Rượu trong tay còn đang ùng ục đổ vào chén, Thịnh Văn Ngôn ngồi bật dậy, lưng dựng thẳng tắp, bình rượu suýt nữa thì rơi khỏi tay.
Mấy giây sau, cô chầm chậm quay người lại, Thẩm Tại thật sự đã xuất hiện trong phòng.
"Thẩm, Thẩm Tại?" Thịnh Văn Ngôn lắp bắp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tại thản nhiên ngồi xuống chỗ bên cạnh: "Nghe chưa? Trong mắt cô ấy bây giờ đâu có sếp."
Rất rõ ràng là anh đang chỉ việc cô gọi thẳng tên anh.
Sống lưng Thịnh Văn Ngôn lạnh toát, cô vội vàng đổi xưng hô: "Sếp Thẩm, xem anh nói này, trong mắt em đương nhiên là có sếp rồi."
Thẩm Tại: "Ồ, vậy tôi có bảo cô tan làm đến một chỗ thế này gặp khách hàng sao?"
Dương Khiêm Hòa có hợp tác với IZ, cho nên nghiêm túc mà nói thì anh ta đúng là khách hàng của bọn họ.
Đương nhiên Thịnh Văn Ngôn không dám nói là mình tìm Dương Khiêm Hòa để tìm hiểu thông tin, cô chỉ nói: "Uhm... Không coi là gặp khách hàng, là gặp bạn bè thôi ạ."
"Bạn bè?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dương Khiêm Hòa gật đầu, một tay bá vai Thịnh Văn Ngôn: "Đúng đó, bây giờ tôi với Văn Ngôn là bạn bè, là anh em tốt..." Anh ta còn chưa nói hết thì đã thấy ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Tại, thế là lại sượng sùng bỏ tay xuống.
"Ôi chao, thật mà, bây giờ bọn tôi chơi rất thân."
"Ồ."
Nghe đến đó xong, Thẩm Tại dường như cũng không để tâm đến chủ đề này nữa, làm lơ hai người họ, anh quay sang nói chuyện với một người quen khác ngồi bên cạnh.
Thịnh Văn Ngôn thấy sự chú ý của anh không ở chỗ mình nữa, lúc này mới nhỏ giọng hỏi Dương Khiêm Hòa: "Sao anh ấy lại tới đây?"
Dương Khiêm Hòa: "Lúc nãy cậu ta có hỏi tôi đang ở đâu, nghĩ hôm nay cô cũng ở đây nên tôi cố tình gọi cậu ta đến đấy. Tôi cũng không nói là cô đang ở đây, thấy sao, tạo cơ hội cho cô đấy, thấy tôi tâm lý không?"
Thịnh Văn Ngôn: "Nhưng hôm nay tôi còn chưa trang điểm kỹ mà!"
Dương Khiêm Hòa: "Thế này là được rồi."
"Không, tôi còn chưa trang điểm kiểu gợi cảm thành thục, còn chưa lộ chân dãi nữa chứ!"
Dương Khiêm Hòa sờ sờ cằm: "Vậy cũng không sao, lần sau tôi lại tạo cơ hội khác cho hai người, đến lúc đó cô phải mặc đẹp lồng lộn vào, cho cậu ta lóa mắt chết đi."
"... Vậy đi."
Dương Khiêm Hòa là người cực kỳ tâm lý, không bao lâu đã kéo người bên cạnh Thẩm Tại đi chơi, lại sắp xếp cho Thịnh Văn Ngôn ngồi gần Thẩm Tại.
Thịnh Văn Ngôn ngồi ngay ngắn bên cạnh Thẩm Tại, vừa bồn chồn vừa căng thẳng.
Tự nhiên cô lại thấy mình bí từ, một người trước kia luôn tự cho là mình rất có sở trường trêu ghẹo người khác, kỹ thuật đưa chuyện gợi chuyện rất chuyên nghiệp, vậy mà lúc này não lại chẳng chịu nhảy số.
" ..."
"Qua lại với Dương Khiêm Hòa ít thôi." Thẩm Tại nói.
Thịnh Văn Ngôn "Hả" một tiếng: "Anh ta, con người anh ta khá tốt mà."
Thẩm Tại nhìn cô: "Tôi biết, nhưng cậu ta chơi bời lêu lổng, người bên cạnh không phải ai cũng tốt. Cô là con gái, đi theo đám người này náo loạn làm gì."
"Đâu phải chỉ có em là con gái, hai người kia không phải cũng là nữ sao, mà tuổi tác so với em cũng không chênh lệch nhiều lắm."
Quả thật trong phòng bao còn có hai cô gái, là bạn nữ mà bạn bè của Dương Khiêm Hòa dẫn tới, bởi vì đều là nữ nên lúc Thịnh Văn Ngôn đến còn trò chuyện đôi câu với người ta, hỏi han qua lại mới biết hai cô ấy tuổi tác cũng tương đương.
Thẩm Tại nhíu mày: "Hai người họ nhỏ tuổi, nhưng họ là bạn gái của mấy người trong này, cho nên..."
"Em cũng muốn làm bạn gái của người trong phòng này." Thịnh Văn Ngôn ghé vào tai anh, bỗng thấp giọng nói, "Em muốn làm bạn gái của anh."
Vì cô ghét sát lại nói chuyện, một luồng nhiệt như như mơn trớn vành tai anh, mang theo từng đợt xúc cảm tê dại, như muốn xuyên qua da thịt trong nháy mắt.
Thẩm Tại chợt cứng đờ người trong giây lát, anh nhìn cô, "Gan cô béo rồi hả?"
Thịnh Văn Ngôn "ngượng ngùng" cười một tiếng: "Không sao, anh có thể suy xét một chút, em cứ theo đuổi anh đã."
"..."
Đại khái sau đó là Dương Khiêm Hòa thấy hai người nói chuyện chả đâu vào đâu, thế là anh ta gọi họ ra cùng chơi.
Hơn nửa ván trước Thẩm Tại không ở đây, Thịnh Văn Ngôn chính là vua chỗ này, chơi đâu thắng đó. Nhưng Thẩm Tại vừa đến, cô bắt đầu thấp thỏm không yên, thua liên tiếp không ngừng.
"Ra ngoài không mang não thì đừng có chơi." Thẩm Tại không nhìn nổi nữa, lấy đi xúc xắc trước mặt cô, để lên trước mặt mình, "Thay người."
Dương Khiêm Hòa phụ họa nói: "Đúng đúng đúng, Văn Ngôn, tôi không thể rót cô quá chén được, nếu không sếp nhà cô lại không vui."
Thịnh Văn Ngôn cười đùa: "Nào có nào có, cách say còn kém xa lắm!"
Dương Khiêm Hòa: "Ồ, tửu lượng của cô cũng tốt đấy nhỉ."
"Đâu có đâu." Thịnh Văn Ngôn hả hê đứng dậy, "Các anh cứ chơi tiếp đi, tôi ra ngoài đi vệ sinh."
"Ok~"
Thịnh Văn Ngôn được mấy chén vào bụng, giờ vội vội vàng vàng đi toilet.
Ra khỏi phòng, đi qua hành lang, phòng vệ sinh ngay phía cuối dãy phòng. Thịnh Văn Ngôn đi vào phòng vệ sinh bên trái, sau đó dặm lại lớp trang điểm xong mới quay về.
Tầm nhìn hành lang của club này thiết kế rất khá, có thể nhìn thấy toàn bộ hành lang của tầng dưới đối diện.
Thịnh Văn Ngôn loạng choạng bước đi, lúc lơ đãng nhìn về phía đối diện lại tình cờ trông thấy bên dưới có đôi tình nhân hôn nhau giữa thanh thiên bạch nhật.
Cô gái mặc váy ngắn bó sát, trông rất nóng bỏng. Người đàn ông trông khá vội vàng, động tác trên tay không ngừng di chuyển, đột nhiên còn bế người lên.
"Ohh -- Lực cánh tay cũng không tồi." Thịnh Văn Ngôn híp híp mắt, rất thành thật đánh giá.
"Kích tình quá đấy chứ."
"Shhh, cắn như vậy không đau à?"
...
Cô cứ lẩm bẩm thắc mắc suốt.
Kết quả là, lúc đi ra Thẩm Tại đã thấy một cảnh tượng thế này: Một cô gái đang hứng trí bừng bừng nhìn về phía đối diện, mà tầng dưới đối diện là một đôi tình nhân đang triền miên.
Lúc đầu Thẩm Tại thấy cô mãi không quay lại, nghĩ chắc là đi đường say quá, mà không ngờ người ta lại không chỉ không say, còn đang bận xem phim tình cảm hành động full HD.
"Thịnh Văn Ngôn."
Cánh tay đang vịn trên lan can của Thịnh Văn Ngôn đột nhiên bị kéo lại, cô lảo đảo mất thăng bằng, bị kéo một mạch ra giữa hành lang.
"Làm cái gì vậy..." Cô vừa định nổi đóa nhưng vừa nhấc mắt đã trông thấy Thẩm Tại, lửa giận lại vụt tắt.
"Hả… Thẩm tổng, anh, anh sao thế?"
Thẩm Tại rũ mắt nhìn cô, "Cô đang làm gì đấy?"
"Em đang... Ngắm cảnh."
Thẩm Tại cười một tiếng, giọng nói lạnh lẽo như từng đợt gió đông: "Ngắm người, hay là ngắm cảnh?"
"Ngắm... Người." Nói xong cô lại vội vàng giải thích, "Bọn họ công khai... Trên hành lang... Em, em chỉ vô tình nhìn thấy thôi, không phải em cố ý đâu."
"Không phải cố ý đâu, mà lại xem lâu như vậy?"
"Hả... Đâu có đâu, chỉ là tự nhiên em phát hiện ra chân của cô gái kia rất dài, cho nên lại nhìn thêm một tí tẹo nữa."
Thẩm Tại: "..."
Thịnh Văn Ngôn sờ sờ mũi, nhìn anh nói: "Vừa rồi anh cũng thấy rồi nhỉ, có phải là chân rất dài không?"
Người này, đúng một một chút ý tứ của con gái cũng không có.
Thẩm Tại quay người đi về hướng khác: "Không say thì về đi, đừng có lang thang bên ngoài."
Thịnh Văn Ngôn lẽo đẽo đi theo: "Anh có thấy chân cô kia đẹp không, anh thích chân dài đúng không?"
Thẩm Tại dừng bước, lúc quay đầu lại, trong mắt đầy vẻ khó hiểu: "Gì cơ?"
Thịnh Văn Ngôn nghiêm túc nói, "Chân em cũng rất dài, em cảm thấy, so với đôi chân vừa rồi cũng đẹp không kém."
Thẩm Tại: "... Vừa rồi tôi không có nhìn chân người ta."
Thịnh Văn Ngôn lắc lắc ngón tay, ợ lên hơi rượu: "Không sao, không cần chối, em biết rồi, người yêu cũ của anh là mỹ nữ chân dài, anh thích chân dài."
Người yêu cũ.
Câu nói này cứ quanh quẩn trong đầu Thẩm Tại, anh buộc phải dành ra mấy giây để nhớ lại một chút. Nhưng đối với nhân vật "người yêu cũ" đã từng tồn tại từ tám, chín năm về trước, anh thực sự là không có ấn tượng gì.
"Ai nói với cô?" Mặc dù Thẩm Tại hỏi như vậy nhưng trong lòng cũng đã đoán ra phần nào, người có thể nói ra những chuyện này, ngoại trừ Dương Khiêm Hòa thì không còn ai vào đây.
Nhưng Thịnh Văn Ngôn vẫn rất có nguyên tắc, nhất quyết không nói ra: "Thôi thôi, anh không nói em cũng không hỏi nữa, em quay về trước đây."
Thịnh Văn Ngôn vội vàng bước đi trước.
Thẩm Tại đứng tại chỗ, ánh mắt vô thức rơi lên chân cô.
Anh, thích chân dài?
--
Thịnh Văn Ngôn tự cho là đã thu được rất nhiều thông tin hữu dụng từ Dương Khiêm Hòa, thế là cũng vạch ra kế hoạch lấy những điều này làm cơ sở, nhắm vào đó bắt đầu theo đuổi Thẩm Tại.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ngày bảo vệ luận văn của cô đến rồi.
Khoảng thời gian đó cô bận tối mắt tối mũi, ngoại trừ luận văn cũng chỉ có luận văn, bận đến nỗi không có thời gian mà lo chuyện tình cảm với Thẩm Tại.
Đến ngày cuối cùng kết thúc bảo vệ luận văn là thứ năm.
Lúc Thịnh Văn Ngôn và Lâu Ngưng cùng đi ra khỏi tòa nhà dạy học, cảm thấy thời tiết cũng tươi đẹp hơn hẳn.
"Haa! Cuối cũng được tự do rồi, luận văn của mình cuối cùng cũng thông qua rồi! Ông trời ơi, yêu ông quá!" Thịnh Văn Ngôn dang tay ôm chặt Lâu Ngưng, "Cuối cùng bây giờ cũng có sức suy nghĩ đến nhân sinh đại sự rồi."
Lâu Ngưng: "Hả? Nhân sinh đại sự gì cơ?"
Thịnh Văn Ngôn: "Đương nhiên là đi thúc đẩy một chút tình cảm với Thẩm Tại rồi."
Lâu Ngưng trợn mắt lườm cô một cái: "Mình nói chứ, từ lúc cậu nói muốn theo đuổi Thẩm Tại, người ta có từng để ý đến cậu chưa?"
"Không phải do mình đang bận chuyện luận văn hay sao..."
"Nhưng cậu vẫn đi làm còn gì."
Thịnh Văn Ngôn hắng giọng một cái: "Trong giờ làm việc không nói chuyện yêu đương, mình đã hứa với anh ấy rồi."
Thịnh Văn Ngôn theo đuổi người ta thì rất mãnh liệt, Lâu Ngưng cũng tự nhận là đã tận mắt thấy. Cho nên cô ấy sẽ không ngăn cản, chỉ là thỉnh thoảng khuyên nhủ đôi câu.
"Bảo bối, mình nói chứ, Thẩm Tại chắc sẽ khó theo đuổi lắm đấy."
"Mình còn chưa bắt đầu cơ mà, cậu bớt tuyên truyền xấu làm giảm sĩ khí đi."
"Được thôi... Vậy cậu định bắt đầu thế nào?"
Thịnh Văn Ngôn cũng hơi lo, dạo này Dương Khiêm Hòa đi công tác, cô không có cách nào nhờ anh ta hẹn Thẩm Tại giúp được...
Còn nếu cô hẹn anh ngoài chuyện công việc, anh chắc chắn cũng không đồng ý.
Haizz... Hai người gần như không có chút thời gian gặp riêng nào ngoài chuyện công việc.
Thịnh Văn Ngôn suy đi nghĩ lại, vô tình cúi xuống nhìn luận văn trong tay. Cô ngây ra mấy giây, đột nhiên ánh mắt sáng lên: "Có rồi!"
"Có cái gì?"
Thịnh Văn Ngôn cười gian một tiếng: "Viết luận văn lâu như vậy, phải lợi dụng triệt để mới được chứ."
"?"
--
Sau khi kết thúc bảo vệ luận văn, Thịnh Văn Ngôn đã có thể quay lại đi làm bình thường.
Mới sáng đến công ty Trần Siêu đã thấy cô yên vị ở chỗ ngồi từ bao giờ.
"Đến rồi à." Trần Siêu lên tiếng chào hỏi với cô.
Thịnh Văn Ngôn ngẩng lên nhìn anh ta: "Ừm, chào buổi sáng trợ lý Trần."
Thịnh Văn Ngôn luôn là đại diện cho sức sống tràn trề, hôm nay dù cũng chào hỏi như mọi ngày nhưng rõ ràng là có vẻ hơi uể oải hơn hẳn.
Trần Siêu lấy làm lạ: "Cô sao thế?"
Thịnh Văn Ngôn thở dài: "Không có gì ạ."
Trần Siêu: "... ?"
Thịnh Văn Ngôn có vui hay không, trạng thái thể hiện ra từ đầu đến chân đều rất rõ ràng, đến ngay cả Thẩm Tại lúc đi ngang qua, chỉ vô tình nhìn thoáng qua một cái mà cũng nhận ra.
Lúc sau Trần Siêu mang tài liệu vào văn phòng cho anh, anh liền thuận tiện hỏi một câu: "Thịnh Văn Ngôn làm sao thế?"
Trần Siêu cũng buồn bực: "Trông sắc mặt có vẻ tệ lắm, không biết có phải bị ốm không."
Dạo này cô rất an phận, Thẩm Tại nghĩ nhiệt tình của cô đối với anh chắc là bay sạch rồi, bèn thản nhiên nói: "Nếu cô ấy không khỏe thì bảo cô ấy xin nghỉ phép về nhà đi."
"Vâng."
Sau đó Trần Siêu cầm văn kiện đã ký xong ra ngoài, lúc đi ngang qua Thịnh Văn Ngôn thì truyền đạt lại lời Thẩm Tại. Thịnh Văn Ngôn xua xua tay nói mình không sao, rồi lại gục đầu xuống.
Trần Siêu bó tay, đành cầm tập văn kiện phải phát đến từng phòng ban rồi đi trước.
Thẩm Tại ở trong văn phòng đến tận khi tan làm mới đi ra, lúc ra ngoài lại phát hiện ra Thịnh Văn Ngôn còn ngồi tại chỗ làm, anh bước đến gõ gõ xuống mặt bàn cô.
"Không phải cho cô nghỉ sao, sao vẫn còn ở đây? Trần Siêu không nói lại với cô à?"
Thịnh Văn Ngôn rầu rĩ nói: "Nói rồi ạ, em không phải không khỏe... Công việc phụ trách vẫn còn, em làm xong rồi mới tan làm."
Lúc nói chuyện cô cũng không ngẩng đầu lên, từ góc độ này anh không thể thấy được biểu cảm trên mặt cô, chỉ cảm thấy giọng nói cô đầy mệt mỏi, khàn khàn khác lạ.
Thẩm Tại cau mày, "Cô sao thế?"
Thịnh Văn Ngôn: "Em... Em không sao, chỉ là buồn thôi."
Thẩm Tại: "Buồn chuyện gì?"
Thịnh Văn Ngôn nức nở hai tiếng, lúc ngước mắt lên, trong mắt đã ngập nước long lanh: "Luận văn của em không qua, em buồn lắm... Buồn chết được... Huhuhu, em đúng là một đứa vô dụng..."