Em Chỉ Nhìn Về Phía Anh

Lúc này Lý Tố đang đội mũ mà Tô Kiền chọn, mũ vải nhung to che kín hai bên tai, tóc mai dài ép hai bên tai, vài lọn tóc lơ thơ trước trán che khuất đôi mày, cổ cũng quấn kín khăn, chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt thanh tú. Ngay từ lần đầu gặp mặt, Tô Kiền đã nhận ra ánh mắt của Lý Tố rất đẹp, đôi mắt sáng ngời, hai lòng trắng đen rõ ràng, càng giống chú thỏ ngày trước anh nuôi. Giờ đây, đôi mắt to tròn ấy đang lộ rõ vẻ nghi hoặc, đôi môi sưng đỏ vì ăn lẩu mỉm chặt.
Không cố tình quyến rũ, nhưng nét quyến rũ bẩm sinh khó giấu.
Tô Kiền thở dài, cúi người hôn lên đôi môi cậu. Có lẽ do say rượu, giám đốc Tô ngàn chén không say bịa đại ra một lý do.
Lý Tố luôn nghĩ rằng hôn môi là một hành động của tình yêu, còn sự tiếp xúc thân thể chỉ là để thỏa mãn dục vọng. Lúc tiếp khách. cậu luôn ghét hôn môi hay đụng chạm với khách, nên thường bị đánh đập. Thế nhưng trong tình huống hiện tại, nụ hôn của Tô Kiền giúp cậu nhận ra tim mình đang đập mạnh, cả người run rẩy. Cậu cảm nhận được nụ hôn của Tô Kiền rất nhẹ nhàng, chỉ là môi chạm môi, cọ xát. Sau đó, anh đưa lưỡi liếm môi cậu, giống như đang hôn người anh yêu thương nhất, không mạnh bạo, không *** loạn. Hai mắt Lý Tố nóng lên, cậu ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi ra, mặc cho Tô Kiền hôn, một lúc sau cả hai người đều hít thở không thông.
Sau đó, bàn tay nhỏ gầy của Lý Tố cầm bàn tay cứng cáp của Tô Kiền, đặt lên thân thể đang run rẩy của mình.

Tô Kiền thấy đầu mình ong lên, nhưng ý thức lập tức thanh tỉnh. Anh đang làm gì?… Ý loạn tình mê không kiểm soát được mình sao?
Tô Kiền đẩy Lý Tố ra:
– Tại sao cậu không đẩy tôi ra? – Đôi môi mềm mại như tơ khiến người ta trầm mê, khó có thể tự kiềm chế. Rốt cuộc thì anh chẳng khác gì những gã khách của cậu, có ý nghĩ khác thường với cậu. Tô Kiền thầm thở dài.
– Anh có phản ứng… đúng không? Ôm em đi… em thích anh. – Giọng Lý Tố bé như tiếng mèo.

– Tôi đưa cậu về. Nhà cậu ở đâu? – Tô Kiền bình tĩnh lại, vội đổi đề tài.
Anh không dám đề cập tới việc đưa cậu về nhà mình. Anh sợ chính mình không kiềm chế nổi, gây ra hành động cầm thú với cậu như đám khách kia.
– Anh chê em bẩn đúng không? – Lý Tố nói rất nhỏ, nhưng Tô Kiền nghe rất rõ.
– Không phải thế, Tiểu Tố…
– Em không bẩn. Hàng năm, em đều đi khám sức khỏe, sẽ không nhiễm bệnh. Em cũng… rất ít khách, vì em không lấy lòng bọn họ. Kiền… em thực sự thích anh. Từ lần đầu tiên gặp đã thích anh, em đã nghĩ, ước gì khách của em chỉ bằng một phần nhỏ của anh… em chưa từng gặp ai dịu dàng như anh, giúp em, chấp nhận em, bảo vệ em, nấu mỳ cho em, mua quần áo cho em… Nhưng tất cả… chỉ là do em mơ tưởng. Em phải làm sao đây? Em đã tự nhắc nhở mình không được mê muội, vì càng mê muội lòng tham của em càng lớn. Kiền, anh đừng đối xử tốt với em như vậy… Đôi khi em rất hận ông trời, tại sao lại để em gặp anh? Nếu không gặp anh, em sẽ không si tâm vọng tưởng như vậy…
Tuy Lý Tố hay khóc, nhưng trận khóc lần này của cậu khiến anh lo lắng. Từng giọt nước mắt của cậu chảy dài đến tận trái tim anh, cứa thành từng vết dài, đau đến không chịu nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận