15.
Lời tỏ tình công khai của Tạ Hàn Vũ ở sân bóng rổ nhanh chóng bùng nổ trên diễn đàn trường.
Tôi ngu người luôn rồi.
Khi bị Tạ Hàn Vũ kéo đi, tôi thậm chí còn quên mất phải vật lộn.
"Bạn học Du Du, em có muốn từ chối anh lần nữa không?"
Khi đi bộ đến khu rừng nhỏ bên hồ nhân tạo, Tạ Hàn Vũ cuối cùng cũng buông tay tôi ra.
Bất thường là mắt anh còn đang đỏ lên.
"Không phải em nói muốn chạm vào cơ bụng của anh sau? Liệu sau khi chiếm tiện nghi xong em có bỏ chạy không?"
Tôi khẽ mở môi muốn bác bỏ: "Tôi không..."
Anh ấy chặn lại: "Em không muốn sờ? Anh vẫn còn giữ những tin nhắn mà em đã gửi trên Douyin này"
Toàn bộ khuôn mặt của tôi bị nóng lên, và anh ấy thậm chí còn dữ dội hơn: "Toàn bộ đều là em nói!"
Anh nhướng mày và tiếp tục, "Em còn nói, anh là tốt nhất, không phải sao..."
Tôi điên rồi, và nhanh chóng kiễng chân lên lấy tay chặn miệng anh ấy!
"Đừng nói những điều đó nữa! Tôi đúng thật là có nói, nhưng chỉ là sai lầm mà thôi!"
Tạ Hàn Vũ bị tôi chặn lại, nhưng đôi mắt lại hiện lên ý cười.
Tôi lập tức rút tay lại và quyết liệt: "Không phải anh đã thích một cô gái rồi sao? Ý anh bây giờ là gì?"
Tạ Hàn Vũ ra vẻ bất lực, giơ tay lên véo má tôi.
"Khúc Du Du, bé ngốc. Nghĩ lại xem lần trước em đã từ chối lời tỏ tình của anh thế nào hả"
"Khi nghĩ về nó xong xuôi, em có thể chạm vào cơ bụng của tôi."
16
Trở lại ký túc xá, tôi lật tung điện thoại tìm kiếm.
Nhưng không tìm được thông tin gì.
Kể từ khi tôi vào đại học, thực sự đã có một vài chàng trai bày tỏ với tôi.
Nhưng người thú nhận trực tiếp hình như chỉ có một người…
"Không đời nào?!!"
Tôi sốc rồi.
Chính là anh ta?
Hôm đó dưới lầu ký túc xá nữ tôi từ đầu đến cuối không có dám nhìn lên, nên bây giờ mới không rõ chàng trai đó trông như thế nào.
"Em nhớ ra chưa?".
||||| Truyện đề cử: Giam Cầm Một Bông Tuyết Nhỏ |||||
Tạ Hàn Vũ gửi tới một tin nhắn.
Tôi: "Anh biết đó là tôi trên Douyin?"
Tạ Hàn Vũ: "Em không nhớ sao? Vào ngày huấn luyện quân sự, em bị say nắng, là anh đã cõng em đến phòng y tế. Anh đã hỏi có thể thêm tài khoản WeChat không, nhưng em không cho"
Tôi: "…"
Người ta bị ngất thì làm sao mà nhớ được!
Sau cơn say nắng, đầu óc tôi choáng váng rồi ngủ quên.
Trời đất, tôi còn dựa vào sự bảo vệ của Internet, mà kiêu ngạo và nói rất nhiều điều xấu hổ với anh.
Tạ Hàn Vũ: "Em đã nói với
anh trong tin nhắn trên Douyin rằng anh là một cuốn sách, và khi em càng đọc nó, em càng muốn cùng nó..."
Tôi nhanh chóng gõ: "Im đi!"
Tạ Hàn Vũ gửi tới một biểu tượng cảm xúc với đôi lông mày nhướn lên và một nụ cười nhếch.
Sau một lúc im lặng, anh gửi cho tôi một tin nhắn thoại khác:
"Khúc Du Du, anh rất thích em, mỗi ngày càng thích em thêm một ít."
Giọng trầm ấm và đầy sự nghiêm túc.
Giai điệu này thật sự có thể đẹp đến nao lòng đó.