Trước khi giọng nói của người đàn ông cất lên, mũi khoan của anh đã khoan vào khe hẹp sâu thẳm, nơi sâu nhất chạm đến tử cung của cô , nơi hẹp và nóng hơn cả khe hở nhỏ bên ngoài.
Vòng tròn nhỏ xoắm chặt khe thịt mềm mại giống như gân guốc ôm chặt lấy quy đầu anh ngay khi chạm vào nó, làn nước nóng bỏng như muốn nhắm vào mắt mã của anh và đổ xuống quy đầu anh.
Tay Thẩm Khanh Khanh nắm lấy ga trải giường dưới cô ngay lúc đó.
Căng chặt đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch,nhưng vẫn không làm giảm bớt sực lực của người đan ông
Cô cứ run rẩy, run rẩy, như một con vật yếu ớt trong cơn mưa xối xả, bất chấp
Cô xoay người định né tránh nhưng cơn mưa dày đặc tràn ngập.
Nhưng không có nơi nào để trốn.
“ Không, không được, quá, quá sâu.
”
Thẩm Khanh Khanh nước mắt lần nữa trần ra trong nháy mắt, cho dù Trần Cẩn Ngôn đã lui ra bên ngoài cổ tử cung, rốt cuộc cũng không ngăn được, còn vương một ít nước mắt còn sót lại treo trên hàng mi mảnh mai.
Trần Cẩn Ngôn đã gần như rút khỏi âm hộ cô, chỉ còn lại quy đầu to nhất vẫn còn dính trong cơ thể cô.
Anh không vội tiến vào mà cúi đầu, từ từ hôn lên hàng mi của cô, sau đó đẩy dùng lực vào sâu.
Anh đã cho cô đủ thời gian để thích nghi, đến mức ngay cả Trần Cẩn Ngôncũng có thể cảm thấy lưng hơi run vì chịu đựng không được.
Hơi nóng như tràn vào dưới áo sơ mi của anh, vì vậy anh phải đưa tay lên kéo cà vạt.
, anh thở phào nhẹ nhõm.
“ Tôi, tôi ổn, Trầm…ưm.
”
Sự nhẫn nhịn và kiềm chế của người đàn ông dường như khác với hình ảnh anh ta nhìn thấy qua màn hình trước đó, tất cả nước mắt trong mắt Thẩm Khanh Khanh đều bị nụ hôn của anh che lấp, nhưng đến khi tầm nhìn của côdần dần rõ ràng lại bị mồ hôi mịn trên trán người đàn ông vây giữ.
“Anh có thể, ưm.
.
ưm, anh có thể dùng lực hơn, hoặc anh có thể nhanh lên.
”
Thẩm Khanh Khanh chưa kịp nói hết lời, cô đã nghe thấy một tiếng cười trầm thấp từ một người đàn ông kề bên tai, cô xấu hổ che miệng quay đầu đi: ‘’ Đừng, a, anh giễu cợt tôi.
”
Bản thân Thẩm Khanh Khanh cũng không ngờ có ngày cô nói với một người đàn ông rằng anh hãy dùng lực hơn và nhanh lên, cô còn đang ở trên giường, trước tình trạng khi nghĩ đến cô xấu hổ đến mức muốn đào hố.
Nhưng người này là Trần Cẩn Ngôn.
“ Không phải ,tôi không giễu cợt em.
” Trần Cẩn Ngôn không có ý định tiếp tục khách sáo , đúng là anh đã bị tiểu dâm đãng của cô hút đến bờ vực tan vỡ không tự chủ được.
lưng dưới của cô được anh đỡ bằng cả hai tay.
“ Vậy, sao anh lại cười ?”
Động tác của anh cực kỳ thuần thạo, hết lần này tới lần khác, lại đâm cái quy đầu hơi hếch lên xỏ xuyên tiểu huyệt mềm mại, cơ thể Thẩm Khanh Khanh run nhẹ mỗi cú va chạm của anh đều khiến cô cảm thấy đáy logng mềm mại như có một sợi lông tơ lướt qua, khiến cô chỉ có thể hét lên một tiếng, chỉ có thể không ngừng thút thít thút thít.
Bàn tay của Trần Cẩn Ngôn đặt trên vòng eo mảnh mai của cô gái nhỏ, bụng cô ấy như đang bị lửa đốt.
Anh không ngừng bóp chặt khuôn miệng dịu dàng sâu thẳm nhất của cô, thấy cô đỏ mặt vì đâm quá sâu, hai mắt híp lại thành một đường vòng cung mềm mại, mái tóc dài xõa trên tấm ga trải giường trắng như tuyết như mực bắn tung tóe ra, càng làm cho cái cổ mảnh mai trở lên mỏng manh hơn.
Trần Cẩn Ngôn cúi đầu xuống và cắn vào sự mảnh mai của cô gái nhỏ, khàn giọng trả lời những nghi ngờ của cô:
“ cười vì em thật dễ thương.
”