9.
Ngắn ngủi chỉ mới có mười mấy phút, tôi cảm giác đã nóng đến sắp bùng nổ luôn rồi.
Tay cầm điện thoại cũng cứng ngắc lại dần.
Tiểu ca ca đứng dậy lau mồ hôi, quay đầu nhìn về phía tôi, có chút nghi hoặc: "Mặt của em làm sao đỏ như vậy? Rất nóng sao?"
Tôi mơ hồ ậm ừ hai tiếng.
Hắn bước tới bên cạnh, vặn nắp chai nước khoáng, đưa tới: "Em uống chút nước đi"
Hắn sát lại gần như vậy, toàn thân tôi không hiểu thế nào lại căng cứng, vừa nhận lấy liền trượt tay rồi, đem nước trong chai đổ hết lên quần hắn.
Tôi chết lặng: "Cái đó, thật xin lỗi..."
Hắn cúi đầu nhìn xuống quần của mình.
Tôi vô thức nhìn theo, cũng đem ánh mắt đặt lên chiếc quần xấu số.
Cái này thật là đánh vào đầu tôi đến "bonk" một tiếng, máu lên não rồi.
Đây là khung cảnh mà tôi không trả tiền vẫn có thể nhìn được sao!?!?
Không không không, tôi hẳn là nên quay đầu tránh đi chỗ khác.
Nhưng tôi không động được, đôi mắt này không chịu nghe theo sai khiến!
"Tôi, tôi...", đến mấy giây sau rốt cuộc tôi cũng lấy lại được quyền làm chủ cơ thể mình, co chân chạy về phía phòng tắm: "Tôi giúp anh tìm khăn lau!"
"Không cần, tôi đi đổi cái quần khác là được." Tiểu ca ca bình tĩnh nói.
Hắn bắt đầu đi về phía tôi.
Phòng tắm này cũng chật hẹp quá rồi!
Tôi cầm khăn mặt trên tay, bối rối đến không dám xoay người lại.
Anh ấy đứng ngay sau lưng a.
"Hay là em ra ngoài trước đi?", hắn thấp giọng như thể đang cười.
"Được, được." Tôi dứt khoát quay người, tính toán rằng sẽ chen qua bên cạnh rồi chuồn ra, nào ngờ vừa tiến lên liền va phải một lồng ngực vững chắc.
Tôi giật mình, nhanh chóng giơ hai tay lên thể hiện sự trong sạch: "Tôi, tôi không cố ý!"
Là do phòng tắm quá nhỏ thôi!
Đỉnh đầu truyền đến một giọng cười trầm thấp êm tai, đoán chừng là hắn bị dáng vẻ xấu mặt của tôi chọc cười rồi.
"Tôi trước kia đúng thật là chưa hiểu em đủ", hắn cảm thán, "Em đáng yêu hơn những gì tôi thấy rất nhiều."
Tôi nghe không hiểu.
Chỉ cảm thấy đầu giống như vừa bị sờ nhẹ một chút.
10.
Đêm nay tôi ngủ không được ngon lắm.
Trong mơ đều là hình ảnh tiểu ca ca đang vận động, còn có khi hắn bị ướt quần.
"Quá mất mặt..."
Tỉnh giấc, tôi xoay người vùi mặt vào gối, cảm giác hai má vẫn đang ửng đỏ.
Ngay lúc đang trông giống một con đà điểu thì chuông báo Wechat vang lên.
Tôi ngẩng đầu nhìn màn hình điện thoại, chính là người trong mộng kia gọi đến.
"Xin chào?" Tôi ủ rũ nhấc máy.
"Em tỉnh rồi sao?"
"Ừm"
"Hôm qua em có nói hôm nay em sẽ trở về trường học, chúng ta cùng nhau đi đi."
Tôi kinh ngạc đến đứng bật dậy, hỏi: "Anh muốn đưa tôi về trường a? Không cần đâu"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ: "Xem ra em vẫn chưa biết, em và tôi học cùng một trường, tôi là học sinh năm ba khoa Tin học"
Hả?
Anh ta thế mà lại là tiền bối của tôi?
"Tôi còn chưa chính thức giới thiệu. Tôi là Tạ Hàm Vũ, đội trưởng đội bóng rổ của trường, có lẽ em đã từng xem tôi thi đấu"
"Tạ Hãm Vũ?!"
Tôi giật nảy cả mình.
Giáo thảo¹ băng lãnh khó gần nhất trong truyền thuyết của trường chúng ta đây sao!
|¹: vừa là học bá vừa là nam thần, người trong mộng của rất nhiều cô gái|
Hóa ra là hắn!
Thảo nào lại đẹp trai như vậy!
"Em biết tôi sao?" Hắn hỏi.
"Tôi biết, lớp chúng tôi có rất nhiều nữ sinh bàn tán về anh", tôi thành thật trả lời.
Điện thoại lại truyền tới tiếng hắn đang cười.
"Khúc Du Du, sao em ngốc vậy chứ?"