Em chỉ thích gương mặt anh

Thịnh Văn Ngôn vào ở trong căn nhà mới này hai ngày, hai ngày này, ngày nào cũng có dì giúp việc đến bôi thuốc hộ cô.
 
Trong khi đó thì Thịnh Thiên Hòa cũng có tới. Sau khi thông qua Thẩm Tại biết được việc cô muốn ra ngoài ở, ông ấy đã mang rất nhiều đồ của cô tới cho cô, và cả máy tính mà cô cần nhất.
 
Thịnh Thiên Hòa vì áy náy trong lòng nên cũng hiếm có khi dỗ dành cô lâu thế.
 
Nhưng cô lại vẫn đang giận, nên lúc thấy ông cũng không muốn trò chuyện thêm với ông mấy câu, cô ngồi trên ghế sô pha, mặc kệ ông dỗ thế nào cô cũng không quan tâm.
 
Cuối cùng Thịnh Thiên Hòa cũng chẳng biết sao được, đành phải ra về.
 
Vì không phải đi làm nên hai ngày nay Thịnh Văn Ngôn đều không được gặp Thẩm Tại.
 
Sau đó thì lại tới cuối tuần.
 
Hôm nay là thứ bảy, cô đang ăn cơm thì chuông điện thoại bỗng vang lên, là Triệu Thuận Từ gọi tới.
 
Thịnh Văn Ngôn thấy tên người gọi thì bắt máy ngay: "Alo, lão phu nhân ạ."
 
"Văn Ngôn à, dạo này con khỏe không?" Giọng nói hiền hòa của Triệu Thuận Từ vang lên từ đầu bên kia.
 
Thịnh Văn Ngôn nói: "Cảm ơn bác quan tâm ạ, con vẫn ổn."
 
Triệu Thuận Từ: "Cũng lâu lắm rồi không gặp con nhỉ, bác hơi nhớ con đấy, cho nên mới gọi cho con, không làm phiền con chứ?"
 
"Không ạ, hôm nay con không đi làm, con cũng đang hơi chán đây ạ."
 
"Thế à, thế thì hay quá, chiều nay bác muốn đi dạo phố, không biết con có rảnh đi với bác không?"
 
Thịnh Văn Ngôn rất thích Triệu Thuận Từ, nghe bà nói thế thì cô đương nhiên là vui vẻ nhận lời: "Được ạ được ạ, bác dạo phố ở đâu, con đến ngay."
 
"Thật à, vậy thì vui quá rồi, bác gửi địa chỉ cho con nhé."
 
"Vâng!"
 
Lúc trước Thịnh Văn Ngôn đã từng đồng ý sẽ đi dạo phố với Triệu Thuận Từ, nhưng mãi mà không có thời gian. Lần này bà đã chủ động nhắc, cô đương nhiên là tích cực hưởng ứng.
 
Thay quần áo rồi trang điểm xong, cô đón xe đi thẳng đến trung tâm thương mại.
 
Nhưng không ngờ sau khi đến nơi, người mà cô thấy không chỉ có Triệu Thuận Từ, mà còn cả Thẩm Thụ Diệc.
 
Thẩm Thụ Diệc trông thấy cô thì cũng chẳng có vẻ gì là bất ngờ, cậu ta chỉ hơi lúng túng giải thích: "Không yên tâm để bà ra ngoài chơi, cho nên... Tôi mới đi cùng."
 
Triệu Thuận Từ cười hà hà nói: "Phải đó, sức khỏe bác càng ngày càng xuống cấp, đấy, thế là mấy đứa nó cứ phải kè kè bên cạnh."
 
Thịnh Văn Ngôn dù có hơi bất ngờ nhưng cùng không nghĩ gì nhiều, chỉ nói: "Như vậy là phải đấy ạ, an toàn của bác vẫn là nhất mà. Phu nhân, bác muốn dạo chỗ nào, con đi xem với bác."
 
"Được được được, con xem đấy, nhà bác toàn con trai, chẳng được tích sự gì cả. Thụ Diệc đi theo bác nhưng bác cũng chẳng trông cậy được nó chọn giúp cho cái gì."
 
Thẩm Thụ Diệc cười khẽ một tiếng: "Bà nội, mắt thẩm mỹ của cháu kém đến vậy sao?"
 

"Cháu nói xem."
 
Thẩm Thụ Diệc lắc đầu bất đắc dĩ: "Vâng vâng... Mắt thẩm mỹ của cháu kém."
 
Thịnh Văn Ngôn mỉm cười kéo tay Triệu Thuận Từ: "Không sao ạ, có con đây, lão phu nhân, sau này bác muốn dạo phố thì cứ gọi con, con sẽ đi với bác."
 
Triệu Thuận Từ gật gật đầu, vỗ vỗ lên tay Thịnh Văn Ngôn tay: "Bác thấy con đừng gọi bác là lão phu nhân nữa, con cũng bằng tuổi Thụ Diệc, cứ gọi là bà nội là được."
 
Thẩm Thụ Diệc nghe vậy thì giật mình, vành tai lập tức đỏ ửng lên, cậu ta không dám nhìn Thịnh Văn Ngôn, dành lảng mắt sang chỗ khác.
 
Thịnh Văn Ngôn lúc này không hề để ý đến cậu ta, nghe Triệu Thuận Từ nói vậy, phản ứng đầu tiên của cô là: Như vậy sao được! Thế này thành ra kém một thế hệ với Thẩm Tại à!!
 
"A... Như, như thế thì ngại lắm ạ." Thịnh Văn Ngôn nói, "Con cứ gọi bác là lão phu nhân thôi."
 
"Có gì đâu, gọi bà nội còn thân thiết hơn."
 
Không được!! Nếu là lúc trước có khi cô sẽ nhiệt tình gọi vậy thật. Nhưng bây giờ! Chẳng bằng để con gọi bác là mẹ đi!
 
Thịnh Văn Ngôn cười khô khan, ấp úng nửa ngày mới chuyển được sang chủ đề khác, "Ôi trời! Tự nhiên con nhớ ra hôm nay có dáng túi mới, con mới nhận được tin nhắn nhân viên cửa hàng gửi này, con dẫn bác đi xem chút nhé."
 
Quả nhiên, cho dù là phụ nữ ở bất cứ lứa tuổi nào chỉ cần nghe đến túi xách thì sẽ đều bị thu hút sự chú ý, Triệu Thuận Từ đáp ngay: "Vậy à, vậy đi thôi, đi thôi."
 
"Vâng!"
 
——
 
Vào đến cửa hàng, cô nhân viên có quen biết với Thịnh Văn Ngôn lập tức nhiệt tình bước lên chào đón, lấy ra chiếc túi xách được chuẩn bị riêng cho khách VIP, Thịnh Văn Ngôn rất tỉ mỉ chọn cho Triệu Thuận Từ kiểu túi hợp với bà.
 
"Văn Ngôn, con thích chiếc nào, hôm nay đi với bác cũng cực cho con rồi, con thích cái nào thì bác mua cho, tặng cho con."
 
Thịnh Văn Ngôn nói: "Không cần đâu ạ, con còn chưa tặng gì cho bác, bác lại tặng con trước thì sao mà được."
 
Triệu Thuận Từ: "Có gì đâu, hôm nay cứ để Thụ Diệc trả, hai chúng ta đều không cần khách sáo với nó đâu. Nào nào nào, cái này màu đẹp lắm, rất hợp với con."
 
...
 
Cuối cùng phải nhờ có nhân viên cửa hàng dẫn Triệu Thuận Từ đến soi gương đeo thử túi thì mới cứu được Thịnh Văn Ngôn, nếu không, Triệu Thuận Từ sẽ treo hết mấy cái túi lên người cô mất.
 
"Cậu thích cái nào?" Đang đứng phía sau nhìn Triệu Thuận Từ chọn chọn lựa lựa, Thẩm Thụ Diệc không biết đã đến bên cạnh cô từ khi nào.
 
Thịnh Văn Ngôn xua tay: "Cậu cùng đừng nghe lời lão phu nhân rồi mua túi cho tôi thật."
 
"Không sao... Coi như, cảm ơn cậu đi dạo phố với bà nội thôi."
 
"Là tôi tình nguyện đi với bác." Thịnh Văn Ngôn cười nói, "Cậu mà dùng mấy cái túi này cảm ơn tôi, sau này tôi chẳng dám đi nữa."
 
Thẩm Thụ Diệc nhìn cô: "Bà nội rất thích cậu, bình thường bà còn không nhiệt tình với Vân Nghê đến như thế."
 
"Thật à, vậy chứng tỏ là tôi rất được lòng người lớn."
 

Thẩm Thụ Diệc cười: "Cậu đúng là có thể khiến người khác vui vẻ."
 
Thịnh Văn Ngôn nghe đến đây thì hơi nhướng mày: "Vậy cũng chưa chắc, còn tùy người, cậu xem, trước kia cậu cũng đâu có thích tôi."
 
Cách nói chuyện của Thịnh Văn Ngôn trước giờ luôn bộc trực thẳng thắn, cô cho rằng những chuyện đã qua rồi thì có thể lấy ra nói thoải mái. Càng thoải mái thì cô càng không để tâm.
 
Nhưng Thẩm Thụ Diệc nghe vậy thì mặt hơi biến sắc, cậu ta hốt hoảng nhìn cô: "Không phải tôi..."
 
"Văn Ngôn, màu này không tệ này, con thấy sao?" Đúng lúc ấy, Triệu Thuận Từ quay đầu lại hỏi.
 
Thịnh Văn Ngôn nghe thấy Triệu Thuận Từ nói với mình thì tự nhiên cũng không để ý xem Thẩm Thụ Diệc đang định nói gì, cô vội bước đến: "Gu của bác hợp con thật đấy, vừa nãy con xem cũng thấy cái này bác đeo lên là có khí chất nhất."
 
"Ôi chao cái con bé này, khí chất cái gì chứ..."
 
Hai người nói chuyện rôm rả, Thẩm Thụ Diệc nhìn Thịnh Văn Ngôn từ phía sau, hơi ảo não nhíu mày.
 
Cậu ta chẳng hiểu sao vừa rồi mình lại vội vàng giải thích như thế, rõ ràng cô nói không sai, trước kia mình không thích cô.
 
Còn bây giờ... Cậu ta cũng không biết phải nói thế nào nữa. Chỉ là cảm thấy, bây giờ thì không phải.
 
Sau khi ra khỏi cửa hàng, Thịnh Văn Ngôn và Thẩm Thụ Diệc lại đi dạo rất nhiều chỗ khác với Triệu Thuận Từ, mua được rất nhiều thứ.
 
Đến 3 giờ chiều thì ba người ra về, ngồi lên xe chuẩn bị đi ăn cơm chiều.
 
"Hôm nay chúng ta đi Đinh Lan Các ăn đi." Triệu Thuận Từ nói.
 
Thịnh Văn Ngôn: "Đinh Lan Các... Trước đó con có nghe nói nhưng vẫn chưa đi bao giờ, nghe bảo đồ ăn ngon lắm."
 
"Đúng thế, thằng nhóc Thẩm Tại kia, mỗi lần nó muốn làm gì đều sẽ làm thứ tốt nhất."
 
"Thẩm Tại? Đó là nhà hàng của Thẩm tổng ạ?"
 
Triệu Thuận Từ: "Đúng rồi, trước đó nó nói là thích ăn món của đầu bếp kia, thế là bứng người ta từ nhà hàng năm sao từ Bắc Kinh về đây đấy, rồi để người ta vào nhà hàng này làm."
 
Thịnh Văn Ngôn thật sự không ngờ ông chủ đứng sau Đinh Lan Các lại là Thẩm Tại, trước đó Dương Thánh đã đến ăn thử một lần, về thì cứ luôn miệng khen trang hoàng rất không tệ, hương vị cũng rất ngon. Cô vẫn nhớ, nhưng vẫn chưa đến một lần.
 
Thịnh Văn Ngôn: "Đi theo Thẩm tổng lâu như vậy mà hình như con chưa thấy anh ấy đến đây ăn bao giờ."
 
Thẩm Thụ Diệc giải thích: "Thường thì chú út sẽ cùng người nhà hoặc bạn bè tới đây, nhưng xã giao thì sẽ không."
 
"Thì ra là vậy."
 
Sau khi đến Đinh Lan Các, Thịnh Văn Ngôn cũng hơi hiểu tại sao Thẩm Tại lại không xã giao ở đây.
 
Đường từ cổng vào quanh co tĩnh mịch, cây cảnh xung quanh được trồng một cách rất nghệ thuật, vào hẳn trong nhà hàng thì phong cách hơi hướm cổ điển, không có sảnh, mỗi một căn phòng được ngăn cách riêng biệt, phòng cũng không nhiều, hiển nhiên không phải kinh doanh vì kiếm tiền.
 
Nơi này cổ kính xa xưa lại hơi mang vẻ độc lập xa rời nhân thế. Thật đúng là không hợp để dẫn theo những vị khách hơi mùi tiền kia đến.

 
"Lão phu nhân đến ạ." Nhân viên nhà hàng rất quen với người nhà họ Thẩm, thấy Triệu Thuận Từ và Thẩm Thụ Diệc đến thì nhanh nhẹn dẫn mọi người vào căn phòng trong cùng.
 
"Hôm nay anh Thẩm cũng ở đây ạ." Sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người xong, nhân viên nhà hàng cười nói.
 
Triệu Thuận Từ: "Hôm nay Thẩm Tại cũng ăn ở đây?"
 
"Vâng ạ, hôm nay anh Thẩm đến cùng vài người bạn, có cần cháu qua báo với anh ấy một tiếng không ạ?"
 
Triệu Thuận Từ: "Được, cháu đi nói với nó là hôm nay bác đến đây ăn đi."
 
"Vâng."
 
Thịnh Văn Ngôn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, nghe nói Thẩm Tại cũng ở đây thì trong lòng phấn khích. Cứ tưởng phải sang tuần sau đi làm mới được gặp anh, không ngờ đi một chuyến này lại có thể chạm mặt!
 
"Văn Ngôn, con đi theo Thẩm Tại làm việc, bình thường cũng vất vả lắm nhỉ?" Triệu Thuận Từ hỏi.
 
Thịnh Văn Ngôn: "Cũng bình thường ạ, chỉ là đôi khi hơi bận một chút, nhưng con có thể học được rất nhiều điều, rất đáng giá ạ."
 
Triệu Thuận Từ: "Con bé này, con chăm chỉ quá đó."
 
Thịnh Văn Ngôn cười ngại ngùng: "Không đâu ạ..."
 
Ba người ngồi chưa được bao lâu thì cửa phòng bị kéo ra, Thẩm Tại bước vào.
 
Vừa bước vào đã thấy Thịnh Văn Ngôn ngồi bên trong. Nhưng anh không hỏi han gì nhiều, chỉ nhìn một cái rồi ngồi xuống bên cạnh Triệu Thuận Từ.
 
"Chú út ạ." Thẩm Thụ Diệc lễ phép gọi.
 
Thẩm Tại gật đầu, hỏi: "Sao không nói sớm cho con biết hôm nay mẹ đến đây ăn."
 
Triệu Thuận Từ liếc xéo anh một cái, giận nói: "Anh bận đến không thấy cả người, mẹ nói cho anh mà làm gì."
 
Thẩm Tại: "..."
 
Triệu Thuận Từ: "Hôm nay ấy, mẹ bảo Thụ Diệc với Văn Ngôn đi dạo phố cùng mẹ, vừa hay đến giờ ăn nên mới qua chỗ anh thôi."
 
Nói rồi, Triệu Thuận Từ ngầm kéo kéo tay áo Thẩm Tại dưới mặt bàn, ra ý bảo anh nhìn đôi trẻ ngồi phía đối diện.
 
Thẩm Tại theo tầm mắt bà nhìn Thẩm Thụ Diệc và Thịnh Văn Ngôn, ngay lập tức hiểu ra ý mẹ mình. Bởi vì trước đó, bà còn nói với anh là muốn ghép đôi hai đứa trẻ này.
 
Thật là nhạt nhẽo.
 
Thẩm Tại rút tay áo mình ra khỏi tay Triệu Thuận Từ, sắc mặt lạnh lùng, không thèm đếm xỉa.
 
"Thẩm tổng, thì ra nhà hàng này là anh mở ạ, hồi trước tôi đã nghe có người để cử rồi, nhưng chưa tới bao giờ." Từ lúc Thẩm Tại vào đến giờ mắt Thịnh Văn Ngôn luôn chăm chú dõi theo anh, lúc này mới có cơ hội nói một câu.
 
Thẩm Tại: "Ừm."
 
Triệu Thuận Từ: "Văn Ngôn, sau này con muốn đến thì bảo Thụ Diệc đi cùng đi, thích ăn gì thì ăn, không cần trả tiền."
 
Thẩm Tại nhấp một ngụm trà, cười lạnh một tiếng: "Mẹ hào phóng quá nhỉ, con có nói là không cần trả tiền đâu."
 
Triệu Thuận Từ liền thò tay xuống giật Thẩm Tại một cái: "Ăn của anh một bữa thì anh mất một cân thịt à? Bữa nay có phải cũng định thu tiền luôn không, anh còn thu tiền của mẹ đấy à, mắt anh chỉ có tiền thôi hả?"
 
Thẩm Tại: "..."
 

Thịnh Văn Ngôn trông đến là vui, bởi vì chẳng mấy khi mới thấy Thẩm Tại bị chặn họng đến không nói nên lời.
 
"Vậy sau này con theo Thẩm tổng đến ăn, anh ấy ăn thì chắc không thu tiền đâu nhỉ?" Thịnh Văn Ngôn cười nói, " Thẩm tổng, sau này mình ăn ngoài thì đặt trước ở đây đi, ngày trước tôi không biết anh còn mở nhà hàng nữa đấy."
 
Thẩm Tại nghe thấy câu này thì hàng mày dường như dịu xuống, nhạt giọng nói: "Ờ, tùy cô."
 
"Ok con bê!"
 
Mọi người trò chuyện một lúc thì đồ ăn được bưng lên.
 
Vì các món đều dùng nguyên liệu tươi nên nhà hàng không có thực đơn cố định, phòng bếp làm ra món gì thì ăn món đó.
 
"Món này ngon quá, tên là gì vậy?" Thịnh Văn Ngôn gắp một miếng đồ ăn, hai mắt sáng bừng.
 
Thẩm Tại: "Cái này. . ."
 
"Món này dùng hải sâm không gai* dưới đáy biển và trứng bồ câu cao cấp, gọi là... Ô Long Hí Châu." Thẩm Thụ Diệc giải đáp rất nhanh, "Cháu nhớ không nhầm chứ, chú út?"
 
(*) Hải sâm không gai: Là một loại hải sâm, thân màu đen, không có gai, thịt dày da mỏng, nhưng giá trị dinh dưỡng không cao bằng hải sâm có gai.
 
Thẩm Tại nhìn Thẩm Thụ Diệc - con người chẳng mấy khi lại nhiệt tình giới thiệu đồ ăn với người khác, anh im lặng, khẽ gật đầu.
 
Thịnh Văn Ngôn chống đầu: "Thì ra Thẩm tổng rất biết ăn uống, tôi còn tưởng anh không để ý lắm đến mặt này chứ..."
 
Thẩm Tại sâu xa nói: "Đúng là không để ý lắm, nếu không, cô nghĩ sao tôi có thể nuốt trôi món cô làm."
 
Nụ cười của Thịnh Văn Ngôn sượng lại, miễn cưỡng chuyển chủ đề: "A... Ha ha ha, ngon thật đấy. Phu nhân, con gắp cho bác nhé!"
Pass chương 29: olonghichau
 
"Thôi thôi, con cứ ăn của con đi." Triệu Thuận Từ nói, "Thụ Diệc, gắp đồ ăn cho Văn Ngôn."
 
Thẩm Thụ Diệc hơi sững người, vội vàng đáp: "À à, vâng."
 
Thịnh Văn Ngôn: "Không cần đâu bác, con tự gắp được."
 
Thẩm Thụ Diệc cúi đầu cho gắp một miếng thịt cho cô, "Tôi gắp cho, cậu với không tới."
 
Thịt đã nằm gọn trong bát mình, Thịnh Văn Ngôn chỉ đành khách sáo nói: "Cảm ơn nhé."
 
"Không có gì."
 
Triệu Thuận Từ vui vẻ nhìn hai người đối diện, nhìn sao cũng thấy quá là thích mắt.
 
"Con thấy chưa, mẹ đã nói hai đứa nó hợp lắm mà?" Nhân lúc hai người vùi đầu ăn cơm không để ý, Triệu Thuận Từ thấp giọng nói với Thẩm Tại.
 
Thẩm Tại ngây ra một lúc, ánh mắt lướt qua hai người trước mặt, không động đũa nữa.
 
"Con nói xem hai đứa nó có đến với nhau không, mẹ thấy được đó... Với lại..."
 
"Khách còn ở bên kia, con đi trước đây." Thẩm Tại chợt ngắt lời Triệu Thuận Từ.
 
Triệu Thuận Từ sửng sốt mấy giây: "Này... Mới thế đã đi à?"
 
Thịnh Văn Ngôn nghe Thẩm Tại sắp đi thì vội ngẩng lên nhìn anh: "... Sao anh không ăn thêm mấy miếng?"
 
Thẩm Tại cụp mắt, đáy mắt xẹt qua tia lạnh lẽo: "Không ăn nữa, mọi người ăn đi."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận