Một chiếc xe điện gấp năm lần giá đã khiến số tiền lương vừa tới tay và một chiếc nhẫn của Thịnh Văn Ngôn bay theo gió, bây giờ nói cô không xu dính túi cũng không ngoa chút nào.
Hơn nữa ban đầu cô định là cùng Thẩm Tại đến nơi rồi mình sẽ đi ăn một bữa tử tế, ai ngờ giữa đường lại có chuyện. Thế là sau đấy cô cứ nằm đây rồi ngủ mất, cuối cùng quên luôn cả chuyện ăn cơm.
Bây giờ ngủ một giấc tỉnh dậy, cái bụng rỗng không, dạ dày quặn lại rất khó chịu.
Thẩm Tại nghe cô nói vậy cũng hơi khựng lại, anh quay đầu lại nhìn Trần Siêu, “Không phải giao cho cậu rồi sao.”
Trần Siêu giật mình, anh ta tưởng giao cho mình chỉ là đi đón Thịnh Văn Ngôn ở bên ngoài vào, sau đó xử lý chuyện vết thương kia một chút, còn chuyện cô chưa ăn gì, cô không nói sao anh ta biết được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng lúc này anh ta cũng không dám nói gì, chỉ nói: “Vừa rồi bên hội trường có chuyện gấp cho nên tôi vội qua đó, cũng không biết cô ấy...”
Thẩm Tại hiểu, không hài lòng liếc sang Thịnh Văn Ngôn: “Cô không biết gọi điện sao?”
Thịnh Văn Ngôn: “Tôi mệt quá, nên ngủ quên mất.”
Thẩm Tại lắc đầu, đành bất lực nói: “Đứng lên đi.”
“Dạ?”
“Không phải muốn đi ăn cơm à?”
“Vâng!”
Thẩm Tại nhìn chân cô: “Còn đi được không?”
“Được thì vẫn được ạ.” Thịnh Văn Ngôn chậm chạp đứng dậy khỏi ghế sô pha, thử bước hai bước, “Nhưng chúng ta ăn gì ạ?”
Thẩm Tại nhìn cô, có chút dung túng: “Cô muốn ăn gì.”
Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ một lát, sau đó đọc một lèo mấy món: “Muốn ăn gan ngỗng muốn ăn thịt bò Wagyu*, cũng muốn ăn tôm hùm nước ngọt... Ở cao ốc trung tâm có một nhà hàng Tây các anh biết không? Gan ngỗng ở đó khá ngon, đi nhé?”
(*) Bò Wagyu: Bò Nhật Bản hay còn gọi là Wagyu là tên gọi chung của bốn giống bò thịt đặc sản của Nhật Bản, chúng nổi tiếng khắp thế giới bởi thịt ngon và mềm.
Trần Siêu liếc Thịnh Văn Ngôn một cái, cảm thấy hình ảnh này có chút quái quái, trợ lý đòi sếp dẫn đi ăn nhà hàng? Lại còn là nhà hàng cao cấp?
Nhưng tuy là vô cùng không hợp lý, nhưng Trần Siêu vẫn thấy Thẩm Tại quay đầu lại nói với anh ta: “Đặt bàn đi.”
Trần Siêu: “Vâng thưa sếp...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả nhiên vẫn là trợ lý nhỏ cao quý đến từ nhà họ Thịnh.
——
Sau khi ra khỏi hội trường, bọn họ lên xe đi thẳng đến cao ốc trung tâm.
Nhà hàng này Thịnh Văn Ngôn đã tới hai, ba lần, ấn tượng về gan ngỗng và tôm hùm nước ngọt ở đây không tồi. Hôm nay bụng rỗng tới đây, cô muốn ăn no căng luôn. Đồ ăn lên bàn xong, cô không nói câu nào, chỉ vùi đầu tập trung ăn.
Buổi trưa Thẩm Tại ăn khá ít, cho nên dù giờ này cách giờ cơm tối như mọi ngày còn xa, nhưng anh cũng cùng ăn một chút.
Lúc đang ăn, Thẩm Thụ Diệc gọi điện thoại tới, điện thoại Thẩm Tại đặt trên bàn nên lúc chuông vang lên Thịnh Văn Ngôn cũng thấy tên người gọi.
Nhưng cô cũng chỉ thoáng nhìn một cái rồi lại tiếp tục đắm chìm trong sơn hào hải vị.
“Chú út, chú ở công ty ạ?” Nhấn nghe xong, tiếng Thẩm Thụ Diệc vang lên.
Thẩm Tại nhàn nhạt nói: “Ở bên ngoài.”
“Ồ, vậy ạ. Bà nội bảo cháu gọi nói với chú một tiếng, cuối tuần về nhà ăn cơm.”
“Được, chú biết rồi.”
“Vâng.”
Đáng ra cuộc điện thoại này chỉ đến đây là kết thúc được rồi, nhưng Thẩm Thụ Diệc cứ lấp lửng mãi, hình như còn chuyện gì muốn nói, Thẩm Tại hỏi thẳng luôn: “Còn có chuyện gì sao?”
Thẩm Thụ Diệc: “... Thịnh Văn Ngôn còn ở công ty chú ạ?”
Thẩm Tại không ngờ cậu ta lại đột nhiên hỏi chuyện này, anh buông nĩa xuống, nhìn sang người bên cạnh đang ăn đến là vui vẻ: “Còn, sao thế?”
Thẩm Thụ Diệc không biết đáp sao, bởi vì, cậu ta có hơi bất ngờ.
Cậu ta cứ nghĩ sau khi Thịnh Văn Ngôn biết mình không đến IZ, cô sẽ kết thúc kỳ thực tập tùy hứng của mình.
Vậy mà cô lại không đi ư?
Thẩm Thụ Diệc: “À... Vậy ạ.”
“Cháu có chuyện gì à?”
“Không có ạ, cháu cúp trước đây.”
Đầu bên kia truyền đến tiếng máy bận, Thẩm Tại khẽ nhíu mày, buông điện thoại xuống.
Thịnh Văn Ngôn bên cạnh đã ăn sắp no, thấy Thẩm Tại nói chuyện điện thoại xong, cô buông đũa xuống.
Thẩm Tại liếc thấy hành động của cô, thầm nghĩ cô gái này chắc còn vương vấn, muốn hỏi chuyện liên quan đến Thẩm Thụ Diệc đây.
“Thẩm tổng, tôi hỏi anh chút nhé.”
Quả nhiên.
Thịnh Văn Ngôn: “Ừm thì, hôm nay tôi chở anh một đoạn phóng như điên, biểu hiện rất xuất sắc, đúng không ạ.”
Thẩm Tại sửng sốt, hơi bất ngờ: “Gì cơ?”
“Thì, theo tôi, hành động này cũng là cống hiến cho công ty mà, anh nói có phải hay không?”
“Cô muốn nói gì?”
Thịnh Văn Ngôn hơi cúi đầu, thấp giọng nói: “Tôi muốn nói là~ Nếu đã là cống hiến cho công ty, vậy có phải tiền hôm nay tôi mua xe điện nên được thanh toán không ạ?”
Thẩm Tại thật sự không ngờ cô quanh co lòng vòng mãi như thế, không phải vì Thẩm Thụ Diệc, mà lại là vì chuyện này. Khóe miệng anh hơi nhếch lên, có chút buồn cười: “6000, cộng thêm chiếc nhẫn 10000 tệ?”
Thịnh Văn Ngôn không hề thấy xấu hổ, nói: “Không không không, nhẫn thì thôi ạ, đó là do tôi giận quá làm liều thôi. Nhưng 6000 kia ấy thì... Tôi cảm thấy lấy 6000 đó đổi lấy niềm tin và lợi tức từ công ty, rất xứng đáng, anh nói có đúng không!”
“Ồ, phải.” Thẩm Tại cầm khăn ăn lên nhẹ nhàng lau miệng, thong thả ung dung nói, “Thanh toán ấy à, có thể.”
“Cảm ơn cảm ơn, anh cũng biết là bây giờ ba tôi đã tịch thu hết tiền của tôi rồi mà, tôi nghèo lắm...”
Thẩm Tại tiếp lời: “Nhưng hôm nay cô chỉ đích danh nhà hàng này, phí tổn tối nay, chắc là trừ hết được rồi đấy.”
Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, lập tức chối bay: “Tôi có nói muốn đến nhà hàng này đâu!”
“Vừa rồi không phải cô yêu cầu tới đây sao?”
“Yêu cầu gì chứ, tôi, đó là tôi đề xuất! Đề xuất tới đây ăn bữa cơm công sở, anh có thể không đồng ý mà!”
“Ai nói cô đây là cơm công sở.”
“Bây giờ là giờ làm việc, đương nhiên là cơm công sở rồi! Ôi giời ơi sếp Thẩm, anh như này có hơi keo đấy ạ.”
“Thế à.”
“Vâng! Tôi cho anh xem đồng hồ nhé, hiện tại là...”
...
Hai người mỗi người một câu, không khác gì đang biện luận.
Trần Siêu ngồi cạnh nhìn nửa nửa ngày, ngây ra như phỗng.
Mấy chuyện này không phải bình thường đều thanh toán sao, sao hôm nay sếp còn đôi co như vậy...
Sau khi quan sát kỹ hơn, Trần Siêu sờ sờ mũi.
Shh... Sao anh ta lại thấy hình ảnh trước mắt này cứ như, đang trêu trẻ con thế nhỉ.
——
Sau đó bởi vì bị thương, Thịnh Văn Ngôn lại được nghỉ hai ngày.
Đến ngày đi làm lại, vừa hay lại là ngày Thẩm Tại về nhà ăn cơm hằng tháng, hôm đó nghe lời anh, cô đi thương trường giúp mua một ít đồ bồ tặng cho mẹ của Thẩm Tại là Triệu lão phu nhân, sau đó lái xe đến nhà Thẩm Tại đón anh, rồi lại chở anh đến nhà họ Thẩm.
Triệu Thuận biết hai người sắp tới nên từ sớm đã ngóng chờ ở cổng ngoài. Thịnh Văn Ngôn và Thẩm Tại vừa mới lấy đồ trong xe ra, bà đã đi lên đón.
“Văn Ngôn con tới rồi à, ôi chao con bé này sao mãi không đến thăm bà già này thế.”
“Con xin lỗi phu nhân, dạo này con hơi bận ạ, lần sau cuối tuần rảnh rỗi con lại đến tìm bác nhé~ Chúng ta cùng đi chơi.”
“Được được, ôi chao ngoan quá. Vẫn là con gái tốt hơn, bác sinh nhiều con trai như vậy mà chẳng được việc gì.”
...
Hai người vừa đi vừa nói đã vào đến nhà, thân thiết đến nỗi như đã quen biết từ lâu, ngay cả con trai ruột là Thẩm Tại cũng bị bỏ lại phía sau.
Vào bên trong, Thịnh Văn Ngôn gặp Thẩm Thụ Diệc và Thẩm Vân Nghê ở phòng khách.
Trạng thái của Thịnh Văn Ngôn hồi phục rất nhanh, đối với chuyện tình cảm cũng suy nghĩ rất dứt khoát. Thẩm Thụ Diệc đã có bạn gái, cô đương nhiên sẽ không cho phép bản thân tiếp tục theo đuổi nữa.
Mà đã không theo đuổi nữa thì, đó chỉ đơn giản là bạn cùng trường, không hơn không kém. Vì thế lúc thấy cậu ta cũng chỉ lịch sự chào hỏi.
Thẩm Thụ Diệc có vẻ hơi sững ra trước lời chào hỏi của cô, nhưng lúc sau phản ứng kịp thì vẫn nhẹ gật đầu chào lại.
Còn Thẩm Vân Nghê thì thậm chí còn chẳng có phản ứng gì.
Lạ nhỉ, cô có đắc tội với cô nàng này à?
Hình như từ lần đó ở quán bar, thái độ cô ấy đối với cô là có gì quái quái.
Tuy rằng có hơi kỳ lạ, nhưng đối với những người mình không để tâm thì cô chưa bao cố để hiểu họ, thế nên cô vẫn cứ vui vẻ cũng Triệu Thuận Từ ăn một bữa cơm tối.
Ăn xong cơm tối thì lại ra ngoài đi dạo một chút, đến khi thấy giờ giấc đã khá muộn cô mới nhắn tin hỏi Thẩm Tại có đi bây giờ luôn không. Nhưng bởi vì không thấy anh trả lời, cô lại vòng về định tìm thẳng đến chỗ anh luôn.
“Cô Thịnh.” Người giúp việc thấy cô vào thì chào hỏi.
Thịnh Văn Ngôn nói: “Thẩm tiên sinh giờ đang ở đâu ạ.”
“Ở phòng sách trên tầng ạ, cô lên cầu thang sau đó rẽ phải, cứ đi thẳng về phía trước đến gian thứ tư là được.”
“Vâng, cháu cảm ơn ạ.”
Nhà cũ Thẩm Tại mang đậm màu sắc cổ điển, trên hành lang treo tranh cuốn trông có vẻ rất lâu đời, cũng không biết là từ triều đại nào.
Thịnh Văn Ngôn vừa đi vừa ngắm, cuối cùng dừng lại trước phòng đọc sách. Cửa phòng không đóng chặt, dường như còn có tiếng của con gái vang lên, Thịnh Văn Ngôn đang định mở cửa thì lại nghe thấy tên mình.
“Sinh hoạt cá nhân của Thịnh Văn Ngôn ẩu tả hỗn độn, cháu nghe nói chị ta chỉ thích những người đẹp trai, còn nuôi hẳn một đám nữa. Lúc học cấp ba chị ta còn quá đáng hơn, vì một nữ sinh thích người mà chị ta nhắm trúng mà bắt nạt, cô lập người ta, cuối cùng khiến người ta phải uất ức thôi học. Vậy mà chị ta còn theo đuổi anh cháu, may mà anh ấy đã biết hết mấy chuyện này nên mới không thèm để ý chị ta.”
Thịnh Văn Ngôn đứng yên đó trợn tròn mắt.
Sinh hoạt cá nhân ẩu tả hỗn độn, bạo lực học đường... Sao cô đã giải thích không biết bao nhiêu lần mà vẫn không ai tin mấy chuyện này không liên quan đến cô thế.
Rõ ràng là cô gái kia thích cậu bạn kia, mà xui thế nào cậu kia lại thích cô, cô kia không chiếm được nên mới làm ra chuyện cực đoan thế.
Từ đầu đến cuối cô chỉ là người ngoài cuộc, nhưng sao chậu nước bẩn này vẫn cứ hắt lên người cô là thế nào.
Được thôi, cô thừa nhận Lâu Ngưng nói đúng, gương mặt với cái tính nết này của cô, rất giống với loại người làm mấy chuyện như vậy.
Nhưng đầu đuôi câu chuyện, thì ra lại chính vì những lời nghe được từ miệng người khác ấy mà Thẩm Vân Nghê cứ thấy cô là mặt nặng mày nhẹ.
“Cháu nói với chú những chuyện này, có việc gì không?” Lúc này, giọng nói thanh thúy lành lạnh của Thẩm Tại vang lên trong phòng, thật đạm nhạt, lại tự mang uy nghiêm, làm người ta có chút căng thẳng.
Thẩm Vân Nghê cũng thấy căng thẳng thật, lúc nói tiếp giọng có vẻ thấp hơn: “Chú út, cháu chỉ muốn nhắc nhở chú một câu thôi... Bởi vì chú lúc nào cũng dẫn theo chị ta đi làm. Cháu nghe người ta nói tính tình chị ta rất xấu, ích kỷ chỉ biết mình, suốt ngày đàn đúm chơi bời nhậu nhẹt, chị ta chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, như vậy... Sẽ ảnh hưởng đến công việc của chú.”
Trong phòng tĩnh lặng một lúc lâu, Thịnh Văn Ngôn vốn không để tâm lắm cũng tự nhiên thấy hồi hộp.
Cô thừa nhận cuộc đời cô quả thật đã quen lười biếng ham chơi, câu ngồi mát ăn bát vàng đó, cô không phủ nhận... Nhưng mà, cô phát hiện ra bản thân rất không hy vọng Thẩm Tại cũng đánh giá mình như thế.
Rõ ràng bản thân là như vậy, nhưng lại lo anh sẽ thật sự đối xử với mình như thế.
Thật là mâu thuẫn đến nực cười.
Thịnh Văn Ngôn mím môi, nhấc chân định bỏ chạy.
“Cô ấy làm việc bên cạnh chú, chú biết người ta thế nào, không cần cháu phải nói.”
Thịnh Văn Ngôn sững lại, hơi kinh ngạc quay đầu.
“Chú út...”
Thẩm Tại: “Ba mẹ cháu dạy cháu bàn luận sau lưng khác, dạy cháu nhìn nhận người khác qua lời đồn như vậy sao?”
Cuống họng Thẩm Vân Nghê nghèn nghẹn, có chút luống cuống, hiển nhiên cô nàng không ngờ rằng Thẩm Tại sẽ nói như vậy.
Thẩm Tại lại trầm giọng: “Vừa về thì phải tập trung học hành đi, mấy chuyện vô nghĩa thế này không cần cháu đến kể lại đâu. Còn nữa, bớt giao du với đám bạn xấu đó đi, nếu không, chú sẽ bảo ba cháu lại đưa cháu ra nước ngoài đấy.”
“Chú út, cháu không phải...”
“Ra ngoài đi.”
Tĩnh mịch như mê, sau đó Thịnh Văn Ngôn nghe thấy tiếng bước chân, cô đứng tránh sang góc vắng bên cạnh, nhưng vị trí này nhất thời cũng không tránh khỏi Thẩm vân nghê.
Hai người chạm mặt nhau, Thẩm Vân Nghê Trừng mắt liếc xéo cô một cái, sau đó hậm hực bỏ đi.
Thịnh Văn Ngôn đứng đơ ra tại chỗ, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô ấy.
“Cô đứng đây làm gì.” Phía sau đột nhiên có người cất lời, âm điệu nặng nề, giọng nói mang theo cảm giác xa cách.
Nhưng cảm giác của Thịnh Văn Ngôn đã không còn như lần đầu nghe thấy giọng nói này. Cô không còn cảm thấy xa lạ, ngược lại là quen thuộc, thậm chí còn có chút thân thiết.
Thịnh Văn Ngôn bỗng chốc quay đầu: “Không có gì ạ! Tôi chỉ định nói với anh giwof cũng đã muộn rồi, anh phải về nhà, lát nữa 10 giờ còn có cuộc họp video quốc tế.”
Thẩm Tại gật đầu: “Đi thôi.”
“Vâng.”
Thịnh Văn Ngôn đi theo anh xuống tầng, tiếng bước chân vang vang, cô bỗng cảm thấy trái tim mình như bị quấn một sợi dây, mỗi khi thấy anh đi một bước, sợi dây kia lại quấn chặt hơn một chút, có hơi khó thở, rung động đến mãnh liệt.
Cô khẽ hít sâu một hơi để bản thân được dễ chịu hơn đôi chút, “... Thẩm tổng.”
“Ừ.”
Cô nhìn theo bóng lưng anh, hỏi: “Vừa rồi ở thư phòng, tôi cũng nghe thấy lời mà Thẩm Vân Nghê nói.”
Thẩm Tại thậm chí còn không dừng lại một chút để phản ứng lại, thật thản nhiên ồ một tiếng: “Rồi sao?”
“Những điều mà cô ấy nói, anh có cảm thấy là thật không?”
Lần này Thẩm Tại mới dừng bước chân, anh quay đầu lại, rũ mắt nhìn cô, hỏi: “Là thật à?”
Thịnh Văn Ngôn sửng sốt một chút, lắc đầu: “... Không phải thật đâu.”
“Vậy thì là không phải.”