Em chỉ thích gương mặt anh

Sáng thứ sáu, tiết học cuối cùng của học kỳ.
 
Thịnh Văn Ngôn mơ màng buồn ngủ, tay chống đầu ngồi nghe vị giáo sư già trên bục đang giảng lại nội dung trên tấm bảng đen.
 
Chợt một cơn gió lùa qua cửa sổ. Mới rồi ngoài trời đổ cơn mưa rào, trên cửa sổ còn đọng lại những vệt mưa thưa thớt, cơn gió này mang theo hơi ẩm sau trận mưa, lạnh buốt, chỉ vài giây đã khiến cô tỉnh táo hơn không ít.
 
“Mấy giờ rồi?” Cô vỗ vỗ cô bạn thân Lâu Ngưng ngồi bên cạnh.
 
Lâu Ngưng nhìn thầy giáo trên bục, thì thào nói: “Còn hai phút nữa là tan học rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Nhanh thế.” Thịnh Văn Ngôn vội vàng lấy hộp phấn trong túi ra, nhìn chiếc gương con dặm dặm bông phấn lên mặt.
 
Lâu Ngưng nhìn cô nghiêm túc tập trung dặm lại lớp trang điểm trên gương mặt không chút tì vết, hoàn toàn không ngạc nhiên chút nào.
 
Bởi vì đây là tiết thứ hai của sáng thứ sáu, từ đầu học kỳ đến nay, cứ vào tiết này, cứ đến giờ này, cô nàng Thịnh đại tiểu thư lại bắt đầu lôi gương gương phấn phấn ra trang điểm lại.
 
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì mấy phút sau tan học, ra khỏi căn phòng này, cô nàng sẽ “bắt gặp” Thẩm Thụ Diệc cũng tan học đi ra khỏi phòng đối diện. 
 
Nói đến Thẩm Thụ Diệc, cả cái trường này không ai là không biết. Ngoại hình nổi bật, thành tích xuất sắc, được đông đảo nữ sinh tôn lên hàng nam thần.
 
Đương nhiên, cậu ta cũng là nam thần của Thịnh Văn Ngôn.
 
Mà cô nàng còn thèm thuồng cái gương mặt kia của Thẩm Thụ Diệc hơn bất cứ ai.
 
Hai phút trôi qua trong chớp mắt, sau khi chuông tan học vang lên, Thịnh Văn Ngôn xách túi đi về phía cửa.
 
Sinh viên nối đuôi nhau ra ngoài, ở phòng học đối diện cũng thế. Ra khỏi cửa, cô đứng yên tại chỗ, kiên nhẫn chờ đợi ai kia.
 
“Cuối tuần này là lễ đính hôn của anh trai Dương Thánh đấy, quan hệ giữa nhà họ Dương và nhà họ Thẩm khá tốt, Thẩm Thụ Diệc chắc cũng đi đấy nhỉ.” Lâu Ngưng ra sau, đứng bên cạnh đợi cùng cô.
 
Thịnh Văn Ngôn nhìn về phía trước, nói: “Chắc chắn cậu ấy sẽ đi.”
 
Lâu Ngưng nói: “Vậy chuyện trước đó cậu bảo muốn nghiêm túc tỏ tình lại với Thẩm Thụ Diệc, có muốn nhân cơ hội này làm tới luôn không?”
 
“Chuyện này ấy à……”
 
Thịnh Văn Ngôn còn chưa nói hết lời thì đã thấy nam thần trong lòng mình bước ra khỏi phòng học đối diện. 
 
Dáng người cao gầy, gương mặt trắng nõn, mắt mày ôn hòa trong trẻo, như hạc giữa bầy gà. Lúc này cậu đang nói chuyện với người bên cạnh, hơi nghiêng đầu, hàng mi dài chớp chớp khiến người ta ngứa ngáy trong lòng. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đôi mắt Thịnh Văn Ngôn sáng lên, “Mình tính xong cả rồi.”
 
Lâu Ngưng tặc lười lắc đầu: “Vậy nhỡ cậu ta lại từ chối cậu thì sao?”
 
“Trước đó cũng đâu hẳn là từ chối mình đâu, cậu ấy nói với mình là muốn tập trung học tập thi cử, không rảnh yêu đương mà. Giờ cũng sắp tốt nghiệp đại học luôn rồi, hẳn là rảnh rồi chứ.” Thịnh Văn Ngôn xua xua tay, “Được rồi không nói chuyện với cậu nữa, mình đi chào cậu ấy cái đây.”
 
Lâu Ngưng: “Ơ này...”

 
Thịnh Văn Ngôn không đợi Lâu Ngưng nói tiếp đã đi thẳng về phía Thẩm Thụ Diệc.
 
Cách đó không xa, người bạn đi cạnh Thẩm Thụ Diệc cũng giật giật cậu ta, ý bảo cậu nhìn về phía trước: “Thụ Diệc, tới rồi kìa.”
 
Câu nói này của cậu bạn đã quá quen thuộc, Thẩm Thụ Diệc cũng tự có cảm giác, dù sao suốt cả một học kỳ này, lần nào cũng sẽ gặp cô ở đây. Mặc dù chuyện này đã đều như cơm bữa, nhưng thấy Thịnh Văn Ngôn sắp lại gần, cậu ta vẫn thấy không được tự nhiên.
 
“Thẩm Thụ Diệc, tan học à.” Thịnh Văn Ngôn đứng trước mặt cậu, nở nụ cười tươi rói.
 
Thẩm Thụ Diệc gật đầu, hơi có vẻ xa cách: “Ừ.”
 
Thịnh Văn Ngôn: “Vậy muốn đi ăn cùng mình không?”
 
“Không được.” Thẩm Thụ Diệc đáp lại rất nhanh, có vẻ hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, “Tôi và bạn tôi còn có việc.”
 
Thịnh Văn Ngôn nghe vậy có hơi tiếc nuối, nhưng cũng không cưỡng cầu, chỉ nhích lại gần một chút hỏi cậu: “Cuối tuần là tiệc đính hôn của anh trai Dương Thánh, cậu cũng đi đúng không?”
 
Giọng nói của cô gái trong trẻo êm tai, lúc tiến lại gần còn mang theo hương thơm thoang thoảng như có như không, thơm thơm dễ chịu, giống như gương mặt của cô, rất cuốn hút.
 
Sắc mặt Thẩm Thụ Diệc hơi cứng lại, âm thầm lùi lại một bước: “Chắc là có đi.”
 
“Nhà bọn mình cũng đi, vậy thì tốt quá, đến lúc đó gặp lại nhé.”
 
“…… Ừ.”
 
“Ừ cậu bận đi, ngồi trong lớp nửa ngày mình cũng sắp chết đói rồi, đi trước đây.”
 
“……”
 
Thịnh Văn Ngôn đến nhanh mà đi cũng dứt khoát, tầm mắt Thẩm Thụ Diệc rời khỏi bóng lưng cô, nhất thời trên gương mặt không biết là loại cảm xúc gì: “Đi thôi.”
 
Bạn cậu ta - Lâm Thiệu thì vẫn còn đang lưu luyến nhìn về hướng kia: “Chậc, cái khác thì không bàn tới, chứ dáng người này của Thịnh Văn Ngôn đúng là không đào đâu ra khuyết điểm, đôi chân kia……”
 
Thẩm Thụ Diệc không hài lòng cắt ngang: “Có đi hay không đây?”
 
“Hả? Đi đi đi.” Lâm Thiệu vội vàng đuổi theo cậu ta, nhưng đi được vài bước lại không nhịn được nói, “Này tôi bảo, Thụ Diệc, hai người các cậu không có gì thật hả?”
 
“……”
 
“Ơ kìa nói một chút đi mà, từ năm hai Thịnh Văn Ngôn đã bày tỏ thích cậu rồi mà, mọi người ai cũng tò mò hai người có đến được không đấy.”
 
“Không có.” Thẩm Thụ Diệc dừng lại một chút, lại bổ sung một câu, “Tôi, không thích người như cậu ta.”
 
Người như cô.
 
Như cô là thế nào?
 
Người khác không biết, Lâm Thiệu thì lại rõ mồn một, bởi vì hồi cấp ba cậu ta và Thịnh Văn Ngôn học cùng trường. Đại tiểu thư nhà họ Thịnh nổi tiếng toàn trường, không ai là không biết.
 

Giàu có, xinh đẹp, nhưng cũng kiêu căng ương ngạnh, tự do phóng khoáng, thích sao làm vậy, bên cạnh có cả đống nam sinh, đời này cũng chỉ như để vui chơi mà thôi…… Tóm lại, là kiểu người không thể ngồi yên, không dễ trói buộc.
 
Lâm Thiệu lắc đầu thở dài: “Cũng phải, tuy có hơi đáng tiếc, nhưng kiểu người như cô nàng này, ai mà biết có thật tình với cậu hay không…… Mà hơn nữa, cậu ta đúng thật là không phải gu của cậu, cậu thích kiểu ngoan ngoãn thấu hiểu mà, đúng không?”
 
Thẩm Thụ Diệc không hé nửa lời.
 
Lâm Thiệu cười nói: “Này người anh em, sắp tốt nghiệp rồi, tôi giới thiệu cho cậu một cô nhé, một người bạn của tôi, đơn thuần trong sáng, kiểu cậu thích.”
 
“Cậu lằng nhằng đủ chưa?”
 
“Gặp thử đi, nhìn một cái có mất gì đâu, cô ấy không xinh như kiểu Thịnh Văn Ngôn, nhưng chắc chắn phải gọi là tuyệt vời nhé.”
 
**
 
Cuối tuần, lễ đính hôn của cậu lớn nhà họ Dương được tổ chức.
 
Tại căn biệt thự lớn trong đại viện, tiệc tùng linh đình, xa hoa lộng lẫy.
 
“Đến rồi, Thịnh Văn Ngôn đến rồi.”
 
Ở một góc sân, trong một đám thanh niên nam nữ quần là áo lượt, chợt có người thấp giọng ra hiệu.
 
Thế là các cậu ấm cô chiêu đều theo tầm mắt của người vừa lên tiếng, nhìn về phía lối ra vào.
 
Lúc này, một cô gái mặc lễ phục hai dây bó sát vàng suộm lấp lánh bước vào. Mái tóc dài được búi lên, lộ ra vầng trán tinh tế đầy đặn, da trắng môi đỏ, đẹp không sao tả xiết.
 
Dáng người cô lại càng lả lướt, lễ phục hai dây vô cùng tinh tế tôn lên đường cong cơ thể, kim cương trên vạt váy khiến cô như được khoác lên mình một vầng sáng lung linh nhàn nhạt. Vừa bước vào đã cướp đi mọi ánh nhìn.
 
“Đi đến đâu cũng xòe đuôi khoe mẽ.” Người trước giờ luôn bất hòa với Thịnh Văn Ngôn - Trịnh Kỳ cười nhạt một tiếng.
 
Người bên cạnh cô ta cũng hùa theo: “Phải đó, nếu không sao còn là Thịnh Văn Ngôn.”
 
Lại có người nói: “Chắc là vì hôm nay Thẩm Thụ Diệc cũng đến, cho nên cô ta mới muốn thu hút sự chú ý của người ta ấy mà.”
 
Trịnh Kỳ nói: “Thẩm Thụ Diệc đâu có thích cô ta, đúng là dã tràng xe cát.”
 
“Cũng không nói chắc được, cô ta đẹp thế……”
 
“Thẩm Thụ Diệc mà nông cạn thế à, cái nết này của Thịnh Văn Ngôn cậu ta thèm vào để ý.”
 
“Thôi thôi, nhỏ giọng chút, đừng để cô ta nghe thấy.”
 
“Nghe thấy thì đã sao.” Ngoài miệng thì cứng lắm, nhưng lúc Thịnh Văn Ngôn sắp đến gần, Trịnh Kỳ cũng không hé miệng nữa.
 
Giới con nhà giàu của cả một thành phố thật ra cũng chỉ có thế này, mọi người ngoài mặt thì tươi cười thân thiết, nhưng sau lưng thì chẳng thấy mấy chân tình.
 

Với người có ngoại hình có tính công kích lại thêm tính cách dễ gây ấn tượng xấu như Thịnh Văn Ngôn, sẽ rất dễ trở thành đối tượng để người khác khua môi múa mép. Nhưng bởi vì lợi ích tương quan giữa các nhà nên cũng chỉ dám nói sau lưng, đến lúc mặt đối mặt thì lại bắt đầu chị chị em em.
 
Thịnh Văn Ngôn đã quá quen với chuyện này, cho nên lúc đi đến trước mặt những người này, cô chỉ chào hỏi vài câu qua loa cho có.
 
“Văn Ngôn! Sao cậu đến muộn vậy, tôi chờ bao nhiêu lâu rồi đấy.” Lúc này, Dương Thánh ở cách đó không xa đi qua đón cô. Hôm nay là tiệc đính hôn của anh cậu ta, vừa rồi cậu ta còn bận tiếp khách hộ anh mình.
 
“Đợi tôi làm gì.” Thịnh Văn Ngôn vừa nói vừa dáo dác ngó nghiêng khắp nơi.
 
Quái lạ, sao không thấy Thẩm Thụ Diệc.
 
“Đương nhiên là chờ cậu tới giật spotlight rồi.” Ở một góc độ mà người khác không thể nhìn thấy, Dương Thánh làm vẻ mặt “Cậu thắng rồi”, sau đó ghé sát lại nói, “Cái đồ hâm này, mặc đẹp thế làm gì, không biết là sẽ khiến mấy đứa con gái khác tức chết hả?.”
 
Thịnh Văn Ngôn nhướng mày, rất hưởng thụ: “Vậy hả? Hôm nay đẹp hơn bình thường luôn hả?”
 
Dương Thánh: “Đương nhiên, kiểu trang điểm này của cậu hôm nay đúng là hồ ly sống, không ai thoát được khỏi bàn tay cậu.”
 
Thịnh Văn Ngôn vỗ vỗ vai cậu ta, “Cậu tinh mắt đấy, cái tôi muốn chính là hiệu quả này. À này, Thẩm Thụ Diệc đâu?”
 
Nụ cười của Dương Thánh cứng lại trên mặt, trợn trắng mắt nói: “Thẩm Thụ Diệc Thẩm Thụ Diệc, sao dạo này cứ hở ra là tìm tên nhóc kia thế hả?”
 
Thịnh Văn Ngôn: “Đừng có lắm lời, cậu ấy đâu? Chưa đến à?”
 
Dương Thánh buông tay: “Đến rồi, đang ở trong đấy đấy, đi theo người nhà cậu ta đến nói chuyện với anh tôi rồi.”
 
“Ồ, vậy tôi cũng đi tìm anh cậu với chị dâu đây, chúc phúc mấy câu.”
 
“Ừ, để tôi dẫn cậu đi.”
 
“Được.”
 
Nhưng sau khi vào trong Thịnh Văn Ngôn vẫn không tìm thấy Thẩm Thụ Diệc.
Bởi vì hôm nay cô xem như đại diện gia đình tới, cho nên cũng không đi tìm cậu ta luôn. Sau khi trò chuyện đôi câu với anh trai và chị dâu của Dương Thánh, lại chuyện trò thăm hỏi với mấy cô dì chú bác không thân quen lắm nhưng có gặp qua vài lần.
 
Hôm nay có rất nhiều người đến, sau khi tiệc đính hôn chính thức bắt đầu, Thịnh Văn Ngôn vẫn không thấy Thẩm Thụ Diệc. Mãi đến lúc cô hỏi lại Dương Thánh, Dương Thánh mới bất đắc dĩ nói cho cô, Thẩm Thụ Diệc chỉ theo người nhà đến chào hỏi chúc phúc vài câu, chứ không định theo đến hết tiệc.
 
“Thế mà không nói sớm! Cậu ấy đâu rồi?”
 
Dương Thánh: “Vừa rồi còn nói chuyện với người nhà tôi, giờ chắc là ra bãi đỗ xe rồi.”
 
Thịnh Văn Ngôn giơ nắm đấm lên với Dương Thánh, sau đó thì nhấc váy lên chạy chậm tới bãi đỗ xe.
 
Tức gần chết!
 
Hôm nay cô còn có lời muốn hỏi cậu ấy mà, cô đã chuẩn bị tinh thần hết rồi, sao có thể để người chạy mất được.
 
Trong lòng Thịnh Văn Ngôn mắng chửi Dương Thánh mấy chục lần, còn đang nghĩ chắc lại phải tạo cơ hội "tình cờ gặp" Thẩm Thụ Diệc nữa rồi, đột nhiên lại thấy bóng dáng quen thuộc ở phía trước.
 
May quá, vẫn chưa đi!
 
Cô mừng rỡ buông vạt váy xuống, “Thẩm Thụ Diệc!”
 
Quả nhiên, người phía trước dừng bước chân, xoay người lại.
 
Thịnh Văn Ngôn điều chỉnh lại nhịp thở, giày cao gót lộp cộp bước qua: “Cậu định đi à?”
 
Thẩm Thụ Diệc thấy cô cũng hơi sửng sốt: “Không phải tiệc đính hôn bắt đầu rồi sao, sao cậu lại ra đây?”
 

Thịnh Văn Ngôn: “Ra đây đương nhiên là vì…… Đuổi theo cậu đó.”
 
Lời này còn có ngụ ý khác, vành tai Thẩm Thụ Diệc hồng lên, mãi lâu sau mới nói: “Để làm gì?”
 
“Có chuyện muốn nói với cậu.”
 
Thịnh Văn Ngôn nói rồi đi đến trước mặt cậu ta, lúc này hai người đứng ở lối vào bãi đỗ xe, trên đỉnh đầu treo đèn thủy tinh, ánh sáng hắt lên những viên kim cương lấp lánh trên vạt váy, khiến Thịnh Văn Ngôn như đang phát sáng.
 
Thẩm Thụ Diệc hơi lúng túng quay đầu đi: “Nói gì?”
 
“Thì là, hồi năm hai mình đã tỏ tình với cậu, lúc đó không phải cậu nói cậu rất bận, không có thời gian, không muốn yêu đương sao? Vậy bây giờ cũng sắp tốt nghiệp rồi, mình lại một lần nữa nói với cậu, mình muốn yêu đương với cậu, cậu thấy sao?”
 
Thẩm Thụ Diệc chợt quay đầu lại nhìn cô, dù đã biết rằng tính cô thẳng thắn, nhưng lần nào cậu ta cũng không thể quen được: “Thịnh Văn Ngôn, cậu đừng có đùa nữa được không?”
 
Thịnh Văn Ngôn khựng lại: “Mình đâu có đùa.”
 
Người trước mặt yểu điệu lả lướt, nhưng lại càng có vẻ cà lơ phất phơ.
 
Thẩm Thụ Diệc vừa tức vừa bực: “Yêu đương là chuyện nghiêm túc, cậu đừng có lôi ra làm trò đùa nữa được không?”
 
Thực ra Thịnh Văn Ngôn thích nhất là dáng vẻ này của nam thần nhà mình, cô cảm thấy lúc tức giận cậu ta vô cùng nghiêm túc, vô cùng đáng yêu. Nhưng đáng yêu thì đáng yêu, những lời cậu ta nói khiến cô có chút buồn lòng. 
 
Thịnh Văn Ngôn: “Mình biết chứ, mình rất nghiêm túc mà, không chút nào coi là trò đùa cả, cậu không tin à?”
 
Thẩm Thụ Diệc khẽ hít sâu một hơi, sao cậu ta có thể tin được.
 
“Chúng ta đâu có thân thiết gì, cậu thích cái gì ở tôi? Còn nữa, tôi không giống với bọn họ, tôi không phải loại người có thể chơi bời với cậu được đâu.”
 
“Là cậu không quen mình thôi, mình biết cậu rất rõ đấy……” Thịnh Văn Ngôn dừng một chút, đột nhiên kịp phản ứng lại, “Ơ không, ai bảo cậu là chơi bời với mình.”
 
Beepp ——
 
Đúng lúc này, có tiếng còi xe vang lên. Sau đó, chiếc xe đỗ bên cạnh đột nhiên sáng đèn.
 
Hai người đều sửng sốt, nhìn về phía nguồn sáng kia.
Thẩm Thụ Diệc nhìn sang thì thấy đỗ cách đó không xa chính là chiếc xe mà mình quen thuộc, cậu ta như được giải thoát, vội vàng nói: “Người nhà tôi tới rồi, tôi đi trước đây. Chuyện này, sau này đừng nói nữa……”
 
Thịnh Văn Ngôn: “Này!”
 
Thẩm Thụ Diệc bước nhanh về phía cửa sau của chiếc xe, nhưng lúc đến gần lại cố gắng ổn định lại, giống như kiêng nể người bên trong.
 
Nhìn cậu ta nghiêm túc như vậy, Thịnh Văn Ngôn cũng vô thức không đi theo, chỉ thắc mắc nhìn cậu ta dừng lại bên cửa xe, lễ phép kính cẩn cúi đầu nhìn vào trong, gọi một tiếng: “Chú út.”
 
Cửa sổ ở băng ghế sau hạ xuống một nửa, nhưng từ góc nhìn của Thịnh Văn Ngôn thì không thể thấy rõ người ngồi bên trong, chỉ loáng thoáng thấy một bóng người.
 
Không biết người kia đã nói gì, chỉ thấy Thẩm Thụ Diệc gật gật đầu, vòng qua bên khác chui vào xe.
 
Đây là lần đầu tiên Thịnh Văn Ngôn thấy dáng vẻ lễ độ ngoan ngoãn đó của Thẩm Thụ Diệc, không nhịn được lại nhìn về phía người nọ ngồi ở băng ghế sau.
 
Nhưng cửa sổ xe đóng lại.
 
Chiếc xe chầm chậm lướt qua trước mặt cô, cửa sổ xe đóng chặt, một mảnh đen nhánh.
 
Chú út?
 
Chú của Thẩm Thụ Diệc à.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận