Em chỉ thích gương mặt anh

Ban đêm ở thành thị đã không còn thấy ánh sao, ánh đèn neon nhân tạo tô điểm lên từng ngóc ngách tối tăm, ám chỉ sự náo động khi màn đêm buông xuống.
 
Con phố trải dài vô tận, xa xa còn nghe được tiếng chuông đồng hồ điểm giờ đúng ở nơi cao nhất trên quảng trường trung tâm, từng tiếng vang vang, tựa như đánh vào lòng người.
 
Suốt cả chặng đường Thịnh Văn Ngôn không nói gì, chỉ đến lúc dừng đèn đỏ mới âm thầm liếc mắt nhìn người ngồi sau qua gương chiếu hậu.
 
“Vậy thì là không phải.”
 
Thẩm Tại bâng quơ nói, vô cùng tự nhiên, giống như tin tưởng cô mà không cần suy nghĩ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc đó trong phòng đọc sách anh cũng như vậy, dường như những lời mà Thẩm Vân Nghê đã nói anh hoàn toàn không để tâm chút nào, giống như... Anh chỉ tin tưởng thứ mình nhìn thấy.
 
Thịnh Văn Ngôn cảm thấy hơi mông lung, cũng có chút mừng thầm. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng từ nhỏ đến lớn quả thật đây là lần đầu tiên có người đúng về phía cô như vậy.
 
“Ngày mai tôi không đến công ty, trưa mai cô mang tư liệu của công ty Truyền hình điện ảnh Việt Thanh lại đây cho tôi xem là được .” Lúc dừng xe ở bãi đỗ xe nhà Thẩm Tại, anh nói với cô như vậy.
 
Dường như Thịnh Văn Ngôn lúc này mới lấy lại tinh thần: “Ồ... Vâng.”
 
“Cái này cho cô.”
 
Thịnh Văn Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy trong lòng bàn tay anh có một chiếc hộp Chanel nhỏ, “Cho tôi? Cái gì thế?”
 
Thẩm Tại: “Nhẫn.”
 
“Dạ?”
 
Thịnh Văn Ngôn nhận lấy, mở ra, nhìn thấy bên trong đặt một chiếc nhẫn màu bạc, là Coco Crush, giống y đúc chiếc nhẫn hôm đó cô đưa cho chủ chiếc xe điện.
 
“Đây là... Anh mua?”
 
Thẩm Tại: “Sau này đừng tùy tiện cho người khác trả giá một đồ vật vượt quá giá trị của nó, nếu có lần sau sẽ không thanh toán nữa.”
 
Thịnh Văn Ngôn như mở cờ trong bụng, cô lập tức lấy ra đeo thử, mừng rỡ nói, “Kích cỡ vừa in này.”
 
Thẩm Tại: “Trợ lý Trần đã so với một chiếc nhẫn khác đặt trên bàn cô.”
 
“Cảm ơn Thẩm tổng!”
 
“Xuống xe đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thịnh Văn Ngôn mải mê ngắm chiếc nhẫn trên ngón trỏ của mình, mặc dù đã có rất nhiều nhẫn, chiếc này cô cũng từng có rồi, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy chiếc trên tay mình hiện giờ đẹp đến kỳ lạ.
 
Hai người xuống xe, Thịnh Văn Ngôn tung tăng vòng ra cốp sau lấy đồ.
 
Trước khi bọn họ rời đi Triệu Thuận đã chuẩn bị cho Thẩm Tại và  Thịnh Văn Ngôn rất nhiều đồ ăn, nói là do bà tự tay làm, bảo hai người mang về nếm thử.
 
Thẩm Tại: “Để tôi tự xách, cô về trước được rồi.”
 
Thịnh Văn Ngôn thấy Thẩm Tại tay xách nách mang, cô vội vàng giành lấy một nửa: “Không sao, tôi cũng không vội, tôi xách cho tôi xách cho, tôi là trợ lý, nào có chuyện trợ lý để sếp bận rộn như thế.”
 
Nói xong thì xoay người đi luôn lên tầng, Thẩm Tại nhìn bóng lưng cô, đành phải đi theo sau.
 
Lên đến nơi, Thịnh Văn Ngôn xách đồ vào phòng bếp, định bụng giúp anh xếp đồ vào tủ lạnh.
 
“Cử để ngoài trước đi, không cần bỏ tủ lạnh.” Thẩm Tại đi đến.
 
“Sao vậy ạ, bây giờ anh muốn ăn luôn à?”
 
Thẩm Tại: “Ừ.”
 
Ngẫm lại cũng phải, lúc nãy ăn cơm ở nhà họ Thẩm anh đúng là không ăn được bao nhiêu, chủ yếu toàn là nói chuyện với người lớn trong nhà.
 
 
Thật ra cô cũng không ăn được mấy, lúc này nghe Thẩm Tại nói định ăn thêm bữa khuya, cô cũng thấy hơi đói bụng.
 
“Vậy tôi cho vào lò vi ba hâm nóng chút nhé?”
 
“Được.”
Vài phút sau, Thịnh Văn Ngôn mang đồ ăn ra phòng khách: “Ăn được rồi.”
 
Thẩm Tại ngồi xuống bên bàn, cầm đũa lên lại khựng lại, anh ngước lên nhìn Thịnh Văn Ngôn. Bởi vì người nọ đang đứng cạnh bàn, ánh mắt sáng ngời nhìn anh chăm chú.
 
Thẩm Tại đưa mắt nhìn sang chiếc ghế dựa: “Muốn ăn thì ngồi đi.”
 
Đôi Thịnh Văn Ngôn mắt sáng lên, từ chối một cách “không hề” giả trân: “Hả? Được ạ? Như vậy có ổn không?”
 
“Không miễn cưỡng cô, không ăn thì ra ngoài đi.”
 
“Không miễn cưỡng không miễn cưỡng!” Thịnh Văn Ngôn nhanh nhảu kéo ghế ra ngồi vào, “Sếp đã bảo ngồi xuống cùng ăn bữa khuya, tôi sao lại miễn cưỡng được.”
 
Cái khác thì không hơn ai nhưng diễn thì không ai hơn.
 
Thẩm Tại cười một cái, đưa đôi đũa cho cô.
 
“Thẩm tổng, món mẹ anh làm ăn ngon thật đấy, trước nay tôi chưa bao giờ được ăn thịt và sủi cảo ngon như vậy.”
 
Thẩm Tại không tỏ thái độ gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Làm quá.”
 
Thịnh Văn Ngôn lại nghiêm túc: “Thật mà, bởi vì là món mẹ làm đấy, đã là mẹ làm thì sẽ khác ngay.”
 
Thẩm Tại tay cầm đũa khựng lại, lúc này mới nhớ ra cô gái trước mặt mình đã mất mẹ từ nhỏ, lúc này cô nói ăn ngon, có lẽ là thật sự cảm thấy những món này bình thường đều không có, cho nên mới thấy ngon.
 
“Cô thích thì mang thêm mấy cái khác về đi, tôi không ăn hết được nhiều như vậy.”
 
“Không cần đâu ạ, phu nhân cũng gói cho tôi rất nhiều rồi.” Thịnh Văn Ngôn bùi ngùi xúc động, “Ôi, thật là ngưỡng mộ anh, mẹ anh tốt thật đấy, nếu tôi cũng có người mẹ như vậy thì tốt rồi.”
 
Thẩm Tại: “...”
 
Hai người ngồi ăn một lúc, mặc dù Thịnh Văn Ngôn đói thật nhưng cô lại sợ béo, không dám ăn quá nhiều, ăn mấy miếng thì bắt đầu dừng lại.
 
Điện thoại vừa rung lên, cô dứt khoát buông đũa.
 
Là tin nhắn từ WeChat, khiến cô bất ngờ là tin nhắn này thế mà lại là do Thẩm Thụ Diệc gửi đến.
 
Thẩm Thụ Diệc:【Chuyện hôm nay ở nhà tôi tôi nghe Vân Nghê nói rồi, con bé ăn nói linh tinh, tôi thay nó xin lỗi cậu.】
 
Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ một lát, trả lời cậu ta:【Không sao đâu, em ấy cũng là nghe từ người khác thôi. Thôi thì hình tượng của tôi chính là như vậy đấy, không phải cậu cũng cho rằng như vậy sao? Cho nên cũng không hẳn là em ấy nói linh tinh.】
 
Thẩm Thụ Diệc im lặng vài phút:【... Xin lỗi】
 
Thịnh Văn Ngôn thấy cậu ta nói vậy thì lấy làm lạ, cô thắc mắc:【Lời xin lỗi này là nói cho cậu hay nói thay em cậu vậy.】
 
Một lúc lâu sau vẫn không thấy Thẩm Thụ Diệc trả lời, Thịnh Văn Ngôn đoán chắc là cậu ta đang bối rối, cô nói:【Không trêu cậu nữa, cậu cũng không cần xin lỗi đâu, dù sao tôi cũng không để bụng.】
 
Thẩm Thụ Diệc:【Cậu không giận nó là được rồi.】
 
Thịnh Văn Ngôn:【Không giận đâu. À đúng rồi, tiện thể chúc mừng cậu nhé. Yên tâm đi, cậu có bạn gái rồi tôi cũng không dây dưa nữa đâu, trăm năm hòa thuận nhé.】
 
Lúc này Thẩm Thụ Diệc lại đáp lại rất nhanh:【Tôi không có bạn gái.】
 
Thịnh Văn Ngôn hơi nhướng mày:【Thế Niệm Lôi là thế nào?】
 
Thẩm Thụ Diệc:【Không phải.】
 
Thế chắc là: Vẫn chưa phải.
 
Thịnh Văn Ngôn cười một cái, không trả lời nữa.
 
Haizz, cô nàng kia đúng là rất thanh thuần xinh đẹp, mặc dù ngoài miệng thì vẫn không chịu thừa nhận, nhưng quả thật cô không học nổi cái khí chất văn chương này.
 
Thôi, mục tiêu sụp đổ thì sụp đổ vậy, cơ mà phải mời cái đám kia uống rượu ngon một năm trời.
 
Thật là đau cắt da cắt thịt mà.
 
“Ăn cơm thì ăn cho tử tế, nghịch điện thoại gì.” Thẩm Tại bất thình lình lên tiếng.
 
Thịnh Văn Ngôn ở bên cạnh anh lúc nào cũng nghe lời, cô vội vàng bỏ điện thoại vào lại túi, “Là Thẩm Thụ Diệc gửi tin nhắn nói muốn xin lỗi thay em gái, tôi chỉ trả lời lại thôi.”
 
Nói đến Thẩm Thụ Diệc, Thẩm Tại tự nhiên lại nhớ đến tâm tư của cô với đứa cháu mình.
 
Thịnh Văn Ngôn cũng đoán ra anh nghĩ đến chuyện này, cô kịp thời nói: “Nhưng cũng không phải vì Thẩm Thụ Diệc gửi nên tôi mới trả lời đâu, cậu ấy có bạn gái rồi tôi cũng không thích nữa, thật đó. Đấy là vì… Tôi ăn no rồi, rảnh rỗi không làm gì mới trả lời tin nhắn người ta thôi.”
 
Thẩm Tại ồ một tiếng, lại hỏi: “Thụ Diệc có bạn gái?”
 
“Xem như có đối tượng rồi đi, chính là cô gái váy trắng ở quán bar lần trước tôi nói đấy.”
 
Tất nhiên, nhắc tới quán bar là không thể không nhớ tới cái đêm thê thảm đó.
 
Thẩm Tại nhớ lại hình ảnh hôm ấy cô khóc sướt mướt, nước mắt nước mũi tèm lem, đúng là kinh khủng. Anh nhìn vẻ dửng dưng như không có gì của cô lúc này, nụ cười như có như không: “Không định khóc à?”
 
“Khóc... Khóc gì chứ.” Thịnh Văn Ngôn biết Thẩm Tại đang nói gì, cô hơi lúng túng nói, “Chân trời thiếu gì cỏ thơm, bụi này không được thì mình đổi sang bụi khác, cỏ đẹp thiếu gì, tôi còn lâu mới khóc lóc mãi vì một bụi cỏ như thế.”
 
Thẩm Tại nhẹ lắc lắc đầu: “Suy nghĩ của trẻ con.”
 
“Gì cơ?”
 
Thẩm Tại: “Không có gì, giờ trả lời xong chưa.”
 
“Xong rồi.” Thịnh Văn Ngôn nói, “Tôi nói đã nói không có gì phải xin lỗi, chỉ là đứa trẻ thôi mà, sao tôi lại phải so đo.”
 
“Đứa trẻ?” Thẩm Tại bật cười, “Cô thì lớn hơn nó là bao.”
 
“Hơn ba tuổi, ba tuổi là cả một thế hệ đấy! Đương nhiên xem như lớn hơn rất nhiều rồi.”
 
Ba tuổi là một thế hệ.
 
Thẩm Tại nhìn Thịnh Văn Ngôn, vô thức tính khoảng cách giữa hai người.
 
Chín tuổi, như vậy xem ra, giữa bọn họ là ba thế hệ rồi.
 
“Cơ mà cái này cũng phải xem xem là ai mới được, ví dụ như, tôi và anh thì không có khoảng cách thế hệ nào cả.” Người này dường như nhìn thấu được suy nghĩ của anh, đột nhiên nói một câu như vậy.
 
Thẩm Tại buông đũa, cũng không ăn nữa: “Đừng nói vớ vẩn nữa, ăn xong rồi thì về đi.”
 
“Nào có, tôi nói thật mà, anh xem chúng ta cũng có khác biệt mấy đâu. Chẳng lẽ, Thẩm tổng anh thấy chúng ta có gì khác biệt à?!”
 
Thẩm Tại hờ hững: “Cô bớt cãi đi thì sự khác biệt sẽ giảm xuống chút đấy.”
 
“... Vầng.”
 
Cuối cùng lúc Thịnh Văn Ngôn bước ra từ nhà Thẩm Tại, trên tay vẫn cầm theo đồ ăn. Thêm cả đồ mà Triệu Thuận Từ đã gói cho cô nữa, hai tay đều nặng trĩu.
 
Về đến nhà, cô dặn riêng dì giúp việc cất giữ cẩn thận, xong xuôi đâu đấy mới chạy về phòng.
 
Nhưng tắm táp xong nằm lên giường một lúc mà mãi vẫn chưa thấy buồn ngủ, cả đầu đều đầy ắp những lời Thẩm Tại nói hôm nay.
 
Càng nghĩ... Càng vui vẻ.
 
Thẩm Tại cái người này đôi khi tính tình không tốt lắm, nói chuyện cũng không êm tai. Nhưng, cô vẫn cảm thấy anh là người tốt, hơn nữa lại còn là kiểu người cực kỳ tốt.
 
——
 
Dạo này Thịnh Văn Ngôn thực tập rất nghiêm túc, chắc cũng vì chuyện này nên Thịnh Thiên Hòa rất vui vẻ, mấy ngày nay đối xử với cô rất tốt, còn mua cho cô rất nhiều thứ đồ đắt đỏ.
 
Lúc đầu Thịnh Văn Ngôn còn thấy rất vui, dù sao hơn một tháng nay cô đã sống chay tịnh còn hơn cả ni cô, chưa từng mua một thứ gì.
 
Nhưng không ngờ vui vẻ chẳng được bao lâu, một ngày nọ cô bỗng thấy tờ đơn siêu âm thai nhi của bệnh viện trên bàn phòng khách.
 
Cô cũng chỉ tiện tay cầm lên xem, kết quả lại thấy trên tờ đơn ghi mấy chữ mang thai, có thai.
 
Cô sửng sốt, nhìn cái tên điền trên tờ đơn: Điền Kiều.
 
Đơn khám của mẹ hai...
 
Bà ấy, mang thai?
 
Lồng ngực Thịnh Văn Ngôn chợt lạnh toát, một loại cảm giác kỳ quái bò lên khắp người cô.
 
Thì ra là mang thai, bảo sao dạo này ba cô lại vui vẻ như thế, bảo sao ông lại mua cho cô nhiều đồ như thế... Cái này gọi là gì, an ủi con gái lớn một chút?
 
“Thì ra đơn ở đây.” Điền Kiều đã đi tới, “Vừa rồi em tiện tay để đây, xong lại quên béng mất.”
 
Thịnh Thiên Hòa đi theo sau bà: “Em đi chầm chậm thôi, cẩn thận chút...”
 
Nói xong lại thấy tờ đơn đã nằm trên tay Thịnh Văn Ngôn, biểu cảm trên mặt hơi cứng lại: “Văn Ngôn, con thấy rồi à? Ba vừa còn đang định nói với con đấy, mẹ hai của con mang thai rồi.”
 
Thịnh Văn Ngôn cũng không nói tờ đơn này là của mấy ngày trước, nếu ông thật sự muốn nói thì đã nói từ lâu rồi.
 
Cô ngơ ngần ồ một tiếng, “Con biết rồi, chúc mừng.”
 
“Ôi cái con bé này, chúc mừng gì chứ. Này, đợi lát nữa ba mẹ định qua nhà ông bà nội ăn cơm, con cũng đi cùng...”
 
“Con không đi đâu, con phải đến công ty.”
 
Thịnh Thiên Hòa: “Sáng nay không phải con bảo được nghỉ à, sao lại phải đi công ty rồi?”
 
Thịnh Văn Ngôn: “Có việc gấp, Thẩm Tại gọi con đến.”
 
Nói đến Thẩm Tại, Thịnh Thiên Hòa quả nhiên không nghi ngờ chút nào, “Vậy à, vậy con cứ đi đi, thấy con làm việc nghiêm túc thế này, ba rất vui.”
 
“Ừm, con đi trước đây.”
 
“Được, đi đường lái xe cẩn thận nhé.”
 
Sau khi ra khỏi nhà, ngồi yên vị lên xe, tiếng bọn họ nói cười bàn chuyện đứa bé mới gần như hoàn toàn biến mất.
 
Thịnh Văn Ngôn rũ mắt nhìn điện thoại, tâm tình phức tạp bộn bề trăm mối.
 
Nếu nói tức giận... Cũng không đến mức ấy, cô từ lâu đã biết bọn họ đang chuẩn bị cho việc thụ thai, từ lâu đã nghe chuyện đứa bé ở nhà ông bà nội.
 
Còn nói buồn thì... Chắc là có chút chút đấy, nhìn bọn họ mong chờ sinh mệnh bé nhỏ kia đến thế, ít nhiều gì cũng thấy hơi ghen tị.
 
Nhưng càng nhiều hơn, có lẽ là ảo não, giống như có một loại cảm giác ảo não... Khi mà sau này sẽ hoàn toàn bị lờ đi.
 
“Alo? Sao thế.” Từ đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói, trầm thấp, mang theo từ tính từ máy móc.
 
Thịnh Văn Ngôn chợt hoàn hồn bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện ra mình đã gọi đi từ bao giờ, cô áp điện thoại lên tai, thấp giọng lên tiếng: “Là tôi, anh đang ở công ty à?”
 
Thẩm Tại hơi khựng lại, bởi vì ngữ điệu của cô.
 
“Ừ, làm sao vậy.”
 
“Tôi... Tôi vừa nói với ba tôi là anh gọi tôi quay lại làm, cho nên, bây giờ tôi quay về công ty được không?”
 
Thẩm Tại: “Hôm nay cô được nghỉ.”
 
“Tôi biết...”
 
“Thịnh Văn Ngôn, cô làm sao vậy.”
 
Cứ cảm thấy mình không sao cả, nhưng vừa nghe anh hỏi vậy lại thấy nỗi tủi thân trào lên, tủi thân đến mức tự cảm thấy sự tủi thân này có hơi quá.
 
Cô gục đầu lên tay lái, buồn bã nói: “Thẩm Tại, ba tôi có con mới rồi.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui