Em Chỉ Thèm Muốn Cơ Thể Anh FULL


Sự u uất vừa rồi bị cuốn đi ngay, Thẩm Khanh Khanh lập tức đi đánh răng rửa mặt vui vẻ, sau đó cùng Trần Cẩn Ngôn mặt đối mặt giải quyết hết bữa sáng của khách sạn, đúng 7:45 liền xuất phát.


Trên đường đi, Thẩm Khanh Khanh vẫn cảm thấy khó tin: “Không phải anh nói hôm nay sẽ về sao, tôi còn tưởng rằng sáng sớm hôm nay là anh phải rời đi rồi.



Giống như lần trước, có thể chỉ để lại một tờ giấy nhắn, hoặc có thể cái gì cũng không có.


Đúng là chuyến bay vào buổi sáng, Trần Cẩn Ngôn không phủ nhận suy đoán của cô gái nhỏ: “Nó đã được dời sang buổi chiều.



Tối hôm qua quả thực có chút làm khó cho cô, đến sau cùng cô gái nhỏ gần như không thể kêu lên tiếng, lại vì đi ngủ muộn dậy sớm liên tục hai ngày liền, hôm nay lại phải gắng gượng đi quay hết một ngày.


Hành động của Trần Cẩn Ngôn quả thực có phần bù đắp.



Thẩm Khanh Khanh mừng đến mức sắp bay lên, cảm thấy mình mọc thêm một đôi cánh, chạy hỗ trợ mười mét thì có thể cất cánh, cười nói vui vẻ suốt chặng đường, cuối cùng khi đến đoàn phim thì nhận được tin xấu: Lưu Khải An bị tiêu chảy dữ quá đi vô nước biển rồi.


Thẩm Khanh Khanh bên này còn chưa kịp lo lắng cho cái bụng của Lưu Khải An, đạo diễn đã nói với cô một tin tốt tượng trưng cho mọi chuyện không đến nỗi tệ.


“Chẳng qua đêm qua, nữ chính của chúng ta, cô Lâm An Ca đã đến thành phố và đã đọc kịch bản, chỉ là phải cực khổ cô Thẩm Khanh Khanh phải tranh thủ sáng nay đọc lại kịch bản hôm này lần nữa.



Đạo diễn vừa nói ông vừa đặt kịch bản mới toanh vào trong vòng tay của Thẩm Khanh Khanh, và vỗ vai cô ấy, chỉ ra rằng tất cả những trở ngại này see giúp cô trưởng thành hơn.

Thẩm Khanh Khanh ôm chặt tập kịch bản, không nhịn được hỏi thêm một câu: “Bụng của anh Lưu rốt cuộc là sao vậy?”

“Ồ, anh ta không dung nạp đường sữa, rất ưa chi là kỵ đường sữa, ngày hôm qua trước khi kết thúc, không biết ai đã cho anh ta một cái bánh cuốn, là loại bánh cuốn đầy kem sữa kiểu của bánh kem cô biết đó! Đây thật là người dám cho, kẻ dám ăn, đêm đó liền biểu hiện ngay lập tức tiêu chảy cả đêm, ngày hôm sau uống thuốc cũng không tác dụng.

” Bởi vì Trần Cẩn Ngôn ở bên cạnh, đạo diễn phải kéo Thẩm Khanh Khanh sang một bên, nó nhỏ vào tai: “Cậu nói anh ta đã ngoài ba mươi tuổi, làm sao còn có thể háu ăn như một đứa trẻ ba tuổi, thật khâm phục mà.



Thẩm Khanh Khanh nhớ lại cuộn bánh sô cô la tối hôm qua, bây giờ cô mới hiểu được, hoàn toàn hiểu được.


Trăm sai ngàn sai tất cả là lỗi của cô ấy, đáng ra cô không nên đưa cho Lưu Khải An cuộn bánh mà cô ăn không hết.


Chào tạm biệt đạo diễn xong, Thẩm Khanh Khanh bước lại chỗ Trần Cẩn Ngôn với những bước chân nặng nề: “Xin lỗi nhé chú Trần, có thể không bắt đầu công việc vào buổi sáng, Lâm An Ca vừa mới vào đoàn, cảnh quay được đổi quay nữ chính vào buổi chiều, vì vậy tôi phải đọc lại kịch bản.



Và nếu có thời gian rảnh, còn phải đi thăm người bị hại trong vụ bánh cuốn.



Trần Cẩn Ngôn thì không thành vấn đề: “Vậy thì tôi sẽ cùng cô đọc kịch bản, thời gian buổi sáng đã được để trống, buổi trưa tôi sẽ cùng cô đi ăn rồi hẳn rời đi.



Để khiến Thẩm Khanh Khanh vui vẻ chỉ cần một câu nói của Trần Cẩn Ngôn.


Cô không dám đưa Trần Cẩn Ngôn về phòng nghỉ của đoàn phim đọc kịch bản, chỉ lặng lẽ kéo anh lên sân thượng, cô muốn lãng mạn nhưng kết quả bị đông lạnh chảy nước mắt nước mũi, đành phải tàn tạ mà chui về trong xe của Trần Cẩn Ngôn.


Cũng may những cảnh quay hôm nay chủ yếu là của nữ chính, phần lớn không liên quan gì đến Thẩm Khanh Khanh, chỉ là đi chạy vặt là được vừa hay có thể để cho cô ấy nghỉ ngơi một chút.


Cảnh quay với nữ chính Thẩm Khanh Khanh ngượng ngùng không dám đối kịch bản với Trần Cẩn Ngôn nữa, vừa làm ghi chú vừa ghi nhớ lời thoại, cả buổi sáng trôi qua rất nhanh, Trần Cẩn Ngôn cũng tiện thể trên xe giải quyết một số công việc, đến chưa thì cả hai gọi McDonal’s căn ngay trên xe.


Ăn McDonald's chủ yếu là vì Thẩm Khanh Khanh muốn ăn, ở nhà Thẩm Thanh Hòa nghiêm cấm cô ăn đồ ăn vặt, khiến cho Thẩm Khanh Khanh mỗi lần đi ngang qua KFC McDonald nước dãi đều sắp chảy đầy sàn.


Ăn xong McDonald's, Thẩm Khanh Khanh xuống xe với kịch bản trong tay, đứng cạnh xe một cách đầy quyến luyến.


“Anh đi đường cẩn thận nhé.




“Ừm.

” Trần Cẩn Ngôn một tay giữ vô lăng và tay kia hạ cửa kính xuống: “Đúng rồi.



Thẩm Khanh Khanh cho rằng Trần Cẩn Ngôn định nói gì đó, vì vậy cô vội vàng tiến lên nghe, chỉ thấy Trần Cẩn Ngôn đưa tay giữ lấy gáy cô, hơi thở quen thuộc mà chụt một cái bên khóe môi cô.


“Ngoan ngoãn mà đóng phim, giữ liên lạc mọi lúc mọi nơi.



Thẩm Khanh Khanh suýt nữa phải nhập viện cùng với Lưu Khải An không dung nạp đường sữa vì nhịp tim nhanh.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận