Editor: Rubybu/ Beta: Phi Phi
Sáng sớm hôm sau, Ôn Thư Du xách theo vali nhỏ đi cùng Khúc Vân Chu đến căn hộ của cô ấy.
Còn vài ngày nữa mới chính thức khai giảng, nhưng trước đó Tống Gia Ninh đã bận rộn với công việc của câu lạc bộ, cho nên sau khi chuyển nhà chỉ có hai người họ là còn nhàn nhã.
Ôn Thư Du ngồi trước bàn học với một quyển sách lật mở.
Cô định dành buổi chiều hôm nay để đọc kỹ một chút, nhưng suy nghĩ của cô lại không tự chủ được cứ bay đi xa.
Sắp khai giảng, mặc dù không quá bận rộn nhưng cũng sẽ không có thời gian rảnh rỗi cả ngày thế này trừ những ngày cuối tuần, mà anh thì sẽ không ở lại Anh quá lâu.
Cô thở dài, nằm gục xuống bàn.
Hôm nay anh có việc bận, nên nhân dịp ngày mai còn chưa bắt đầu bận bịu công việc của câu lạc bộ… có lẽ cô nên tự đi tìm anh chăng?
Sau khi đưa ra một quyết định hợp lý, cô ngồi thẳng dậy nhìn trang sách trước mặt, đưa tay lên vỗ nhẹ hai má để nâng cao tinh thần.
Đọc sách khoảng một tiếng, Ôn Thư Du bưng ly nước đến phòng khách, thấy Khúc Vân Chu đang đứng dựa vào cửa ban công, nhìn chằm chằm điện thoại di động trong tay có chút thất thần.
“A Chu?”.
“… Có chuyện gì vậy?”.
Khúc Vân Chu sững sờ, ngẩng đầu nhìn cô cười.
“Sao lại đứng ngẩn người ra đó, có chuyện gì không?”.
“Không có việc gì”.
Khúc Vân Chu quay lưng về phía cô, nhìn về phía cửa sổ chậm rãi xoay người: “Vừa rồi mình ra ban công hít thở không khí, quay vào cảm thấy không có việc gì làm nên chỉ thả lỏng người thư giãn”.
Ôn Thư Du cười, rót đầy cốc nước: “Nếu là mình, mình nhất định sẽ chọn nằm trên giường hoặc sô pha để thư giãn”.
“Ngoại trừ trên giường hoặc sô pha, giờ cậu còn có thể lựa chọn nằm trong lòng người đàn ông của cậu”.
Tay cô dừng lại, suýt chút nữa thì làm tràn nước ra bàn, tiếp đó ngẩng đầu hung dữ trừng mắt nhìn cô bạn: “Không thèm để ý đến cậu!”.
Nói xong, cô bưng ly nước quay đầu trở về phòng.
Khúc Vân Chu lắc đầu cười, chờ đến khi ánh mắt cô ấy dời khỏi cửa phòng ngủ số hai thì ý cười trên môi mới phai nhạt dần.
Đôi khi, Khúc Vân Chu cảm thấy hâm mộ quan điểm yêu đương của Ôn Thư Du và cả người xuất hiện bên cạnh bạn của mình.
Thật không may, cuộc sống và hạnh phúc của mỗi người không thể giống nhau được.
……
Sau bữa tối, hai người chọn một bộ phim cũ để xem, vừa xem đến đoạn cao trào thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Ôn Thư Du giật mình, ban đầu còn tưởng là tiếng động trong phim, kết quả người bên ngoài lại gõ liên lục vài cái nữa, có vẻ dùng sức, cảm giác thấy có chút nóng nảy.
“Có thể là ai chứ?”.
Cô đang muốn đứng lên thì bị Khúc Vân Chu kéo lại.
Đối phương đứng dậy buông tay ra, đi thẳng tới cửa phòng khách: “Mình đi xem một chút”.
Trước khi mở cửa, Khúc Vân Chu cúi người nhìn qua mắt mèo trên cửa, sau đó sững người tại chỗ.
“A Chu, sao vậy?”.
Ôn Thư Du kinh ngạc hỏi: “Là ai thế?”.
“Một người… quen”.
Cô càng nghe càng ngây ngốc: “Hả? Vậy sao cậu không mở cửa?”.
Vẻ mặt của Khúc Vân Chu thoáng chốc trở nên phức tạp, một lúc sau mới giơ tay mở cửa.
Người đàn ông đứng bên ngoài với khuôn mặt ủ rũ.
Ôn Thư Du đứng dậy, đang định đi tới hỏi người bên ngoài là ai, thì bỗng nhiên thấy người đàn ông sải bước đi vào, trực tiếp dồn Khúc Vân Chu lùi tới bên tường, cúi đầu hôn kịch liệt, thậm chí còn nhấc bổng người cô ấy lên.
Những thứ ở lối vào bị rơi xuống lạch cạch đầy trên mặt đất, kịch liệt và hỗn loạn.
Cô khiếp sợ trợn tròn mắt, vội vàng đưa tay bịt chặt miệng để không hét lên.
Chuyện này không phải quá đột ngột đi chứ?! Có thể suy nghĩ một chút cho người ngoài cuộc như cô vẫn còn đang ở đây không!
Cô muốn quay người chuồn về phòng theo bản năng, nhưng thấy động tác giãy giụa từ chối của Khúc Vân Chu lại không biết có nên bước tới giúp đỡ hay không.
Cuối cùng, cô chọn đứng tại chỗ, xấu hổ lẫn do dự thăm dò tiến lên nửa bước: “A Chu…”.
“… Lộ Kinh Trì!”.
Khúc Vân Chu miễn cưỡng tránh được, giận dữ hét lên: “Có phải anh bị điên rồi không?!”.
“Anh điên rồi”.
Người đàn ông cười lạnh.
Ôn Thư Du nuốt lại lời còn chưa nói xong, chân vừa tiến lên cũng rụt trở về.
Bọn họ… đang cãi nhau à?
Thấy hai người lại muốn tiếp tục, cô vội vàng rón rén chạy về phòng, chỉ thò đầu ra xem xét tình hình.
Lúc này Khúc Vân Chu không từ chối nữa, một tay trái lại còn đặt sau gáy Lộ Kinh Trì.
Nhìn thấy cảnh này, cô vội rụt người lại như bị bỏng, sau đó đưa tay đóng cửa phòng ngủ lại.
Hiệu quả cách âm trong phòng tương đối tốt, đóng cửa lại cũng không thể nghe rõ động tĩnh bên ngoài, chỉ mơ hồ truyền đến chút tiếng động rất nhỏ.
Ôn Thư Du lúng túng xoa mặt, lùi về phía sau vài bước ngồi xuống giường.
Chuyện này… cô không biết nên làm gì bây giờ.
Một người ngoài cuộc như cô vào lúc này cũng không giúp được gì cả, nói không chừng còn dễ thành trở ngại.
Lát nữa cô sẽ giả vờ như mình đã trốn trong phòng ngay từ đầu, không nghe không thấy gì hết, tránh cho A Chu cũng cảm thấy khó xử.
Vừa nghĩ đến đó, điện thoại trên bàn bỗng phát ra tiếng rung yếu ớt.
Cô đứng dậy bước qua, nhấp vào hiển thị tin nhắn mới trong cửa sổ thông báo.
[Bữa tối có ngon không?]
Anh đã xong việc rồi à? Khóe môi cô cong lên, nhưng không vội trả lời tin nhắn.
Lương Yến Tân và Lộ Kinh Trì là bạn bè, nói không chừng anh biết được chút nội tình.
Hay là hỏi anh thử xem sao? Bằng không, một người hoàn toàn ngoài cuộc như cô cũng không biết phải làm gì bây giờ.
Nhưng đây lại là chuyện riêng tư của hai người họ…
Ôn Thư Du do dự đi về phía cửa phòng ngủ vài bước, vừa định mở cửa ra xem, bên ngoài đột nhiên lại truyền đến một tiếng động lớn.
Cô hoảng sợ, vội vã mở cửa lao ra ngoài.
“A Chu? Có chuyện gì vậy?”
Khúc Vân Chu đang đứng ở giữa phòng khách xoa trán, hơi cúi đầu giống như đang bị đau.
Cô nghe thấy tiếng gọi ngẩng đầu lên, cùng Ôn Thư Du đang đứng ở cửa phòng ngủ bốn mắt nhìn nhau.
“Làm cậu sợ à?”.
Cô ấy cười gượng.
Ôn Thư Du ngơ ngác lắc đầu, ánh mắt nhìn sang bên phải về phía sô pha.
Lộ Kinh Trì – người “xông” vào nhà đang ngồi nhắm mắt, nhíu mày có vẻ không tỉnh táo.
Nghĩ đến tiếng động vừa rồi, trong lòng cô hoảng hốt: “A Chu, không phải cậu đánh ngất anh ta đấy chứ?”.
“Nghĩ gì vậy?”.
Vẻ mặt Khúc Vân Chu kỳ quái: “Uống quá nhiều không chịu được say nên tự ngã, nhưng ai mà biết được có phải giả vờ hay không”.
“Thì ra là vậy”.
Ôn Thư Du cười khan: “Vậy phải làm sao bây giờ?”.
“Mời thần dễ, tiễn thần khó, cũng may anh ta không phải ở bên này một mình, gọi điện cho người đàn ông của cậu đến một chuyến đi đưa anh ta đi”.
“Ồ, được, mình sẽ gọi ngay”.
Ôn Thư Du quay người đi tới ban công, cầm điện thoại gọi cho Lương Yến Tân.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Miên Miên”.
Cô ho nhẹ một tiếng: “Bây giờ anh đang ở đâu vậy?”.
“Sao thế, muốn điều tra anh à?”.
Người đàn ông cười.
“Không phải!”.
Mặt cô nóng lên, vội vàng phản bác sau đó quay về vấn đề chính: “Là Lộ Kinh Trì, anh ta uống rượu say chạy đến căn hộ của A Chu, anh có thể đến đưa anh ta đi được không?”.
“Say à?”.
“Ừ, có vẻ không tỉnh táo lắm”.
Ngừng lại một chút, cô không nhịn được khẽ nói thêm: “Nhưng A Chu nói có thể là anh ta giả vờ”.
Lương Yến Tân khẽ cười.
“Đừng cười nữa, nếu anh không bận có thể đến đây ngay được không?”.
Ngón tay Ôn Thư Du kéo cửa ban công, nhìn vào phòng khách qua lớp cửa kính cao từ sàn đến trần: “Bọn họ hình như có mâu thuẫn gì đó… tóm lại vừa rồi em rất xấu hổ”.
“Có chuyện gì vậy?”.
“Những chuyện đó đều không quan trọng”.
Cô nói qua loa: “Bây giờ anh có thể tới đây được không?”.
“Miên Miên”.
Anh nhẹ nhàng nói: “Lộ Kinh Trì rất ít khi uống say thật sự, cho dù muốn say cũng sẽ không thể đúng lúc này và địa điểm này”.
“Anh ta thật sự đang giả vờ à?”.
Ôn Thư Du sửng sốt, nhíu mày liếc nhìn người đang ngồi trên ghế sô pha: “Vậy nên làm gì bây giờ?”.
“Chuyện này chỉ có thể để cho bọn họ tự giải quyết, không cần phải xen vào”.
“Vậy… cứ để cho anh ta ở lại đây à?”.
Cô hỏi.
Ngẫm lại cũng đúng, nếu Lộ Kinh Trì giả say đến đây thì khẳng định là đã tính toán muốn quấn lấy A Chu.
Nhưng nếu như anh ta ở lại chỗ này, cô chắc chắn sẽ không thể ở lại lâu hơn được nữa.
Hay là cô quay về căn hộ của mình trước?
“Chờ đã”.
Cô đang buồn rầu thì người ở đầu dây bên kia bỗng nhiên nói: “Anh sẽ đến đón em”.
……
Chuông cửa vang lên, Khúc Vân Chu chạy ra mở cửa.
Thấy rõ người đứng ngoài cửa, cô cười lịch sự: “Lương thiếu”.
Đôi mắt màu nâu nhạt của người đàn ông thoáng vẻ lãnh đạm: “Miên Miên đâu?”.
“Ở trong phòng ngủ”.
“Hành lý của cô ấy cũng ở trong phòng à?”.
Nụ cười trên mặt Khúc Vân Chu tắt hẳn, nhìn anh: “Lương thiếu, anh có ý gì?”.
“Tôi đến đón người”.
Anh từ tốn nói.
“Lương thiếu có phải nhầm rồi không, chẳng lẽ không phải anh tới đưa Lộ Kinh Trì đi à?”.
“Cậu ta có say hay không, chắc cô là người rõ nhất”.
Lương Yến Tân bước vào cửa, nhìn người trên sô pha khẽ cười một tiếng: “Tôi cũng không muốn hỏi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô cảm thấy Miên Miên tiếp tục ở đây có thích hợp không?”.
Khúc Vân Chu nhìn người trước mặt dáng vẻ thờ ơ, trong lòng bỗng nhiên nảy ra một suy đoán.
Cô nhíu mày: “Lộ Kinh Trì không phải là do anh đưa đến đấy chứ?”.
“Cũng có những người khác ở Anh biết địa chỉ của cô mà”.
Khúc Vân Chu nghẹn họng, đang định nói gì đó thì cửa phòng ngủ bỗng nhiên mở ra.
“Anh tới rồi à”.
Ôn Thư Du thò người ra, hơi ngẩn người mỉm cười; nhưng khi đối diện với ánh mắt của Khúc Vân Chu cô lại có cảm giác áy náy.
Khúc Vân Chu nhất thời hiểu được, khẳng định là Lương Yến Tân đã lợi dụng cuộc điện thoại vừa rồi để tẩy não Thư Du.
“Hai người hãy tự giải quyết vấn đề của mình đi, Miên Miên ở chỗ tôi đảm bảo không có vấn đề gì”.
“Đến lúc đó mình sẽ quay lại”.
Người đứng bên cạnh cửa phòng ngủ vội vàng mở miệng trấn an.
Quay lại à? Khúc Vân Chu suýt nữa thì bật cười, bắt người đi thì dễ, nhưng muốn Lương Yến Tân thả người thì khó đấy.
Cô ấy không cần nghĩ cũng biết nhất định khi nào anh ta về nước thì mới có thể đưa người trở về.
Nhưng quả thật Khúc Vân Chu cũng không có lý do gì để ngăn cản, chuyện giữa cô ấy và Lộ Kinh Trì sớm muộn gì cũng phải giải quyết.
Khúc Vân Chu ngước mắt nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng trái ngược: “Đành giao cho anh, nhớ chăm sóc tốt cho cậu ấy”.
Nghe vậy Ôn Thư Du thở phào nhẹ nhõm.
Vì tình huống bất ngờ nên Ôn Thư Du mới ở đây hơn nửa ngày mà đã phải thay quần áo rời đi cùng Lương Yến Tân.
Người đàn ông một tay kéo vali, một tay nắm chặt tay cô, hai người thong dong sóng đôi bước vào thang máy.
Thật ra, vừa bước khỏi căn hộ, trong lòng Ôn Thư Du lại cảm thấy khó xử, cô ngập ngừng nói: “Hay là anh cứ đưa em về căn hộ của em đi…”.
Còn chưa dứt lời, cửa thang máy đã đóng chặt.
Cô bất giác ngước mắt lên vách thang tráng gương, những lời còn lại đều giống như bị gió thổi bay, run rẩy rồi biến mất.
Người đàn ông cao lớn đứng sau cô, nhìn chằm chằm vào bóng dáng cô trong gương.
Bỗng nhiên anh mỉm cười, chậm rãi tiến lên, bàn tay vòng tới trước người ôm chặt eo cô.
Lớp vải mềm mại của chiếc váy mỏng manh nhăn nhúm dưới cánh tay rắn chắc của người đàn ông.
Ôn Thư Du theo bản năng đưa tay lên nắm lấy cánh tay anh.
Lương Yến Tân hơi cúi người cho đến khi có thể kề sát vào tai cô, đôi môi mỏng khẽ cọ qua vành tai cô, nhẹ nhàng vừa cắn vừa hôn lên vành tai.
Từ đầu đến cuối, anh đều nhìn cô trong gương.
Đường nét trên gương mặt của người đàn ông dưới ánh đèn trên đỉnh đầu càng thêm thâm thúy rõ ràng, sống mũi thẳng tắp giống như sườn núi phân chia quang cảnh, đôi mắt màu nâu nhạt vẫn nhìn cô với vẻ kiên định.
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng cố định cằm của cô, không cho cô di chuyển: “Miên Miên, nhìn anh”.
Ôn Thư Du không còn cách nào khác, chỉ có thể chật vật ngước mắt lên.
Đúng lúc nhìn thấy anh cũng rủ mắt xuống, si mê khẽ hôn tai và má cô.
Anh khép ngón tay lại, buộc cô phải quay mặt sang, ngón tay nhẹ nhàng mân mê bờ môi cô.
Anh nhướng mày mỉm cười đầy ẩn ý.
“Cuối cùng cũng chỉ còn lại mình anh”..