Em chỉ thích gương mặt anh

 
Thẩm Tại trông như thế nào người ở đây không phải ai cũng biết, nhưng tên anh thì không ai là không biết.
Nghe Thịnh Văn Ngôn gọi một cậu như thế, lại nhìn sang bà chủ nhỏ Chu Linh Vận nhà mình đi bên cạnh, họ khắc biết người đàn ông trước mặt trước mặt này là ông lớn của hạng mục bọn họ.
Để yên thì cũng không có gì, nhưng mấy người đàn ông vừa rồi trên quầy bar muốn xin WeChat của Thịnh Văn Ngôn nhìn thấy hành động thân mật của hai người này xong, sau lưng túa ra mồ hôi lạnh, vội vàng nhân lúc chưa bị để ý thì len lén trốn khỏi quầy bar trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ôi chao, cô Chu cũng ở đây à? Vừa rồi tôi không mọi người còn đang chán đây.” Thịnh Văn Ngôn kéo nhẹ ống tay áo Thẩm Tại, “Không phải anh nói đã đi rồi sao? Sao giờ anh mới đến?”
Cô gái nửa nhuốn men say nửa diễn kịch, cảm giác mập mờ như ẩn như hiện được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Thẩm Tại nhìn cô, cũng không kéo tay cô ra, chỉ nương theo mà nói: “Không phải cho em nghỉ sao, sao lại tới đây.”
“Vì có tiệc mà, cho nên em muốn đến xem xem. Anh đúng là quá đáng, thế mà không dẫn em theo.”
Càng diễn càng mượt.
Thẩm Tại cong môi rất khẽ: “Vậy xem đủ chưa.”
“Đủ rồi đủ rồi, cũng không vui lắm~ Chúng ta về đi.”
Thẩm Tại: “Được.”
Thịnh Văn Ngôn kéo tay anh định xuống núi.
“Thẩm Tại.” Nụ cười trên mặt Chu Linh Vận đã không giữ được nữa, cô ta gọi người lại, khô khan nói, “Em dẫn anh lên xem trên này một chút nhé, ở đây rất đẹp.”
Thẩm Tại: “Cũng muộn rồi, ở đây chắc cô ấy cũng xem xong rồi.”
“Cô ấy” này, rõ ràng là chỉ Thịnh Văn Ngôn.
Chu Linh Vận thầm nắm chặt nắm tay, tối hôm nay cô ta cũng cố tình tạo cơ hội “Tình cờ gặp gỡ”, lúc này mới đi cùng anh được một đoạn, ai ngờ vừa đến nơi thì cô trợ lý quái gở này lại xuất hiện!
Cô ta và Thẩm Tại là chỗ quen biết cũ, trước kia cô ta đã rất thích anh... Vốn tưởng có thể nhân cơ hội lần này để nhóm lên đốm lửa, không ngờ lại bị đứa trợ lý cỏn con này quấy nhiều hết lần này tới lần khác.
Cô ta không thể tin nổi một người có gia thế và tác phong như Thẩm Tại lại đi thích một đứa trợ lý, nhưng nhìn lời nói và hành động của Thịnh Văn Ngôn, giữa hai người quả thật có chút gì đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Yên tâm đi cô Chu, vừa rồi tôi xem hết một vòng chỗ này rồi, rượu cũng thử rồi~ Lúc về tôi sẽ báo cáo lại cho Thẩm tổng nhà chúng tôi.”
Chu Linh Vận: “...”
“Chúng tôi đi trước nhé, chúc cô tối nay chơi vui vẻ.”
Thịnh Văn Ngôn cười nói, nhưng người vừa quay đi, nụ cười đã tắt ngóm, “Sếp, tôi đã nói anh dẫn tôi theo mà, anh cứ không nghe, thấy chưa, lại bị người ta bám lấy.”
Cánh tay Thẩm Tại vẫn bị cô ôm chặt, khoảng cách gần như vậy, trong cơn gió đêm mà anh vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu và hương nước hoa thoang thoảng trên người cô.
Thẩm Tại quay sang, nói: “Dẫn cô theo? Dẫn cô theo để cô uống say tới không biết trời đất luôn sao?”
“Nào có! Tôi có say không biết trời đất gì đâu, mà tôi cũng không say nhé.”
Không say, đi đường còn ngất ngưởng mà bảo không say.
Đi đến một khúc quanh, Thẩm Tại mặt không biến sắc kéo tay cô ra: “Gan cũng to đấy.”
Vừa rồi anh thấy bên cạnh cô có một đống đàn ông vây quanh, vậy nên mới mở miệng gọi cô. Anh dẫn cô đi công tác, đường nhiên không thể để có xảy ra vấn đề gì dưới sự phụ trách của mình.
Thịnh Văn Ngôn vẫn đứng tại chỗ, nhìn cánh tay anh, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, lập tức hiểu ra vấn đề: “Vừa rồi tôi chỉ diễn cho cô ta xem thôi, anh đừng để ý nhé! Tôi tuyệt đối không phải cố tình khinh bạc anh đâu, tôi thề!”
Khinh bạc?
Thẩm Tại quả thực bị lời này của cô chọc cười, cô này có giỏi ở khoản nào khác không thì anh không biết, nhưng riêng về khoản nói nhăng nói cuội thì không ai bằng.
“Anh giận à?” Thịnh Văn Ngôn níu nhẹ ống tay áo của anh, bởi vì đang chuếnh choáng say, kịch bản gái ngoan của ngày thường cô cũng quên sạch, “Thôi mà đừng nóng giận, tôi là vì tốt cho anh thôi... Hic, nếu là với người khác, còn lâu tôi mới quan tâm.”
Nhiệt độ ban đêm thấp hơn, Thịnh Văn Ngôn vừa nói dứt lời lại hắt xì một cái.
Thẩm Tại lười so đo với cô, “Lạnh mà còn mặc như vậy?”
“Đẹp mà.”
“...”
“Không đẹp sao?”
“Bình thường.”
“Hả?”
Thịnh Văn Ngôn tức giận, định tạo dáng làm điệu cho cái con người không có mắt thẩm mỹ này xem mà sáng mắt ra đến tưởng bãi cái tạo tác tư thế làm cái này không ánh mắt người thanh tỉnh thanh tỉnh, nhưng bởi vì lạnh quá, tay vừa giơ ra lại phải ôm chặt lấy chính mính.
“Được rồi, mặc vào đi, đừng để đến lúc đó ba cô lại  cho rằng tôi ngược đãi cô.”
Trong lòng Thịnh Văn Ngôn còn đang chửi mắng cái thời tiết trên núi này, tự nhiên cả người ấm hẳn, một chiếc áo vest đen khoác lên người cô.
Cô sửng sốt, vội vàng giữ lấy cổ áo sợ nó rơi xuống.
Mà người vừa khoác áo cho cô đã đi lên phía trước, Thịnh Văn Ngôn ngẩn người nhìn bóng lưng anh, lại cúi đầu nhìn chiếc áo khoác trên người.
Ấm quá, bao nhiêu gió lạnh đều bị chiếc áo chắn lại... Mà còn, thơm thơm.
Có lẽ là vì tác dụng của cồn, huyệt thái dương của Thịnh Văn Ngôn nhảy lên thình thịch, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nghiêng đầu, ghé vào cổ áo khẽ ngửi một chút, thơm quá, nhàn nhạt, nhưng rất thơm.
“Thịnh Văn Ngôn.”
“Hả?!” Thịnh Văn Ngôn lập tức đứng thẳng lên, không hiểu sao lại hơi thấp thỏm như người có tật giật mình.
“Còn không đi?”
“Tới, tới ngay.” Thịnh Văn Ngôn đi giày cao gót, vội vàng đuổi theo bước chân anh.
Đường xuống núi không xa, vài phút sau đã đi tới chân núi, họ lại ngồi xe điện du lịch trở về khách sạn.
Phòng của Thịnh Văn Ngôn ở dưới phòng Thẩm Tại một tầng, lúc vào thang máy, cô trả lại áo khoác cho anh.
Thang máy bắt đầu di chuyển, cô lại nhìn anh vào lần, cứ do dự mãi.
Thẩm Tại nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy, thấy dáng vẻ lấm la lấm lét của cô, nhàn nhạt nói, “Có vấn đề gì, cứ nói thẳng.”
“Vâng ạ... Sếp này.”
“Ừ.”
“Tôi có thể hỏi anh một vấn đề rất —— rất nghiêm túc không?”
“Nói.”
“Tôi mặc như vậy... Thật sự rất bình thường sao?”
Vấn đề này quả là nghiêm túc.
Thẩm Tại không nói gì mà nhìn cô vài giây, rồi lại nhìn về phía trước, hoàn toàn lờ cô đi.
Thịnh Văn Ngôn: “...”
Đinh ——
Thang máy đã tới nơi, Thịnh Văn Ngôn rầu rĩ ra ngoài.
Cửa thang máy lại chậm rãi khép lại, Thẩm Tại nhìn về phía trước, ánh mắt tự nhiên dừng trên người ai kia.
Bóng dáng cô gái mảnh mai yểu điệu, mái tóc dày khẽ tung bay... Đêm nay cô ăn mặc rất khác với lúc đi làm, hoàn toàn không chỉnh tề ngay ngắn.
Nhưng điều không thể phủ nhận chính là vẻ đẹp này.
——
Ở khu nghỉ dưỡng suối nước hai ngày, trong lúc này, Thịnh Văn Ngôn phải nói là đã dùng mọi phương thức để chắn thính cho Thẩm Tại, cuối cùng làm cho Chu Linh Vận hoàn toàn không muốn xuất hiện nữa.
Ngày thứ ba, bắt đầu quay về.
Suốt một tuần sau khi quay về, Thịnh Văn Ngôn đều đi theo Thẩm Tại xử lý chuyện của khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, rất nhiều lần đã về nhà rồi mà nửa đêm còn phải bật dậy vì tài liệu mà Trần Siêu gửi đến.
Cô đường đường là Thịnh đại tiểu thư, sao chịu nổi cái khổ của hội nhân viên văn phòng làm trâu làm ngựa.
Nhưng cũng không biết là vì muốn phản kích lại thành kiến của Thẩm Thụ Diệc hay là vì bị câu nói “Phải có niềm tin vào chính mình, cô chắc gì không thể” của Thẩm Tại làm cho xúc động, cuối cùng cô vẫn cắn răng kiên trì, suốt thời gian đó đều chưa bao giờ tỏ ra cáu kỉnh khó chịu.
Hôm nay, chuẩn bị vào họp thì Thịnh Văn Ngôn bỗng nhận được một tin nhắn, là thầy hướng dẫn luận văn gửi cho cô, nói phải chuẩn bị kỹ càng trước khi khai giảng học kỳ hai để mở đề tài bảo vệ và đại cương luận văn.
Sắp tốt nghiệp, luận văn làm người ta đau cả đầu.
Cuộc họp còn chưa chính thức bắt đầu, Thịnh Văn Ngôn gõ cửa văn phòng.
“Thẩm tổng, chúng ta đã quyết định định đầu giờ chiều thứ bảy đi nhà máy rượu vang, sau đó buổi tối phải đến tiệc ăn mừng của tập đoàn Đức Nguyên, đúng không?” Cô hỏi.
Thẩm Tại: “Lịch trình có vấn đề?”
“Không có không có, là tôi... Tôi muốn xin nghỉ.”
Thẩm Tại không nói gì, chờ cô bổ sung lý do hoàn chỉnh.
Thịnh Văn Ngôn nói: “Là vì, cuối tuần có một việc rất gấp, luận văn tốt nghiệp. Tôi vẫn chưa động một chữ nào, nhưng thầy giáo nói tôi phải làm nhanh để nộp.”
Thẩm Tại nhíu mày, dường như mới nhớ ra cô vẫn là sinh viên chưa tốt nghiệp: “Ừ.”
“Được không ạ?”
Thẩm Tại: “Tôi biết rồi, nếu gấp như vậy thì tuần sau cô xin nghỉ đi.”
Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, bị tin vui này làm cho choáng váng, “Một tuần? Thật, thật vậy ạ?!”
Ông trời ơi! Thật vậy chăng! Cuối cùng cô cũng có thể nghỉ ngơi rồi sao?!
“Không phải bảo cô nghỉ ngơi.”
Thịnh Văn Ngôn: “...”
Vờ lờ, người này còn nghe được trong lòng cô nói gì sao.
Thẩm Tại lật tài liệu: “Cân nhắc nặng nhẹ thì trước mắt đối với cô luận văn vẫn là quan trọng nhất, những chuyện khác có thể tạm gác lại.”
“Vâng, tôi cũng nghĩ thế! Nhưng tôi không hề có ý nói là công việc ở đây không quan trọng, chỉ là cái kia gấp quá!” Thịnh Văn Ngôn xúc động dạt dào, “Cảm ơn anh, Thẩm Tại anh tốt quá!”
Ngón tay lật tài liệu của Thẩm Tại khựng lại, ngước mắt lên nhìn cô.
Nụ cười của Thịnh Văn Ngôn bị anh nhìn như thế lập tức cứng lại nơi khóe môi, thôi xong rồi, lúc buôn dưa với Lâu Ngưng quen gọi thẳng tên, giờ xúc động quá thế là buột miệng thốt ra.
Thịnh Văn Ngôn lập tức sửa miệng: “... Tôi nói là, Thẩm tổng, Thẩm tổng anh tốt quá.”
Thẩm Tại: “Ra ngoài.”
“Vâng!”
Thịnh Văn Ngôn khẩn trương đi ra ngoài, nhưng vì nỗi sợ nho nhỏ vừa rồi so với “Tuần sau được nghỉ” thì hoàn toàn không đáng nhắc tới, cô lại vui như ăn cỗ, cả người phơi phới như lên tiên.
Tiếng bước chân xa dần, Thẩm Tại nhìn người nào đó vui đến nỗi đi đường chỉ thiếu nhảy chân sáo, khóe môi hơi nhếch lên.
Thật đúng là có tiền đồ.
——
Nói là phải viết luận văn, nhưng đến thứ bảy, Thịnh Văn Ngôn vẫn cứ nướng trên giường đến tận hai giờ chiều, sau mới lồm cồm bò dậy khỏi giường.
Dạo này có quá thiếu ngủ.
Tỉnh dậy ăn chút gì đó, xong lại đủng đỉnh đi quanh nhà một vòng, trống không, ba và mẹ hai lại không có nhà.
Cô ngồi trên ghế sô pha ngẩn người... Đột nhiên phát hiện ra, không đến IZ lại rảnh rỗi như vậy, trước kia mình làm cái gì thế nhỉ?
Thịnh Văn Ngôn ngẩn ngơi suy nghĩ, gãi gãi đầu rồi lại đi lên tầng.
Thôi, viết luận văn đi.
【Làm gì đấy】8 giờ tối, điện thoại nhận được tin nhắn, là Lâu Ngưng.
Thịnh Văn Ngôn:【Viết luận văn】
Lâu Ngưng:【?】
Thịnh Văn Ngôn:【Sao thế】
Lâu Ngưng: 【Cậu... Đang viết luận văn?】
Thịnh Văn Ngôn:【Cậu không viết à?】
Lâu Ngưng:【Gấp gì? Hôm nay thứ bảy mà, sao phải vội】
Thịnh Văn Ngôn:【Cậu không biết à, dạo này mình bận đến chân không chạm đất】
Lâu Ngưng:【Được rồi, nhưng hôm nay là thứ bảy mà, thế nào phải phải nghỉ ngơi chút chứ, qua đây đi, ở quán bar chờ cậu】
Thịnh Văn Ngôn dứt khoát kiên quyết nói: 【Không đi!】
Lâu Ngưng:【Không đi thật à?】
Thịnh Văn Ngôn:【Không đi thật】
Lâu Ngưng:【Nhiều zai đẹp lắm】
...
Thịnh Văn Ngôn: 【Đi luôn~ hì hì 】
——
Gần 10 giờ tối, Thịnh Văn Ngôn lái chiếc xe thể thao, lên đồ xúng xính xuất hiện ở quán bar quen thuộc kia.
Kết quả đến lúc ngồi xuống nhìn quanh một vòng, cô lạnh mặt hỏi: “Trai đẹp? Ở đâu cơ?”
Ngồi đây toàn là người quen, ngay cả đám Trịnh Kỳ bình thường chị chị em em giả trân với cô cũng ở đây. Ôi! Đen đủi.
Lâu Ngưng: “Lát nữa biết đâu sẽ có trai đẹp thì sao... Mà với cả, đàm Trịnh Kỳ là người khác gọi tới, lúc trước mình bảo cậu ra cũng không biết có cô ta.”
Thịnh Văn Ngôn trợn mắt: “Lâu Ngưng, cậu ngứa đòn đúng không, mất công mình trang điểm.”
“Thôi mà, mình không nói thế thì cậu sẽ ra chắc, còn là chị em không hả? Chỉ vì một Thẩm Thụ Diệc mà bao lâu rồi cậu không đi chơi với bọn mình.”
“Nói gì đấy, đấy là mình vì công việc nhé.”
“Được rồi được rồi, là vì công việc. Vậy cũng không thể vì miếng cơm mà quên chị em chứ, nào nào nào, đêm nay phải uống với bọn mình đấy nhé.”
Đã lâu không ra ngoài chơi, đến cũng đến rồi, đúng là cũng không thể cứ thế đi về được.
Vì thế Thịnh Văn Ngôn  ngồi một lúc, cuối cùng vẫn quyết định bung xõa một chút, uống vài ly, chạy lên sân khấu chơi với mấy đứa bạn. Không đến một lúc sau đã hi hi ha ha quẩy theo nhạc.
“Văn Ngôn! Văn Ngôn!”
Đang chơi vui thì Lâu Ngưng chen vào kéo Thịnh Văn Ngôn đi.
Thịnh Văn Ngôn ngừng lại, bị cô lôi ra khỏi đám người: “Làm gì thế?”
“Trai đẹp! Cực phẩm! Còn đẹp trai hơn cả Thẩm Thụ Diệc đấy!!”
Thịnh Văn Ngôn: “Xùy, lại nữa hả, mắt thẩm mỹ của cậu chán lắm.”
“Thật đấy, lần này là thật, mình vừa thấy đã chạy ngay tới nói với cậu này.” Lâu Ngưng nói, “Đi xem với mình đi, đừng thích tên Thẩm Thụ Diệc kia nữa.”
“Ơ ơ...”
Lâu Ngưng kích động kéo Thịnh Văn Ngôn, đi về phía quầy bar.
“Kia kìa! Người mặc sơ mi trắng! Nhìn thấy không?”
Thịnh Văn Ngôn híp híp mắt, ánh sáng yếu quá, người nọ lại đưa lưng về phía họ, cô nhìn không rõ lắm.
Lâu Ngưng rất phong độ nói: “Đi, chị đây dẫn cậu qua xin WeChat!”
“...”
Hai người đến gần, bóng dáng bên quầy bar cũng càng thêm rõ ràng, Thịnh Văn Ngôn chần chờ một chút, không hiểu sao lại cảm thấy quen quen.
“Hi anh đẹp trai~ Chị em tôi thấy anh siêu đẹp, muốn xin WeChat của anh.” Lâu Ngưng vỗ vỗ vai anh ta.
Người đàn ông nghe tiếng quay đầu lại.
Thịnh Văn Ngôn đang tò mò, tỏ vẻ “Để tôi xem xem đẹp đến thế nào”, nhưng lúc người kia quay ra nhìn, lúc gương mặt lành lạnh tuấn tú kia hoàn toàn hiện rõ trước mắt, biểu cảm trên mặt cô xoẹt một cái sụp đổ.
“...”
Lâu Ngưng hoàn toàn không phát hiện ra có gì bất thường, còn đang mải thưởng thức: “Anh đẹp trai, anh có bạn gái chưa? Kết bạn WeChat được không~”
Người đàn ông không đáp lời, chỉ nhìn về phía Thịnh Văn Ngôn.
Lâu Ngưng để ý thấy tầm mắt anh, vội nói: “Chính là cô ấy muốn xin, xinh lắm đúng không~”
Người đàn ông hơi gật đầu, ý vị thâm trường cười một tiếng: “Thịnh Văn Ngôn, cô viết luận văn ở quán bar à?”
___
Tác giả có lời muốn nói: 
Trợ lý Thịnh: Biến hình tại chỗ! Tôi không phải Thịnh Văn Ngôn!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui