nhau, cuối cùng cũng ngại không dám hỏi anh.
Tuần thứ hai, cô bị Triệu Đường Như dẫn sang thành phố lân cận.

Nhưng ngay khi cô vừa rời khỏi Đình Thành, Lương Yến Tân đã gọi điện hỏi cô đang ở đâu.
“Bạn con gọi”.

Cô che ống nghe nhỏ giọng giải thích với Triệu Đường Như, sau đó đứng dậy chạy ra ban công.
Vừa đóng cửa lại, Ôn Thư Du vội vàng hỏi: “Anh hỏi chuyện này làm gì thế, đừng nói là anh…?”.
“Máy bay vừa hạ cánh”.

Người bên kia đầu điện thoại thản nhiên nói.
“Anh đến Đình Thành rồi á?!” Cô khó mà tin được, phàn nàn một cách buồn bã: “Sao anh không nói trước với em một tiếng chứ”.
Người đàn ông dừng một chút: “Em không ở Đình Thành à?”.
Ôn Thư Du ủ rũ “Vâng” một tiếng.
“Khi nào thì quay lại?”.
“Tối thứ tư”.

Cô ngập ngừng một lát, giọng điệu mang theo chút mong mỏi: “Thứ năm anh vẫn chưa đi đâu nhỉ?”.
Anh khẽ thở dài: “Vé máy bay của anh vào tối mai”.
“A…”.

Ôn Thư Du ôm mặt ủ rũ, trong lòng cảm thấy đặc biệt không vui: “Thế… anh uổng công đi một chuyến à”.
Càng nói đến cuối, giọng cô càng nhỏ dần.
“Chơi vui vẻ nhé, đừng nghĩ nhiều”.

Anh cười.
Lương Yến Tân bỗng nhiên “chu đáo, rộng lượng, tâm lý” như vậy khiến cô càng thêm áy náy.
“Hay là…”.

Đầu óc Ôn Thư Du nóng lên, muốn nói hay là để cô lén chạy đến Hoài Thành, nhưng chưa nói thành lời thì đã bị anh chặn lại: “Sao thế, nhớ anh rồi à, muốn gặp anh chứ gì?”.
Cô lập tức quên mất lời mình muốn nói: “Ai thèm nhớ anh, còn lâu nhé”.
Nói tới nói lui, cúp điện thoại xong Ôn Thư Du mới nhận ra mình đã quên điều gì.

Vốn dĩ cô chỉ nhất thời xúc động nên mới muốn nói đến Hoài Thành, nhưng sau khi cúp điện thoại, càng nghĩ cô càng cảm thấy chuyện này rất khả thi.

Cô có thể nói dối với gia đình rằng mình muốn đến Lâm Thành, rồi lén đến Hoài Thành cho anh một bất ngờ?
Nhưng cái khó là làm sao nói với người nhà, dù sao cô cũng vừa từ Anh về.
Ôn Thư Du thở dài, nhưng đột nhiên nhớ ra kỳ nghỉ hè này Tống Gia Ninh về nước nhưng không ở Đình Thành.

Từ khi bọn họ cùng nhau đến Lâm Thành cho đến nay, Tống Gia Ninh vẫn luôn ở nhà Khúc Vân Chu, hỏi mấy lần cũng không thấy cô ấy có ý định quay lại.
Vui đến mức chẳng cần người bạn như cô nữa.
Ở đấy hai ngày, mẹ con hai người quay lại Đình Thành.

Khi đang trò chuyện trên đường về, Triệu Đường Như thuận miệng nói: “Đúng rồi, dì Dư con chuẩn bị mở một triển lãm tranh, mời chúng ta tham gia khai mạc”.
Ôn Thư Du biết Dư Âm Dung rất giỏi về hội họa, cô không thấy ngạc nhiên về chuyện tổ chức một triển lãm tranh, chẳng qua…
“Dì Dư? Tổ chức ở đâu ạ, ở Đình Thành sao ạ?”.
“Đúng, đến lúc đó cũng không mời quá nhiều người, chỉ mời những người có mối quan hệ tốt hoặc hay qua lại”.
“Khi nào ạ?”.
“Thứ bảy”.
Thứ bảy…
Ngọn lửa nhỏ mong chờ trong lòng Ôn Thư Du lập tức bị dập tắt.

Lương Yến Tân không thể không biết chuyện này.

Nhưng anh không nói sẽ ở lại Đình Thành cho đến thứ bảy, cũng không nói sẽ đến một lần nữa, chắc chắn là anh sẽ không đến.
Hay là, cô hỏi lại lần nữa xem sao?
Cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho anh, thế nhưng lại nhận được câu trả lời đáng thất vọng như mong đợi – Anh có việc quan trọng phải làm không thể rời đi nên không cách nào đến Đình Thành được.
Ôn Thư Du hậm hực bỏ điện thoại xuống.

Thứ bảy, Ôn Thư Du cùng người nhà đến tham dự triển lãm tranh.
Phòng triển lãm được bố trí rất đẹp mắt, lễ khai mạc cũng không có những thủ tục rườm rà, khoa trương và những trò râu ria khác.
Dư Âm Dung mặc một bộ váy màu trắng đơn giản, bà vén tấm rèm che bức tranh ở trung tâm phòng triển lãm, những vị khách nhỏ giọng khen ngợi, lịch sự vỗ tay tán thưởng.
Mọi người tản ra để chiêm ngưỡng những bức tranh, hoặc là tụm hai tụm ba nói chuyện nhỏ với nhau.
Ôn Thư Du bình tĩnh đi một vòng quanh phòng triển lãm, vừa định nghỉ ngơi thì người phục vụ bước tới nói: “Cô Ôn, tôi đưa cô lên lầu nghỉ ngơi”.
“Được”.

Cô gật đầu.
Tầng trên tương đương với khu VIP, nơi Dư Âm Dung thường tiếp bạn bè thân thiết.

Trước khi lên tầng, cô nhìn xung quanh không thấy bố mẹ và anh trai mình, nên cô đoán rằng họ đều đã lên lầu.
Ôn Thư Du đi theo người phục vụ lên lầu hai, thời điểm anh ta mở cửa, bất chợt có mấy cặp mắt nhìn sang.
Chỉ có một người không ngẩng đầu lên.

Anh cụp mắt từ từ đặt chiếc cốc trên tay xuống rồi mới ngước mắt lên nhìn cô, nụ cười ẩn hiện như có như không.
Trái tim cô bỗng nhiên hẫng một nhịp, cô cố nén lại không để lộ ra vẻ mặt kinh ngạc trong giây lát.
Sao anh lại ở đây!
“Thư Du, sao không vào đi?” Dư Âm Dung mỉm cười: “Nhanh vào đây ngồi nào”.
“…Dạ, vâng”.

Ôn Thư Du sững sờ gật đầu, bình tĩnh đi tới ngồi xuống chiếc ghế sô pha trống trải, tiếp đó cố nặn ra nụ cười cứng nhắc: “Mọi người đều ở đây ạ”.
“Lầu một nhiều người nên chúng ta lên đây nói chuyện”.

Triệu Đường Như giải thích.
Cô gật đầu, bưng chén hồng trà lên uống một ngụm, nhưng không tài nào nuốt xuống được.
Ánh mắt rực cháy của ai đó đang dán chặt vào cô.
Cuối cùng, cô làm ra động tác nuốt một cách khó khăn, hồng trà trong miệng chui tọt xuống bụng lúc nào không hay, bản thân lại giả vờ như vô tình lặng lẽ ngước mắt nhìn qua.
Ánh mắt của người kia đúng lúc cũng tựa như “lơ đãng” lướt qua cô.
Trái tim Ôn Thư Du run lên, suýt chút nữa không cầm được cốc, khuôn mặt gần như đỏ bừng.

Cô lập tức buộc mình phải chuyển hướng chú ý để kiềm chế nhiệt độ đang tăng lên.
… Lừa đảo! Cô mơ hồ oán thầm, rõ ràng anh cũng đến triển lãm, rõ ràng vẫn còn ở Đình Thành, vậy mà lại lừa cô rằng mình bận việc nên đã trở về rồi.
Còn cố tình gặp mặt khi cả nhà đều ở đây, rõ là anh cố ý!
Ôn Thư Du cũng không nói được là bất ngờ hay khiếp sợ nhiều hơn.

Rõ ràng đáy lòng trào dâng ngọt ngào lẫn mãn nguyện, nhưng tay chân vẫn mềm nhũn vì hồi hộp và kinh ngạc.
Có lẽ cô không chỉ vì sợ bị lộ mà cũng vì anh.
Đã nửa tháng không gặp, trạng thái yêu đương vừa mới thích ứng và quen thuộc nay lại trở nên xa lạ khiến cô có chút lúng túng.
Làm sao bây giờ, hay là cứ đi ra ngoài?
Trong lúc Ôn Thư Du đang đứng ngồi không yên, Dư Âm Dung bỗng nhiên mỉm cười: “Thư Du, nghe nói tháng trước con đột nhiên trở lại Anh?”.
“Vâng”.

Cô vội cười lên tiếng trả lời, nhưng mà lặp lại lời nói dối một lần nữa trước mặt người nhà và Lương Yến Tân khiến cô cực kỳ xấu hổ và chột dạ: “Bởi vì có chút việc gấp cần xử lý cho nên mới quay lại ạ”.
“Lần trước con đi vội quá, dì cũng chưa kịp hỏi con có thích món quà hay không, chơi có vui không.

Lúc ấy dì còn nghĩ có phải Yến Tân săn sóc không chu đáo khiến con tức giận bỏ đi không nữa”.
Ôn Thư Du nghe vậy thì ngẩn người, vẻ mặt có chút khó xử: “Sao có thể chứ ạ, chú… anh ấy không hề săn sóc không chu đáo, là con thực sự có việc mới đi đột ngột như thế”.
Nói xong, cô không nhịn được nhìn về phía Lương Yến Tân.

Ánh mắt kia dường như đang nhắc nhở cô về lý do rời đi đột ngột của mình là gì.
Cô vội vàng ngoảnh mặt đi.
“Yến Tân, lúc đó anh cũng ở Dật Viên à?” Ôn Trị Nhĩ kinh ngạc: “Thế sao lúc đó anh lừa em nói không ở đó?”.
* Dật Viên: tên trang viên của nhà họ Lương.
Trong lòng Ôn Thư Du “lộp bộp” một tiếng, trái tim đóng băng trong chớp mắt.
“Lừa cậu thì sao”.

Không ngờ người đàn ông đối diện cất giọng điệu nhàn nhạt, vẻ mặt thản nhiên lơ đễnh: “Nếu cậu biết tôi ở đó, liệu cậu có ngoan ngoãn chỉ đòi hai chai rượu thôi không?”.
“Cũng phải”.

Ôn Trị Nhĩ cười một tiếng: “Nhưng mà lần trước em vẫn chưa lấy được hai chai rượu đó”.
“Lát nữa bảo người chọn cho cậu mấy chai”.
“Sao đột nhiên anh lại hào phóng thế”.

“Hôm nay tâm trạng tốt”.

Lương Yến Tân chầm chậm ném ra một câu, sau đó nhướng mắt đầy ẩn ý về phía đối diện.
Ôn Thư Du nắm chặt ngón tay, trốn tránh ánh mắt nóng bỏng của anh, trong lòng cảm thấy vừa tức giận vừa xấu hổ.
Anh có thể đừng nhìn cô trắng trợn như vậy không, nhỡ bị người khác phát hiện thì sao.
Chẳng mấy chốc mọi người đã nói sang chuyện khác, Ôn Thư Du ngồi yên lắng nghe, cố nhịn để mình không ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện, nhưng mỗi lần Lương Yến Tân nói thì cô lại nhịn không được mà vểnh tai lên nghe.
Lắng nghe một lúc làm cô có chút say sưa.
Dù anh có thái độ thờ ơ và xa lạ với cô, nhưng cô biết rằng đôi mắt anh sẽ luôn dừng trên người mình.
“Anh định khi nào về Đình Thành?”.

Đang nói chuyện thì Ôn Lãng Dật thuận miệng hỏi.
Lương Yên Tân chỉ nói: “Sắp rồi”.
Ôn Thư Du sửng sốt, không khỏi ngẩng đầu lên.
Người đàn ông đối diện thản nhiên cúi đầu ấn vào màn hình điện thoại.
“Trở về cũng tốt, tiện cho việc bàn chuyện kinh doanh, gặp mặt cũng tiện hơn”.

Ôn Lãng Dật trả lời.
Gặp mặt cũng tiện…
Ôn Thư Du biết rằng Ôn Lãng Dật đang ám chỉ cuộc gặp mặt giữa hai người đàn ông, nhưng lúc này cô chỉ cảm thấy chột dạ khi nghe thấy câu này.
Cũng không biết sau này khi anh cả biết chuyện rồi nhớ lại câu nói này sẽ cảm thấy như thế nào.

Cô đang nghĩ ngợi lung tung thì màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.
Nghĩ đến động tác vừa nãy của Lương Yến Tân, cô bỗng nhiên có linh cảm, trái tim bỗng dưng đập nhanh hơn, nhanh chóng cầm điện thoại lên lặng lẽ nhấn mở tin nhắn.
[Sao hôm nay ngoan thế.]
Bất ngờ thấy câu này, tai cô không kiềm chế được lại nóng lên.
[Muốn hôn em.]
Ôn Thư Du dứt khoát lật úp điện thoại trên đùi.
Lưu manh! Không biết xấu hổ! Sao anh dám gửi mấy lời đó cho cô vào lúc này chứ!
Gương mặt cô bắt đầu nóng lên, chỉ có thể căng thẳng cúi đầu mượn động tác uống trà để che giấu.
“Con ra ngoài một lát”.

Người ngồi đối diện đột nhiên đứng dậy, cúi người tiện tay cầm lấy bao thuốc và bật lửa trên bàn.
Nói xong, anh lập tức bước ngang qua cô rồi đẩy cửa ra ngoài.
Ôn Thư Dư càng cảm thấy mình như đang ngồi trên đống lửa.
Đột nhiên, chiếc điện thoại mà cô đang úp trên đùi rung lên, lúc đầu cô còn tưởng là Lương Yến Tân lại gửi tin nhắn nhưng điện thoại cứ rung liên tục.
Cô hoang mang lật lại nhìn, là một chữ L cực kỳ nổi bật.
“Có điện thoại hả?” Triệu Đường Như ân cần hỏi.
Trong lòng Ôn Thư Du nhảy dựng lên, do dự một lát rồi bình tĩnh đứng dậy: “Vâng, đúng vậy, A Chu gọi đến, con ra ngoài nghe một lát”.
“Đi đi”.
Cô cầm lấy điện thoại, thậm chí ngay cả một đoạn đường ngắn ngủi mà cô suýt chút nữa không biết đi như thế nào, nhịp tim đập nhanh hơn theo từng bước đi.
Ôn Thư Du bắt lấy tay nắm cửa đẩy ra, vừa mới xoay người đóng cửa được một nửa thì chợt nhận ra có một bóng người cao lớn bên cạnh.

Cô thoáng chốc giật mình, nhanh chóng đóng cửa rồi ngẩng đầu nhìn.
Người đàn ông đang đứng dựa vào tường cách cô chỉ hai bước chân.

Một tay giơ điện thoại bên tai, tay kia lười biếng nhét vào túi quần.
Anh đang nhìn cô với nụ cười bâng quơ bên khóe môi, hơn nữa còn thấp thoáng ý cười rất vô lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận